Người Đẹp Thượng Lưu
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 27 trên tổng số 27 bài trong đề mục
Leo* 13.11.2009 22:48:08 (permalink)
Chương 16
Mary-Ellen, Seville, mùa xuân 1972 Sắp bước vào tuần lễ Phục Sinh và Mary-Ellen đang ngóng chờ quang cảnh của ngày lễ. Sáu tháng trước cô đã sinh đôi hai đứa con trai và cô biết rằng Luis rất tự hào về chúng, sẽ mở tiệc mừng. Anh ta thậm chí còn hứa sẽ chấm dứt cờ bạc, thế nhưng chỉ được đúng một tuần lễ Mary-Ellen buồn rầu thấy rằng ngay cả sự ra đời của hai đứa con trai cũng không đưa lại kết quả gì. Cô thở dài. Sự ham mê cờ bạc và lòng ghen tuông của anh ta là những đám mây u ám phía chân trời tương lai cô trong cái điền trang cổ này, với khuôn viên có tường bao và những dòng suối, thật dễ dàng cảm thấy thoải mái và an toàn, nhưng cô có được như thế không kia chứ? Sự hoài nghi luôn ám ảnh tâm trí Mary-Ellen bởi vì cô không hề biết gì về tình trạng tài chính của chồng. Khi nghe vợ hỏi về chuyện tiền nong, Luis bảo rằng không một người Tây Ban Nha chân chính nào lại thảo luận những chuyện đó với vợ cả. Và một lần nữa, khi bị cô hỏi ráo riết thì Luis đã lồng lộn lên bỏ đi, hai ngày sau mới trở về. Tuy nhiên, lúc này thì mọi chuyện có vẻ như khá hơn. Luis đang làm việc cật lực để chuẩn bị cho một vụ xét sử ở tòa án Madrid. Sau dịp lễ anh ta sẽ đi tới đó cùng với Mary-Ellen, người em trai Ignacio, và một người em họ xa, và chừng một tháng sau thì họ sẽ trở về. Mary-Ellen vội vã xem xét lại những phòng ngủ dành cho khách, cô đã kiểm tra lại tủ quần áo của mình và hốt hoảng nhận thấy cô chẳng có gì để mặc cho phù hợp với khí hậu ở Madrid cả. Cô đã không có một bộ quần áo mới nào kể từ ngày cưới, và Luis cũng chưa bao giờ nhắc tới chuyện mua sắm cho cô. Mary-Ellen buồn bã nhìn xuống sân, mãi nghĩ tới những chiếc váy đã nhanh chóng trở nên sờn củ. Giầy dép cũng đã cần thay rồi. Cô quyết định phải nói chuyện này với chồng. Cô phun lên người một chút nước hoa mà Luis ưa thích và cô nở một nụ cười tự tin, rồi đi nhanh tới phòng làm việc của chồng. Đầu tiên cô rót cho cả hai người một cốc rượu anh đào lớn. Cô thích được thấy chồng làm việc ở nhà. Anh ta đang có vẻ vui, và miễn rằng không bị khước từ hoàn toàn, còn thì có cho rằng có được món chi cho khoản nào cũng tốt. “Luis, em cần có quần áo và giầy dép mới. Đã lâu lắm rồi, từ cuối đợt lưu diễn của ba lê Bông Hồng đến nay, em chưa có thứ gì mới cả. Quần áo củ không thể còn dùng được nữa. Anh cho em một ít tiền được chứ?” Anh ta cười thoải mái, hôn lên hai má cô.
“Tất nhiên rồi. Đây, hãy cẩm lấy mười nghìn pêxêta và tuần sau anh sẽ đưa cho em thêm trước khi chúng ta đi Madrid.” Mary-Ellen mở to mắt vì kinh ngạc. Chẳng nhẽ Luis không biết là từng này chỉ tương đuơng với một trăm hai muơi đô la thôi hay sao, suýt soát giá của hai đôi giày tươm tất? Tuy nghiên, cô bình tĩnh nói, không hề để lộ vẻ bất bình. “Em cần hơn số đó nhiều để mua váy áo, giầy dép, và những đồ lót. Em có thể mua một số nhỏ đủ dùng với chừng một trăm nghìn pêxêta. Anh có thể cho em ngần đó được không, Luis?” Quần áo của em đẹp rồi, sao em lại muống quăng đi hả?” “Em không muốn quăng đi, nhưng rất nhiều thứ đã đứt hết chỉ và sờn cả rồi. Các đôi giầy đều đã rách và đồ lót thì xơ ra hết. Em đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua một vài thứ, nhưng em chẳng hề có một đồng xu nào hết. Anh là chồng em và anh hẳn rất thích khi thấy mọi người thán phục quần áo em mặc, thế nhưng phải có tiền, anh biết đấy, và đây là lần đầu tiên em hỏi xin anh mà.” “Anh không thể cho em một trăm nghìn pêxêta được. Anh không có số tiền ấy.”
“Vậy thì hãy cho em theo mức anh có thể” “Anh có thể cho em mười nghìn bây giờ và mười nghìn nữa khi đến Madrid, có vậy thôi.” Mary-Ellen đứng bật dậy, điên người với thái độ của anh ta. “Vậy thì bán đi một bức tranh, như anh đã làm khi anh nợ Don Jose một đống tiền cờ bạc ấy.” “Nào. Đừng có nóng giận. Anh không phải là một người giàu có và hãy cố hiểu lấy điều đó nghĩa là thế nào.” “Anh không phải là người nghèo, Luis, và em cần có quần áo mới. Hãy gọi đến nhà băng và bảo họ để cho em một ít tiền mặt, và làm ngay bây giờ đi. Luis nhìn vào đôi mắt xanh mở to và như đột nhiên trở nên lạnh băng. Anh ta không biết cách nào để lái Mary-Ellen sang một hướng khác, làm thế nào để không cho cô biết rằng chẳng có một đồng tiền nào trong tài khoản nhà băng hết, thậm chí là ở đó chỉ có một khoản vay nợ mà anh ta không có hy vọng trả nổi. Không có tiền ở đâu cả, ngoài khoản tiền lương tháng của anh ta, và số tiền đó thì bị tự động thanh toán vào các khoản nhà cửa và trả cho một hóa đơn mua đố ăn uống rồi. Luis nghĩ tới những món nợ cờ bạc của mình và thở dài. Rồi anh quay qua Mary-Ellen và nhẹ nhàng nói. “Chuyện tiền bạc lúc này đang rất căng thẳng, em yêu quí. Tuy nhiên anh sẽ sớm đưa cho em số tiền em cần để mua quần áo. Xin hãy tin anh, không lâu quá đâu” Mary-Ellen trầm ngâm nói. “Em không muốn chỉ nghe thấy những lời hứa. Em không hề quá đáng gì trong chuyện mua sắm này. Chúng ta đã cưới nhau gần bốn năm nay, và trước đó, chúng ta đã ở với nhau gần một năm trời sau khi đợt lưu diễn kết thúc. Bởi vì anh không cho em đi làm, nên anh có trách nhiệm nuôi em ăn và cho em mặc. Bây giờ, em muốn có quần áo và muốn có ngay hôm nay.” “Nhưng mà anh không có tiền” “Vậy thì kiếm đi. Em không muốn đi vòng quanh Madrid như một kể khố rách áo ôm.” Rồi Mary-Ellen ầm ầm lao ra ngoài và rời khỏi nhà, vẫn biết rằng Luis rất ghét việc cô đi ra ngoài một mình. Kể từ ngày lấy chồng, cô đã là một người tù thật sự, chỉ khác là được đối xử tử tế mà thôi. Hồi đầu thì cô không mấy bận lòng với thái độ của chồng, đánh đồng sự chiếm đoạt với tình yếu, lòng ghen tuông với sự them khát. Tuy nhiên giờ đây cả hai thứ đó đã dằn vặt tâm trí cô bởi lẽ cô đã nhận ra rằng chúng chỉ là biểu hiện của chứng hợm hĩnh của Luis. Cô tiếp tục bước đi, vẫn đầy giận dữ, và rồi đột nhiên nhận ra mình đang ở trong khu vực buôn bán sang trọng nhất ở Seville. Dừng chân bên ngoài hiệu Loewe, cô nhìn thấy trong khung kính đầy những chiếc áo da. Một chiếc áo khoác làm bằng da Thụy Điển màu xanh lá thông có cổ và mép áo viền lông cáo được nhuộm màu rất hợp với màu mắt cô, kèm với đó là một chiếc túi khoác cũng làm bẳng thứ da mềm đó. Mary-Ellen bước vào, mặc thử chiếc áo, mua nó và yêu cầu chuyển tới nhà. Thế rồi cô đi tới hiệu La Hacienda, một cửa hiệu chuyên bán đồ lót của phụ nữ và mặc thử những chiếc váy lót làm bằng thứ hàng tơ lụa, những chiếc váy ngủ bằng hàng ren, và một bộ những chiếc váy đủ màu đủ loại có mép viền satanh. Cô chỉ mua những gì cần thiết, mấy cái xilip màu hồng thẳm và màu trắng sữa, vài chiếc váy mặc trong phòng ngủ mà cô biết là Luis sẽ rất thích. Ở hiệu Berhanyer, cô mua hai bộ váy lụa dùng để mặc khi đi ra phố, một màu hồng và một màu tím, và một bộ quần áo bằng len mỏng, có cổ bằng nhung, một chiếc áo bludông màu trắng có cài một cái nơ bướm rất đẹp với chiếc mũ nhỏ cùng bộ.
Lúc bảy giờ tối Mary-Ellen về đến nhà và thấy chồng cô đang lồng lộn đi lại ngoài sân, mặt tái nhợt. Anh ta gầm lên khi cô vừa bước qua cổng. “Tôi yêu cầu được biết cô đã ở đâu từ bấy đến giờ” “Tôi đi mua sắm” “Ở đâu? Làm sao mua được? Cô nói là không còn tiền cơ mà?” “Bằng tên tuổi của anh, Luis. Họ không nghĩ rằng những nhà quí tộc Tây Ban Nha lại không thanh toán sòng phẳng.” “Thế những thứ cô mua đâu rồi hả?” “Chúng sẽ được giao vào sáng mai. Còn bây giờ thì đừng có la hét toáng lên.” Hai người bạn của Luis đi vào cổng trong lúc hai vợ chồng đang đứng gườm nhau giữa sân như hai con bò tót đang giữ miếng. Không kiềm chế được cơn giận Luis rót rượu cho mình và cho bạn, hoàn toàn phớt lờ Mary-Ellen. Cô đang cân nhắc không biết nên đi về phòng mình hay là trả đũa anh ta thì nghe thấy chồng phân trần với hai người kia về sự giận dữ của mình, mà một trong hai người đó đã theo đuổi cô một cách dai dẳng ngay từ ngày cưới cô. “Vợ tôi đi mua sắm và yêu cầu giao chúng tại nhà. Anh biết tình trạng tài chính của tôi lúc này đấy. Tôi còn biết làm gì? Anh sẽ làm gì trong tình thế này hả? Don Antonio mỉm cười với Mary-Ellen. “Cô là một người Mỹ và không thể nào biết được các tập tục của chúng tôi. Phụ nữ Tây Ban Nha không bao giờ mua sắm gì mà không được phép.” Mary-Ellen đứng thẳng người với cái chiều cao hơn một mét tám của cô, vượt lên trên tất cả những người kia. “Tôi đã không hề mua gì kể từ khi rời Paris đến nay. Đã gần năm năm rồi còn gì. Khi tôi xin phép thì Luis nói rằng anh ấy không có tiền. Còn bây giờ thì tôi về phòng mình. Nếu như chồng tôi muốn thảo luận những chuyện riêng tư với các anh thì xin cứ việc, nhưng tôi thì không và sẽ không.” Thế rồi Mary-Ellen hiên ngang đi vào, đóng sầm cửa trước mặt ông chủ đất Antonio Duarte, em trai ông và Luis. Cô giận chồng đã đem những chuyện riêng ra nói với bạn, nhưng hài lòng là ít nhất thì cô cũng đã nói rõ được phần mình. Cởi bỏ quần áo, cô chạy vào phòng tắm và đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt lại và cố không lo lắng với ý nghĩ chuyện gì sẽ xãy ra ngày hôm sau khi mà quần áo được chuyển tới. Liệu Luis sẽ gửi trả lại không? Anh ta có khùng lên không? Và liệu anh ta làm thế nào mà thanh toán được? Mary-Ellen lau khô người và ngắm mình trong gương, thâm tâm biết rằng cô đã hành động sai. Chỉ sáng ra mới biết thái độ của cô có biện minh được cho những hậu quả của cơn giận của Luis hay không. Mười một giờ trưa, cái sân trong đầy những hộp và gói được chuyển đến từ mấy cửa hiệu sang trọng nhất thành phố. Trong phòng, Luis đang điên lên với Mary-Ellen, còn ngoài sân, bạn bè anh ta đang ngồi uống rượu anh đào và cố làm như không có gì xãy ra hết. Sau cùng, họ cho rằng cuộc cãi vã đã là quá đủ và Don Antonio thong thả đi vào phòng nơi Luis đang gào théo với vợ mình. Giọng Don Antonio ngọt ngào. “Luis, anh bạn của tôi, hãy ra với chúng tôi nào. Rốt cục thì anh làm ầm lên vì chuyện gì vậy. Mấy bộ quần áo thì có đáng giá gì.” “Chúng đáng giá một trăm sáu mươi nghìn Pêxêta đấy, và tôi thì không có tiền. Hãy cố mà hiểu những cảm giác của tôi.” “Tôi sẽ cho anh mượn tiền. Mary-Ellen, hãy mang mấy cậu con trai của cô đến thăm chúng tôi và chúng ta sẽ cùng uống một ly rượu vang trắng. Anh Luis này, tôi là bạn anh hai mươi năm nay và tôi xin sẵn sang nhận gánh hộ anh điều lo lắng này. Bây giờ, khi mà Mary-Ellen đã có quần áo mới, cô ấy sẽ vui vẻ, và anh có thể trả lại tôi với một đêm bạc may mắn nào đó mà.” Sau lúc nửa đêm, Luis nằm trên giường nhìn Mary-Ellen mặc thử những đồ mới. Cặp mắt tối của anh sáng lên trước những đường cong trên thân thể cô và đôi bờ hông đầy khiêu gợi. Rồi anh ta chau mày khi nhớ lại lúc Antonio Duarte, người bạn trai hai mươi năm của anh ta, quyết định cho anh ta mượn tiền để thanh toán cho những bộ quần áo mới này. Vì sao hắn lại làm điều đó? Luis thấy Mary-Ellen và người Mỹ nói chung thật là khác. Đối vợi họ, mọi thứ đều đơn giản và cuộc sống cứ như trên một con đường thẳng. Luis thấy mình khó mà hiểu nổi họ. Anh ta định tâm sẽ để mắt tới Mary-Ellen trong những tuần lễ tới. Nếu như cô ta, dù chỉ một dấu hiệu ve vãn nhỏ nhất với Duarte, anh ta sẽ gửi cô đến một trong những ngôi nhà của gia đình mình ở miền Bắc chừng một năm. Còn bây giờ thì anh ta sẽ chỉ đơn thuần quan sát mọi cử chỉ của cô mà thôi. Sáu tháng sau vụ quần áo mới, Mary-Ellen phát hiện cô lại có mang. Cô vừa rời khỏi phòng mổ của bác sĩ và đang lảo đảo thì Antonio Duarte dừng xe và ra hiệu cho cô ngồi vào xe.
“Sao cô xanh nhợt thế hả? Có chuyện gì xấu không, Mary-Ellen?” “Em vừa biết mình lại có mang. Có trời biết Luis sẽ nói gì. Anh ấy đang phiền muộn đến phát ốm về chuyện tiền bạc, và việc này sẽ lại thêm một khoản chi phí không nhỏ đâu.” “Anh ta sẽ sung sướng. Tất cả đàn ông Tây Ban Nha đều thích trẻ con. Nào, tôi sẽ đưa cô về nhà. Cô phải nghỉ ngơi mới được. Suốt nhiều tuần liên tục cô có vẻ sút cân đấy. Có chuyện gì thế.?” “Em buồn lắm” “Hãy nói cho tôi nghe” Cô đã muốn nói cho nhẹ bớt, nhưng rồi lại cho rằng khôn ngoan hơn cả là phải im lặng. Bởi vì Duarte đã bỏ tiền mua cho cô quần áo mới, Luis đã theo dõi cô như một con diều hâu bám mồi và cô biết chính xác là chồng đang nghĩ gì. Cô cũng biết mình đang tạo cớ cho anh ta với việc để Duarte chở cô về nhà, thế nhưng cô thấy chóng mặt và thấy cần được giúp đỡ đến mức không còn muốn bận tâm tới sự ghen tuông vô lý của chồng nữa. Duarte đã không có biểu hiện lợi dụng gì kể từ vụ mua quần áo kia và cô thành thực tin chắc là anh ta đã tự thấy thực tế là không thể có cô được. Cô nghĩ một cách đầy thách thức rằng Luis cứ việc cáu kỉnh nếu như anh thích thế. Lúc này, tất cả những gì cô muốn là về nhà nằm vào giường. Luis đứng nhìn trong lúc Duarte đưa tay đỡ Mary-Ellen ra khỏi xe và theo cô đi vào trong nhà. Cô đi ngay đến phòng mình và nghe thấy tiếng đóng cửa. Nổi giận và mối lo sợ bị xúc phạm tràn đầy trong tim, nhưng anh ta vẫn giữ vẻ bình thản và đi xuống thư viện, nơi Duarte đang tự rót cho mình một ly rượu vang trắng. “Chúng ta phải uống sâm banh, Luis thân mến ạ. Vợ anh nói với tôi rằng cô ấy sắp có một đứa con nữa. Tôi thấy cô ấy ra khỏi chỗ bác sĩ Alvares, và bởi vì cô ấy nhợt nhạt quá nên tôi chở cô ấy về cho anh đấy. “Và cô ấy nói với anh là cô ấy có chửa à.? “Tất nhiên rồi. Đừng có choáng người đi như thế. Mary-Ellen là người hay nói thẳng. Đã đến lúc anh phải quen với việc cô ấy không giống như những phụ nữ của chúng ta. Và điều sau cùng, tôi đã là bạn của gia đình anh cả hai chục năm nay rồi.” Luis nuốt ngụm rượu và nhìn với vẻ khó hiểu vào mắt Duarte. Rồi hoàn toàn đột ngột, và với sự ngạc nhiên của Duarte, anh ta lao ra ngoài, ngồi vào xe và phóng đi. Duarte là tình nhân của Mary-Ellen và cái thai là của anh ta. Luis đã rất khó có thể ân ái với vợ mình suốt từ khi cãi cọ chuyện quần áo mới vì lẽ Mary-Ellen vẫn chưa hết giận và luôn bẳn gắt. Bây giờ cô ta có chửa và Luis sẽ không bao giờ biết chắc đứa trẻ là con mình hay con của Duarte. Luis phóng xe điên cuồng chừng một tiếng đồng hồ. Rồi anh ta trở về nhà và quát lên với vợ. “Xuống ngay, tôi có mấy câu hỏi cho cô đây. Và thằng người tình của cô đâu? Hắn đã chạy rồi à? Hắn nói với tôi rằng cô lại có chửa, và tôi yêu cầu được biết ai là người cho cô cái thai đó?” Mary-Ellen nhỏm ngồi dậy, cố kìm cơn tức giận. Rồi cô nhẫn nhục đi xuống thư viện. Cô cảm thấy bị đánh đập mệt mỏi và thiếu vắng cái ngọn lửa từng là một phần nơi con người cô. Cô lại nghe thấy tiếng quát tháo của Luis và cân nhắc việc giải thích với anh ta thế nào và liệu làm như thế thì có ý nghĩa gì không. Anh ta sẽ không bao giờ tin cô và cô cũng không chắc là cô có bận tâm đến điều đó không. Cô chỉ bận tâm đến hai con trai và việc nuôi dạy chúng trong tương lai…Tất cả những gì còn lại đều trống rỗng và vô nghĩa, một tương lai không có tình yêu trong một ngôi nhà đầy sự phẫn nộ và giận dữ.
#16
    Leo* 13.11.2009 22:59:24 (permalink)
    PHẦN BA CÔNG TY QUỐC TẾ HALIAM
     
     Chương 17
     
     Paris, mùa xuân 1973 Hai năm rưỡi, dưới sự hướng dẫn của bà Zezette, Sarah đã học được mọi điều mà bà tích lũy trong suốt ba mươi lăm năm quản lý các câu lạc bộ. Cô đã học được nghệ thuật tối quan trọng từ việc nhớ mặt nhớ tên khách, tới việc đòi các khoản nợ mà chẳng cần tỏ ra hối thúc, hay xử sự với đám nhân viên cứ mỗi dịp lễ tết, tiệc tùng lại kéo bè, kéo cánh đòi tăng lương. Phương châm của bà Zezette là đuổi thẳng những kẻ mất dạy, tiếp nhận người mới. Không có chỗ cho Juda! Sarah cũng có những suy nghĩ của mình nhưng cô biết phải giữ kín nó tới khi có được một câu lạc bộ của riêng. Cô biết trong thời buổi hiện nay, sử dụng các cổ đông là điều tối cần thiết. Nếu biết cách làm cho những người làm công dốc toàn bộ sức lực, tâm trí vào công việc thì điều đó còn tốt hơn là thu được cả trăm phần trăm khoản lợi tức nhỏ nhoi. Thành công lớn nhất của Sarah từ khi tới Paris là việc lăng xê một lối điểm tâm kiểu cách từ hai đến ba giờ sáng. Ý nghĩ mới lạ này đã làm các khoản thu tăng mười phần trăm. Đêm đêm, khách từ các câu lạc bộ khác đổ về để được thưởng thức các món xúc xích kiểu Anh, giăm bông xông khói và trứng lòng đào cùng các loại sâmpanh hảo hạng nhất. Sarah quyết định thăm viếng giới chủ của tất cả các câu lạc bộ trong khu vực. Cô luôn dẫn Lexy theo cùng và luôn sẵn lòng uống một cốc vang, thậm chí với những đối thủ cạnh tranh cộc cằn nhất. Nhiều người đã cười khi biết cô mời đối thủ mạnh nhất của mình, bà Nicoletti, đi picnic ở Malcaison. Nhưng rồi chẳng ai có thể cười được khi người đàn bà quỷ quái ấy, sau hôm đó, đã tuyên bố rằng Sarah là một trong những người bà ta có thể “chấp nhận được”. Những người đã bỏ ra hàng hai mươi năm tìm cách để được bà Nicoletti chấp nhận và họ không thể hiểu được vì sao một người vừa chân ướt chân ráo đến đây lại có thể làm được chuyện thần kỳ chỉ với một chuyến đi nghỉ giản đơn ra ngoại ô. Họ không hề biết rằng Sarah đã thuê hẳn một chiếc Roll-Royce cho chuyến đi đó, cô còn đặt một làn đồ ăn tại nhà hàng nổi tiếng nhất London, nhà hàng Fornum and Mason. Tất cả những cái đó đã để lại một ấn tượng tốt đẹp cho bà Nicoletti và một tình bạn tưởng chừng như không thể có đã bắt đầu được xác lập. Bà Nicoletti năm nay bốn mươi tư tuổi và gắn bó suốt cuộc đời trong nghề này. Bà biết tất cả các chủ nhân các câu lạc bộ ở Paris, biết tất cả các câu lạc bộ có ý định bán và mọi điều tốt xấu, hay dở về nó. Bà cũng dễ nổi giận một cách không dấu giếm, chỉ sau vài ly sâm banh, cặp mắt xanh hơi lồi đã long lên khi nghe nhắc tên đối thủ của mình. Mặc dù bà Nicoletti không nói ra nhưng Sarah biết bà ghét Umberto vì những lý do từ thời xa xưa lắm rồi. Một buổi trưa, đang ngồi uống cà phê trong một quán nhỏ gần nơi ở, Sarah nhìn thấy Liz, một thời là kẻ thù của cô trong gánh balê Bông Hồng. Cô vội bước ra và chìa tay: - Quên mất tớ rồi ư? Sarah Hallam đây. Còn đây là con gái tớ, Lexy. - Sarah, thật tuyệt quá, tớ đọc báo thấy nói cậu đang quản lý một câu lạc bộ của Umberto. Ông ấy có khỏe không? - Khỏe. Còn cậu đang làm gì ở Paris? Mắt Liz đầy lệ: - Mình lấy Daniel Lind vài tháng sau khi rời khỏi đoàn và vẫn ở đây từ khi đó.
