Thế gian đầy lắm ảo mơ,
Ta nào biết được chữ ngờ xảy ra,
Bao lần ta đã gặp qua
Tìm trong nhân loại đâu là tình thương,
Người ơi chỉ chút vấn vương,
Mà ta đi suốt đoạn đường thương đau,
Bây giờ ta hiểu được nhau,
Thì ta đây đã hoà vào biệt ly,
Ngày xưa đừng gặp- phải chi,
Hoài là khúc nhạc-vang khi-đã từng.
Họa : Khi Xa Gần nhau rồi cũng để xa
Vì trong gặp gỡ định là chia ly
Thôi thì buồn để mà chi
Trăm năm tan hợp có gì lạ đâu
Nhân gian là bể ưu sầu
Thì vui một chút với nhau sớt buồn
Chút tình thương giữ trong hồn
Ngày sau mưa gió ta còn ấm êm
Nhớ khi gió gác trăng thềm
Nhớ khi mưa đổ ru mềm trang thơ
Đời như cõi mộng bơ phờ
Cùng đau với những ơ hờ thế nhân
Cùng vui thi hứng gió trăng
Quên đời đắng lặng , ta cần thế thôi
Đời như dòng nước chảy xuôi
Nơi này tri ngộ , ơn đời phải chăng?
Gặp nhau ta cứ ân cần
Xa nhau thì vẫn chắc rằng nhớ nhau
Tan tan hợp hợp mai sau
Còn duyên còn gặp chớ sầu mà chi
Nói câu : Đừng gặp- phải chi
Là vô tâm đã phủi đi chút tình !
Chào Băng Nguyệt tỉ ! Rất vui nếu được lằm quen...