LẠC LỐI MÙA ĐÔNG
Níu giữ Thu và mơ màng Xuân
Đông lưng chừng, Đông chẳng phải là Đông
Mưa chạy trốn và sương nhạt màu bóng tối
Em đi tìm Đông của đất trời xưa.
Trời tháng mười se lạnh gió Thu về
Tìm kiếm gì trên phố hả sương Xuân
Mà giăng giăng ngập bước anh về
Sương se lạnh, em lạc lối bên anh.
Em đi tìm Đông của đất trời xưa
Đông đang chạy trốn hay tiếc nuối điều chi
Để Xuân về chẳng phải lúc Xuân ơi
Để lòng ai ngơ ngác giữa Thu Xuân.
Đi bên anh sao Đông lại chốn nào
Chẳng là Đông của ngày xưa rất cũ
Sao lòng Đông lại rối bời sương gió
Là như thế anh buồn lắm Đông ơi.
Biết làm sao Đông chưa phải là Đông
Cố tìm mình trong se lạnh gió mùa Thu
Cố tìm mình trong vô vàn đám sương mù
Đông sẽ là Đông dù lặng lẽo, đơn côi.
AW 12/10/2009
THU Thu bỏ đi rồi Sao em chẳng níu giữ Mà ngồi khóc với mùa đông lạnh giá Mùa Thu qua, tình yêu đầu cũng hết. Thu đi rồi tình ta thành lá úa Bay về đâu hỡi chiếc lá vàng kia Ánh trăng Thu lạc mình trong mưa lũ Con sóng Thu hóa thành giông bão một chiều Thu. Thu quên em, quên cả tháng ngày qua Thu của đất trời em chẳng dám giữ đâu Ừ Thu cứ đi nếu Thu không ở lại. Nhưng lòng em vẫn đau lắm Thu ơi. Thu bỏ đi không một lời nhắn gởi Có phải vì nắng trong Thu nhạt nhợt Hay vì em không là nai vàng trong mắt Thu Hay bởi vì điều gì hỡi Thu ơi. Đã mấy Thu rồi Thu bỏ đi Thu của đất trời vẫn đi rồi trở lại Thu vẫn đẹp như Thu của ngày xưa cũ Nhưng Thu trong em đã hết từ thuở nào. Đôi lúc em gặp lại Thu trong giấc ngủ Gặp lại Thu của ngày xưa cũ Ta cùng Thu ngồi ngắm ánh trăng vàng Chợt giật mình mới ngỡ giấc chiêm bao. Thỉnh thoảng gặp Thu trong sắc dáng Thu nay Thu vô tình nhắc lại khoảng trời xưa. Khoảng trời xưa, tím ngắt bằng lăng. Khoảng trời yêu thương, khoảng trời ta ấp ủ bao ngày. Ta vẫn gặp nhau trên bước đường đời Và Thu ơi xin đừng nhắc lại Chuyện Thu xưa như giấc mộng vỡ tan Là bạn nhé Thu ơi sao không thể.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2009 20:33:48 bởi Huyền Băng >