    Sarah thoáng buồn khi nghĩ đến người nhạc công vĩ cầm trẻ đầy triển vọng nhưng rồi đã bị suy sụp vì bệnh da xơ cứng. Nhìn những giọt nước mắt chảy dài trên má Liz, Sarah nghĩ bụng tại sao hồi ấy mình lại có thể coi con người mềm yếu này là cô gái rắn rỏi nhất Paris được? Sarah chăm chú nghe Liz giãi bày: - Dan không làm việc nữa và tớ phải thay vào đó. Tớ chẳng có khả năng đặc biệt gì, và chẳng ai muốn thuê một người vốn là vũ nữ đã hai tám tuổi, lại không chịu làm việc ban đêm nữa. - Nếu tớ biết có việc gì, tớ sẽ gọi cậu. À còn làm mẫu, trước đây cậu vẫn làm mà? - Tớ già quá rồi, thời buổi này, hai mươi đã là già. Vừa bước đi Sarah vừa nghĩ tới khuôn mặt hốc hác của Liz và tâm trạng của cô ta. Biết bao lần cô nhận ra rằng cô may mắn được Umberto cho một công việc để làm và một căn phòng để ở. Cô cảm thấy biết ơn hắn ta. Xẩm tối, khi trở lại câu lạc bộ, Sarah nhận ra qua phản chiếu của tấm kính cửa hàng, người em họ của Umberto, Roco, đang theo dõi cô. Cô cố tự cho rằng đó là cái giá nhỏ nhoi phải trả cho sự yên ổn của mình hiện giờ, nhưng cô không thể nào quen được với tình trạng bị dò xét, và cái bóng loáng thoáng của Roco đã làm cô phát cáu. Cô cứ nghĩ thời gian qua đi rồi Umberto sẽ tin cô, nhưng mỗi khi xúc cảm của Umberto tăng lên thì số lượng những kẻ theo dõi cũng tăng lên. Nửa đêm, Nino Ortolani đến. Anh ta vốn cũng là thành viên của gánh balê Bông Hồng. Trông anh ta có vẻ khá giả lắm. - Tôi gặp Liz chiều nay, cô ấy bảo cô muốn mua một câu lạc bộ phải không Sarah? Tôi biết một chỗ không xa đường Fontaine lắm. - Tôi cần một nơi có thể hút thêm khách. - Chỗ này hy vọng được. Tại sao cô không ghé qua xem một chút. Ông chủ chỉ còn sống được sáu tháng nữa, bà vợ đã làm cho ông ta điên đầu trong suốt ba mươi lăm năm chung sống, ông ấy quyết định sẽ bán nhanh và ném khoản tiền thu được vào sòng bạc ở Monte Carlo, chẳng để lại cho bà vợ dù là một xu nhỏ. Tôi đỗ xe ngoài cửa, nếu cô có chừng nửa giờ, tôi sẽ đưa cô đi. Đó là một phố hẹp, không khí sống động với những bảng hiệu đủ màu nhấp nháy. Khu phố đầy những nhà trọ và nhiều kẻ lang thang đã ở đó lâu đến nỗi dân trong phố đùa rằng họ có đủ thâm niên để lĩnh lương hưu rồi. Sarah nhìn quanh, băn khoăn tự hỏi liệu có thể nào thuyết phục tầng lớp khá giả của Paris đến một khu vực như thế này không. Cô nhận ra rằng ở đây không có chỗ đỗ xe, cũng chẳng bảo đảm an ninh, chỉ có độc mỗi không khí vui vẻ, cuồng nhiệt. Nằm khuất giữa quán rượu và quầy bán thịt ngựa là một cánh cửa nhỏ sơn màu xanh lá cây. Trên đó, một tấm biển tồi tàn treo cẩu thả bên bản lề, dòng chữ mờ nhạt chỉ đủ đọc được “Câu lạc bộ của George”. Từ cửa, một lối nhỏ dẫn tới căn phòng lớn màu xám, và ngồi đó là một người đàn ông có bộ hàm như hàm chó săn, dễ nhận thấy rằng có một thời ông ta đã là một gã đàn ông to lớn, rắn rỏi. Nhưng bệnh tật và cái chết đến gần làm nước da ông ta trắng bợt, da thịt còn lại nằm èo uột thành lớp treo trên bộ xương khẳng khiu. Bản thân ông ta là cả một cảm giác tang tóc. Ông chào Nino bằng một cái bắt tay: - Thế nào anh bạn, anh đã mở cửa khách sạn chưa? - Thứ Sáu này sẽ khai trương, anh George ạ. - Chúng ta sẽ uống mừng sự phát đạt của anh. Còn cô dùng gì? Sarah đang đọc những dòng chữ trên bức tường sau quán rượu: “Ở Anh, mọi thứ đều được phép, trừ những gì bị cấm” “Ở Đức, mọi thứ đều bị cấm, trừ những gì được phép” “Ở Nga, mọi thứ đều bị cấm, kể cả những gì được phép” “Ở Pháp, mọi thứ được được phép, kể cả những thứ bị cấm”. Cô mỉm cười nghĩ bụng, quả đúng là như vậy, không để ý thấy ông chủ đang nhìn mình. Nino huých nhẹ tay cô, nhắc lại câu George hỏi. - Anh cho xin một ly vang trắng. George nhìn bộ tóc dài vàng óng, khuôn mặt đẹp và nồng nàn, tự hỏi không hiểu một người đàn bà thế này có thể làm gì cho Umberto di Castelli. Ông hỏi chuyện Sarah với vẻ tôn kính: - Ở Paris cô làm gì, thưa cô? - Tôi quản lý câu lạc bộ Con tàu xanh, như Nino đã nói với ông, và tôi sẽ ở đây tới chừng nào có thể lập thân. - Nino có nói cô muốn mua một câu lạc bộ, cô dùng xong ly vang tôi sẽ dẫn đi xem quanh nhà. Sarah theo hai người đàn ông tới phòng sau, dùng để chứa các sọt hoa quả, chai lọ và căn bếp sót lại từ thời câu lạc bộ này còn bán đồ ăn trưa. Trên gác có một căn hộ với một phòng nhỏ cùng buồng tắm và một căn bếp nhỏ xíu. Mọi thứ hầu như chẳng được tu sửa gì, chỉ có mái mới được làm lại và cấu trúc nhà xem ra có vẻ chắc chắn. Hợp đồng thuê nhà chỉ có ba năm và không gia hạn được. George đặt giá thiện chí là hai mươi ngàn và khăng khăng là ông thà chết còn hơn phải bán câu lạc bộ cho bọn buôn bán bất động sản, một kẻ thù địch hay đám chủ các quán ăn tự phục vụ mới phất trong vùng. Nhận thấy thái độ nhất quyết của ông, Sarah nói rõ ý kiến của mình: - Tôi không có tiền, vì thế tôi cần phải tìm người cùng hợp tác đầu tư. Nhưng tôi muốn mua, ông có thể cho tôi một tháng để sắp đặt mọi việc được không? - Trong hoàn cảnh của tôi, một tháng là quá lâu. - Tôi cần một tháng. Tôi cần có hai mươi ngàn Sterling để mua, cộng với ít nhất là mười lăm phần trăm tiền thuế lệ phí, sau đó là hai mươi ngàn nữa để nâng cấp. Một khoản tiền lớn đấy.
    George gãi đầu, các bác sĩ bảo ông còn sống được sáu tháng nữa, nhưng bọn họ đều là những kẻ dối trá. Sáu tháng biết đâu chỉ được có sáu tuần? Thế nhưng ông luôn là kẻ đánh bạc, không thể nào khác được. George nhìn Sarah và bắt tay: - Cô về nghĩ kỹ đi, nếu sáng mai cô vẫn giữ ý định của mình, hãy trở lại tìm tôi. Suốt đêm, Sarah trằn trọc nghĩ ngợi không biết làm sao có thể tập hợp đủ một khoản tiền lớn như vậy. Cô có việc làm, một căn hộ và các tài khoản hàng tháng do Umberto chu cấp. Nhưng cô không có tiền mặt và tương lai của cô hoàn toàn phụ thuộc vào Umberto. Lần đầu tiên cô nhận ra rằng sự yên ổn quý báu mà cô hiện có chẳng phải là một sự yên ổn đích thực. Cô đang sống trong thiên đàng, nhưng đó là thiên đàng của một kẻ ngu ngốc. Mọi thứ cô có đều tùy thuộc vào Umberto di Castelli, không có Umberto, cô sẽ chẳng là gì cả. Cô nhớ lại lời cảnh cáo của Vieri: “Đừng bao giờ phụ thuộc vào con người ấy về tài chính… Lúc nào cũng phải có những người tin cẩn cố vấn cho mình…”. Sarah nghĩ ngợi rất nhiều rằng cô phải tìm cách thay đổi tình thế, nhưng chẳng tìm ra được cách nào cả. Cách dễ nhất là mở một cửa tiệm của riêng mình, góp tiền để mua mà không cần đến sự giúp đỡ của Umberto. Điều đó sẽ chứng minh cho cả hai rằng cô không hoàn toàn chịu sự chi phối của hắn. Cô sẽ sắp xếp để đặt cửa tiệm trong công ty danh nghĩa mà Vieri đã dàn xếp cho cô trước khi bị bắt cóc. Cô nhớ đến cái ngày Vieri gửi bản chi tiết về công ty cho cô, nghĩ về mẩu giấy mà anh viết kèm theo và cảm thấy nước mắt đang trào ra. Tên công ty là Meteor. Vieri đùa rằng cái tên ấy rất hợp với cô. Năm giờ sáng, Sarah trở dậy, pha một ấm trà, ngắm nhìn đường phố lúc bình minh và những người đưa báo đang rảo bước qua các nhà phân phát các tờ báo buổi sáng. Lò bánh mỳ của cửa hàng ở góc phố bốc lên mùi thơm bánh mới; trên sông Sen, các tay đua đang luyện đua thuyền đôi dưới cầu Neuilly. Sarah chạy ào xuống mua một tờ báo. Trở lên nhà, cô ngả mình trên ghế nhấm nháp một mẩu bánh mỳ với nước trà và đọc lướt các tít chính. Cô mở to mắt nhận ra ảnh Vieri, tấm ảnh cũ từ thời cô gặp anh lần đầu, cạnh đó là bức ảnh mới chụp sau ngày được giải thoát - một con người suy sụp, cặp mắt trống rỗng và thân hình xương xẩu. Tít bài báo thật đơn giản: “Người đàn ông này hiện ở đâu?”. Sarah đọc tiếp, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Vieri không biến mất một lần nữa mà chỉ đơn giản là không ai thấy anh suốt hơn một năm nay. Ngày càng có nhiều đồn đại là anh đang bị giam giữ ở một nơi nào đó. Theo bài báo, lần cuối người ta nhìn thấy ông chủ gia đình Aldobradini là ở một bệnh viện tư sang trọng gần Venice. Một nguồn khác nói rằng đã thấy Vieri tại một khu suối khoáng ở Úc dành để điều trị những người nghiện rượu. Sarah thở dài, liếc nhìn điện thoại, băn khoăn không biết có nên gọi điện cho Elio hoặc Vieri. Nhưng cô biết rõ rằng, nếu như một trong hai người muốn liên lạc với cô, họ đã gọi rồi. Sarah nhổm dậy, bước đi bước lại trong phòng, lòng đầy bối rối. Rõ ràng cô cảm thấy mình đang trông đợi Vieri, điều đó không thể chối cãi được. Cô cố tự nhủ rằng mọi chuyện đã qua rồi, rằng anh sẽ không bao giờ liên hệ với cô nữa. Nhưng đầu óc cô không thể chấp nhận ý nghĩ đó, và luôn tìm những lý do đột ngột, khó giải thích làm đứt liên lạc giữa cô với gia đình Aldobrandini. Sarah đứng cạnh điện thoại, tay đặt lên ống nghe. Đột nhiên cô nẩy ra một ý định mới mẻ, thậm chí làm cô quên cả Vieri. Vài phút sau, cô đã gọi điện thoại cho báo Paris Buổi Chiều yêu cầu đăng những dòng quảng cáo sau: “Rất nhiều người nhỏ bé như các bạn muốn có cửa tiệm nhưng không đủ tiền. Một nhà kinh doanh Anh đang cần người hợp tác để mở một tiệm rượu sang trọng. Khoản đầu tư tối thiểu là mười ngàn Frăng mới. Quý vị nào quan tâm xin liên hệ với Sarah Hallam”. Sau đó, cô cho ghi số điện thoại của mình. *** Khi tới phòng Sarah tối hôm sau, Umberto vừa ngạc nhiên vừa bực bội khi thấy cô vắng nhà, vì thường ngày cô đều ở nhà lúc sáu giờ. Umberto gõ cửa phòng người giúp việc hỏi Sarah đi đâu - Bà đi gặp những người muốn góp vốn. Bà tìm được một câu lạc bộ và muốn mua nên đang tìm người hùn. - Cô ấy ở đâu? - Bà bảo mọi người gặp bà ở khách sạn Napoleon, thưa ông. Sarah đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhưng trong một khách sạn gần Champe Elysee, nơi cô ở hồi mới đến Paris. Cùng với cô, có tới một tá người đến theo lời quảng cáo, đang kiên nhẫn nghe cô trình bày hiện trạng câu lạc bộ và ý định tu sửa nay mai. Trong số mười hai người, hai rút lui vì cho rằng đầu tư vào một câu lạc bộ ở Pigalle là quá mạo hiểm. Số mười người còn lại gồm đủ loại từ một bà nội trợ thường mua bán những cổ phiếu nho nhỏ nay đổi ý, muốn cái gì đó của riêng mình, đến một nghệ sĩ về hưu, hai cô thợ uốn tóc và một người bán hoa trạc trung niên ở phố Berri. Người trẻ nhất mới hai mươi tám, một công nhận nhà máy Renault ở Boulogue Billancourt. Người già nhất sáu mươi hai tuổi và quyết định đầu tư chỉ vì ông thích được hàng ngày uống rượu tại một câu lạc bộ mà ông làm chủ một phần. Chốc chốc Sarah lại nhìn ra cửa, hy vọng sẽ có thêm những người mới nhưng chẳng thấy ai, mà số vốn của những người có mặt thì lại chưa đủ. Cô góp được mười hai ngàn bảng, mới được nửa giá mua, chưa có đồng nào để cải tạo ngôi nhà, lại còn tiền thuế, tiền chuẩn bị khai trương… Cô quyết định quảng cáo thêm một ngày nữa và ra hành lang gọi điện đến tòa án. Xong, cô trở lại phòng khách nói với những người hùn vốn:
    Tôi đã cho đăng quảng cáo tiếp hôm nữa, nếu như không có ai đến thêm, chúng ta sẽ phải tính lại. Tôi đã cho các bạn địa chỉ và số máy của tôi. Chúng ta sẽ lại gặp nhau vào thứ bảy tới tại câu lạc bộ và vào thăm nó luôn. Hãy rủ bạn bè các bạn cùng tham gia với chúng ta, biết đâu lại chẳng có thêm người đứng cùng chúng ta trong canh bạc này. Umberto ngồi trong xe, nhìn những người muốn góp vốn với Sarah đang ra khỏi khách sạn. Hắn cảm thấy buồn cười trước cái nhóm người tạp nham mà Sarah tập hợp được: một bà già với chiếc mũ lông chim kiểu cách quái dị, một người đàn ông đã có tuổi phải chống gậy, và xem ra là vài bà nội trợ nữa, một bà còn mang theo cả chiếc xe nôi. Khóa xe, hắn bước vào khách sạn và nhìn xuống Sarah đang ngồi một mình, hướng mắt về một nơi vô định. - Em đang làm trò gì vậy? Bỏ thời gian tán dóc cùng với mấy bà già với những cái mũ kiểu cọ và tìm cách kiếm tiền mà không cần hỏi tôi chứ gì? - Tôi hoàn toàn không thể phụ thuộc vào ông - Sao lại không? - Bởi vì bản chất của tôi là vậy. Tôi sinh ra không phải để dựa dẫm. Dù sao đi nữa, giá như ông lỡ bị tai nạn, mất đi, tôi sẽ chẳng có gì trong tay cả và sẽ trở lại tình cảnh như khi mới cùng Lexy tới đây. - Em cần bao nhiêu tiền? - Tôi cần hai mươi ngàn bảng Anh để mua và khoảng ngần ấy nữa để tân Em mua cái ổ chuột đó làm gì kia chứ? Ở Paris chẳng có cái gì mua được với cái giá rẻ mạt ấy cả. - Hợp đồng thuê chỉ có ba năm không gia hạn được, nhưng dù sao tôi cũng phải bắt đầu từ đây đã chứ. - Tôi sẽ cử người của tôi đến xem sao. Sarah quay đầu lại nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ: - Công việc khởi đầu này em muốn tự mình làm lấy, ông Umberto ạ. Nếu em thất bại, có nghĩa là em thất bại. Nếu em thành công, nó sẽ giúp em tăng thêm sự tự tin. Ông phải để em thử chứ. - Nhưng tôi yêu em và tôi rất giàu, tôi có thể cho em mọi thứ em muốn. Sarah thở dài, biết rằng hắn không hề hiểu rõ ý nghĩ đích thực của cô. Cô cố tỏ ra kiên nhẫn: - Em cần tự mình vận động mọi người góp vốn, như thế em sẽ biết mình có thể làm được việc đó không. Lần sau, em với ông sẽ cùng hùn vốn, nhưng câu lạc bộ đầu tiên này phải là đứa con của em. Umberto lái xe về nhà, cố gắng suy nghĩ. Hắn không hiểu tại sao Sarah không nhận để hắn giúp, tại sao lúc nào cô cũng tỏ ra không hài lòng như vậy. Hắn quyết định sẽ nói chuyện với Mario Bennedetti về Sarah, sau đó sẽ kiểm tra mọi thứ về chủ tiệm George và chứng từ của câu lạc bộ trong vài năm trở lại đây. Pigalle là khu vực đầy rẫy tội phạm, Sarah nghĩ thế nào mà lại tính khởi đầu làm ăn ở đó kia chứ? Hắn nghĩ tiếp rằng khoản tiền mà Sarah yêu cầu các cổ đông đóng góp là quá ít ỏi, tới mức buồn cười và quyết định rằng yêu cần bản báo sửa đổi mẫu quảng cáo của Sarah. Nếu hắn đúng, Sarah sẽ có đủ tiền mua câu lạc bộ sớm hơn là cô nghĩ. Hôm sau Sarah tới khách sạn Napoleon và thấy bà Nicoletti đang đợi cô, mái tóc đỏ của bà mới được quấn lại thành một vành quanh đầu. Bà dẫn theo một bà già và giới thiệu là hàng xóm của bà ở Louvecienes. - Em thân mến, đây là Eloise Requier. Bà nhìn thấy mẫu quảng cáo của em và hỏi chị về em. Chị nói, nếu em mở một câu lạc bộ thì sẽ khá lắm, với lại cổ phần một trăm ngàn Frăng cũng là rẻ. Người của em nói sẽ họp ở đây, điều đó tốt cho chị. Chị không muốn tới phòng của em, lỡ lại gặp hắn. Có chuyện gì không ổn vậy, Sarah? Sarah cầm tờ báo, đọc mẩu quảng cáo mới và nhận ra rằng con số trong đó ghi “một trăm ngàn Frăng mới”, chứ không phải là mười ngàn như cô gửi đăng. Gọi điện cho tòa báo, cô được biết có một người nói giọng Ý quyết định thay cô, và trong tình cảnh hiện nay, hắn ta đã đúng. Sarah cảm thấy nhẹ cả người khi bà Nicoletti nói tiếp: - Alice Kaiser, bạn chị cũng muốn góp một hoặc hai cổ phần. Bà ấy giàu lắm và từ lâu đã muốn làm ăn. Nào, hãy đi ăn tối ở Polka des Mandibules. Chị có hẹn lúc tám giờ mười lăm nên có gì thì quyết ngay đi.
    Trong ánh sáng phớt hồng của đầu hôm, Sarah thả bước về nhà, chốc chốc lại dừng chân ngắm ánh hoàng hôn trải dài trên mặt đường đá cuội và bóng những cột đèn kiểu cách trên chiếc cầu cổ với bức tượng một chú bé trên lưng con ngựa có cánh nổi bật trên nền trời. Trời vào xuân và cô đã có đủ tiền để mở cửa tiệm đầu tiên của mình. Cô sung sướng vừa bước đi vừa lắc đầu nhún nhẩy. Nhưng ngay sau đó, khi ngó lại thành cầu xuống bóng nước sông Xen, trong cô gợn lên một chút ngờ hoặc. Địa điểm của câu lạc bộ thật là mạo hiểm, trừ phi cô có thể biến sự bất lợi thành ưu thế của câu lạc bộ. Một điểm khác cũng làm cô lo ngại là căn nhà hơi nhỏ quá. Sarah bước tiếp những bước dài, trong đầu định sẵn những việc phải làm, đây sẽ là một canh bạc căng thẳng nhưng cô cảm thấy đã sẵn sàng đối phó với mọi thứ. Vui sướng với ý nghĩ sắp được làm chủ một câu lạc bộ, Sarah quyết định gọi điện cho con gái. Con bé hiểu nguyện vọng từ lâu của mẹ nó và luôn luôn gọi câu lạc bộ của Umberto là “của chúng ta”, mặc dù nó cũng biết rằng câu lạc bộ đó thực ra không phải của mẹ nó. Sarah rảo bước với điện thoại công cộng, cô quay số và sung sướng nhận ra giọng Lexy: - Alô, đây là nhà Sarah Hallam. - Mẹ đây, mẹ báo cho con một tin mừng. Chúng ta đã có một câu lạc bộ rồi. Nó ở Pigalle và mẹ sẽ đặt tên là “Câu lạc bộ Anh”. - Ôi, mẹ, mẹ có thấy cực kỳ, đặc biệt sung sướng không?
