Sau cơn mưa
kokubu karin 26.10.2009 20:27:54 (permalink)
Sau cơn mưa
( Karin xin tặng “Sau cơn mưa” cho bé Việt , bé ốc và em xấu trai )

Author : Kokubu Karin

Rating : T

Category : Gay / General / Completed

Summary : Trần Đình Hải là học sinh lớp 8A3 , trường THCS Láng Hạ , Hải cũng như bao cậu bé cùng lứa tuổi , không có gì gọi là nổi bật . Mọi chuyện vẫn sẽ như vậy nếu không có một buổi sáng cậu phá lệ đi học sớm hơn mọi khi , để rồi từ đó nhận ra …những điều khác lạ trong mình , và sở thích ngắm…con trai là xuất phát từ đâu .

Note : Gửi những người bạn karin quen khi dùng nick kokubu karin : tình yêu , sự nghiệp công danh sẽ đến với tất cả các bạn và với chính…karin ^^ . Đặc biệt những ai là nữ thì khi đọc truyện này nhớ rủa karin nhiều vào nha , dạo này ít nghe rủa xả , thấy khó chịu trong người .


CHƯƠNG I

- Trống là mày phóng xuống chỗ nó ngay - Giọng ồm ồm của tên con trai thời kỳ vỡ giọng vang lên trong góc khuất của sân trường .

Ngay sau đó là giọng thằng Khánh ngồi dưới tôi một bàn :

- Yên tâm ! Thằng Trung bọc cửa hậu , mày chặn cửa ra vào , còn tao sẽ khiến nó hiểu ra vấn đề …- Tiếng lạo xạo của những bước chân cho tôi biết tụi TKQ2 đang dời chỗ - Vào lớp thôi , dạo này nhiều đứa hay đi cổng sau lắm !

Chờ vài phút , tôi bước ra khỏi đống gạch gần bờ tường . Tay phủi đám bụi bám trên quần , đầu bắt đầu hoạt động khi nhớ lại cuộc đối thoại vừa tình cờ nghe được . Lớp 8A3 mà tôi đang theo học , ngoài việc đứng đầu bảng xếp hạng hàng tuần, còn nổi tiếng bởi nhóm TKQ2_bốn đứa con trai nghịch như quỷ nhưng lại luôn có tên trong danh sách học sinh giỏi . Việc này khiến thầy cô nhắm mắt bỏ qua khá nhiều vụ quậy phá của tụi nó . Và nạn nhân tuần này là Duy cận , người hiền lành không thích nói nhất lớp …

- Nghĩ gì vậy ông tướng – Cái vỗ vai khá mạnh khiến tôi nhăn nhó , quay lại thì thấy cái mặt tròn quay của Công béo – Sao hôm nay mày đi sớm thế ?

- Vậy mới biết được nhiều chuyện thú vị - Tôi cười khó hiểu rồi bước đi , bỏ lại cái mặt nghệt phía sau đang nhìn theo ngạc nhiên .

Ném chiếc cặp lên bàn tạo thành tiếng “ rầm” , tôi phớt lờ ánh mắt khó chịu của tụi con gái phía góc lớp . Sao nhìn mấy đứa không cùng giới có mái tóc dài dài , mắt xếch đó là tôi lại thấy gai người . Không biết mẹ sinh vào giờ gì mà tôi ghét tụi con gái như xúc đất đổ đi , tụi nó cũng ghét tôi gấp hai ba lần gì đó . Tại mấy lần đụng độ trong căn tin đó mà .

- Cho mình mượn vở toán nha Duy - Giọng nhão nhoét của nhỏ Thuý vang lên khi cậu bé có nước da trắng bước vào lớp – Mình còn bài bốn chưa giải được …

