Đã phải lòng đâu chắc phải nên duyên,
Bởi cao nguyên có trăm miền hoa trổ,
Ai vững lòng để băng về Vàm Cỏ
Mới thấy được trăng vàng soi ngõ trên cao
Trên cao chẳng cho lần ước vọng.
dù chỉ là xin mộng nhỏ nhoi
phù sa Vàm cỏ ngưng bồi,
nên vừng trăng lạnh bồi hồi thõng buông.
Cánh chim xưa lặng buồn phiêu dạt.
nguyệt bây giờ cũng lạc trời xanh*
chiều hôm gió ghé bên mành,
nhìn vô nghe tiếng dỗ dành ru Con.
Duyên Em nay đã tròn hạnh phúc.
cầu mong được mọi lúc an lành
tình xưa sương khói mong manh,
đơn phương yêu đó chân thành riêng mang!
NGUYÊNHOANG
*Xanh-ga-Bo (Singapor)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2018 07:41:12 bởi Huynhthomy >