    - Tất nhiên rồi. - Mẹ sẽ dành cho con một văn phòng ở đó chứ? - Hẳn rồi, mẹ sẽ kê ở góc cho con một chiếc bàn với vô số bút chì màu và cả chiếc máy chữ mới của con nữa. - Con yêu mẹ triệu triệu lần, mẹ ạ - Thôi, con ngoan ngủ đi, về tới nhà mẹ sẽ vào phòng ngủ thơm con. *** Hôm ký giấy tờ chuyển giao văn tự, cả mười ba người góp vốn đều có mặt, tiếp nhận quyền sở hữu nơi trước đây được gọi là “Câu lạc bộ Goerge”. Sau đó, Sarah giải thích ý định cải tạo câu lạc bộ của mình. Một trong số người hùn vốn hỏi: - Ý định của cô liệu có làm mọi chuyện rắc rối không? Nhiều người sẽ bỏ đi nếu ta bố trí phần trước câu lạc bộ theo ý của cô. - Không đâu, khi đọc mẩu tin quảng cáo của chúng ta, họ sẽ tìm đến chứ không phải là bỏ đi. Sarah rút ra bản thảo mẫu tin quảng cáo đưa cho người đàn ông vừa hỏi. Lướt qua mấy lời quảng cáo, ông ta bật cười khoái trí: - Thưa cô Hallam, một điều chắc chắn là hoặc chúng ta sẽ thành công lớn hoặc chúng ta mất sạch đến từng đồng xu chúng ta sẽ ném vào đây. Vài tuần sau, tầng dưới câu lạc bộ được cải tạo thành một phòng khách kiểu nông thôn Anh. Tất cả đều được sơn màu trắng ngà và màu hồng nhạt với những chiếc cột ốp đá giả và phần trên được trang trí bởi những tràng hoa ô rô, kim ngân. Dưới bức chân dung Adilena Patti của Winterhalter là những chiếc sofa bọc lụa đamát màu hồng tươi. Sarah còn cho thiết kế một hệ thống chống tiếng ồn và cho căng rèm để khách khỏi phiền lòng bởi khung cảnh không mấy đẹp mắt của khu vực. Trong phòng, giờ đây chỉ còn du dương những nhạc phẩm của Vivaldi và tiếng lạch cạch trong trẻo của những chiếc ly sâmpanh bằng pha lê. Khu bếp cũ được biến thành phòng treo áo khách, còn phòng sau giờ là một phòng khách phụ với những dãy sách bọc da xếp hàng ngay ngắn trên tường. Trên gác, căn hộ được phá bỏ, thay vào đó là một khoảng trống được gọi là với đầy đủ vòi phun nước, dàn hoa màu trắng và những chậu hồng, chậu mẫu đơn. Khi sáng sáng bà Nicoletti bắt đầu đến uống café ở , Sarah nhận ra rằng câu lạc bộ đã có được cái vẻ riêng của nó, một mảnh nhỏ nhoi của nông thôn Anh yên tĩnh nằm giữa khu vực náo nhiệt nhất của Paris. Cuối cùng, chiến dịch quảng cáo đã bắt đầu với mẩu tin sau: “Một khu vườn Anh yên tĩnh giữa trung tâm Paris với bảng giá cao nhất thành phố… Chỉ chấp nhận giới thượng lưu và dù bạn là người thuộc giới thượng lưu, chưa chắc bạn đã có có khóa vào cửa, nếu bạn có thể tìm được cửa ra vào”. Lời quảng cáo đầy bí ẩn đã làm cho mọi người chú ý. Bắt đầu xuất hiện những lời đồn đại về sự bí hiểm của câu lạc bộ, những người qua đường túm tụm nhìn tấm biển dán các áp phích quảng cáo lớn kéo suốt từ dưới đất lên tới mái nhà và che kín cả phần trước. Cũng như bất kỳ tấm biển quảng cáo nào ở Paris, tấm biển này được dán đủ thứ quảng cáo, từ buổi diễn của đoàn Lido đến vở kịch mới bắt đầu công diễn tại rạp Moulin Rouge, thậm chí một loại thuốc gia truyền chữa bệnh ho… Trông tấm biển rất phù hợp với khung cảnh lòe loẹt xung quanh. Điều duy nhất là chẳng ai có thẻ tìm ra cửa vào đâu cả. Dân phố chăm chú nhìn những người qua đường dừng lại, lần từng tý trên tấm biển và chẳng thể tìm ra nắm đấm cửa vào. Các mẩu tin quảng cáo đưa ra đã nhắc đi nhắc lại rằng “nếu mọi người không tìm nổi cửa vào, họ có thể bỏ đi tùy ý”. Cả khu phố bàn tán sôi nổi về canh bạc của Sarah. Giọng điệu mẩu quảng cáo cuối cùng được coi là hơi có vẻ rồ dại: “Chỉ những người thật đặc biệt mới có khóa vào cửa. Nếu bạn không có khóa, xin đừng đến “Câu lạc bộ Anh”. Nếu bạn có khóa và có ý định viếng thăm Pigalle, xin hãy cẩn thận: vỉa hè rất bẩn và coi chừng bọn móc túi”. Umberto ngồi đọc mẩu quảng cáo mới nhất, kèm theo một bài viết về Sarah. Bức ảnh trên báo chụp rất đẹp, gần được như thật. Umberto quyết định sẽ cho theo dõi Sarah chặt hơn khi câu lạc bộ của cô mở ra, vì chắc chắn khi đó sẽ có nhiều vị khách của câu lạc bộ phải lòng cô. Hắn nhìn cô và hỏi: - Tại sao em lại bảo vỉa hè khu này bẩn?
     
    Những người giàu có thường thích vượt qua chướng ngại. - Và em cũng nghĩ là họ thích bọn móc túi à? - Tất nhiên rồi, với lại có bao giờ họ mang theo tiền mặt đâu. - Tại sao em không dùng người của tôi dàn xếp các công việc pháp lý? - Em muốn tự làm lấy, ông Umberto ạ, chỉ có vậy thôi. - Lúc nào em cũng muốn mọi thứ tách bạch. - Không phải là mọi thứ. Ông là người đàn ông duy nhất trong đời em, em không muốn tách ông ra khỏi đời tư của mình, em không muốn vậy. Umberto đã cho điều tra công ty Meteir, công ty danh nghĩa mà Vieri đã dàn xếp cho Sarah. Ban giám đốc ở Panama thực ra chỉ là ban giám đốc giả, những người điều hành thực sự là ở Thụy Sỹ. Vừa ngạc nhiên vừa khâm phục, hắn tự hỏi làm sao Sarah có thể dàn xếp được một công ty như vậy, và để làm gì? Không lẽ chỉ để mở một câu lạc bộ nhỏ ở Pigalle? Cô ta đang chơi trò gì vậy, và nhằm mục đích gì? Hắn lắc đầu bối rối, không thể kiếm ra câu trả lời. - Chẳng bao giờ tôi hiểu được em, Sarah ạ. - Tốt thôi, như vậy ông sẽ giữ được ham muốn tìm hiểu em – Cô nở nụ cười rạng rỡ nhưng Umberto thấy rõ là cô sẽ chẳng cho hắn biết gì thêm. - Tôi sẽ cho đem đến danh sách những nhân vật nổi tiếng nhất trong báo chí. Em đã gửi khóa cho họ chưa? - Mọi thứ đâu vào đó rồi.
    Chỉ vài ngày nữa, hoặc là em sẽ phát tài to, hoặc em sẽ trở lại làm việc cho tôi ở câu lạc bộ Con tàu Xanh. Tôi muốn em trở lại, song cũng muốn em phát đạt. Tôi luôn bị giằng xé giữa hai ý nghĩ, chẳng có gì là đơn giản và dễ dàng cả. Trời về khuya, hai người lái xe qua “Câu lạc bộ Anh” của cô và dừng lại nhìn đám đông ngoài cửa tiệm. Những người vẫn đang loay hoay tìm cách khám phá điều bí ẩn của lối vào. Umberto không dấu nổi bồn chồn: - Thật là một ý nghĩ kỳ quặc, rồi chẳng còn ai đủ kiên nhẫn đến khi tìm ra nó đâu. - Rồi ông sẽ thấy. - Để tôi đưa em tới thăm Michon, bạn tôi. Ông ấy có một câu lạc bộ gần đây, ngày trước cũng kiếm khá lắm. Michon năm nay bốn mươi tám, một người Paris béo tốt và vui vẻ, luôn đội mũ berê và hút thuốc Gaulloise từ tảng sáng cho tới khi lăn ra giường ngủ. Ông ta bắt tay Sarah, cặp mắt màu xanh hấp háy: - Tôi đã đọc các mẩu tin quảng cáo của cô, cô Sarah ạ. Tối khai trương, chắc sẽ đông lắm vì mọi người đều bàn tán về cô. - Tôi đâu có đủ chỗ cho đông người. - Vậy thì cứ người nào mặt mũi khó ưa thì đừng cho vào. Như vậy, những người khá giả lại càng muốn vào hơn. Nếu câu lạc bộ này thực sự nhỏ như vậy và nếu cô làm ăn phát đạt, cô có thể mua câu lạc bộ Bal Tabarin. Tôi nghe nói nó đang hạ giá. Umberto nhận thấy mắt Sarah sáng lên và hắn biết phải khuyến khích cô mua, mua nữa. Nhưng liệu có thể thuyết phục Sarah vay tiền của hắn không? Umberto giả bộ không lưu ý lời Michon vừa nói: - Tôi nhớ thời câu lạc bộ đó còn phát đạt. Giờ thì Bal Tabarin coi như xong rồi. Sarah hết nhìn Umberto lại nhìn Michon: - Câu lạc bộ ấy có lớn không? Được chừng bao nhiêu khách? Umberto cắt ngang, giọng quyết đoán: - Thôi, em đã nợ dữ lắm rồi, hãy quên chuyện đó đi. - Tôi muốn xem nó. Tôi phải có một nơi rộng hơn nếu “Câu lạc bộ Anh” phát đạt chứ. Umberto mỉm cười, nghĩ bụng, cách tốt nhất khiến cho Sarah làm một việc gì đó là giả bộ ngăn cản cô. Sarah ra xe trước, còn hai người đàn ông nán lại, thì thào với nhau - Tôi sẽ gặp anh bữa khai trương thứ Sáu tới. Chừng đó ta sẽ nói chuyện về Bal Tabarin. Tôi muốn biết giá bán và các điều kiện kèm theo của chủ tiệm. *** Vào đêm khai trương, Sarah khoác một bộ dạ vũ bằng satin đen, đôi găng tay hợp màu, một lối ăn mặc kiểu Gieda thật hợp với bộ tóc dài mới uốn làm sóng rất mốt, đôi môi đỏ thắm và cặp hoa tai kim cương hình lưỡi liềm mà Umberto tặng cô nhân kỷ niệm ngày họ gặp nhau. Cô giữ vẻ mặt điềm tĩnh, mặc dù tim đập mạnh như một con bướm vương phải mạng nhện. Đến 5 giờ chiều, chưa thấy người đứng quầy rượu có mặt. Sarah yêu cầu một trong số những người hùn vốn vào thay chỗ và gọi điện cho bà Nicoletti, báo rằng người của bà cử không thấy đến. Bà hứa trong vòng hai tiếng sẽ cử ngay một người thành thục tới thay thế. Chỉ còn vài phút nữa cửa tiệm sẽ chính thức khai trương, những người góp vốn có vẻ bồn chồn lo lắng. Ngay khi đó Umberto đọc một bài diễn văn khiến mọi người đều bật cười: - Tối nay các bạn sẽ mất sạch hoặc sẽ phát tài. Vì thế đừng hành hạ thần kinh mình, các bạn hãy ra đón khách. Những ai Sarah không thích, hãy bảo họ cuốn gói cho sớm, còn với các quý khách, hãy đón mừng thật nồng nhiệt. Nếu có ai phàn nàn, hãy đưa đến gặp Sarah; còn kẻ nào kiếm chuyện, cứ gọi Mario Benedetti, ông ấy sẽ tống họ ra khỏi đây cho dù đó là ông hay là bà công tước đi nữa. Khi Umberto rời cửa tiệm đi đón vợ, mọi người đều bắt tay hắn, hứa sẽ thực hiện từng chữ từng lời hắn vừa nói. Sarah nhìn quanh, xúc động nhận ra mọi người đều có mặt, ai nấy sẵn sàng vào việc, thậm chí cả những công việc hầu hạ vất vả nhất. Không khí trong câu lạc bộ dường như có cái gì đó không thật, dường như mọi người chỉ đang sắm vai đứng ra kinh doanh vậy thôi, nhưng trên thực tế họ đang bắt tay vào làm ăn thực sự. Tâm trí Sarah hướng tới một điều mà Umberto không hề biết, mắt cô trở nên xa xăm. Cô đang nghĩ về khu vườn ở Piazza Navona. Hôm đó cô mặc bộ váy trắng, trên tóc gài những nụ hồng nhỏ. Như không chủ định, cô ngắt một bông hồng trên dàn, cài lên những búp tóc vàng óng của mình. Cô chỉ cài bông hồng đó để tưởng nhớ một bóng ma, một người đã không tồn tại nữa, có chẳng chỉ là còn trong tim cô. Những vị khách đầu tiên đến câu lạc bộ là các biên tập viên đầy tiếng tăm của các nhật báo lớn nhất Paris, còn bà Công tước Giffe kéo theo cả một đoàn tùy tùng tới mười một người. Khách được mời chụp ảnh, thưởng thức sâmpanh Krug loại hảo hạng nhất. Sau đó, Sarah dẫn họ đi thăm câu lạc bộ cứ y như cô đang đưa họ đi thăm nhà mình vậy. Bà công tước vốn cũng rất sành chơi, rất thích . Bà chọn một góc trong suốt buổi tối hôm đó. Ánh đèn màu hổ phách và những bông hồng rất dịu màu bao quanh đầu bà làm bà trông trẻ ra có đến hai mươi tuổi. Bà quyết định mỗi khi về Paris lại ghé câu lạc bộ với những người tình tuổi còn dưới hai mươi lăm của bà. Đồng hồ điểm mười giờ, Umberto cùng vợ xuất hiện. Bà Castelli dáng người thanh mảnh, duyên dáng, tuyệt đẹp với kiểu cách của một cô gái tóc vàng kiêu kỳ. Bà bắt tay Sarah, khen vài câu về trang trí nội thất rồi vội bỏ vào phòng trang điểm. Ở đó, bà dốc hết vào miệng lọ nước hoa, thực ra đựng toàn rượu gin. Umberto đang ngậm một điếu xì gà lớn, chuyện trò với Sarah về thành công của buổi khai trương. Chợt có tiếng ồn ào ngoài cửa, ngoái lại, hắn thấy đèn flash nổ lốp bốp, đám phóng viên gọi nhau í ới và bà Requier với điệu bộ sư tử của mình đang vội vã bước vào, khuôn mặt lo âu: - Này Sarah, ngoài cửa có một người cứ đòi vào nhưng chẳng hề có khóa hay giấy mời gì cả. Báo chí thì cứ như phát điên cả lên. Cô liệu ra xem không thì hỏng cả. - Ông ấy có xưng tên không? - Có, nhưng trời đất, ông ta vào mà chẳng cần giấy tờ phép tắc gì cả. Tôi phải thằng cha giữ cửa mới được. Mặt Umberto xám lại khi hắn từ từ đứng lên, nhìn một cách ngỡ ngàng vào Vieri, thuần khiết trong bộ đồ dạ tiệc màu trắng, rất ăn màu với chiếc áo len cổ thấp bên trong. Khuôn mặt anh rám nắng và thật điển trai, tuy ánh mắt đã trở nên lạnh lùng hơn, từng trải qua mọi sự đau khổ. Mái tóc anh đã bạc trắng. Không còn ai trong phòng lại không muốn bước đến đón chào con người phượng hoàng này, con người đã vượt lên trên đống tro tàn của bệnh tật, đau đớn và thất vọng để trở lại vị trí của mình trong thế giới. Sarah đứng lặng nhìn Vieri, toàn thân bủn rủn. Phải một lúc cô mới đủ sức bước lại chô anh, hai tay dang rộng, trên mặt rạng rỡ một nụ cười sung sướng: - Ôi, Vieri thân yêu của em, anh quên khóa ư? - Anh e rằng như vậy, nhưng anh quyết định đến. Elio đưa anh đi và cho anh mượn khóa, cậu ấy sẽ đến đây ngay bây giờ. Vieri nhìn nụ hồng trên tóc Sarah, màu hồng thơ ngây nổi bật trên nền satin đen bóng của bộ đồ cô đang mặc, Sarah đẹp hơn bao giờ hết, thực sự hiện hữu hơn bao giờ hết trong mắt anh. Anh chăm chú nhìn khuôn mặt, thân hình cô, và cả đôi bàn tay với những ngón dài thon mảnh. Umberto đến đứng sau Sarah, cặp mắt đen đầy vẻ thách thức, thù hận - Ra cuối cùng ông cũng đã trở lại. Lần này ông trốn ở đâu thế? Mọi người đều nghĩ ông đã chết hay trở nên rồ dại rồi. Vieri nhìn thẳng vào khuôn mặt lì lợm của Umberto và mường tượng tới khuôn mặt Falco khi hắn chặt ngón tay anh. Tuy vậy anh vẫn chào Umberto với sự điềm tĩnh và điệu bộ xem ra còn có vẻ thích thú, chọc tức dòng máu Sicily trong người hắn vậy - Tôi đi du lịch cùng em tôi, phục hồi sức khỏe. Cũng mất khá thời gian để vượt qua những điều khủng khiếp mà tôi đã từng trải và chuẩn bị cho bản thân sẵn sàng làm những điều cần phải làm. Nhưng như ông thấy, tôi đã trở lại.
    - Vâng, và bây giờ ông đã làm mọi người quên lãng cả bữa tiệc khai trương này rồi. - Ngược lại, sáng mai câu lạc bộ này sẽ được đăng trên trang nhất tất cả các báo ở Paris, có lẽ còn khắp cả châu Âu. Tôi cố tình làm như vậy để tặng một món quà cho Sarah, vì cô ấy rất cần được giúp đỡ khi mới bước vào làm ăn. Đây là lần đầu tôi xuất hiện công khai, vậy chắc “Câu lạc bộ Anh” sẽ là cả một câu chuyện giật gân với mọi người. - Còn bà nhà có khỏe không? - Marianina vẫn khỏe, hiện sống cùng cha mẹ ở Rome. Chúng tôi đã ly hôn từ ba tháng trước. Nhưng còn đây phải chăng là bà nhà, thưa ông Umberto? Ông phải giới thiệu tôi đi, lần trước ghé thăm dường như tôi không được gặp bà thì phải. Trong khi Umberto và vợ đang bận khách, Sarah dẫn Vieri đi thăm . - Em rất mừng được gặp lại anh, rất mừng, em không biết nói sao nữa. Mà sao anh không viết thư cho em? Em chẳng được tin tức gì ngoài những lời đồn đại về tình cảnh của anh từ cái ngày ở Piazza Navona. Em chẳng biết anh còn hay mất, có còn tỉnh táo không? Liệu anh hoặc gia đình có quyết định không liên hệ với em nữa không? Vieri đặt ly sâmpanh xuống, khuôn mặt thoáng vẻ khó hiểu: - Anh có viết, cả Elio nữa. Bức thư cho em là điều đầu tiên anh làm được sau khi hồi phục. Anh sửng sốt khi em không trả lời. Anh đợi hết tháng này qua tháng khác và ngày càng tuyệt vọng. Em, anh đã cố điện thoại tìm em ở Anh, không chỉ là một mà nhiều lần nhưng mẹ chồng em bảo em đi vắng. Và cuối cùng anh cho rằng em không muốn liên lạc với anh, dù sao em cũng đã có chồng có con. Anh cố bắt mình chấp nhận nhưng thấy khó quá, sự buồn bực đã làm anh chậm phục hồi. Sarah, khuôn mặt nhợt nhạt hẳn đi, sụp xuống ôm đầu. Cô hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Cô bị đuổi khỏi căn nhà ở Thistleton, và bà James đã nghe hết các cú điện thoại, nhận và hủy hết thư của cô. Trong những tháng ngày đau đớn ấy, cô trông ngóng tin tức của Vieri bao nhiêu và anh cũng mong mỏi bao nhiêu tin tức của cô. Sarah thấy Vieri ra hiệu cho bồi bàn mang tới một ly rượu mạnh và cảm thấy anh đỡ ly cho cô uống. - Em hãy ngồi yên một chút, trông em tái mét cả đây này. Em phải cố bình tĩnh mới được. - Em không thể tin rằng mẹ chồng em lại đã có thể đốt hết thư từ, nghe hết điện thoại của em. - Hiện tại và tương lai mới đáng nói, đó là điều anh học được sau những chuyện xảy ra trong mấy năm. Em dự định gì, Sarah? - Mọi thứ, hơn nữa, có lẽ hơn nhiều. - Anh sẽ ở Paris bốn tuần, ta sẽ cùng ăn trưa chứ? - Umberto lúc nào cũng cho người theo dõi em
    Ta sẽ gửi sâmpanh cho họ - Anh thay đổi quá. Anh không hay nhạo báng nữa. - Giờ thì anh chỉ nhạo báng chính anh. Sarah nắm tay Vieri, làn da mềm mại làm toàn thân cô run rẩy. - Ôi Vieri, điều gì sẽ xảy đến với em? - Em đã phát đạt như em đã tính trước, và rồi khi đã đạt được điều đó em lại muốn có những thứ khác nữa. - Liệu em có được điều đó không? - Thì em đã chẳng đang có đấy ư, em vừa để mất nó một thời gian, giờ thì… Trong khi Sarah bận rộn với khách, Vieri quay đi gặp em trai ở phòng lớn. Hai anh em kéo nhau lên . Elio lắc đầu lo lắng: - Thằng cha Castelli cứ nhìn chằm chằm như muốn bắn bỏ anh ý. - Loại người như hắn không bao giờ tự tay giết người đâu, em an tâm - Lại chuyện gì nữa đây, Vieri? - Giờ cậu hãy xem trận đấu giữa con bò cạp thành Sicily với viên tổng trấn thnàh Vinice để giành giật Bông hồng Anh - Bò cạp biết đốt và có khi đốt chết người - Đúng thế, nhưng các vị tổng trấn lại chịu thua những con bọ cạp ư? *** Sáng ra, Sarah đi mua báo, sung sướng nhận thấy ảnh câu lạc bộ của cô xuất hiện trên tất cả các báo ở Paris. Nếu cô bỏ tiền ra quảng cáo, có lẽ phải mất hàng triệu đôla mới có thể nổi tiếng được như vậy. Nhưng nhờ có Vieri, nó đã nổi tiếng hơn cả quảng cáo mà chẳng tốn lấy một xu nào. Cô chăm chú ngắm ảnh anh kèm câu trả lời báo chí: “Cô Hallam là bạn tôi, và tôi rất muốn tới dự buổi khai trương câu lạc bộ. Đã tới lúc trở lại cuộc sống, tôi chỉ cần có lý do để làm như vậy”. Sarah ngẫm nghĩ, Vieri đã nói đúng. Sau bao điều khủng khiếp ấy, đã đến lúc trở lại cuộc sống. Ý nghĩ của cô trở về Umberto, phải làm gì với hắn đây khi mà Vieri đã hiện hữu trong cuộc đời cô? Tương lai chẳng hề đơn giản, Umberto đã làm quá nhiều cho cô, cô không thể dễ dàng gạt bỏ hắn sang một bên. Ngược lại, Umberto sẽ không bao giờ chấp nhận tình bạn của cô với Vieri. Chín chắn và khôn ngoan hơn buổi đầu yêu đương, Sarah biết không nên thả mồi bắt bóng. Nếu thực sự yêu cô, Vieri sẽ tự bộc lộ tình cảm của mình. Về phần mình, cô chỉ tâm niệm một điều: sẽ không bao giờ chịu làm tình nhân của Vieri, cô chỉ muốn điều cô hằng ấp ủ: làm vợ anh. Chừng nào Vieri chưa nói rõ ý định của mình, cô sẽ chỉ tập trung sức lực để có thể hoàn toàn tự lập. Trước mắt đó là mục tiêu, là mong muốn tột đỉnh của cô. Sarah đang sửa soạn đi xem câu lạc bộ Bal Tabarin thì có chuông ngoài cửa và Mario Benedetti xuất hiện. Cô vội bước ra đón ông. - Thật tuyệt quá, chắc Lexy sẽ mừng lắm, con bé hơi quý ông rồi đấy.