Không để cái giọng nhão nhoét kịp dứt , ba bốn cái miệng đã chen ngang tạo nên không khí ồn ào như cái chợ buổi sớm ở Cầu Giấy mà mấy lần tôi đi qua khi mua đá cho mẹ .
Nụ cười gượng xuất hiện trên môi , Duy rút quyển vở Hồng Hà đưa Thuý rồi trở về bàn cuối .
Tôi dựa hẳn vào tường , khoanh chân thật thoải mái và đưa mắt quan sát xung quanh lớp , nhưng đích đến là nhân vật chính của cuộc đối thoại nghe lén được lúc nãy . Dù cận nhưng với dáng khá cao , Duy bị điều xuống cuối lớp quản lý tổ bốn , nơi có 2 thành viên của nhóm TKQ2 . Sau mấy lần “ hoành thành tốt nhiệm vụ” tổ trưởng tổ bốn , Duy vinh hạnh có chỗ ngồi hạng sang trong danh sách đen của tụi TKQ2 .
Mà tên cận này cũng hay , biết tụi nó hay thù vặt , vậy mà vẫn “ thắt chặt” kỷ luật , làm tụi nó bị cô hạ hạnh kiểm đợt vừa rồi . Đúng là coi trời bằng vung , điếc không sợ súng …
Đang mải ngắm mái tóc hơi rủ xuống theo cái đầu nghiêng nghiêng thì tôi giật bắn vì đôi mắt mở to chợt ngẩng lên nhìn thẳng vào tôi . Dù qua lớp kính nhưng cặp mắt đen nhánh trong vắt vẫn sáng rực , nó làm tôi bối rối , tim đập nhanh hơn bình thường . Thấy không tỏ thái độ gì mà cứ trơ mắt ra nhìn…một thằng con trai thì thật là điên , tôi liền giả vờ đang đảo mắt xung quanh lớp , chứ không phải nhìn riêng Duy . Đến khi đảo xong một vòng và đảo …quay trở lại , tôi thấy tưng tức vì cậu ta …đang tiếp tục cúi xuống quyển vở trên bàn .
Tùng ! Tùng ! Tùng ! Tùng …tùng…tùng….
Tiếng trống vào lớp cắt ngang ánh mắt đi hoang của tôi . Cảm thấy bản thân thật thiếu cẩn thận . Mọi khi quan sát tôi đều không để đối tượng phát hiện , lần này thì …nhất là sự chú ý lại là một thằng con trai nữa chứ . Đúng là không nên đi học sớm , ngủ không đủ giấc nên đầu óc có vấn đề đây .
Trong lớp không phải dạng cao , tôi bị xếp ngồi sát tường , bàn thứ ba thẳng bàn cô . Cái kiểu ngồi cố hữu là lưng dựa tường , tay chống lên bàn , nên việc nhìn lên bảng bằng việc quan sát cả lớp . Mà quan sát cũng có cái thú của nó , nhất là với cái đứa không thích dính vào bất cứ việc gì của người khác , chỉ thích đứng nhìn thôi . Thì cứ như việc tình cờ nghe kế hoạch “ chặn đánh Duy” sáng nay , tôi biết cũng đâu cảnh báo nạn nhân . Đầu nghĩ lại cuộc đối thoại , mắt đã dừng …trước gò má Duy . Nhìn nghiêng tên này cũng ổn , sống mũi cao , chứ không tẹt như mũi tôi , cặp mắt đen nháy , không biết bỏ ra có dại như nhiều người cận không , tóc rẽ ngôi trông rất ra dáng “ con ngoan trò giỏi” . Trong lớp ngoài tụi TKQ2 nổi tiếng, Duy cũng được nhiều người nhắc đến , đó là sự hiền lành ít nói , nhưng lại được tụi con gái quý vì hay cho tụi nó mượn vở chép bài cũng như khi kiểm tra .
Mà suy đi tính lại , tôi giống Duy ở một điểm , đó là tôi thích quan sát mọi người, còn cậu ta thích quan sát …sách vở . Mỉm cười với suy nghĩ vừa rồi , tôi quay lên bảng với khuôn mặt ngây thơ vô số tội vì thầy đang nhìn với ánh mắt nghi ngờ . Cúi xuống chăm chú chép bài như học sinh ngoan chính hiệu , nhưng tôi cũng kịp nhận ra , ngay khi quay lên có đôi mắt ẩn dấu sau cặp kính đang nhìn theo . Vậy là nó nhận ra bị tôi “tăm tia” nãy giờ .
Từ lúc đó trở đi , dù không ngồi kiểu dựa tường , đôi mắt đảo xung quanh nữa , tôi cũng biết mình đang bị “ theo dõi” nhất cử nhất dộng . Tiết thứ nhất thấy hay hay , tiết thứ hai ngứa ngáy , tiết thứ ba nhột nhạt , khó chịu vì tôi bị đẩy vào thế bị động , tiết thứ tư chuyển sang bực bực , cứ như tôi là con gì đó trong sở thú , còn cậu ta là khách tham quan đang xem …khỉ . Tiết thứ năm thì sự bực mình lên đến giới hạn , tôi quay phắt lại nhìn thẳng vào mắt cậu ta . Hết sức bất ngờ , đáp lại cái nhìn đó không trốn tránh là nụ cười ngượng ngập như bị bắt quả tang tại trận . Cái kiểu cười bối rối này khiến tôi nghĩ , không nhẽ tôi thường bị theo dõi dõi ? Đôi lông mày dãn ra khi tôi chợ nhớ ai đang ngồi bàn trên , cái Hoa_con nhỏ xinh nhất lớp , vậy tên cận nhìn Hoa có lý hơn là nhìn tôi . Mà không hiểu cái đứa tóc tết đuôi sam lộ ra cái trán hói bẩm sinh , mắt xếch ngược lên mỗi khi cười thì có gì mà tụi con trai lại bảo xinh nhỉ ? Thật không hiểu nổi ! Mà không chỉ có cái Hoa , bất cứ đứa con gái nào dù tóc ngắn hay tóc dài , dù hiền hay đánh đá , dù nói ít hay lắm mồm , tôi đều thấy giống y mấy con khỉ hồi bé hay vào Thủ Lệ xem . Nhất là lúc tụi nó cãi nhau , cứ như đang…khẹc khẹc .

