Biển
Em tự hỏi sao biển xa đến thế
Hai bến bờ chẳng thể gặp được nhau
Để con sóng bao năm rồi trôi dạt
Lời hát yêu thương mà thấm một niềm đau
Góp nhặt bao giọt nước mắt không lau
Làm nên một vị mặn mòi của biển
Cho ai một lần vội bước qua mau
Con sóng bạc đầu- một miền cát nắng
Em đã thôi không còn trách lòng biển vắng
Rộng là thế mà cô đơn là thế
Không có gì ngoài một vị mặn đắng
Để em đau nhức nhối một lần về
Em đã muốn hóa biển làm giấc mơ
Yên bình sống cùng khoảng trời kỉ niệm
Không còn ám ảnh bởi con sóng bơ vơ
Một vị mặn, một cõi trống ai đã quên
Giữ làm sao được nhân chứng không tên
Khi phiên tòa đã không còn bị cáo
Khi con sóng vẫn một lòng gửi gắm
Vị mặn của biển , vị mặn yêu thương