    Mắt Benedetti nheo lại, ông ngồi xuống đón tách café từ tay Sarah: - Xin chúc mừng sự phát đạt của “Câu lạc bộ Anh” Lexy ào tới hôn Benedetti thật lâu và vội dúi vào tay ông thanh sôcôla trước khi bị vú em bắt đi nơi khác. Benedetti đóng cửa và quay lại phía Sarah: - Tôi đến báo cho cô hãy thận trọng. Umberto giận đến phát điên lên vì Vieri Aldobrannidi. Cô biết, với ông ta, ghen tuông đã trở thành một thứ bệnh, nhưng chưa bao giờ tôi thấy ông ta như vậy. Cho đến tận đêm hôm qua, ông ta vẫn nghĩ bạn cô đang bị khóa chặt trong một bệnh viện tâm thần nào đó, với lại dù sao anh ta cũng đã cưới Mariannina rồi. Đùng một cái anh ta trở về, hoàn toàn tự do và đang dốc lòng theo đuổi cô. Chỉ có Chúa mới biết liệu Umberto sẽ làm gì! - Nếu Umberto tìm cách hại Vieri, tôi sẽ giết ông ta. Benedetti nhìn sâu vào cặp mắt màu viôlét và hiểu rằng cô dám làm mọi chuyện. Ông cố hết sức để làm cho Sarah yên tâm, nhưng trong lòng ông đang lo lắng và điều đó không thoát khỏi mắt cô. - Đừng làm vậy và hãy cố cẩn thận đợi ông ta qua khỏi cơn sốc này. Hãy cố tránh để ông ta tới chỗ hành động rồ dại, ông ta thực lòng yêu cô đấy. - Ông ấy đã hết lòng vì tôi, tôi rất biết ơn. - Tôi biết, nhưng ông ấy đâu cần lòng biết ơn. - Tôi luôn nói với Umberto là sẽ không bao giờ tôi yêu ông ta cả. Ngay từ đầu tôi vẫn thành thật như vậy. - Giờ cô định làm gì? - Tôi muốn mua câu lạc bộ Bal Tabarin. Năm giờ tôi sẽ tới xem nó. - Tôi sẽ đi với cô. Nếu đi ngay, ta còn đủ thời giờ tới câu lạc bộ của cô uống một vài ly *** Umberto ngồi ở văn phòng, đằng sau chiếc bàn gỗ hồng sắc dài có đến năm, sáu thước và ngẫm nghĩ những điều Benedetti kể lại chuyện viếng thăm của Sarah tới câu lạc bộ Bal Tabarin. Hắn đã tìm cách để cô quyết định mua và một khi cô không thể góp vốn từ “những người nhỏ bé”, theo cách gọi của cô, thì hắn sẽ cho cô vay. Sarah có thể không yêu hắn, song với tất cả quyền lực của hắn, cuộc sống yên ổn mà hắn tạo cho cô, cô sẽ không thể cưỡng lại được. Nói cho cùng thì thằng cha Aldobradini đã làm được gì cho Sarah? Hắn ta cũng sẽ chẳng cưới Sarah đâu, Vieri có thể chấp nhận cô làm tình nhân nhưng Umberto biết Sarah còn muốn hơn thế. Hắn đã sẵn sàng tuyên chiến, cả về vật chất lẫn tinh thần, chống lại con người mà từ lâu hắn đã muốn gạt khỏi tâm trí Sarah. Cuộc chiến sẽ gay go và hắn đã phải kìm lòng để khỏi quyết định cho người đẩy cả Aldobradini cùng chiếc xe Ferrari quý giá xuống dòng sông Sen. Nhưng rồi nhất định hắn sẽ thắng, nếu không thì hắn đâu còn là Umberto di Castelli nữa.
    #17
      Leo* 14.11.2009 20:17:38 (permalink)
      Chương 18
      Arlette, Chantilly mùa noel 1973 Hôm đó là sinh nhật lần thứ 31 của Arlette, cô đang cùng cậu con trai 3 tuổi Edouard loanh quanh trong tầng trệt của toà lâu đài. Xung quanh, kẻ hầu người hạ đang tíu tít chuẩn bị đón khách. Renè, cậu em họ trác táng của Charles vừa trở về sau một chuyến đi vòng quanh thế giới. Charlette_ em gái cậu ta_ sẽ đến cùng một anh chang người gốc Đức_ tay đua Roly Linđerman. Rồi gia đình Devalois từ Paris, gia đình Harminton từ London. Tất cả bọn họ đều có quan hệ thông gia với gia đình Charles. Arlette thẫn thờ trong phòng khách, sửa lại bức chân dung của gia đình, lòng buồn rười rượi. Đây là lần đầu tiên Charles quên sinh nhật của cô. Trên khay điểm tâm không có thiệp chúc mừng, cũng chẳng hề có hộp nhỏ đựng đồ trang sức của các hãng nổi tiếng như Cartier, Van Cleef hay Arpels. Arlette âu sầu nghĩ ngợi, thực sự là đối với chồng cô không còn tồn tại nữa. Từ khi mê cô hầu Ernestine, Charles đã buông trôi mọi thứ. Anh ta bỏ bê việc sáng sáng đi xem xét tầng trệt như các ông chủ lâu đài này vẫn làm hết đời này qua đời khác. Thay vào đó, cả ngày Charles quấn lấy ả Ernestine và mọi người trong lâu đài thường bắt gặp anh ta làm tình với ả mọi lúc mọi nơi, từ ban công cho đến trong thư viện hay khu rừng sau nhà. Cũng như nhiều người trong giới quý tộc Châu Âu, từ nhỏ Charles đã đc dạy và tin rằng kẻ hầu người hạ trong nhà chẳng nhìn thấy gì, chẳng nghe thấy gì và không bao giờ nói gì cả. Anh ta tỏ ra bất cần, bất chấp với lẽ thường, thể xác và nhục dục chỉ còn biết mê muội với nỗi ham muốn nhục dục đc thoả mãn. Thời gian duy nhất mà anh ta dành ra trong ngày anh ta dành ra để thực hiện nghĩa vụ của mình là một tiếng buôi tối chơi đùa với con trai. Và ngay cả những lúc đấy Ernestine cặp kè bên cạnh. Công bằng mà nói, ả ta cũng yêu thằng bé, thường dành hết tiền lương mua đồ chơi cho nó. Càng ngày Arnette càng cảm thấy bị loại ra khỏi cuộc sống, không những của chồng mà còn của con mình. Edouard thích chơi trò chơi cao bồi săn da đỏ với Ernestine trong rừng hơn là ngồi xem đống truyện tranh mẹ mua cho. Mỗi khi Ernestine nghỉ phép, Arlette lại chớp lấy cơ hội lôi con vào ngay trong rừng. Thế nhưng chỉ sau ít phút nó đã chán. Nó ôm cổ mẹ, thơm vào má rồi kéo mẹ ra hồ cho thiên nga ăn. Arlette nhận ra rằng cô không thể ganh đua với Ernestine ngay cả trong những chuyện bình thường nhất. Trời về chiều, khách khứa chuẩn bị đâu vào đó. Arlette lang thang trong lâu đài, tự hỏi không hiểu Charles ở đâu. Về tới phòng ngủ, cô thấy anh ta đang bồn chồn đi lại trong phòng. Và Arlette thấy anh ta nói toạc móng heo cái ý định của mình vẫn với ý định kiểu cách quý tộc mọi khi. "Tôi nghĩ chúng ta nên có thêm một đứa con, Arlette ạh. Bản thân tôi cũng như cô, chẳng hề thích thú gì. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra cho Edouard thì chẳng còn ai thừa kế ngôi vị của gia tộc." _ E nghĩ đấy không phải là lý do chính đáng để có con. Người ta thường có con khi người ta yêu nhau. _ Tôi không còn yêu cô và ngược lại, cô cũng chẳng yêu gì tôi. Xin nói toạc ra, ngay từ đầu, cô đã chỉ thích toà lâu đài của tôi, chức vị của tôi chứ đâu phải bản thân tôi. Xét từ nhiều góc cạnh, cô là một người vợ tốt nhưng cô lại không biết làm hài lòng đàn ồn trong chuyện chăn gối. Dường như sinh ra cô đã thiếu cái chất đàn bà rồi. _ Tại sao anh không dạy em? E có thể học đc và em rất muốn học. _ Chỉ phí công vô ích thôi. Cô là điều sai lầm lớn nhất trong cuộc đời tôi. Charles bước ra, đóng sầm cánh cửa sau lưng. Arlette gục xuống giường, thổn thức. Con người với lòng tự tin sắt đá trong cô sụp đổ, cô hoàn toàn mất phương hướng. Cô thiếp đi và bừng tỉnh khi những tia nắng bình minh yếu ớt chiếu lên trên nền trời mùa đông. Cô với điện thoại gọi Sarah, hi vọng nghe đc giọng nói thân quen giữa vùng xoáy khủng khiếp của nỗi đau. Từ ngày cưới, cô đã viết thư cho Sarah nhiều lần nhưng 2 người chưa gặp nhau lần nào. Tay Arnette run lên khi giọng nói thân thuộc vang lên:
       _ Sarah Hallam đây!
      _ Ồ, Sarah đấy hả? Arlette đây. Tớ tìm mãi mới đc số máy của câu lạc bộ. Cậu có bận không? _ Tất nhiên là không, rất mừng đã gọi cho tớ. Cậu khóc đấy àh? Có chuyện gì vậy? _ Tớ điên mất, tớ thực sự điên mất rồi. Tớ để mất Charles cho một con hầu chưa bằng nửa tuổi anh ta. Charles bảo tớ ngu ngốc và mù tịt về tình dục, rằng tớ không phải đàn bà. Tớ đã cố nhịn nhục để làm mọi thứ anh ta đòi hỏi, Sarah ạh, nhưng vẫn không thể làm anh ta hài lòng. Sarah yên lặng một lúc rồi nói: _ Hắn ta có đòi ly dị không? _ Không, Charles không nhắc j tới chuyện đó. _ Thế thì kệ xác hắn. Tính hắn luôn thô bạo như vậy. Hắn ta thích hành hạ cậu đấy thôi. Chừng nào hắn chưa đuổi cậu ra khỏi lâu đài thì cứ để ngoài tai những lời thoá mạ của hắn. Cậu vẫn là vợ hắn, vẫn là một phần trong cuộc đời của hắn cho dù hắn có muốn như vậy hay không. _ Tớ sẽ cố, Sarah ạh. _ Không phải chỉ cố đâu. Hãy biết nhẫn nhục và biết phớt tỉnh kiểu Ănglê. Kệ hắn, muốn ngủ với con hầu, con quản gia hay ai nữa. Một thằng cha ích kỷ như hắn thì bị lơ đi cũng đáng rồi. Này, kể chuyện về cậu và bé Edouard đi.
      Cậu có khoẻ không? Tại sao cậu chẳng bao h chịu lên Pais gặp mình vậy? _ Charles không thích, thậm chí là nghe đến tình bạn với cậu và đám bạn bè tụi mình. Nhưng khi nào đỡ, tớ sẽ lên Paris gặp các cậu. Bây giờ tớ lên chỉ làm phiền lòng cả bọn thôi. Tớ suy sụp quá. _ Đừng lo nghĩ quá nhiều và đừng để mất tự tin. Không có người đàn ông nào đáng để cậu hi sinh nhiều như vậy cả. Arlette mở cửa bước ra bậc tam cấp, trong đầu vẫn còn văng vẳng giọng nói rắn rỏi của Sarah trên điện thoại. Cô quyết định làm theo lời khuyên của Sarah xem mọi việc sẽ ra sao. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn và tin chắc Sarah đúng khi khuyên cô như vậy. Lòng thoáng chút hưng phấn, cô trở vào nhà, mở nhạc và băt đầu bài thể dục buổi sáng. Cô trở lại với quyết tâm xưa nay của mình: Phải giữ gìn thân hình, nhan sắc trong bất kỳ hoàn cảnh nào, với bất cứ giá nào.
      #18
        Leo* 14.11.2009 20:25:48 (permalink)
        Chương 19
        Sarah, Paris, tháng bảy năm 1974 Sarah đang làm đầu ở tiện uốn tóc, trước mặt là hang loạt các tạp chí, báo đưa tin về buổi khai trương Bal Tabarin. Khu nhà cũ, không thể xoá bỏ vì trị giá lịch sử đã làm cô tiêu tốn bao nhiêu thời gian và tiền của để tu sửa, chưa kể đến khoản tiền mua lúc đầu và 200,000 tiền Xtecling. Sarah đã thu góp đc hơn một nửa từ các nhà đầu tư, số còn lại vay Umberto. Trong đời mình, Sarah chưa hề vay tiền ai. Đó là điều Sarah đc dạy từ nhỏ. Chính vì thế mà việc vay mượn làm Sarah mất ngủ đến vài tuần. Bây giờ thì từng bước, cô đã quen với sự căng thẳng trong công việc làm ăn và nỗi lo lắng phải quản lý một cái gia sản lớn dần dần cũng nguôi đi. Sarah dùng đội ngũ thiết kế xây dựng trước đây đã sửa chữa câu lạc bộ Anh để tu sửa nội thất, trả lại cho Bal Tabarin cái vẻ vàng son vốn có của nó. Trong buổi khai trương, Sarah mời ông Bộ trưởng bộ văn hoá tới dự. Ngoài ra cô còn cho mời tất cả các thành viên của hội bảo tồn các di tích lịch sử Paris. Mọi người đều hài lòng nhận thấy Sarah đã cố hết sức trong việc giữ gìn những nét đọc đáo của Bal Tabarin. Ô bộ trưởng òcn gợi ý nếu Sarah còn muốn mua một toà nhà có giá trị lịc sử nào nữa, ông sẽ dàn sếp và thậm chí, dàn sếp để giúp cô vay tiền của nhà nước để trùng tu. Chỉ sau ít lâu, Sarah lại có thể khẳng định một lần nữa là mình lại thành công mặc dù sẽ phải mất một vài năm mới có thể hoàn vốn cho các nhà đầu tư và thực sự có lãi. Đối với cô, Bal Tabarin là biểu tượng của sự mạo hiểm và kiều lĩnh. Cô đã dùng hết tài năng để bảo đảm về mặt tuyên truyền. Sau đêm khai trương, giới phê bình đã hết sức ca ngợi thay cho những tiết mục đã quá nhàm. Cô đã cố hết mình để giữ cái đã khởi đầu tốt đẹp ấy. Một tuần trước ngày khai trương cô ký một hợp đồng, theo đó các chương trình biểu diễn hay và đặc sắc sẽ đc truyền trực tiếp. Về Bal Tabarin, cô nhận ra ngay rằng mình phaỉ mở rộng các nguồn tiếp xúc với giới văn nghệ và đặc biệt là sân khấu. Một khi làm đc điều đó, cô sẽ có điêù kiện thực hiện đc một tham vọng khác của mình: Tổ chức các buổi biểu diễn thường niên vào dịp noel để lấy tiền ủng hộ hội chữ thập đỏ. Sarah tiếp tục đặt kế hoạch cho tương lai mà không bàn bạc hay hỏi Umberto và điều đó làm hắn bực bội hơn cô tưởng. Hắn vẫn là hòn đá lớn khi cô dựa mỗi khi mệt mỏi, là dòng nước cho cô khi tâm hồn cô trở nên khô khát. Song từ khi Veiri trở về, quan hệ về thể xác giữa cô và Umberto đã thay đổi. Hai người thỉnh thoảng vẫn làm tình và vẫn tìm thấy hứng khởi nhưng Sarah càng ngày càng thấy mình bị cuốn vào công việc làm ăn và ngày càng không muốn ở gần Umberto. Trong thâm tâm, cô biết cô để Umberto gần mình bởi vì Veiri vẫn chưa làm gì để tỏ rõ ý định với cô. Cô tự nhủ mình chơi trò chờ đợi như vậy là đủ rồi song tròng lòng vẫn hy vọng, vẫn không ngừng mơ mộng về con người cô hằng yêu dấu. Vào bữa cơm tối, Sarah xuất hiện trong bộ dạ vũ bằng lụa trăng. Cô hôn lên má Umberto và đón nhận từ tay hắn một bó hoa lily lớn. Umberto ngắm nhìn cô và khen: _ Mặc bộ này trông em thật quyến rũ. Đây, tôi mang sâm banh tới và món quà để mừng em vừa mua đc cổ phần trong công ty sân khấu quốc tế. Tôi nghe nói em định đưa Liz Land vào quản lý công việc tại đó khi cô ta đc Solomon huấn luyện đầy đủ phải không? _ Còn chuyện gì mà ông không bít nữa không? _ Có chứ, tôi không biết Vieri viết gì cho em trong bức thư hắn gửi cho em sáng nay. _ Đó là một bưu thiếp gửi từ Venice, anh ấy mời tôi đi ăn tối nhưng tôi bận quá không nhận lời đc. _ Em có thể ăn tối với tôi tại sao lại không thể với anh ta? _ Ông ở Paris còn anh ấy ở tận Venice! Umberto rót sân banh và nâng cốc: _ Nào sarah, chúc mừng hai chúng ta! Họ ăn món măng tây Argenteul, tiếp đó là món trứng ốp lếp. Umberto ngồi nhìn Sarah ăn tiếp món lươn om vừa đc bắt từ khu nhà của người bạn ở ngoại ô.