- Các em về nhà nhớ làm bài ở cuối trang - Tiếng thầy vang lên giõng dạc ngay sau hồi trống báo hiệu hết giờ .

Tôi không vội vã lao ngay ra ngoài như mọi khi , mà cố tình giả vờ chép nốt bài để có cớ nán lại .Khi chép xong chỗ chưa viết do mải nghĩ thì trong lớp còn mỗi tụi TKQ2 , tôi , Duy . Thằng Quân hất đầu về phía tôi :

- Mày làm gì chưa về hả Hải – Cái đầu đinh của nó làm tôi thấy ngứa mắt , nhưng chỉ im lặng thu dọn sách vở thật chậm chạm hết mức có thể .

Vẫn là giọng thằng Quân , nó nhăn nhó khó chịu làm những nốt rỗ trên hai gò má trông rõ hơn :

- Hay mày cũng thích tham gia với tụi tao ?

- Nó muốn thế chỗ thằng Duy đấy - Tiếng búng tay cái tách kèm theo giọng ồm ồm của Quang vang lên đầy giễu cợt .

Hất cặp lên vai , tôi bước đi trong ánh mắt kỳ lạ của Duy . Tự nhiên bước chân trở nên rối loạn , những bản tính không thích rắc rối , tôi bước nhanh hơn ra cửa , đổi theo là những tiếng cười chọc quê .
Lớp tôi thuộc dãy nhà B , ngay phá sau dãy nhà là cổng phụ , chỉ cần đi 10 m là ra khỏi trường , nhưng không hiểu sao tôi phóng một mạch ra cổng chính , cách lớp học hơn trăm mét , rồi rẽ thẳng vào phòng bảo vệ . Để tăng thêm sự kỳ lạ cho hành động này , tôi vội vã nhờ bác bảo vệ can thiệp . Vừa nghe xong câu cuối , bác bảo vệ đi nhanh đến căn phòng đầu tiên của dãy nhà B có tấm biển nhỏ “8A3”. Chưa đầy một phút , tụi thằng Quang bước ra với khuôn mặt hầm hầm , trước khi rẽ vào đoạn khuất để ra cổng phụ , thằng Quang và Quân còn nhìn một lượt khắp sân trường như tìm kiếm . Đúng là không ngoài dự đoán , may là tôi đã nấp vào dãy nhà dành cho giáo viên . Chờ tụi nó đi hẳn , tôi từ tốn bước về lớp , không quên gật đầu chào bác bảo vệ tốt bụng . Duy vẫn ngồi yên tại chỗ , một bên môi rướm máu nhưng khuôn mặt bình thản như không có gì xảy ra . Vậy là bác bảo vệ đã đến muộn . Vừa thấy tôi , đôi mắt đen nháy đó sáng hơn . Không biết tôi có nhầm không , nhưng những tia sáng đó đang nhảy múa vui mừng :

- Tớ biết cậu sẽ quay lại .

