Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
Lạc chưa một khúc vĩ cầm
Sao thế nhỉ chiều nay buồn muốn khóc
Nhìn trăng treo cô độc giữa bầu trời
Xin cho quên đi bao điều nghĩ ngợi
Tìm bình yên, hạnh phúc tựa lá rơi
Trăng mùa thu trăng vằng vặc sáng ngời
Em qua hai mươi thấy đời đen sạm
Để được tròn trăng bao ngày khuyết thẫm
Để được vui, là đậm những ưu phiền!?
Ngày mai này là khoảng trống vô biên
Lặng suy tư dưới trăng thu viễn thắm
Bàn tay con biết khi nào bắt nắm
Được uyên nguyên lạ lẫm nghĩa..trăm năm
Du dương lạc đâu đây khúc vĩ cầm
Hay lòng ta âm thầm ray rứt nghĩ
Mùa thu này bao năm rồi ấy nhỉ?
Lạc đâu đây dư vị....khúc vĩ cầm!!!
Trăng thu buồn em tâm trạng buồn tênh
Hãy cứ khóc đi trong mênh mông nỗi nhớ
Hãy cứ buồn đi cho nguội dần tim vỡ
Đêm đã dần tàn vẫn suy nghĩ vu vơ
Gặp lần đầu yêu mãi một giấc mơ
Giấc mơ đầu tiên trong thiên đường hạnh phúc
Rồi bây giờ mùa thu vàng hoa cúc
Giấc mơ tàn hạnh phúc cũng vỡ tan
Tâm hồn buồn em cứ bước thênh thang
hãy ngắm mây bay ngắm bầu trời lộng gió
Ngắm cuộc đời qua tàng cây ngọn cỏ
Sẽ thôi buồn chẳng muốn khóc nữa đâu
Mưa đầu mùa sẽ xóa hết thương đau
Xóa hết vô biên trong cãi nhìn tĩnh lặng
Xóa hết đớn đau để cuộc đời bằng phẳng
Em sẽ là mình sẽ lại cất tiếng ca
Tuổi hai mươi la muôn điệu ngân nga
Là khúc giao thời trong đoạn đời con gái
Em đừng hão huyền đừng sống trong sợ hãi
Lạc quan với đời hạnh phúc mãi quanh em