        Hắn thoáng kỳ lạ khi nghĩ các thói quen kỳ lạ của Sarah: bỏ thời gian viếng thăm giới chủ câu lạc bộ, tạo quan hệ bạn bè với họ cho dù vốn là kẻ thù, cuối cùng cũng đã đem lại một cái gì đó. Dường như có rất ít việc mà Sarah không dàn xếp đc. Từ khi ký hợp đồng vô tuyến truyền hình, tất cả giới chủ câu lạc bộ đều tìm cách lấy lòng Sarah để những diễn viên của họ đc đưa lên truyền hình từ Bal Tabarin. Về phần mình, Sarah luôn chú ý giữ gìn các quan hệ bạn bè đã có. Khi bà Nocoletti ngã bệnh, chính Sarah đã gọi điện ngày đêm an ủi, động viên bà. Lúc Nino Ortolani đang gặp khó khăn tưởng chừng phải đóng cửa khách sạn do hội đầu bếp đình công, Sarah đã cho đăng một mẩu tin quảng cáo theo kiểu cách giờ đã nổi tiếng của cô mà nhờ đó khách lại ùm ùm kéo đến khách sạn của Ortolani. Umberto thở dài. Mặc dù ngày càng phát đạt nhưng Sarah vẫn giữ một vẻ pha trộn giữa nét thơ ngây và vẻ khêu gợi, làm bối rối mọi người bằng sự biến đổi từ một cô gái tỉnh lẻ thành một phụ nữ với những ý đồ thời thượng và một quyết tâm rắn rỏi trong việc thực hiện những ý đồ đó. Ngay cả Umberto cũng sủng sốt khi nghe Sarh nói có ý định mua Moulin Rouge. Điều đó chắn chắn sẽ xẩy ra xong ý định táo tợn đó lại khiến người ta giật mình. Ngắm nhìn Sarah trong bộ váy mới, Umberto không thể không cảm thấy mê mẩn. Sau khi dùng cafe, hắn đưa cô lại phía cửa sổ ngắm nhìn thành phố. Tháp effen rực rỡ trong ánh đèn, các khung sắt chỉ còn thấy lờ mờ trên nền trời đen thẳm. Dọc các đại lộ, đèn ô tô nối nhau thành một dãy lập loè dài mút mắt. Trong các toà nhà xung quanh, đèn các phòng đều bật sáng và từ xa có thể nhìn thấy dìng người đi lại, cử động như trong một vở kịch câm. Umberto kéo Sarah vào lòng hôn lên má, bàn tay hắn lần dọc xuống lưng cô. _ Tôi nghĩ em nên có một nơi yên tĩnh ở nông thôn để nghỉ ngơi cùng Lexy. Nếu em muốn, tôi sẽ tìm cho. _ Chưa đâu, giờ thì em chưa có thời gian rời thành phố dù chỉ một vài ngày. Umberto bế thốc Sarah lên giường. Sarah không để lộ chút nào sự nổi loạn ngày càng dấy lên trong lòng cô. Nhưng cô không thể không nghĩ tới 3 tấm bưu thiếp của Vieri gửi tới từ Venice mời cô ăn tối ở khu nhà Aldobranidi ở bên bờ kênh Grand. Từ khi anh trở về Venice, mọi việc liên lạc của hai người chỉ có vậy. Umberto đặt cô xuống mặt giường đc phủ lông sói. Mắt Sarah nhắm nghiền. Giờ đây cô không còn muốn nghĩ gì khác ngoài sự sung sướng của một ng đàn bà đc chiều chuộng..... Sau những phút ân ái, Umberto hôn nhẹ lên môi cô nói: _ Nếu em đồng ý không gặp Veiri nữa, tôi sẽ mua cho em một toà lâu đài. Hiện có nhiều nơi muốn bán nhưng chẳng có ai có tiền mua cả. _ Ông tính hối lộ em đấy àh? _ Đúng thế, tôi sẽ cho em mọi thứ nếu em đồng ý như vậy. _ Ông Umberto, tại sao ông không muốn em gặp ai cả vậy? Ông thậm chí còn cãi nhau với cả đức ông Avon bữa khai trương câu lạc bộ Anh. Mà ông ta đã 65tuổi rồi. _ Tôi không thích các đức ông đặc biệt là Vieri. _ Ông ghen tuông vô lý! _ Tôi yêu em. Tôi không thể chịu đc khi mất em. Hãy nói là em không gặp Vieri nữa. _ Tất nhiên là em sẽ gặp anh ta. Anh ấy là một người bạn tốt. _ Nhắc đến thằng cha ấy là tôi phát ốm lên đc. _ Vậy thì đừng nghĩ đến anh ta nữa, hãy cứ tận hưởng những giấy phút chúng ta ở bên nhau vậy. _ Tôi không thể nghĩ gì đc ngoài Vieri Aldobrandini, hắn cứ như con ma, luôn nhòm ngó vào những việc tôi làm, lại còn thư từ với em nữa chứ. _ Em nhận đc 2,3 lá thư gì đó kể từ khi anh ấy về Venice. _ Ba lá tất cả và tôi muốn hắn lập tức dừng lại. Em là của tôi! Tại sao hắn lại không tự hiểu chứ. Sarah ngồi dậy, với lấy chiếc Kimono màu xám nhạt khoác lên người. Tránh sa vào cuộc tranh cãi như đã xảy ra bao nhiêu lần, cô nói một giọng điềm tĩnh song rõ ràng là cô đang rất bực: _ Chúng ta đã đi lại với nhau khá lâu rồi, ông Umberto ạh. Ngoài chồng cũ của em, em chưa từng đi lại với bất cứ ai ngoài ông. Nhưng nếu ông cứ lải nhải mãi về Vieri, em sẽ ngủ với bất lỳ ai tán tỉnh em cho ông xem. Bây giờ thì ông hãy dậy và về nhà đi. Ông sắp trở nên nhàm chán rồi và em không chịu đựng đc điều đó đâu. _ Em thích ở với hắn hơn phải không? _ Đúng vậy, nếu Vieri không có tính ghen tuông vô lý như ông. Khi Umberto đã về, Sarah nắm trên giường nghĩ tới những điều hắn vừa nói. Đúng là hiện trên thị trường có nhiều lâu đài muốn bán. Từ lâu Sarah đã muốn mở một khu an dưỡng gần Paris để tận dụng xu hướng ưa thích thân hình khoẻ đẹp hiện đang là một mốt rất thịnh trong xã hội. Tại khu an dưỡng, cô sẽ cho bố trí các thiết bị nội thất, ngoại thất xa hoa để dân thượng lưu Paris đến tập tành, kiêng khem, đc chăm bẵm đến mức hư người với giá cao không thể tưởng tượng nổi. Khu này phải gần Paris, dễ đi lại và trong lòng mình, Sarah biết giờ là thời điểm tốt nhưng giá một toà lâu đài rất cao mà cô thì nợ rất nhiều rồi. Vài ngày sau, Sarah đang ở câu lạc bộ Anh thì công tước Arbroath đến, vẻ mặt buồn thảm. Sarah gọi hầu bàn đưa tới một ly Uytky Glenviet mà ông ta ưa thích xong cô bước lại hỏi công tước liệu có thể giúp gì đc ông. _ Sao mà trông ông như kẻ thua bạc đến mức khánh kiệt vậy? _ Còn tệ hơn thế nữa. Cậu em Ellie của tôi vừ bị tai nạn chết sáng nay. Cả buổi tối tôi ở bên công ty nhà táng rồi sau đó sang lo công việc bên ngôi nhà Barbizon. Mệt quá không chịu đc nên tôi bỏ đến đây. _ Cho tôi có lời chia buồn. Nếu có việc gì tôi giúp đc xin ông cứ bảo. _ Tôi rất quí cậu Ellie nhưng ngoài mất mát về tình cảm, tôi và cô em gái đang gặp rắc rối về nơi ở. Priscilla và tôi vẫn ở với Ellie để tránh thuế ở Anh vì ở pháp chúng tôi không sở hữu gì nên không phải trả tiền thuế. Nay cậu em Ellie mất đi, chúng tôi là những người thừa kế duy nhất do vậy mà phải đóng thuế ở Pháp mà cô biết rồi đấy, đối với những người độc thân, thuế ở pháp còn cao hơn cả ở bên Anh. _ Thôi ông đừng nghĩ ngợi nhiều, thế nào rồi cũng có cách. Bao h thì đám tang vậy? _ Ngày kia, cô phải đến đấy. Ellie và anh em tôi đã có mặt tại buổi khai trương. Tất cả chúng tôi đều rất thích Câu lạc bộ Anh. _ Nếu ông muốn, tôi sẽ lấy xe đưa ông tới Barbizon. Lo xong việc tang, thế nào ông và Priscilla cũng phải ghé tôi ăn tối nhé. _ Cô chu đáo quá. Nhưng chúng tôi vẫn phải ở Barbizon nên mời cô quá bộ sang ăn tối với chúng tôi. Khu nhà còn khá, vườn tược xung quanh vẫn còn đẹp lắm. Sarah đang đi từ câu lạc bộ sang Bal Tabarin thì gặp Nino Ortolani trông vui vẻ:
        _ Ồ, Sarah đấy ah, tôi vừa mới ký đc hợp đồng 3 năm với hãng America Express. Mỗi năm họ đặt nửa số phòng tại khách sạn của tôi trong 40 tuần. Nào hãy ghé tôi uống một ly. Đây là ý đồ của cô, tôi làm thử và cô thấy đấy, chúng ta đã thành công. Tôi sướng phát điên lên dc. _ Anh có nghe tin Ellie Erlanger vừa mất chưa? Tôi tính ngày kia đến dự đám tang. _ Umberto chắc không thích đâu! _ Sao vậy? _ Bởi Vieri Aldobrandini sẽ xuất hiện, cả anh em ông ta và nhóm bọn họ. Họ đều là bạn học thân thiết của Ellie từ hồi học trường Harvard kìa. Sarah ngồi trong phòng, đôi mắt nhìn xuống sân diễn của Bal Tabarin. Đợt công diễn các vở kịch ngắn đã kết thúc, thay vào đó h là các vở diễn thuật sân khấu trung hoa cổ. Các nghệ sĩ đã khiến khán giả hoa mắt bởi hàng loạt tiết mục từ các vở tuồng cổ, trưng diễn các bộ trang phục hết sức đặ biệt trong các màu đỏ, vàng rực rở đến những tiết mục thăng bằng điệu nghệ mà khi mới cho truyền hình một phần đã khiến khán giả sửng sốt. Sarah chăm chú theo dõi màn diễn cuối cùng, sáu mươi vũ nữ đang xếp thành hình khác nhau trên sân khấu, những đôi chân nhỏ hầu như hok chuyển động, chỉ thấy cả đội hình không ngừng uốn lượn. Màn diễn lên đến cao điểm thì các vũ nữ xếp thành hình con rồng uốn lượn với tốc độ ngày càng nhanh theo nhịp điệu nhạc rồi đột ngột rút vào hậu trường chỉ để lại người vũ nữ trẻ nhất cúi gập người chào khán giả. Sarah theo dõi gương mặt người xem và hài lòng khi thấy mình đã chọn đúng món ăn đc ưa thích. Cô dự tính sẽ làm cho công chúng ngạc nhiên một lần nữa bằng cách đi Venice ký một hợp đồng ngắn hạn, dàn dựng vở diễn theo kiểu thế kỷ 16. Việc này quả thật mạo hiểm nhưng sẽ thật thú vị khi nó đc công diễn và chắc chắn sẽ làm giới phê bình kinh ngạc. Nếu vở diễn thành công, sau bốn tuần công diễn tại Bal Tabarin, Sarah sẽ cho công chiếu tại rạp hát. Đám tang Erlanger không đông người dự, chỉ toàn người nhà và các bạn bè thân; có cả những người bay từ New York đến. Tang lễ xong xuôi, hầu hết đều ở lại khách sạn tại Paris hay đáp máy bay riêng về nhà. Xẩm tối, vị công tước, em gái cùng SarahVieri và Ellio ngồi nói chuyện tưởng nhớ người quá cố, nhớ lại những chuỗi ngày vui vẻ. Ông công tước bỗng hướng về phía Vieri và bàn về tương lai. _ Anh Vieri, anh nghĩ gì về khu nhà này? Anh em tôi thật không bít sao nữa! _ Tôi sẵn sàng mua lại toà lâu đài, giữ lại một phần trên gác, cánh phía tây để anh em anh ở. Phần dưới nhà sẽ để cho Elio, cậu ấy sắp cưới Vivonme, cô cậu ấy cũng cần một chỗ ở gần Paris. _ Còn các phần khác của nó thì sao? _ Tôi sẵn lòng nghe gợi ý của bạn! Sarah cảm thấy hứng thú xem vào: _ Liệu tổ chức khu an dưỡng thượng lưu có đc không? Nó sẽ hơi nhỏ nếu dùng làm trung tâm tổ chức các hội nghị nhưng lại là một nơi lý tưởng nếu dùng vào các mục đích khác. Vieri mỉm cười: _ Anh có thể cho em thuê lại để em kinh doanh theo ý của mình. Tất cả đều thấy em đã cần tới người hợp tác làm ăn mới rồi đấy. Gợi ý của Vieri làm Sarah đỏ mặt. Giọng anh vẫn nhỏ nhẹ xong kiên quyết và chắc chắn: _ Giờ em đã trở nên nổi danh, nhờ may mắn và nhờ óc sáng tạo của em. Không ai ở Paris có đầu óc tưởng tượng mạnh bạo như em và điều đó sẽ giúp em nhiều trong những năm tới. Nhưng sớm muộn em cũng sẽ phải bỏ lại Castelli lại đằng sau. Hắn có mục đích riêng và chỉ làm bại hoại thanh danh của em thôi. Hãy nghĩ kỹ đi Sarah ah, anh nói nghiêm túc đấy. _ Anh nghĩ là em có thể trơ trẽn vậy sao? _ Anh nghĩ hắn ta như vậy, vậy thì tai sao em không đối xử tương tự trở lại chứ?
        _ Anh nghĩ nhầm về Umberto đấy! _ Một ngày nào đó, thời điểm thử thách sẽ đến với hắn giống như đã đến với anh ở Sicily. Lúc đó em mới hiểu con người thực chất của hắn. _ Anh biết về ông ta nhưng giấu em phải không? _ Tất nhiên rồi, nhưng anh sẽ không bàn chuyền đó đâu. Hiện em vẫn có nhìêu rằng buộc với hắn, em nghĩ là em cần hắn. Nếu anh làm cho Castelli lụn bại thì trong mắt em, người đáng ghét sẽ là anh chứ không phải là hắn. Nhưng từ lâu anh đã nói, em đừng bao giờ để con mình phụ thuộc vào con người ấy. Hắn mê em và hắn rất nguy hiểm, điều đó em có thể biết chắc như vậy. Thôi, bây giờ hãy nghĩ kỹ về đề nghị của anh, nếu anh mua lâu đài Montalou, em có muốn thuê nó trong 5 năm không? _ Có, anh Vieri ạh _ Tương đối mạo hiểm đấy. _ Sẽ không mạo hiểm nếu người chủ là anh. _ Được, coi như em đã có một người bạn làm ăn mới. Hãy bắt tay và uống mừng một tương lai tốt đẹp hơn. _ Liệu giữa chúng ta có một tương lai chăng? _ Cái đó tuỳ em, Sarah ạh. Chừng nào em còn ở bên Castelli, em muốn dừng lại bên lề cuộc đời em.
        Một giờ sáng, Sarah lái xe về Paris, bên cạnh là Vieri. Trong bóng tối, anh cầm tay cô, ngả lên hôn lên vai cô. Chẳng cần một lời, một hành động cụ thể nào, họ cùng tận hưởng giấy phút ở bên nhau. Sarah tự hỏi: liệu anh có hiểu những tình cảm trong lòng cô, có biết những yêu thương, những chờ đợi cô nuôi dưỡng bấy lâu mà không hề đc anh đáp lại. Sarah đang cho xe lao vun vút trên đường cao tốc về thành phố, bỗng Vieri nói, giọng dứt khoát: _ Em rẽ phải và tắt đèn đi. Sarah làm theo và thoáng thấy bóng tay chân của Umberto vụt qua và biến mất sau khúc cua. Thở phào nhẹ nhõm, Sarah tiếp tục cho xe đi, lòng tràn đầy hạnh phúc được ở bên Vieri. _ Anh phải chỉ đường cho em, anh Vieri, em không biết khu này. _ Em rẽ phải, dừng lại trước ngôi nhà kiểu trang trại phủ đầy dây tường xuân. Anh muốn chỉ cho em khu nhà anh mới mua. Sarah lái xe qua cổng, dừng lại, tắt máy và Vieri dẫn cô vào nhà. _ Đây là căn nhà nơi Dummas gặp một người đàn bà và yêu bà ta đến mê mẩn, thật là một gã si tình đáng thương. Anh nghĩ là em biết tất cả những diều đó chứ, Sarah. Anh nghĩ là những người đàn bà phù thuỷ làm người ta mê mẩn là thuộc về "băng nhóm" của em đấy. Sarah mỉm cười trước vẻ khôi hài của Vieri:
        _ Đừng lo, anh sẽ chẳng bao giờ mê mẩn vì yêu đâu. Người của gia đình Aldobrandini chẳng bao giờ biết đến mấy từ đó. _ Vớ vẩn, em chẳng biết gì về anh hay về gia đình Aldobrandini. Nói thực với em, anh đã yêu từ lâu lắm rồi nhưng không nhận ra hoặc cố tình chối bỏ. Chính những ngày tháng dài bị bắt cóc sau đó nửa tỉnh nửa mê ở bệnh viện anh mới nhận ra sự thật. Hai người im lặng, Sarah cố hiểu ý nghĩa câu nói của Vieri. Thường ngày, Vieri nói năng đã khó hiểu nhưng tối nay cô hầu như không hiểu anh muốn nói gì. _ Anh đang nói gì về em đấy àh? Anh thậm chí chẳng thèm gọi điện cho em từ khi anh trở về Venice. _ Anh xin lỗi đã không liên lạc với em. Mẹ anh mất, anh ngập đầu với các công việc tang lễ và các thủ tục pháp lý khác. Dù sao đi nữa, anh cũng đã sẵn sàng tán tỉnh em theo đúng bài bản cổ điển . Nếu anh muốn giật lại em từ tay thằng cha cỡ như Umberto rõ ràng anh phải thoản mãn các tham vọng của em trong việc làm ăn cũng như với tư cách của một người đàn bà. _ Anh có vẻ đang tính toán kỹ lắm. _ Không đâu, anh đã yêu em ngay lần đầu gặp em trong bộ váy áo len đen ngồ ngộ với một bó hoa nhỏ trên tay. Nào, bây giờ để anh đưa em đi xem nhà mới của em, uống một chút gì đó rồi ta trở về Paris.
        _ Nhà mới của em???????? _ Anh quên không nói với em, anh mua ngôi nhà này cho em. Anh tin chắc cuối cùng em cũng sẽ nhận ra rằng: độc lập có nghĩa là có mọi thứ của riêng mình. Mas de Chateaubriand, tên ngôi nhà đc xây bằng đá Granit phủ đầy những dãy trường xuân xanh rì với những cánh cửa chớm sờn, rất đẹp mắt. Cuối vườn là một con sông nhỏ, hai bờ liễu rủ cùng những lùm cây thoang thoảng mùi hương và hoa kim tước. Một con đường nhỏ chạy giữa hai hàng oải hương và hồng vàng leo dưới một dàn lớn đầy hoa kim ngân. Vieri dừng lại phía dàn hoa, quay về phía Sarah: _ Sarah, hãy hôn anh đi, hãy làm anh sống lại. Từ khi bị bắt cóc, dường như anh không đc sống thực sự nữa. Anh sợ mình sẽ không bao giờ trở về cuộc sống thực sự đc. Cô bước lại phía anh, hai tay giang rộng. Khi cô ôm choàng lấy cổ anh và khi môi họ chạm nhau, anh run lên, ý chừng muốn lùi lại nhưng Sarah kéo anh lại gần, kiễng chân hôn mạnh hơn lên môi anh. Từ giọng nói đầy đau đớn mà cô vừa nghe đc, cô hiểu là anh đang phấp phỏng, lo lắng. Có thực là anh định nói từ khi bị bắt cóc anh chưa từng yêu ai hay không? Sarah hiểu, đau đớn, chịu đựng đã làm mất đi cái sự tự tin vốn rất mạnh mẽ nơi anh, rằng có lẽ anh sợ, nếu họ ân ái, anh sẽ làm cô thất vọng. Cô hôn anh lần nữa, lùa ngón tay vào những sợi tóc trắng ánh lên dưới ánh  trăng. Vieri kéo cô vào lòng để thân thể anh áp sát vào cô. Cuối cùng, bàn tay anh lùa vài tóc Sarah, hôn lên tai cô thì thầm: _ Em làm anh quên hết mọi chuyện tồi tệ từng xảy đến với anh. Bên em, anh tin là anh còn một tương lai chứ không phải những hình ảnh vá víu của con người anh trước kia. _ Anh sẽ trở nên mạnh mẽ hơn cả trước đây nữa. Những khổ đau, chịu đựng như anh đã từng trải qua hoặc sẽ làm người ta phát điên hoặc sẽ làm người ta mạnh mẽ hơn. Anh sẽ thấy. Anh chỉ đang sợ hãi trước khi nhay qua hàng rào chắn cuối cùng của cuộc đua mà thôi. Họ trở vào nhà, Sarah xuống bếp pha cafe. Trên giá cô một chai rượu ngâm cỏ thơm hái quanh nhà Vieri. Cô rót hai ly và bưng ra cùng cafe. _ Em phải về Paris bây giờ. Sáng nào em cũng ăn sáng cùng Lexy lúc 6h. _ Anh gặp Lexy đc hok? _ Tất nhiên là đc nhưng em nói để anh biết trước, con bé có những tính cách yêu ghét rõ ràng đối với những người ma nó gặp. _ Nó thích những người như thế nào? _ Lexy rất yêu Benedetti và Liz nhưng không thích Umberto cho lắm. _ Rõ ràng là một cô bé biết nhận xét, lựa chọn. _ Em rất thích ngôi nhà này, em không biết phải cám ơn anh như thế nào. Cả đời em mơ ước đc căn nhà như thế này. _ Anh mua tặng em với lòng biết ơn những gì em đã làm với anh trong thời gian anh bị bệnh. Những bức thư của em và giấy phút thần diệu ở Piazza Navona đã giúp anh phục hồi. Masde Chauteaubrind là của em và không có điều kiện kèm theo nào cả. Anh hi vọng mẹ con em sẽ sống vui vẻ ở đây. Khi họ về đến nhà, Lexy đang tắm. Sarah đi luộc trứng và xếp ghế cho Vieri ngồi chờ ăn sáng. Vừa cắt bánh, cô vừa lo lắng không biết con gái sẽ phản ứng ra sao. Lexy bước vào, ào đến, đu lên tay mẹ: _ Chào mẹ, com mơ bị lạc xuống dưới đường tàu điện ngầm rồi mẹ xuống cứu con đấy. _ Ừ, tất nhiên mẹ sẽ đến cứu con. _ Chiều nay ta sẽ đến câu lạc bộ mới chứ mẹ? _ Đc rồi, mẹ con mình sẽ ở lại xem diễn tập. Sarah quay lại giời thiệu con gái với Vieri: _ Lexy đây là bác Aldobrandini. Vieri đây là con gái em, Alexis James. Vieri đưa cho Lexy một bó hoa đồng nội thơm ngát đc hái từ trang trại, chẳng hề nói một từ cưng nựng mà người lạ thường dùng với trẻ con. Lexy nhìn chăm chăm vào cặp mắt màu xám đục của Vieri, xong, chẳng nói chẳng rằng, nói ngồi vào bàn, đẩy một đĩa về phía Vieri rồi trịnh trọng đưa cho anh nửa số bánh hình thằng kính của nó. Nó không nói gì nhưng luôn chăm chú để mắt tới anh qua cặp lông mi đen và dài. Lexy đã quen với việc người ta khen nó xinh hay dẫn nó đi chơi công viên nhưng Vieri chẳng nói gì cả. Lexy nhìn bó hoa anh đưa cho nó rồi đứng dậy cắm hoa vào bình, thích thú khi nhìn anh bỏ một miếng bánh vào mồm. Khi Mitzi đến đón Lexy đi dạo, nó khăng khăng đòi đem theo bó hoa. Bà vú không cho, nhưng khi ra khỏi nhà, con bé vẫn cố mang cho đc, vừa đi vừa ngoái lại nhìn xem Vieri có đứng cửa sổ nhìn ra không. Sarah hài lòng thấy mọi chuyện đều tốt đẹp trong lần đầu gặp này. Khi báo chí đưa tin về việc bán nhượng Montalou, bên cạnh bài báo xuất hiện một bài khác dựa trên tin đồn rằng một mối quan hệ làm ăn hợp tác đã đc khởi đầu giữa người đứng đầu là Aldobrandini với một nhà doanh nghiệp trẻ người Anh, vẫn đc mệnh danh là bà hoàng của các buổi dạ tiệc. Bài báo đã tác động đến khu an dưỡng dù mới thành lập, đã đc coi là một nơi nghỉ ngơi sang trọng nhất Paris theo hai hướng. Trước hết, các khách sạn bắt đầu gọi đt hỏi về điều kiện nghỉ ngơi và giá cả. Hai là cú phone do Umberto gọi đến. Sarah nghĩ rằng thảo nào cũng có cãi vã nhưng cô ngạc nhiên khi thấy Umberto chẳng nói gì đến Vieri mà ngồi vào bàn, chỉ kể cho cô nghe những gì hắn đã làm trong hai ngày qua kể từ khi hai người chia tay nhau.
        _ Tôi đã đến gặp Monet, chủ của Moulin Rouge. Vừa ngỏ lời mua câu lạc bộ, hắn đã bảo tôi đi cho khuất mắt. Sau đó, tôi điều tra và biết rằng suốt 40 năm nay hắn đã tìm bao cách để mua lại căn nhà nơi hắn đã sinh ra và sống với bố mẹ cho đến năm 14 tuổi mà khi gia đình gặp khó khăn, bố mẹ hắn đã bán đi. Hắn muốn giữ cội rễ của mình cũng như Sicily đối với tôi vậy. Giờ thì mọi chuyện đã ổn. Chủ ngôi nhà đã đồng ý nhượng lại nó cho tôi. Sarah nhìn dò hỏi, không hiểu tại sao Umberto có thể làm chủ ngôi nhà thay đổi ý kiến đã đc bảo vệ suốt 40 năm qua. _ Tôi có thể thuyết phục bất cứ ai, trừ em. Với em tôi không thể làm gì đc. Em luôn làm theo cách của mình mà không hề nghĩ gì đến tôi cả. Sarah bỏ qua mấy lời đó. Cô muốn biết thêm về tin tức thú vị này. _ Giờ ta phải làm gì, ông Umberto? _ Tôi sẽ đến gặp Monet, bảo hắn ta là tôi muốn mua Moulin Rouge. Nếu hắn ta đồng ý bán, tôi sẽ để lại căn nhà mà hắn đã tìm bao công sức để mua lại kia. Và hắn có thể về đó nghỉ ngơi với một tâm hồn thanh thản. _ Chỉ đơn giản vậy thôi ư? _ Phải mất vài tháng mới tìm ra đc điểm yếu của hắn và thuyết phục ông chủ nhà đồng ý bán lại. Chẳng phải dễ dàng j đâu. Chỉ một người sành sỏi mới có thể làm mọi chuyện có vẻ như đơn giản thế mà thôi. _ Thế ông ta đòi bao nhiêu?