- Không hiểu mày nói gì - Để khoả lấp sự ngạc nhiên , tôi cố tình nói giọng thờ ơ .

Đây là lần đầu tiên từ khi Duy chuyển vào lớp , chúng tôi mới có cuộc nói chuyện riêng rẽ . Nụ cười thân thiện trên môi Duy làm cậu ta hơi nhăn mặt , còn tôi thấy hai tai nóng ran , nóng đến mức tôi quay nhanh ra hướng cổng phụ , bỏ mặc phía sau tiếng xô bàn vội vã :

- Nè ! Nè !

Đúng là ngày điên khùng ! Tôi nhất quyết lần sau không đi học sớm nữa . Vừa đi vừa đá những viên sỏi trên đường , trong lúc cao hứng một viên bay thẳng vào bà béo ngồi trước quán nước khiến tôi nhanh chân vọt lẹ , đuổi theo là tiếng chửi chói tai .
Đến khi dừng lại thở dốc , tôi nhận ra mình có đuôi , và đó không ai khác là tên bốn mắt . Rõ ràng cậu ta không cười nhưng cái khoé môi kia như đang trêu ngươi , cười cợt tôi . Đáng nhẽ tôi phải nổi khùng nhưng không hiểu sao tay chân như thừa thãi , cái miệng cứng đơ , cuối cùng quay phắt đi và…bước tiếp .
Cái kiểu “ im lặng là vàng” của Duy khiến tôi thấy hay hay . Lần đầu đến lớp sớm , nghe được chuyện không nên nghe , và phát hiện câu “đừng nhìn người mà bắt hình dong” là đúng .

- Mày về ăn xong rồi ra trông hàng nhé - Giọng oang oang của mẹ làm tôi chạy nhanh lại lấy chìa khoá – Thay đá trên tủ rồi ăn cơm .

- Dạ - Xoay xoay chìa khoá , tôi nhìn theo dáng cao cao của Duy .

Cậu ta vẫn bước tiếp đi về phía xóm một , không nhẽ nhà cậu ta ở gần đây ?

- Còn không về đi , cái thằng này !

- Rồi ! Rồi – Tung chùm chìa khoá lên cao , tôi đỡ lấy rồi phóng vèo về nhà .