        _ Nhiều. Nhưng lần này tôi sẽ hùn vốn với em và em sẽ không đi vận động những người bạn nhỏ bé của mình nữa. Em hiểu y tôi chứ? Sarah im lặng, tự hỏi liệu hắn có hỏi gì về Vieri không nhưng Umberto chẳng hề hé một lời, chỉ hôn nhẹ lên má cô rồi đi, để mặc cô với những ý nghĩ của mình. Umberto chui vào xe, ra hiệu cho tài xế đưa hắn về văn phòng. Sau khi đóng tấm cửa ngăn giữa ngăn tài xế và khoang sau, hắn quay sang Benedetti. _ Tôi đã làm như vậy. Tôi đã báo cho cô ấy cái tin về Moulin Rouge, về thằng cha Monet và lũ ngốc quyết định bán ngôi nhà của thắng Monet cho tôi. _ Ông không nhắc đến Aldobrandini đấy chứ? _ Không, nhưng tôi phải dằn lòng mình lắm. Tôi sinh ra không phải để làm những trò uốn éo như ông dặn tôi đâu. _ Cô ấy phản ứng ra sao? _ Làm sao mà tôi biết đc. Tôi chỉ là nô lệ của cô ấy. Sarah nhìn tôi như chỉ chờ tôi nói về hắn. Cô ấy nghe và hỏi Monet đòi Moulin Rouge bao nhiêu. Không thể hiểu thực ra cô ta đang nghĩ gì. Cô ấy là cái hòm khoá kỹ mà chẳng bao giờ tôi tìm ra chìa khoá đc. _ Cố gắng bình tĩnh nào. _ Tôi đã nghĩ mọi chuyện với Alđoranini và coi như mọi chuyện đã xong hẳn, nhưng hắn lại lù lù dẫn xác về cứ như con bọ chét trên lề đường mà ta không thể dùng mũi giày của mình mà nghiền chết đc. Hắn cứ sờ sờ ra đấy cho đến chừng nào tôi phải giết hắn, quảng hắn ra rãnh mới xong. Sarah thả bước tới Moulin Rouge, bâng quơ nhìn đám khách du lịch đi trên phố. Tất cả bọn hộ đều dừng lại nhìn các bức tranh quảng cáo trước cửa. Nhiều người còn chụp ảnh ngôi nhà. Không người khách nào không thích thú với câu lạc bộ nổi tiếng này. Vượt qua mặt đường để xe, Sarah bước lại phía cửa vào nhưng cửa khóa kín. Từ trong cô nghe thấy khúc nhạc của một cuộc diễn tập, tiếng đạo diễn hò hét. Nào cố lên các cô gái đáng yêu, hãy đá chân cao hơn một tí. Nghe giọng ông ta, Sarah nhớ lại một thời cô cũng là vũ nữ như các cô gái trong Moulin Rouge này. Rồi cô gặp Umberto và đời cô đã thay đỏi. Một cách không chủ định, cô gọi điện cho hắn và nói cho hắn biết rằng cô đang nhớ những ngaỳ đầu hai người gặp nhau. Sung sướng nghe cô nói, Umberto mời cô đi ăn trưa. _ Tôi đợi em ở tiệm Pavilion nhé. _ Đc, em sẽ đến. Sarah về nhà thay quần áo, vừa đi vừa nghĩ: có phải mình đã quá gắn bó với Umberto rồi chăng? Điều mà nếu không xảy ra thì cô sẽ chẳng là j ngày hôm nay cả. Cô lắc lắc đầu, không thể tìm ra đc lý do thực sự tại sao cô vẫn quan hệ với Umberto. Tất cả những gì cô biết là sự có mặt của người đàn ông này luôn làm cô yên tâm. Umberto là sự bảo đảm an toàn cho cô trong cả một thế Sarah vừa định ra khỏi nhà thì chuông reo. Cô ra mở cửa và thấy một người Anh, chừng 50, dáng to lớn đứng ngoài hành lang. _ Thưa cô Hallam, tôi là Paul Davington, tôi có bức thư cho cô. Mở phong bì, Sarah nhận thấy một thư ngắn, nét chữa của Vieri: Sarah thân yêu! Hãy nhận người đàn ông này làm tài xế cho em. Anh phải đi Venice và Rome vài ngày. Trở lại Paris, anh sẽ gọi điện cho em ngay. Vieri! Sarah mời người đàn ông vào nhà. _ Thực sự là tôi không đủ tiền thuê tài xế. Vậy anh hãy nói anh muốn lương tháng là bao nhiêu? _ Thưa bà, hoàng thân đã sắp xếp mọi chuyện. Bà chỉ cần cho tôi chỗ ăn và ngủ. Tôi gặp hoàng thân lâu lắm rồi nhưng ông ấy vẫn nhớ tôi khi tôi đến xin việc. _ Anh gặp anh ấy ở đâu? _ À, tôi đang ở ga Turin thì một người điên đang tìm cách giết ông Elio, em của hoàng thân. Tôi đấm gã một quả vỡ cả quai hàm. Sau đó cảnh sát đến bắt gã đi. Gia đình ALdobrandini rất biết ơn, cho tôi một ngân phiếu và mời tôi đi nghỉ tại một khách sạn Paris. Tôi rất tự hào rằng bao nhiêu năm họ vẫn nhớ tôi.
        _ Thôi, đón mừng anh đến Paris, anh Davington. Tôi hi vọng ở đây anh sẽ thấy vui lòng và chúng ta có thể là bạn của nhau. _ Tôi sẽ làm mọi việc để có thể trở thành người bạn thực sự của cô, cô Hallam ạh. Sarah đến tiệm và thấy Umberto ngồi một mình, trước mặt là một chai rượu vang trắng. Hắn ngồi nhìn bất động ra ngoài hồ, mặt tái nhợt. Hắn vẫn không nhận thấy Sarah đến cho tới khi cô dừng lại trước bàn và lên tiếng: _ Có chuyện gì vây? Trông ô có vẻ như đang bực bội. _ Người đến phòng gặp em là ai vậy? _ Đó là tài xế mới của em, anh Davington. _ Tôi có thể cho người của tôi lái xe cho em. _ Tôi nhận Davington vì anh ta là người Anh. Umberto nhìn Sarah dò xét nhưng chẳng thấy gì ngoài một nụ cười vui vẻ. _ Em cười, còn tôi đang đau khổ. Sao em chẳng bao giờ dùng người của tôi vậy? _ Ông phải cố chấp nhận em như con người em, cũng như em chấp nhận con người ông vậy. Hắn rút ra một tập văn bản đưa cho cô: _ Hãy ký vào đây. Cô cố đọc nhưng không thể hiểu các thứ Pháp văn phức tạp liên quan đến vấn đề pháp lý.
        _ Em phải nhờ luật sư xem lại mới đc. Umberto nói dứt khoát: _ Người của tôi đã kiểm tra mọi thứ rồi. Các văn bản này là giấy tờ sở hữu chung của chúng ta với Moulin Rouge và hai câu lạc bộ nhỏ khác, trong đó hai câu lạc bộ nhỏ là của riêng em, tôi không tham gia. Khoản tiền em vay là hai mươi ngàn bảng Anh, trả trong 20 năm. Lãi xuất 4,5% bằng lãi xuất ngân hàng Thuỵ Sĩ và chỉ bằng nửa các ngân hàng khác. Tôi đã rất hào phóng rồi. Hãy ký đi Sarah. Sau bao năm quen biết mà em không tin tôi sao? Sarah ký, trong lòng vẫn không hiểu tại sao Umberto lại khăng khăng như vậy. Trong thâm tâm, cô biết cùng làm chủ bất cứ gia sản nào với Umberto là mạo hiểm song cô rất muốn làm chủ Moulin Rouge nên cô sẵn sàng chấp nhận bất cứ mạo hiểm nào. Cô tự nhủ, nếu có trục trặc nào, bất cứ ngân hàng nào ở Paris cũng sẵn sàng cho vay nếu cô đem Moulin Rouge ra thế chấp. Cô hài lòng nhận thấy đang đạt đc ước nguyện lâu nay của mình. Sarah ký các văn bản xong xuôi, lúc đó Umberto mới mỉm cười.
        #19
          Leo* 14.11.2009 20:32:19 (permalink)
          Chương 20
          Holly, Aixlen, tháng Mười một năm 1974 Trong đêm tối thanh vắng, lá thu rơi nhè nhẹ từ những cây sồi quanh nhà . Một nhóm người bịt mặt đột nhập vào khu vườn của gia đình đức ông James ÓMalley . Chúng trói tay, bịt miệng ông bà Malley, quản gia và những người làm trong nhà . Trong suốt ba tiếng đồng hồ sau đó, toàn bộ sưu tập cái tuyệt tác trường phái hậu ấn tương của gia đình ở Malley vốn nổi tiếng khắp Châu Âu bị chất lên xe tải và biến đi trong đêm tối . Người ta không bao giờ tìm lại được bộ sưu tập đó nữa . Điều tra của cảnh sát chỉ cho biết nó đã được đổi lấy một khoản tiền khổng lồ để rồi được giấu trong phòng tranh bí mật của một nhà triệu phú dầu lửa vùng Dallas hay tại cung điện trên bờ vịnh của một ông hoàng Ả Rập nào đó, có trời mà biết được . Hậu quả của vụ cướp thậm chí còn nghiêm trọng hơn . Hai giờ sau vụ cướp, đức ông James lên một cơn đau tim và từ trần trên đường tới bệnh viện mà không hề một lần tỉnh lại . Đau đớn trước cái chết của ông chồng, choáng váng về vụ cướp, bà ÓMalley cũng ngã bệnh biến chứng sang viêm phổi và qua đời, sáu tuần sau đám tang chồng .
          Holly lững thững dạo quanh ngôi nhà lạnh ngắt, hồi tưởng lại những ngày thơ ấu, thời cô cùng các bạn thường chạy loạn lên trong rừng, phi các chú ngựa con trong sân tập hay chơi trốn tìm trong khu gác xếp trên nhà trong những ngày trời mưa không ra ngoài được . Cô đứng lại nhìn đám đông đang xem xét số tài sản sẽ được đưa ra bán đấu giá chiều nay: Một chiếc bàn Grudia đủ chỗ cho 50 người, bộ ghế cổ đã có trong gia đình cô từ nhiều đời nay, các bức tranh bọn cướp bỏ lại có lẽ cũng được một khoản tiền lớn . Holly quyết định sẽ giữ ngôi nhà của gia đình ở Dublin và bán đi khu Ennis vì không đủ tiền giữ cả hai . Holly hầu như suy sụp . Để giừ nguyên những kỷ niệm quý giá của quá khứ, cô không muốn qua lại nhà Ennis nữa . Carlos đứng sau đám đông trong phòng đợi nghe mọi người đấu giá . Mắt gã sáng lên và gã suy nghĩ lung lắm . Ngôi nhà và trại ngựa đã được hai trăm ngàn bảng Anh, các món đồ khác ít ra cũng được năm mươi ngàn nữa, có khi còn hơn, nếu các bức tranh còn lại cũng được giá . Trong đời gã chưa hề có tài sản riêng, mọi thứ làm được đều giao cho tổ chức . Nhưng nay mọi chuyện khác rồi . Gã chụp lấy tay Holly khi cô đi ngang, hồi hộp thì thầm . "Cái đồng hồ xấu xí khi thế mà cũng được một ngàn . Bố em bảo nó đáng giá lắm nhưng hồi ấy anh không tin . Đấu giá xong là ta sẽ có một phần tư triệu, có khi còn hơn thế ". Mắt Holly thoáng một vẻ khó hiểu nhưng Carlos không để ý . Gã đang chăm chú nghe đấu giá bức tranh đầu tiên, một bức tranh lớn vẻ cảnh một gia đình quyền quý đang dạo chơi trên lưng ngựa . Holly nghiêng đầu nhìn hai người đang thay nhau đặt giá mua bức tranh, nước mắt dàn dụa . Cô nhớ về thời thơ ấu khi cùng em gái và cha mẹ đi xe ngựa tới trường đua Caragh xem cuộc đua lúc hai giờ . Sau cuộc đua cả nhà thường đi picnic trên những bải trống, trước khi về nhà, có hôm lúc đầu trời nắng rất đẹp nhưng sau lại đổ mưa rào làm ai nấy đều ướt . Về tới nhà, mẹ bắt tất cả phải tắm nước nóng, rồi chị em trở xuống phòng chính trong các bộ váy dài mặc trong nhà . Cả nhà ăn bánh mì, sandwich cá hồi với dâu tây tươi được hái ngay ngoài vườn ướp đường trộn thêm kem và uống thoải mái món rượu ngọt tự làm bằng đậu đen . Holly nghĩ cô phải dành dụm từng xu số tiền sẽ có được để bảo đảm tương lai ổn đinh . Cô còn phải sửa ngôi nhà ở Dublin vào một ngày nào đó . Khi có chồng, có con, cô sẽ mua một căn nhà nhỏ ở nông thôn, cả gia đình sẽ uống trà ở ngoài vườn như ngày cô còn bé . Cô nghĩ đến sự thơ ngây, trong trắng của thời thơ ấu, lòng kinh hoàng trước cuộc sống mà cô phải đương đầu . Gần đây, cô càng nghĩ mình đã trưởng thành, rồi cô sẽ sớm trở nên già dặn hơn cả Carlos . Tương lai sẽ ra sao, cô không hề biết, chỉ biết rằng cô không thể tiếp tục sống như trước đây. Cô càng thấy rõ những ý nghĩ đó là đúng khi Carlos chạy từ phòng khách phía tây, ôm choàng lấy cô .
          "Mọi thứ đều được trả gấp đôi! Ít nhất em sẽ có tới ba trăm ngàn bảng . Anh sẽ mua một chiếc Lamborghini màu bạc hoặc đỏ, hay em có thể chọn màu nào tuỳ thích . Rồi chúng ta sẽ mua một căn nhà ở Rome, một căn nhà nhỏ ở ngoại ô như em hằng mơ ước . Từ lâu, anh đã muốn về Rome ." "Nửa số tiền này là của em gái em, Carlos . Số còn lại em phải dành dụm trong tương lai . Đây là tiền của gia đình, em có trách nhiệm chi tiêu cho đúng mực vì em là người thực hiện di chúc chính của cha em ." "Em gái em cần tiền để làm gì! Chồng cô ấy giàu lắm ." "Về mặt pháp lý mà nói, nửa số tiền là của nó . Với lại, làm sao người ta biết được mình sẽ giàu hay nghèo, khoẻ mạnh hay ốm yếu . Vì thế Eira sẽ được nửa số tiền, cho dù giờ đây chồng nó có giàu có đến đâu đi nữa ." "Anh không thể hiểu nổi em, em chẳng logic tí nào cả . Nhưng thôi ta sẽ bàn sau ." "Chẳng có gì phải bàn tính cả . Đây là tiền của gia đình và anh chẳng có lý do nào mà dính vào cả ". Những ngày sau đó, Carlos tận dụng sức hấp đẫn vốn có của mình để quyến rũ Holly, nhưng bối rối nhận thấy cái chết của cha mẹ đã làm cô thay đổi . Trước đây, cô luôn nghe lời gã song nay cô bắt đầu tỏ ra thách thức lại . Gã không đủ nhạy cảm, cũng không phải là một người có thiên hướng gia đình để thông cảm với nỗi đau của Holly hoăc để hiểu ra rằng đời sống cá nhân phóng đãng của Holly và tình cảm gắn bó đến kỳ lạ giữa cô và em gái là hai mảng riêng biệt trong một cá tính phức tạp . Đối với cô, gia đình là một cái gì thiêng liêng, và không ai có thể vượt qua giới hạn để xâm phạm vào được . Ấy vậy mà Carlos đã cố tìm cách để làm như vậy . Hai người cùng nhau đi xem biểu diễn ngựa ở Dublin, sau đó ăn tối tại nhà hàng mà Holly ưa thích bên bờ vịnh, nơi có các món sò và tôm hùm tuyệt hảo . Qua thời gian, Holly đã hiểu hơn về kiểu cách của Carlos . Những trò của gã đều có thể đóan trước được, từ chuyện thề nguyền yêu đương, làm đề nghị làm đám cưới đến những lời thề thốt rằng họ sẽ ở bên nhau mãi mãi ...Vài ngày tới, gã sẽ bắt đầu đòi hỏi và khi không được thoả mãn, gã sẽ nổi cơn thịnh nộ rồi sau đó lại hờn dỗi như một đứa trẻ .
          Mọi chuyện chưa kịp bùng nổ thì một việc xẩy đến khiến cho Holly vừa bối rối vừa bực bội . Nó như đóng thêm một chiếc đinh nữa vào cỗ quan tài dành cho mối quan hệ ngày càng phai nhạt giữa cô và Carlos . Cô đang cắt hoa hồng trong vườn chuẩn bị làm túi thơm bằng hương liệu như mẹ vẫn thường làm thì nghe tiếng chuông điện thoại reo . Holly chạy vào thư viện nhấc ống nghe đúng lúc Carlos cũng nhấc máy ở phòng khách trên gác . Cô ngạc nhiên khi thấy đầu kia vang lên một giọng đàn bà . Chất giọng lơ lớ và kiểu cách nói khiến Holly đoán đó là một người HàLan hay Scangdina gì đó . Cô chăm chú nghe, tròn mắt vì những lời đối thoại đầy bí ẩn . "Quí bà sẽ đến vào lúc chiều tối, tại Dun Laoghaire". "Ở đây mọi chuyện đã sẵn sàng, bao giờ cô đi" . "Tôi sẽ đến Dun Laoghaire lúc mười giờ, sẽ đi theo con triều nửa đêm . Này, Holly có nghi ngờ gì không đấy ?" "Tất nhiên là không, có gì mà cô ấy nghi ngờ kia chứ ?" "Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ không bình tâm đâu ".
          "Cô thì hoài nghi với cả bóng mình trong gương, Magrite của tôi ạ ". "Thôi, hẹn gặp tối nay". "Tôi sẽ có mặt lúc chín rưỡi, phòng khi cô đến sớm". Holly nghe Carlos đặt máy và cô cũng bỏ ống nghe xuống . Cô băn khoăn không hiểu Carlos định bày trò gì đây, những lời lẽ kia chứa đựng ý nghĩa gì và người đàn bà đó là ai ? Liệu có phải là người tình của gã không và có phải vi thế mà gã muốn mua một chiếc Lamborghini mới chăng ? Lại còn Quí bà là gì mới được chứ ? Cô nhắc máy gọi cảng Laoghaire và phát hiện ra Quí bà là tên một chiếc tàu nhỏ đang trên đường từ Roterdam tới cảng và chỉ neo lại đây hai giờ rồi sẽ trở lại điểm xuất phát . Holly đang định trở ra vườn thì Carlos vào . Gã hỏi, giọng khang khác . "Bao giờ thì hãng đấu giá sẽ chuyển ngân phiếu đên? " "Mai hoặc có thể thứ sáu ."
          "Holly, anh muốn vay một ít tiền măt.. Trước đây anh chưa từng vay mượn gì em, nhưng giờ anh cần gấp . Trước mắt là hai chục ngàn bảng ." "Em xin lỗi, nhưng em không thể cho anh vay ." "Vậy thì cho vậy ". "Không đươc, anh Carlos ạ". Họ đứng đối mặt với nhau, mặt Carlos đầy giận dữ còn Holly thì tái đi, nhưng kiên quyết . Carlos bắt đầu nói với giọng cứng rắn và đầy vẻ hăm doạ như thường lệ rồi ngạc nhiên thấy Holly tỏ ra rất bướng bỉnh . "Nếu không đưa tiền cô sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa . Có la chuyện quan trọng, tôi mới xin cô . Xưa nay tôi đâu có xin xỏ gì ngoài việc chung đụng với cô ?" "Tôi không muốn cãi vã với anh . Tôi không thể đưa tiền cho anh, vậy anh muốn làm gì tuỳ ý ." "Đuợc rồi, tôi sẽ xếp vali ngay ." "Anh cứ đi đi và nhớ đừng bỏ quên cái gì để phải quay lại ."
          Bực bội về Carlos dám đòi khoản tiền do gia đình cô để lại, Holly cảm thấy trong mình xuất hiện một sức mạnh, một chủ định mới . Cô nghĩ tới người đàn bà vừa gọi điện thoại, ngạc nhiên thấy lòng mình nhẹ nhõm chứ chẵng hề có cảm giác ghen tuông gì . Và nhận thấy muốn quan hệ của cô với Carlos cũng đã nên chấm dứt . Cô làm con rối của gã như vậy đã đủ rồi . Holly quay về phòng, chợt nghe tiếng Carlos nói chuyện với ai đó . Nhìn ra, cô thấy đó là người đàn ông có dáng vẻ khoẻ mạnh cô đã gặp ở ngân hàng . Cô chào với ra. "Xin chào ông Ackroyd, có chuyện gì vậy ?" "Ông Hamid bảo tôi đến làm giấy xác nhận pháp lý đề phòng trường hợp tai nạn đột tử" Holly chạy vội xuống gác . Cô đứng sừng sững nhìn Ackroyd trong bộ áo khoác kiểu Ái Nhĩ Lan đang nói chuyện với Carlos, đã mặc sẵn bộ đồ đi môtô, tay cầm chiếc roi mà gã vẫn dùng để đánh cô . Cố giữ giọng bình tĩnh, Holly mời Ackroyd vào phòng khách và yêu cầu cho xem các văn bản ông ta đem đến . Carlos bỏ ra khỏi phòng, đóng sầm cửa lại . "Tôi sẽ ký . Nhưng tài sản để lại sẽ giành cho em gái tôi, Eira Memeakin, địa chỉ của cô ấy là số 8, đường Redburn, London".