Mẹ bán nước vỉa hè nên buổi trưa tôi hay ra trông hàng để mẹ về ăn cơm . Cũng từ những buổi trưa này , tôi biết pha nước chè , biết chơi cờ tướng và có thói quen …ngắm mọi người . Dù không chấp nhận , dù biết là kỳ quái nhưng tôi biết những anh chàng đẹp trai luôn thu hút ánh mắt tôi , mà tôi có muốn ngắm người khác giới cũng không có , vì khách đa phần vào uống nước là sinh viên nam . Không hiểu việc gì đang diễn ra khi tôi ngày càng ghét con gái , và sự chú ý chuyển hết sang người cùng giới ….




~~~~~~~~~~~~~~~~~



- Thật ! Bố Duy tính kiện lên thành phố đấy - Giọng bí hiểm của nhỏ lớp trưởng khiến đám vịt giời xung quanh được thể đồng thanh nói , tạo lên sự hỗn loạn một góc lớp .

Chịu hết nổi đám vịt lai khỉ này , tôi không thể giả vờ ngủ nữa , đứng dậy bước thẳng ra ngoài . Theo thói quen , tôi đảo mắt xung quanh trường và dừng lại trước dáng cao cao quen thuộc nơi cửa phòng hiệu trưởng .
Vậy những gì con nhỏ lớp trưởng nghe lén được là đúng . Bố Duy đang kiện nhà trường vì con trai quý bị “ bạo hành” . Tiếng “bạo hành” khiến tôi không nín cười nổi . Chỉ bị rách chút môi thôi mà cũng rắc rối , chắc ở nhà Duy được chiều lắm . Lại kiểu “ con nhà giàu đứt tay” đây mà .
Hai tai lại có cơ hội nóng ran và ửng đỏ khi tôi nhận ra mình đang bị chiếu tướng. Cậu ta…cậu ta cũng đang nhìn tôi sao ?
Lòng dặn phải dứt khỏi ánh mắt đó nhưng toàn thân đông cứng , tôi thấy nghẹt thở và không cách nào điều khiển được hành động . Những tiếng ồn xung quanh đang xa dần , và trong sân trường rộng lớn chỉ còn hai con người , hai đôi mắt đang quyện lấy nhau …

Tùng ! Tùng ! Tùng ! Tùng…Tùng …Tùng…
Mọi khi tôi rất ghét trống vào học nhưng hôm nay lại phải cảm ơn nó . Cảm ơn vì nó giúp tôi không bị lún sâu thêm nữa …nên dừng lại trước khi quá muộn …Tôi biết những gì đang diễn ra trong tôi , tôi không muốn có nó , hoàn toàn không muốn …

- Vào lớp thằng khùng – Công béo lôi tôi xềnh xệch , mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt – Hai hôm nay mày trúng bùa hả ?

- Chắc vậy - Cười khó hiểu , tôi trở về chỗ và ánh mắt lại đi hoang xuống phía cuối lớp_nơi có một người vắng mặt .

Công béo lắc đầu nhìn tôi khó hiểu nhưng đã quá quen với tính tình thất thường của tôi nên nó trở về chỗ với cái nhún vai . Trong lớp , tôi không quá tách biệt như Duy nhưng cũng không thể hoà đồng hoàn toàn với mọi người , trừ Công béo . Chắc tại tôi coi “ những bông hoa” trong lớp là những chú khỉ xổng chuồng nên mới khó hoà đồng với tụi mê gái .

Theo sau thầy chủ nhiệm là Duy và tụi TKQ2 . Cái mặt hầm hầm của thằng Quang cho biết chuẩn bị có chuyện không hay . Tụi vịt giời chớp chớp mắt xuýt xoa khi thấy vết rách trên môi Duy , nhưng giọng nói nghiêm nghị của thầy đã làm những tiếng ồn lắng xuống nhanh chóng :

- Có chuyện hiểu lầm giữa một số bạn nam trong lớp ta . Trong thời gian này , Trung sẽ chuyển lên bàn trên - Nụ cười nhẹ nhưng ẩn chứa mệnh lệnh chiếu thẳng vào tôi - Hải , em xuống ngồi cạnh Duy !

5 giây …10 giây…20 giây … “Sự im lặng của bầy cừu” chợt vỡ oà , thằng Trung cười nhe răng chạy về lấy cặp rồi lao lên hối tôi :

- Xuống dưới mày ! Vậy là được gần Hoa Hoa cô nương rồi - Tiếng cười chọc quê hoà theo giọng đùa giỡn của Trung .

Tôi không còn cách nào khi thầy đang nhìn sốt ruột , đành thu dọn sách vở rồi bước về cuối lớp với những bước chân luống cuống . Hai chân cứ như va vào nhau, tim đánh loto trong lồng ngực khi đôi kính cận nhìn tôi dịu dàng :

- Cậu ngồi trong nhé ?

Tôi im lặng không trả lời , lách người vào , cố không để chạm vào người cậu ta . Đã năm phút trôi qua nhưng trái tim vẫn đập nhanh hơn bình thường , tôi cố tập trung vào những con số trên bảng nhưng khoé mắt vẫn đi hoang sang người bạn cùng bàn . Không hiểu đây là tốt hay xấu ? Tôi biết việc chuyển chỗ sẽ khiến điều luôn trốn tránh ngày càng sa lầy …con đường không lối thoát .

~~~~~~~~~~~~~~~

- Thôi ! Để đấy mẹ làm , đi học đi - Lần lượt xếp những chai nước ngọt lên bàn, mẹ nhắc tôi – Mang áo mưa đi , tối qua dự báo thời tiết nói có mưa đấy .

- Dạ , con biết rồi – Lao nhanh về nhà lấy cặp , tôi dặn nhỏ em – Mày ăn sáng xong rồi ra mẹ . Tao đi học đây !

- Em chào anh – Cái miệng dính xôi cười toe toét với tôi .

Nhìn cô bé bảy tuổi trước mặt , tôi chỉ muốn véo má . Em gái tôi đó , tròn tròn trông như chiếc bánh bao , lúc nào cũng muốn nhéo vào cái má bầu bĩnh đó . Liếc mắt thấy gần bảy giờ rồi , tôi vội vã lấy xe và nhăn nhó khi nhận ra chưa vá vết thùng hôm trước :

- Chết tiệt – Xách cặp , tôi đành dùng xe “ hai cẳng” chứ biết làm sao .

Hôm qua ba trực đêm không về , nên sáng nay tôi phụ mẹ dọn hàng . Mọi khi cũng không muộn , chỉ tại chiếc đồng hồ cúc cu không chịu kêu đúng giờ . Chiều nay lại phải tốn tiền vá săm và mua cái đồng hồ báo thức mới , quả này mệt đây . Có xe đạp nhưng ít khi tôi đi lắm , toàn để ở nhà để mẹ đi mua đá . Còn đi học tôi lại thích đi bộ hơn , coi như tập thể dục buổi sáng .

May vừa ngồi xuống cũng là lúc cô văn bước vào . Chép xong cái tiêu đề , tôi mới nhận ra cả cái bàn rộng lớn có mỗi mình tôi . Tên bốn mắt đâu rồi nhỉ ? Cả tụi TKQ2 nữa ?

- Thưa cô , cho chúng em vào lớp ạ !

Những ánh mắt đổ dồn ra phía cửa , bốn cái mặt hầm hầm không vui của tụi TKQ2 chình ình ở đó .

- Các cậu biết mấy giờ rồi không ?

- Chúng em vừa ở phòng Hiệu trưỏng ạ - Giọng ồm ồm của Quang vang lên làm mấy con vịt giời ngồi ngay cửa cười khúc khích .

- Được rồi , mấy cậu vào đi !

Đúng như suy đoán của tôi , người đi sau cùng là Duy . Vết rách trên môi cậu ta đã kéo da non trông không còn rõ lắm .
Đáp lại nụ cười bắt chuyện là vẻ thờ ơ giả vờ chăm chú nghe giảng của tôi . Tiếng thở nhẹ của người bên cạnh làm tôi thấy mình như phạm lỗi . Rõ ràng chú ý nhưng lại tỏ ra không ưa ….
Rào ….
Cơn mưa bất chợt chuyển hướng chú ý của mọi người ra khỏi bài giảng của cô . Đứa nào mang áo mưa thì cười trên sự đau khổ của những đứa không mang . May là sáng nay mẹ đã nhắc , chứ không lại phải dầm mưa về .

Lần thứ hai , sự đi hoang không tập trung nghe giảng đã khiến tôi phải nán lại chép nốt đống câu hỏi cô giáo giao thêm . Đến khi thở phào vì viết xong thì trong lớp không còn ai ngoài tôi và Duy_cậu ta đang đứng ở cửa nhìn tôi chăm chú . Thấy ánh tò mò trong mắt tôi , cậu ta cười hiền trả lời :

- Tớ không mang áo mưa .

Ai hỏi mà báo cáo chứ ? Tự nhiên tôi thấy bực vô cớ , quẳng cặp lên vai và bước ngang qua mặt Duy .

- Hắt xì ! Ắt xì …

Tôi quay lại nhìn làm Duy hơi đỏ mặt :

- Dạo này thời tiết hay thay đổi nên …

- Chẳng liên quan đến tao – Khoé miệng nhếch lên trong vô thức , tôi nhìn màn mưa trước mặt , lòng tự xỉ vả cái miệng quá quắt .

- Cậu cũng không mang áo mưa hả ?

Nhìn những con vịt bên dãy nhà A đang lao ra sân trường ngập nước , miệng chí choé rủa ông trời , tôi buông những lời trái suy nghĩ :

- Mang thì sao , không mang thì sao – Quay lại , tôi cố tình nhìn thẳng vào mắt Duy như muốn đo lường thứ gì đó rất đỗi mơ hồ - Ảnh hưởng gì không ?