          "Tôi sẽ điền vào mẫu để cô ý, cô Malley ạ" "Nửa số tiền phải được chuyển ngay lập tức tới tài khoản của em gái tôi ở ngân hàng Barclay, đường King . Số còn lại tạm đặt vào tài khoản của tôi . Nếu tôi có mệnh hệ gì, tôi nghĩ là Eira sẽ tiếp nhận và có thể rút tiền không khó khăn phải không ?" "Tất nhiên rồi . Tôi nghĩ là cô đã hành động đúng, kiên quyết giữ món tiền của gia đình, dù người tình của cô có thể bực bội". "Anh ta không phải là người tình của tôi". "Cô nói sao? Anh ấy bảo vậy mà". Holly tiễn Ackroyd ra về . Đóng cửa lại, cô gọi quản gia vào thu xếp đồ đạc của Carlos và cho một xe tải chuyển ra cảng Dun Laoghaire đợi con tàu Quí Bà . Một giờ sau, Carlos trở lại với cả một xe đầy hoa hồng, đổi giọng dịu dàng, khiến Holly lưỡng lự . "Holly, anh không muốn chấm dứt quan hệ giữa chúng ta . Bao năm nay ta đã vui buồn bên nhau. Hãy thứ lỗi cho anh. Anh sẽ không đòi tiền nữa". Carlos theo dõi rất chặt, dò đoán tâm trạng cô khi nắm lấy tay cô. Carlos băn khoăn, làm sao mà cô biết được con tàu sẽ đến Aixlen cùng lúc triều lên đêm nay và nghĩ cách xoay xở ra sao để khi dứt quan hệ với cô, tương lai gã vẫn được bảo đảm . Còn Holly đang gần như dỗ dành thuyết phục con người nguy hiểm rằng, dù cô biết vô số bí mật tội lỗi của gã, cô sẽ không tố cáo, bất kể quan hệt giữa hai người xấu tới đâu . Cô nhắm mắt lại khi Carlos hôn cô, lòng biết rằng sự tan vỡ là không thể tránh khỏi nhưng lo lắng với câu hỏi liệu mối quan hệ này có chấm dứt một cách an toàn không ?
          #20
            Leo* 14.11.2009 20:43:21 (permalink)
            Chương 21
            Sarah, Paris – Venice, Nov, 1974 Sarah bước lên chuyến tàu nhanh Venice. 1 nhân viên mặc đồng phục đưa cô tới khoang dành riêng. Mở cửa cô thấy trong khoang đầy hoa hồng. Trong chiếc xô bằng bạc đựng đầy đá là 1 chai sâm banh Don Perginon mà cô ưa thích, trên khay có sẵn 2 chiếc ly pha lê. Đang định quay ra hỏi xem ai đã gửi những thứ này đến, cô thấy đối diện với mình là Vieri. “Anh nghĩ em thích những sự ngạc nhiên, có thể là em muốn cùng anh đi Venice. Anh cũng định về nhà vài ngày.” Cô khóa cửa rồi ngả vào vòng tay anh. “Em tưởng anh đã quên em mất rồi. Lâu quá đi mất.” Cô dụi vào ngực anh, nhắm mắt sung sướng nghe anh trả lời. ‘Anh biết em rất bận. Em đang làm chủ Moulin Rouge cùng với Castelli, ngoài ra còn gì nữa có trời mà biết được. Em đã trở thành bà chủ lớn rồi và từng giờ từng phút anh càng cảm thấy ghen tuông nhiều hơn. Nhưng giờ anh đã ở đây, anh sẽ chiến đấu để giành lấy em, như các kị sĩ cổ xưa chiến đấu trên con ngựa trắng của mình vậy.” “Anh nói lại đi, hãy nói là anh đang ghen.” “Rất ghen! Nhưng giờ Castelli đang ở Paris còn anh đang ở đây với em. Ngày mai anh sẽ cho em xem 1 thứ, thậm chí có thể khiến em quên cả Moulin Rouge.” “Thế anh ko sợ Umberto sẽ hại anh sao. Ông ta cho người theo dõi em trên tàu đấy.” “Anh có người của mình trên tàu và người đó sẽ làm thằng cháu của Castelli ko còn thời gian đâu mà theo dõi chúng ta.’ Họ ăn món súp rùa, thịt dê nướng phủ đầy nước sốt và món đậu trộn kem. Đám hầu bàn đi đi lại lại trong khi con tàu vẫn lao nhanh trong đêm tối. Gương mặt họ lộ vẻ mệt mỏi song rõ rang họ vẫn chăm chú nhìn cặp tình nhân đang say đắm bên nhau. Sarah giải thích lí do đi Venice. “Em gặp Aljredo để lo phục trang cho vở kịch sẽ trình diễn tại Bal Tabarin, Thứ 7, em phải trở lại Paris để khai trương 1 câu lạc bộ mới.” “Câu lạc bộ gì thế?” “À, 1 tiệm rượu nhỏ cùng mua với Moulin Rouge, em đặt tên là Cửa Xanh và bọn em đang cố biến nó thành 1 câu lạc bộ đặc trưng Ailen. 1 cửa hàng gần công ty du lịch Ailen đã giúp mua các trang thiết bị nội thất, từ đồ pha lê Waterjord đến các loại vải lanh có thêu quốc huy Ailen.” “Thế còn Moulin Rouge?” “Dịp Noel sẽ bắt đầu khai diễn. Em định cố gắng phục hồi tiếng tăm trước đây của nó và cho thuê các vũ nữ nổi tiếng nhất Châu Âu tham gia buổi diễn vũ điệu cancan .
            “Em làm anh thất vọng, anh đang trông đợi 1 thứ gì mới thì em lại cho diễn vũ điệu cancan.” “Đến Moulin Rouge, mọi người mong được xem quá khứ tái hiện. Em sẽ làm vậy” “À, tại sao em ko đưa văn bản mua bán cho luật sư của em kiểm tra?” Sarah nhìn Vieri, ngạc nhiên trước câu hỏi bất ngờ. Rõ ràng anh đã cho điều tra trước. “Làm sao mà anh biết em ko đưa?” “Sarah thân yêu, anh đã học từ Castelli rất nhiều và anh cũng luôn theo sát em như hắn vậy. Chỉ khác; anh theo dõi để bảo vệ em còn hắn là để chiếm giữ em. Văn bản mua bán có 1 câu chắc chắn là em chưa đọc: Bất cứ lúc nào Castelli cũng có thể đòi số tiền 250 ngàn Sarah vay, nếu ko trả được Sarah sẽ phải bồi thường bằng toàn bộ gia sản của mình ở Paris.” Sarah lắc đầu, ko tin vào tai mình nữa. “Em ko thể tin được. Umberto ko thể làm thế đối với em, ko thể. Nhưng thôi, em ko muốn nghĩ tới chuyện đó, em sẽ giải quyết khi về đến Paris.” Vieri mỉm cười rót sâm banh ra ly. Rõ ràng Sarah đã quá tin gã Sicily ấy và niềm tin đã bị phản bội. Anh nói giọng hối lỗi.
            “Anh đã mang vào khoang đầy hoa,sẵn sàng cùng đi chơi với em trong cả tháng và báo cho em 1 tin mừng khi đến Venice. Vậy mà anh lại cho em hay 1 chuyện khó chịu như vậy. Sarah, lẽ ra em ko nên tin hắn. Hắn có giá của hắn, đó là sự tự do của em. Phỉa nói rằng em tự kiềm chế rất khá. Cậu Elio nói rằng thế nào em cũng hét lên khi biết tin này.” “Em ko bao giờ la hét cả và nếu đúng là Umberto làm điều đó thì em ko bao giờ tha thứ cho ông ta” Vieri hôn lên những ngón tay cô. “Anh hy vọng em sẽ tha thứ cho anh về cái tin này chứ?” “Em rất mừng là anh đã báo cho em, bây giờ và sau này cũng vậy.” “Tính cách em cũng khá kỳ quặc. Em là người tình của 1 người và chẳng tìm cách thoát khỏi hắn trong khi em yêu anh. Thật khó hiểu.” Sarah tỏ ra bực mình về nhận xét của Vieri “Anh cũng chưa hề bỏ nhiều công sức theo đuổi em và như vậy, em ko thể rời Umberto. Ông ta tồn tại thực, ko phải là giấc mơ. Em ko phải loại đàn bà sống bằng mơ mộng.” “Ngày mai anh sẽ làm em mơ mộng, sẽ mơ như chưa từng biết mơ là gì.” Anh hôn cô như đã từng hôn những ngày trước khi thảm họa xảy ra với anh. Anh xiết chặt cô, nhịp tim 2 người hòa vào nhau. Thân hình cô nhỏ nhắn, mềm mại làm anh cứ muốn ghì lấy mãi, nhưng giờ chưa phải nơi, phải lúc. Anh phải đợi thêm vài tiếng nữa. D. H. Lawrence đã gọi Venice là thành phố “nhớp nháp, đáng ghét” nhưng trong ánh sang mờ ảo của buổi sớm mùa đông, Sarah thấy thành phố rất đáng yêu. Mặt vịnh ngập trong sương trắng mờ mịt, xa xa có thể thấy bóng dáng lờ mờ của những tòa nhà Canaletto bất tử. Ở cổng ga cóa 1 tấm bảng lớn ghi dòng chữ rất đặc trưng Venice Tôi chỉ tính những giờ vui vẻ Và xung quanh, tiếng ồn ào của thành phố buổi sớm đã bắt đầu vang lên : từ tiếng những tấm sắt lót cầu đến tiếng đám dân chài, vừa hò hát vừa chèo thuyền. Sarah ngắm những người dân Venice đứng tán gẫu ngoài tiệm cà fê, dáng điệu lề mề, với giọng nói khác hẳn bất kì địa phương Itali nào khác. Cô lắng nghe từng hồi chuông nhà thờ vang vọng hòa vào nhau và lẫn vào đó, tiếng những chú mèo, vốn rất nhiều ở đây, đang ngao ngao ngoài cửa hàng bánh rán, hy vọng ai đó sẽ ném cho 1 miếng. Xe ngựa của gia đình Aldobrandini đã đợi sẵn đưa họ về lâu đài bên bờ vịnh. Sarah tự nhủ mình đến Venice vì công việc, chuyến đi này ko phải là 1 chuyến nghỉ mát, cũng chẳng phải tuần trăng mật. Nhưng ko khí lãng mạn đã lôi cuốn cô, như đưa cô vào 1 giấc mơ, khi chăm chú nhìn theo tay Vieri giới thiệu 1 vùng thắng cảnh. Cô thích thú nhìn những con cá lớn ngoài chợ, bên cạnh những chú rùa biển bị lật ngược, rồi cá hồi, bạch tuộc và những xâu cua biển luộc đỏ rói trông thật ngon mắt… Chỉ vài phút sau Sarah đã quên hẳn Umberto và đâm mê mẩn với thành phố như đã mê Vieri từ ngày xửa ngày xưa.
            Lâu đài của gia đình Aldobrandini được xây cất theo lối địa phương, sàn lót gỗ hồng, các pjòng tắm đều ốp đá cẩm thạch. Các bức tranh tường của họa sĩ Mengazzi – Colona, bị phai mờ theo năm tháng càng làm cho ngôi nhà có vẻ cổ kính. Trong tất cả 20 phòng của lâu đài đều có các bộ đèn chum với tổng số 2000 ngọn nến, thắp sang toàn bộ khu nhà. Khung cảnh thật rực rỡ nhưng vẫn giữ được không khí gia đình đầm ấm đặc trưng của Venice. Sarah quay về phía Vieri, vẻ mặt ngạc nhiên và sung sướng. “Đây quả là chốn thần tiên.” Tít ngoài góc vườn có 1 ngôi nhà nghỉ, mái lợp pha lê. 3 mặt tường cũng bằng pha lê, còn mặt thứ 4 và sàn nhà đều làm bằng gỗ tuyết tùng vẫn còn thoang thoảng hương thơm. Ngôi nhà này là của bố Vieri xây cho người tình, người rất yêu Venice như thể chính bà là người trong gia đình Aldobrandini vậy. Nhìn xung quanh, Sarah nhận thấy đồ đạc tuy đơn giản nhưng rất sang trọng. Sàn trải 1 tấm thảm làm theo lối thủ công màu vàng xen màu hổ phách. Bàn ghế kiểu cổ khảm ngà voi và xà cừ. Chiếc giường ngủ phủ sa tanh cổ Ba Tư được 1 người trong họ Aldobrandini thích viễn du mua về. Sarah nhìn Vieri rồi nói 1 cách thành thực. “Em nghĩ nhà nghỉ này thật tuyệt nhưng với bản thân em đó ko phải là điều bất ngờ vì nó nằm trong nhà anh mà.” “Ko, ngôi nhà này là của em. Hôm qua anh đã ký giấy tặng em đấy.”
            Sarah đứng lặng, có thể như vậy được chăng? Vieri tặng cô 1 phần ngôi nhà của chính mình? Cô lúng túng tìm câu trả lời “Elio có biết chuyện này ko?” “Tất nhiên, cậu ấy đồng ý như vậy “Em ko thể tin được, nhà nghỉ này là 1 phần trong lâu đài Aldobrandini. Tại sao anh lại làm như vậy” “Em nghĩ là vì sao nào? Em có thể ngủ ở đây nếu em thích. Anh hy vọng em cũng thích phòng ngủ này như anh.” Ánh mặt trời buổi sáng chiếu qua các bức tường và mái bằng pha lê có điểm những hình chạm khắc, để bên ngoài ko nhìn thấy, làm chúng thật rực rỡ, tuyệt diệu. Sarah đứng nhìn ra mặt vịnh lăn tăn sóng, cố hình dung ra buổi đêm, khi sưng mù phủ khắp thành phố, nhà nghỉ này trông sẽ ra sao? Lúc đó, nó hẳn sẽ giống như 1 chiếc đèn lồng khổng lồ, lơ lửng trong không trung, 1 hòn đảo tuyệt diệu nơi tình yêu sẽ nở hoa. Sarah quay lại ôm choàng lấy Vieri . “Hôm nay ta ăn tối ở đây nhé.’ “Được! Anh sẽ bảo đầu bếp đến để em đặt món. Còn bây giờ thì tài xế đưa em tới văn phòng Alfredo kẻo em muộn mất rồi.” “Hãy hôn em đi, Vieri” Nắm lấy tay Sarah, Vieri kéo cô vào lòng, hôn cô như đang trong mơ. Sarah phập phồng chờ đợi tình yêu mà cô trông đợi bấy lâu. Anh hôn cô lần nữa, cô như mê đi, ko kìm chế nổi mình, nhưng cô biết phải chờ đợi, ít nhất là tới đêm nay. Cả ngày hôm đó Sarah làm việc với Alfredo, xem những kiểu trang phục thiết kế cho vở diễn. Sau đó, Alfredo đưa cô tới xưởng may của Fosse, bạn anh, nơi sẽ may các bộ trang phục với những thứ vải đặc biệt do công nhân của họ tự dệt lấy. Nhìn những tấm lụa mang sắc cầu vồng, Sarah nghĩ, hoặc là vở diễn sẽ thành công lớn, được hoan nghênh nồng nhiệt hoặc sẽ là 1 thất bại gây tốn kém nhiều nhất trong lịch sử sân khấu những năm gần đây. Cô lắng nghe Fosse kể về 1 vở mới dang diễn thử ở 1 rạp hát trong thành phố. Các diễn viên bao gồm toàn cựu phạm nhân từng bị giam giữ tại nhà tù Mondena. Họ cá tài năng rất phong phú, từ khả năng lĩnh xướng Opera đến tài móc túi lành nghề nhất Châu Âu. 1 người trong bọn họ đã tự chứng minh bằng cách nẫng nhẹ chiếc vòng trên tay 1 bà bá tước mà bà ko hay biết gì. Sarah bật cười vui vẻ, cô nghĩ những người dân cao quý của Paris hẳn sẽ thích 1 vở kịch mà diễn viên toàn là tội phạm. Cô cho đặt chỗ xem vở diễn vào tối hôm sau, trước khi lên tàu về. Xong xuôi công việc, Sarah đi dạo loanh quanh trong thành phố, thích thú ngắm nhìn cảnh sinh hoạt: Những đứa trẻ ngồi đợi ở chiếc bàn trên hè phố, đá đá mũi giầy như thói quen từ xưa của người Venice, những tòa tháp Byzantine cao lừng lững với những chiếc ban công có lan can chạm hoa bằng đá in hình xuống bóng nước trong xanh, các vị tu sĩ vội vã đi qua, tấm áo choàng đen trắng của họ nổi bật trên nền tường gạch tươi hồng của các tòa nhà. Thành phố này từ khi mới sinh sôi đã là 1 nơi buôn bán. Nay nó càng nổi tiếng vì vẻ đẹp quyến rũ và tính thật thà của dân chúng, những người luôn tả ra cảm thông, chu đáo với du khách tới thăm. Đêm đầy sương,tòa nhà nghỉ rực sang với cả ngàn cây nến, trông giống như 1 chiếc đèn lồng pha lê treo giữa ko trung. Chiếc bàn ăn phủ khăn trắng toát, viền quanh là những dải kết hoa hồng điểm hoa trà. 1 cơn gió thoảng qua làm các ngọn nến lay động. Sarah ngồi đối diện Vieri, ko dám tin rằng đời cô lại có dịp ngồi trong 1 khung cảnh lãng mạn như thế này và sau này cũng sẽ khó có thể lặp lại được. Họ dùng 1 bữa ăn nhẹ với thứ rượu vang tuyệt hảo nhưng Sarah ko hề chú ý, chỉ chăm chú theo dõi ánh mắt Vieri. 2 người đều nói rất ít. Mãi đến khi xong bữa, cùng ra ngoài hành lang nhìn ra vịnh, Sarah nâng tay Vieri lên hôn và nói. “Ở đây thật tuyệt, em sẽ ko bao giờ quên.” “Em sẽ đi lại Venice thường xuyên nên sẽ ko quên được đâu. Đây là nhà của em – em nhớ chứ?” “Em vẫn ko thể tin nổi.” “Anh muốn được yêu em hơn mọi thứ quý báu nhất trên đời nhưng ko biết anh có làm em thất vọng ko. Từ khi bị bắt cóc, người anh cứ như ko còn là của anh nữa.” Vieri đưa Sarah về phòng ngủ, hôn nhẹ lên vai cô. Sarah ngạc nhiên thấy anh bấm 1 nút nhỏ, toàn bộ phần mái của phòng ngủ biến mất, để lộ trời đêm Venice cao thẳm điểm những ngôi sao lấp lánh. Vieri quay lại, ghì xiết cô vào lòng, thân hình họ quấn lấy nhau ngả lên đệm giường êm ái. Vieri lần tay mở những chiếc móc trên áo cô, nói trong hơi thở gấp gáp. “Anh yêu em lắm, Sarah ạ. Em làm anh sợ hãi chính những cảm xúc của mình. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy như vậy.” Sarah nghe tiếng bộ váy của cô rơi nhẹ xuống sàn. Vieri ngây ngất ngắm thân thể trần truồng tuyệt vời đang hiện hữu trước mắt. Sarah ùa vào lòng anh và họ cùng bị cuốn đi với những cảm xúc yêu đương tột đỉnh. Với họ, thế giới ngoài kia ko còn tồn tại nữa. Đêm vắng lặng chỉ còn nghe tiếng sóng vỗ lách cách vỗ bờ. Vieri trở dậy, ngắm nhìn mê mẩn thân thể người đàn bà nằm bên, ngây ngất trước những đường cong tuyệt mỹ đầy hấp dẫn như tượng tạc. Anh hôn lên vai cô, nhè nhẹ kéo cô vào lòng. Sarah mở mắt, vẫn còn lơ mơ trong giấc ngủ. anh nhìn cô âu yếm. “Đêm nay là đêm đẹp nhất trong đời anh. Anh yêu em ko lời nào nói hết.Anh rất hạnh phúc. À, mà anh phải thú tội đây. Anh đã cho hủy vé đi Paria của em để ta có thể cùng ở bên nhau 1 đêm nữa. anh hứa sẽ lái xe đưa em về Paris đúng thứ 7. Còn bây giờ ta hãy đi bơi.” “Nhưng nước vịnh bị ô nhiễm đấy. Xin lỗi nếu em đã tỏ ra ko lãng mạn.” “Đúng vậy, nhưng anh có 1 nơi lý tưởng hơn nhiều.” Vieri ấn nút tường và sàn nhà mở ra, để lộ 1 chiếc cầu thang cổ bằng đá. Anh đỡ Sarah bước xuống, nhìn vẻ mặt cô khi anh bật đèn và phía dưới lộ ra 1 hồ tắm hình trái tim, phía trên là 1 dòng thác giả xinh xắn  “Anh cho xây hồ bơi này để tặng em đấy. anh nhớ có lần em bảo rất thích nước. Trước đây là hầm rượu, phía bên kia là cầu thang ngầm dẫn sang nhà chính. Anh nghĩ ông cụ cố nhà anh dùng con đường này để bí mật sang với người tình.” “Nào ta bơi đi.” “Để anh đi đặt điểm tâm. Ta sẽ ăn ngoài hành lang, nhìn cảnh mặt trời mọc trên biển. Cảnh đẹp lắm.” Khi Vieri trở lại, anh thấy Sarah đang thả thân thể đẹp như tượng của cô trên mặt nước. Anh nhào xuống, bơi tới cạnh cô. Họ quấn lấy nhau, chìm xuống đáy rồi lại trồi lên, sặc sụa, cười vui vẻ. Anh hôn cô âu yếm và đợt sóng tình yêu lại 1 lần nữa cuốn họ đi. Họ lên dùng điểm tâm. Sarah chăm chú nhìn Vieri. Cô biết cuối cùng thì anh cũng trở lại hoàn toàn vui vẻ, thoải mái như xưa. Cô với sang nắm lấy tay Vieri “Trông anh có vẻ thư thái quá, hy vọng là do có em.” “Đúng vậy. và em biết điều đó mà.” Ngày hôm đó quả là tuyệt vời với Sarah. Cả ngày cô cùng Vieri đi thăm thành phố, rồi ra vịnh trên chiếc tàu du lịch của gia đình Aldobrandini. Venice, nhìn từ ngoài vịnh vào, càng đầy vẻ quyến rũ. Sarah thầm nhủ những phong cảnh tuyệt vời đặc trưng Venice này rồi sẽ đọng lại mãi mãi trong cô. Tối đến, họ đi xem vở diễn của các cựu tội phạm nhà tù Mondena. Vở hài kịch và tài năng diễn xuất điêu luyện tới mức bất ngờ của họ đã làm 2 người cười đến chảy nước mắt. Sarah lập tức ký ngay hợp đồng thuê cả đoàn tới biểu diễn trong 3 tháng tại Bal Tarin, với lòng tin rằng đây sẽ là vở diễn thành công nhất trong mùa diễn tới. Phấn chấn với viễn cảnh tươi sang, cô dựa vào vai Vieri, cùng anh trở về lâu đài, khuôn mặt rạng rỡ mãn nguyện. Tình yêu đã làm cả con người cô đổi khác. Say sưa với tình cảnh của chính mình, cô chẳng hề để ý tới 2 gã đàn ông theo sát cô từ nãy giờ, ngoài ra còn có 1 người khác nấp sau cánh cửa đối diện. Cô chẳng hề để ý thấy gì ngoài cảm xúc yêu đương đang tràn ngập trong lòng. Sớm hôm sau, người hầu xếp hành lý của Sarah vào xe rồi lùi lại cúi chào trong khi chiếc xe lao nhanh ra khỏi cổng. Vieri quàng tay qua vai Sarah, lòng dậy lên 1 cảm giác nuối tiếc, thứ cảm giác anh luôn có khi nhìn căn nhà thân yêu của mình lùi xa, chìm dần trong sương. Anh ngắm nhìn Sarah và cũng thấy cô có 1 vẻ buồn buồn, nuối tiếc. 1 đám bồ câu trắng bay tung lên trước mũi xe họ, 1 điềm may theo quan niệm dị đoan của Venice. Anh nắm tay Sarah, hôn lên vành tai cô. “Anh rất mừng là em đồng ý đi xe với anh thay vì đi tàu. Ít ra anh cũng tránh phải gặp Castelli ngoài ga.” “Rồi thì em cũng phải gặp thôi.” “Hắn sẽ ko nổi điên ở phòng em trước mặt bà vú và Lexy chứ?” “Ai biết ông ta sẽ làm gì. Ở ông ta ko phải mọi thứ đều lường trước được.” “Nếu em muốn, anh sẽ ở ngay căn phòng trên đại lộ Foch. Chỉ cần em gọi điện anh sẽ đến ngay. Sarah, hãy cố kiên nhẫn với Castelli. Có Chúa chứng giám, xưa nay em vẫn đợi anh nhưng em phải tìm cách thoát khỏi thằng cha đó. Sẽ mất ít lâu và em phải rất thận trọng, nhưng đó là điều cần phải làm.” “Anh sẽ đợi em chứ?” “Tuần tới, anh phải đi California, và phải ở đó khoảng 18 tháng. Anh muốn đón em cùng Lexy sang đó nghỉ 2 tháng hè còn dịp Noel và lễ Phục sinh anh sẽ về Venice khi Lexy được nghỉ lễ. Gia đình anh vừa mua 1 số bất động sản ở California và anh có trách nhiệm dàn xếp sao cho mọi việc ổn thỏa với đà xây dựng đang phát triển mạnh ở khu vực lân cận. Với lại, anh nói thực, anh ko thể chịu đựng nổi nếu biết ở Paris em vẫn đi lại với thằng cha đó. Anh chỉ là con người bình thường và anh đang yêu, vì thế mà anh muốn có được mọi điều mà người ta mong muốn khi yêu, và em chắc cũng vậy. Anh trông cậy vào em trong việc giải quyết dứt Castelli. Nếu em ko làm được điều đó tất cả chúng ta sẽ bị nguy hiểm và sẽ chẳng bao giờ có được 1 cuộc sống gia đình bình thường. Hãy dứt điểm mọi chuyện, Sarah ạ, rồi ta sẽ cùng nhau bắt đầu 1 cuộc đời mới.” “Anh đang cầu hôn em đấy à, Vieri?” “Anh đang nói hết sức nghiêm chỉnh, thành thật. Chừng nào Castelli ra khỏi cuộc đời em anh sẽ cầu hôn.” Sarah vào phòng mình, chạy vội ra cửa sổ nhìn theo chiếc xe của Vieri đang khuất dần. Chưa bao giờ cô thấy cô đơn, mệt mỏi và thấp thỏm như lúc này. Đồng thời lòng cô lại rộn lên nhớ lời Vieri nói anh sẽ cầu hôn khi cô thoát khỏi Umberto. Nhưng làm sao có thể giải thoát đây? Sarah lắc đầu, tự hỏi câu hỏi cô đã đặt ra hàng ngàn lần nhưng chẳng 1 lần tìm ra câu giải đáp. Tìm cách làm dịu lòng mình, Sarah đi vào phòng Lexy. Cô thấy phòng trống ko, chiếc giường nhỏ của Lexy chưa hề có dấu người nằm. cô chạy hết phòng này sang phòng khác nhưng chẳng thấy Lexy và bà vú đâu cả. cô trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế, trấn tĩnh. Sau vài giây, cô nhấn máy gọi Benedetti và hoảng lên khi ông ta trả lời.