Môi nở nụ cười gượng gạo nhưng cậu ta vẫn giữ nguyên ánh mắt thẳng thắn , không tránh né hay cụp xuống :

- Chỉ là nếu cậu mang áo mưa thì về đi , không…không cần ở lại đâu .

Tim tôi thót lại vì cái áo mưa vẫn cồm cộm trong cặp , hai tai đỏ ửng nhưng rất nhanh chóng , tôi khoả lấp sự bối rối bằng cái đầu gật gù rất ra vẻ ta đây :

- Ý kiến hay đó – Đôi mắt đen nhánh vẫn chăm chú nhìn khiến tôi bước ngược lại vào lớp , ngồi xuống ngay bàn thứ nhất .

Tự nhiên tôi muốn đùa người trước mặt , cũng không có lý do gì , chỉ là thử xem bản thân chịu được tới đâu thôi . Với nụ cười bỡn cợt , tôi nhìn Duy trong im lặng. Chưa đầy năm phút , cặp lông mi cụp xuống che đi đôi mắt đen đẹp đó , và cậu ta giả vờ quay ra sân trường xem mưa…ngớt chưa . Rất muốn cười phá lên nhưng tôi cũng biết làm vậy không hay .
Thấy nhìn Duy hoài cũng kỳ , tôi học theo cậu ta nhìn ra sân trường . Cơn mưa ngày càng lớn , những hạt mưa rơi nhanh đến mức tạo nên màu trắng xoá , những bong bóng nổi lên khắp sân . Dù rất ghét mưa , mưa mẹ sẽ không bán được nước , nhưng hôm nay tôi phải cảm ơn mưa . Vì cơn mưa này giúp tôi nhận ra : tôi là người đứng ở thế chủ động , tôi có thể làm chủ được cảm xúc , và sẽ không còn những bước chân luống cuống , trái tim không còn đập nhanh mỗi khi nhận ra có người đang nhìn . Chắc chắn là vậy !

- Cơn mưa này phải tiếng nữa mới tạnh - Giọng hiền lành cắt ngang nụ cười tự tin của tôi , quay sang thì thấy Duy đang xóc lại cặp trên vai - Tớ về trước đây !

- Chưa dầm mưa đã hắt xì lên hắt xì xuống , liệu mày đủ sức đội mưa về nhà không – Không hiểu sao những lời nói coi thường cứ trôi khỏi miệng tôi như đã định trước , dù đang lo lắng nhìn Duy .

- Chứ còn cách nào khác - Gặt nhẹ đầu , Duy bước thẳng xuống sân khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc .

Cái dáng lầm lũi bước đi trong mưa làm tôi vơ vội cặp đuổi theo . Mưa xối xả , mưa dội vào tai khiến tôi không thể nghe rõ xung quanh , hạt mưa như những mũi kim đâm thẳng xuống mặt làm hai má rát buốt , tôi không còn cảm thấy gì ngoài lạnh và thấy mình ngu . Tại sao có áo mưa mà lại phải đội mưa chứ ? Có phải sau buổi sáng dạy sớm đó mà đầu óc tôi trở nên không bình thường , hay tại cái dáng cao cao trước mặt ?
Không biết , chỉ biết tôi đang đếm từng bước , từng bước theo Duy , dù mưa làm quần áo dính sát vào người nặng chịch rất khó đi . Quả này về sẽ được mẹ tặng bài ca muôn thủa cho mà xem . Đưa tay vuốt nước mưa để mắt nhìn rõ hơn , tôi chợt nhận ra Duy đi dường ngoài , không đi đường làng như hôm qua . Từ nhà tôi đến trường mất gần 15 phút đi bộ , nếu đi đường trong làng sẽ đi qua quán nước của mẹ mới về nha , còn đi đường ngoài sẽ xa hơn . Đến đoạn cổng chùa chỉ cần tôi rẽ phải , đi bộ gần 5 phút và về tới nhà , nhưng lòng nghĩ thế , chân lại bước theo…giai . Duy vẫn đi thẳng , tôi vẫn theo sau , cứ như đang bị bỏ bùa mê , không cách nào điều khiển được hành động của mình .
Vậy mà vừa nãy tự tin bản thân có thể làm chủ được cảm xúc , thật không hiểu nổi tôi nữa . Đột nhiên Duy rẽ phải , nếu tôi nhớ không nhầm , cứ đi thẳng là đến Bệnh viện Đường Sắt . Nhà Duy gần đó hả ? Vậy nhà hai đứa cũng đâu có xa nhau, sao không biết nhỉ ? Gần đến cổng bệnh viện , cậu ta rẽ trái , rẽ phải , đi thẳng rồi rẽ trái và …dừng lại :

- Đến nhà tớ rồi ! Cậu không cần đưa nữa đâu .

Không hiểu do quá lạnh hay do bị nói trúng mà tôi chỉ biết mắt chữ O miệng chữ A , không thốt lên lời . Tôi cứ đứng như thằng bù nhìn nếu Duy không vội vã mở cổng khi tôi nhảy mũi hai ba cái :

- Đợi chút . Tớ lấy áo mưa cho !

- Mày điên hả - Tôi chỉ ước có cái lỗ để chui xuống ngay bây giờ , nhưng biết chắc mặt đường xi măng này không chịu nứt ra đâu , nên đành quay ngoắt đi rít lên – Ai bảo tao đưa mày về ? Tao đến nhà bạn và…lạc đường .

Nói xong tôi đi thật nhanh , khuất khỏi ánh mắt biết tuốt đó . Chết tiệt tôi đi ! Khi không lại đi theo , để rồi gặp trường hợp dở khóc dở cười . Nghĩ đến ngày mai phải đối diện đôi mắt đen nháy đó năm tiết học là tôi chỉ muốn quay ngược thời gian , trở lại chỗ cổng chùa , tôi sẽ rẽ phải , không đi thẳng , không đi sau lưng Duy , không đi theo thứ tình cảm mơ hồ đang dần hình thành trong tim ….

~~~~~~~~~~~~~~~~

- Em vàolớp đây . Anh đi học vui nhé - Giọng trong vắt của bé Mai làm tôi mỉm cười .

Chờ thân hình tròn xoe mũm mĩm chạy khuất sau cổng tiểu học Nam Thành Công , tôi nhấn pedan thong thả đến trường . Ba đi công tác nên hôm nay tôi chở bé Mai đi học , và phương tiện đưa đón là con cào cào màu đen . Vì lười nên tôi chọn đường tắt , rẽ vào con ngõ nhỏ hẹp và…đâm sầm vào một người cũng mang đồng phục THCS Láng Hạ .

- Xin lỗi ! Xin lỗi ! Cậu không sao chứ - Tôi vội vã nhặt cái kính đưa trả nạn nhân để rồi mở to mắt ngạc nhiên – Sao lại là mày ?

- Ủa ? Hải đi đường này hả - Cũng ngạc nhiên không kém , Duy đeo kính lên nhìn tôi sửng sốt , nhưng ngay sau đó là nụ cười lo lắng - Từ qua tới giờ tớ cứ lo cậu bị cảm …

- Mày hết chuyện để nói hả - Tôi cúi xuống dựng xe lên nhưng thực ra là để Duy không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng ngượng ngập .

Sáng sớm đã gặp cậu ta rồi , quả này cả ngày sẽ có khối chuyện “ không bình thương” xảy đến với tôi cho mà xem . Tính nhấn pedan phóng đi nhưng thấy cậu ta vẫn đứng sớ rớ bên cạnh , miệng thì cười hiền . Lần đầu tiên tôi thử nói thật suy nghĩ trong lòng :

- Quá giang không ?

- Có ! Có – Cái miệng cười toe toét vui mừng y như bé Mai mỗi khi được quà làm tôi bất giác cười theo đầy rạng rỡ .

- Mày làm gì như…

Câu nói ngưng nửa chừng khi tôi nhận ra trước mặt là bốn hung thần của lớp 8A3.

- Hải , mày đến lớp trước đi ! Tụi tao có chuyện muốn nói với thằng Duy …..




To be continued...
~ Kokubu karin ~
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9