            “Lexy và bầ vú đang ở nhà Umberto, hãy cố bình tĩnh, Sarah ạ.” “Thế họ ở đó làm gì?” “Cô biết tính Umberto mà. Ông ta muốn chứng tỏ cho cô rằng, nếu ông ta muốn, Lexy có thể biến mất trong tích tắc. Hiện tại mọi việc với Lexy đều an toàn, bà vú Mitzi chẳng rời con bé nửa bước nhưng tôi chưa bao giờ thấy ông ta nổi khùng đến mức ấy. Thế vì sao cô lại bỏ đến ở nhà Vieri?” “Tôi hoàn toàn tự do và tôi yêu anh ấy. Tôi phải làm gì đây, Mario? Umberto sẽ biết ngay là tôi đã về.” “Hãy gọi điện cho ông ta và đợi ở nhà.” “Tôi muốn Lexy trở về ngay bây giờ. Tôi ko cho phép dùng Lexy để gây sức ép với tôi.” “Trước mắt phải tạm chấp nhận, Sarah ạ. Umberto đang rất ko bình thường. Tôi khuyên cô đừng nổi nóng mà hỏng việc.” “Gì tôi cũng dám làm. Lexy là con tôi.” Sarah chạy xuống nhà gọi taxi chở đến nhà Umberto trên đường Bos de Boudogne. Trong đầu cô ko còn ý nghĩ nào khác ngoài việc đòi lại con gái. Nghĩ đến hành động của Umberto, cô như nổi điên, lo lắng cho Lexy. Chắc con bé sợ lắm khi bị bắt đến nhà 1 người mà xưa nay nó vẫn ghét. 11h30’ đêm, xe dừng lại trước nhà Umberto. Sarah lao đến cửa, rung chuông.
            Sốt ruột, cô đấm thùm thụp vào cửa.. 1 lúc sau cửa mở và đứng đó là Umberto. Bộ dạng của hắn làm Sarah sửng sốt: Mắt quầng đỏ, râu ko cạo, lởm chởm, dáng lảo đảo. Hắn nhìn cô ngạc nhiên, rồi mở cửa, giọng mỉa mai. “Cuối cùng cô cũng đã về. Sao vậy? Trên giường hắn ko thể làm cô thỏa mãn chứ gì?” Bất thần hắn tát cô 1 cái thật mạnh, trút cả vào đấy những đau đớn, chua cay và sự nhục nhã mà hắn đã gắng chịu bấy lâu. Máu trên mũi cô tuôn ra, Umberto chạy đến mặt hối lỗi, lóng ngóng tìm cách đưa cô lại ghế nhưng bị cô đẩy ra. “Hãy tha thứ cho tôi, Sarah. Em làm tôi phát điên lên.” “Ông giữ con gái tôi. Tôi cho ông 5’ để đưa con bé xuống nhà, ra chiếc taxi đang đợi ngoài kia. Quá thời hạn đó, tôi sẽ gọi điện cho tất cả báo chí biết và cho tất cả cảnh sát khu này tới tóm cổ ông. Hãy dừng cái trò rền rĩ của ông lại, đi gọi con bé và đừng bao giờ động vào nó nữa.” “Sarah, tôi muốn nói chuyện với em.” “Sáng mai đến văn phòng tôi, ta sẽ nói chuyện. giờ hãy đưa con gái tôi ra đây. Ông còn 4’ nữa.” Trong đêm tối tĩnh mịch,trong phòng riêng của mình, dưới mái nhà mình, Sarah đứng nhìn con gái ngủ, đứa con mà cô yêu hơn bất cứ gì khác trên đời. cơn hoảng loạn vì con gái mất tích đã làm mọi chuyện rắc rối với Umberto lên đến đỉnh điểm và Sarah cuối cùng đã đi đến quyết định. Ngoài sân, người của Umberto vẫn đang lảng vảng, còn sáng mai cô sẽ khởi đầu 1 công ty quốc tế lớn mang tên cô: Công ty quốc tế Hallam. Cô trầm ngâm suy nghĩ về tương lai, nếu may mắn cô sẽ vận động được “những người nhỏ bé” góp đủ vốn để trả nợ cho Umberto. Các khoản nợ của cô, sau khi tu sửa Moulin Rouge và 2 tiệm nhỏ, lên tới 3 triệu rưỡi Frăng. Nghĩ đến khả năng thất bại, mất tất cả, Sarah toát hết mồ hôi, mặc dù bên ngoài trời đêm đang giá lạnh. Từ lâu, Umberto luôn là người đảm bảo mọi sự an toàn, yên ổn cho cô. Giờ đây, lần đầu tiên, cô hoàn toàn phải tự lo 1 mình. Chừng nào còn nghe lời Umberto, cô còn được bảo vệ. từ giờ phút này,mọi sự bảo vệ và cái cảm giác yên ổn quý giá ấy đã ko còn nữa. Sarah ngồi cân nhắc, tìm cách làm cho Umberto dịu lại và giữ nguyên tình trạng như hiện nay cho tới khi cô có đủ sức để hoàn toàn tự lập, thậm chí thoát khỏi ảnh hưởng của hắn nữa. Umberto rất chú trọng tới thể diện, cô biết cô phải giữ mối quan hệ bè bạn bên ngoài để hắn khỏi mất mặt với chiến hữu. cô cũng biết rõ mối quan hệ ân ái với Umberto phải chấm dứt và nếu muốn cùng con yên ổn ở Paris, cô sẽ phải đấu tranh hết sức căng thẳng. Cô ko có cái kinh nghiệm dày dặn của Umberto về mặt bên kia, mặt trái của cuộc đời, và hầu như chẳng biết chút gì trong việc đương đầu với cả 1 guồng máy bạo quyền, nơi mà phương châm hành động là bạo lực. Nhưng cô phải làm gì cần làm, cũng như cách xưa nay của cô vậy. Sáng sớm, Sarah vào phòng Lexy, ôm chặt con vào lòng. “Con khỏe chứ, con yêu?” “Về nhà con thích lắm. Ông Umberto bảo con đi chơi nhà ông ấy. Ông ấy làm món mì Spaghetti mà lại có cả cá nữa mẹ ạ. Ông ấy quát tháo mọi người và hút xì gà liên tục đến lăn ra ốm. Con và vú Mitzi sợ lắm.” “Bây giờ con đã về nhà rồi.” “Ta đến câu lạc bộ ăn trưa mẹ nhé. Con muốn bảo bà Berthe làm món gan rán.” “Mẹ yêu con quá, con gái cưng của mẹ!” “Con cũng yêu mẹ. Con sẽ ko đi chơi ở nhà ông Umberto nữa đâu.” “Được rồi, con dậy đi, mẹ con ta ăn sáng rồi dẫn con Bruin ra công viên cho nó chạy 1 chút.”
             
            #21
              Leo* 14.11.2009 20:48:39 (permalink)
              Chương 22
              Mary-Ellen, Seville, mùa hè 1976 Người ta đến khiêng đi chiếc bàn dài hai mươi bộ trong nhà, rồi bức tranh nổi tiếng của Velázquez đã có từ nhiều thời nay. Tên bức tranh là Những cái đầu của hội nghiện rượu. Mary-Ellen nghĩ lẽ ra gọi nó là Những cái đầu của hội cờ bạc thì đúng hơn, vì bức tranh là của Luis. Đây đã là lần thứ ba người ta đến nhà khiêng đồ đi bán đấu giá để trả các khoản nợ của chồng cô và lần này là khủng khiếp nhất. Mary-Ellen khiếp đảm đứng nhìn những bảo vật của gia đình nối đuôi nhau ra đi. Bức tranh cuối cùng được gỡ xuống cũng là lúc trời sập tối. Và đằng sau cánh cửa những người phu khuân vác vừa đóng sập lại chỉ còn mấy chiếc giường ngủ, quần áo lộn xộn, chỏng chơ mấy chiếc ghế và một chiếc bếp lò bởi quá nặng nên không khiêng đi được. Sáng hôm sau, đang tha thẩn quanh nhà, Mary-Ellen nghe thấy tiếng chồng cô oang oang từ ngoài cổng vọng vào. Cô nhìn ra, thấy Luis đang kéo cả nửa tá bạn bè đến uống rượu phino ở bậc tam cấp. Cô biết rồi họ sẽ đánh bạc tới tận trưa, nghĩ bụng không rõ có còn đủ dao, nĩa cho bọn họ ăn trưa không? Tệ hơn, biết đâu Luis lại đem cả ngôi nhà này ra đánh bạc không chừng. Trở về phòng, Mary-Ellen mệt mỏi gieo mình xuống giường, nghĩ cũng may là đã cho đám trẻ đi chơi vài giờ để chúng đỡ phải chứng kiến cả căn nhà của chúng cũng bị tịch biên gán nợ. Phần cô, cô đã chịu đựng quá nhiều, đến nỗi lì ra, không còn biết khóc lóc, giận dữ hay có bất kỳ một phản ứng bình thường nào khác. Cô muốn bỏ trốn nhưng Luis không bao giờ đưa tiền cho cô, trừ một khoản nhỏ nhoi để mua thức ăn mà có khi còn không đủ. Cô ngồi dậy nhìn bóng hình mình trong gương, lòng chua xót nhận thấy nhan sắc xưa kia đã biến đi và tất cả còn lại chỉ là hình bóng một người đàn bà tiều tuỵ. Hoàn cảnh khắc nghiệt ngoài sức tưởng tượng đã làm cô chỉ biết sống vật vờ cho qua ngày, không kháng cự, thậm chí cũng chẳng buồn tỏ thái độ. Giờ đây cô chỉ biết mình đang mệt mỏi, rất mệt mỏi. Luis bước vào phòng, nhìn quanh. "Chúng dọn gần như là sạch cả rồi". Mary-Ellen không trả lời, bối rối không hiểu vì sao ánh mắt chồng cô có vẻ hài lòng. Luis thật sự muốn họ sống như thế này, hay cũng như các con bạc khát nước khác, anh ta nghĩ cứ phải thua tới đồng xu cuối cùng rồi mới có thể thắng lại được? Anh ta nói một cách lạnh lùng. "Hãy làm cơm trưa cho tám người, nếu cô định cùng ăn thì làm chín xuất, mà đừng có léng phéng với Ignacio đấy". "Tôi chẳng bao giờ chịu được thằng em của anh, anh biết đấy". "Nhưng cô chẳng tán tỉnh nó đấy thôi. Đây, năm trăm pesetas để mua thức ăn".
              Cô nhìn tờ bạc, không thể hiểu nổi. "Năm trăm mà lo ăn cho chín người, hoạ có mà mua mỗi người một cái bánh bột luộc". "Cũng với ngần này tiền, mẹ tôi có thể làm hẳn một bữa cơm năm món thịnh soạn". "Đó là bốn mươi năm trước, còn bây giờ chỉ đủ mua chiếc bánh bột luộc thôi". Luis ném thêm một tờ hai trăm xuống bàn. "Thế đã hơn một chiếc bánh bột luộc chưa?" "Đủ mua một chiếc bánh và một đĩa xalát. Tôi sẽ tự đi chợ, làm cơm lấy. Sau bữa trưa ta phải nói chuyện. Chúng ta không thể sống thế này mãi được". "Để hôm khác đi. Bữa nay sao cô có vẻ trịnh trọng thế, mà tôi thì cô biết rồi, tôi rất ghét trịnh trọng". Họ ăn xalát trộn cà chua, sau đó là bánh bột với bơ và phomát. Để bù lại bữa trưa đạm bạc, Luis xuống hầm đem lên một chai vang từ đời trước để lại, chẳng thèm để ý đến căn nhà trống trải. Đám bạn bè chẳng ai hé lời hỏi chuyện gì đã xẩy ra. Mọi người ở Seville đều biết máu cờ mạc của Luis. Nhiều người còn nghĩ, một ngày nào đó có lẽ Luis phải cho vợ đi làm thuê để trả nợ. Những người khác thì chờ Luis bán đất, bán nhà và ai nấy đều cho rằng chỉ vài tháng nữa Luis sẽ trắng tay. Trời về chiều, mặt trời như một quả cầu đỏ rực rơi xuống sau dãy núi Andalusia. Luis lừ lừ nhìn cậu em, anh ta đang hau háu ngắm Mary-Ellen khi cô bê chồng bát đĩa vào nhà. Ignacio đi theo muốn giúp đỡ, chẳng thèm để ý rằng điều đó hoàn toàn không thể chấp nhận được với những tục lệ của xã hội phụ hệ Tây Ban Nha. Cuối cùng, Luis không thể chịu đựng được nữa nhưng thay vì trách mắng cậu em, anh ta quay sang Mary-Ellen. "Cô cứ phải quyến rũ cậu ra như vậy mới được sao?" Mary-Ellen nghiêng đầu, lắng nghe tiếng ve sầu ra rả ngoài rặng cây quanh nhà, lòng nghĩ đến một thời cô đã hết lòng say mê mọi thứ ở Tây Ban Nha. Giờ đây cô ghét cay ghét đắng vẻ khuỳnh khoàng giả tạo của người đàn ông luôn mồm nói yêu cô nhưng hành động lại khác hẳn. Chẳng buồn trả lời chồng. Mary-Ellen bỏ vào bếp rửa bát. Gần xong chồng bát đĩa bẩn thỉu thì cô nhìn thấy cô hàng xóm Carlotta Hernandez bước vào. Cô ta mặc một chiếc váy lụa trắng rất xa xỉ, khoác ngoài là một chiếc áo choàng bằng lông cáo tuyết. Mái tóc đỏ rực, đầy vẻ sinh động cùng cặp môi bôi son bóng nhẫy và cặp mắt to của cô ta làm Luis và cả cánh đàn ông há hốc mồm. Mary-Ellen phát điên lên khi thấy chồng cô vội vã chạy xuống hầm lạnh lấy sâm banh và ngoái lại gọi cô "Vào lấy ô liu, bánh ngọt ra cho Carlotta nhanh lên". Tự Mary-Ellen cũng ngạc nhiên khi câu trả lời bật ra từ miệng cô đốp lại. "Tôi không phải con hầu của anh, đi mà lấy". Luis dừng lại, tròn mắt ngạc nhiên. Bỏ chai sâm banh xuống, Luis lừ lừ tiến về phía cô rồi bất thần túm lấy cổ cô xiết chặt. Chợt nhớ tới phản ứng của Sarah trong tình huống tương tự, khi những ngón tay Luis ngày càng xiết chặt, cô với tay túm lấy chiếc chảo cạnh đó đập mạnh vào thái dương Luis làm cho anh ta ngã vật xuống sàn trong tiếng kêu đau đớn. Bước qua Luis đang rên rỉ trên sàn, Mary-Ellen với hũ ô liu ngâm trong một thứ nước gia vị đen đặc. Cô xách chiếc hũ ra tam cấp nơi Carlotta đang õng ẹo trước những cặp mắt háu gái của đám đàn ông. Chẳng nói một lời, cô trút cả đống ô liu cùng thứ nước đen nhầy nhụa lên chiếc áo lông cáo cùng bộ váy lụa trắng tinh và mái tóc đỏ chải chuốt cẩn thận của Carlotta. Carlotta thét lên như bị đâm trộm. Đám đàn ông nhổm dậy, còn Luis loạng choạng ra khỏi bếp, mặt đầy tro, đôi chân còn run lên bần bật. Bỏ mặc những tiếng kêu thét sợ hãi, Mary-Ellen quay vào phòng ngủ, khoá trái cửa lại. Cô đang ngồi nhìn bất định vào đêm đen sâu thẳm thì Ignacio qua cổng vòm lao lên. "Cô phải trốn đi, anh tôi doạ giết cô đấy" "Anh đừng dính vào đây, không phải chuyện của anh. Tôi chẳng đi đâu cả nếu không có các con tôi". Mary-Ellen đang nằm trên giường nghĩ ngợi thì Luis qua cửa phòng bên bước vào. Cô ngạc nhiên thấy anh ta nói bằng giọng khách sáo như với một người xa lạ.
              "Tôi sẽ cùng Carlotta đi Madrid. Tôi sẽ ở với cô ấy ít nhất một tháng và sẽ mang các con trai tôi theo cùng. Tôi đã gán lại ngôi nhà này cho bố Carlotta để trả nợ, do đó cô và Lucy phải đến ở căn nhà của gia đình tôi ở ngoại ô Madrid. Ignacio sẽ đưa cô đến đó khi cô thu xếp xong đồ đạc. Tôi không rõ liệu tôi sẽ quay lại với cô hay sẽ ở hẳn với Carlotta". Mary-Ellen lòng đầy hoảng sợ song vẫn cố giữ vẻ mặt bình tĩnh. "Tôi sẽ kiện anh nếu anh không cho tôi gặp các con tôi" "Sẽ chẳng ăn thua gì đâu. Cô là cả sự thất vọng đối với tôi. Khi cuới cô xinh tươi là thế còn bây giờ, hãy nhìn lại xem, ra đường chẳng ma nào ngoái nhìn. Tôi thấy cô không phải là một người đàn bà đức hạnh". "Thế còn anh, anh là cái quái gì?" "Tôi là một người Tây Ban Nha thượng lưu" "Anh là một kẻ phù phiếm, một người chồng tồi, người cha vô trách nhiệm. Hãy xéo đi cùng người tình của anh. Carlotta vớ phải anh kể cũng đáng lắm." Mary-Ellen đứng nhìn những gói đồ của Luis được chất lên xe. Cô lo lắng không hiểu anh ta liệu có thể thực sự ngăn cản cô gặp các con trai cô không? Tại sao anh ta lại không mang theo Lucy, con út của cô. Trên bàn, có mẩu giấy do chồng để lại: Tôi sẽ đón các con tôi từ nhà cô chúng. Còn Lucy không phải là con tôi, tôi cũng chẳng biết cha nó là ai nên tôi để cô lo liệu cho nó. Mary-Ellen ngồi trên chiếc ghế sơn, lặng lẽ khóc, lòng cô quặn đau nhớ tới những năm tháng khổ đau, và bao lần cô tìm cách làm chồng hài lòng nhưng chẳng kết quả gì. Ngoài kia là những âm thanh đặc trưng Tây Ban Nha: bài hát của một ả Gypsy đang trên đường tới hội chợ, tiếng ếch nhái từ bể phun vọng lại, tiếng ngựa của những người từ vùng đầm lầy Las Marismas trở về hí vang. Đã một thời, những âm thanh này rất thân thuộc với cô. Còn giờ đây, cô chỉ muốn chạy nhanh ra khỏi Seville, khỏi Tây Ban Nha trước khi cô phát điên lên. Tâm trí cô hướng về Paris và khách sạn Ritz, nơi không đầy một năm nữa cô sẽ gặp lại bạn bè của mình. Cô tự nhủ phải cố gắng đứng lên, sắp xếp lại cuộc đời trước khi đến nơi hẹn. Cuộc hẹn, với cô, là một giấc mơ giúp quên đi những căng thẳng thường ngày nhưng trước mắt cô phải tập trung lo cho cuộc sống, công việc để có thể giữ và nuôi dưỡng những đứa con mà cô yêu quí. Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, Mary-Ellen lên gác nằm thắc thỏm chờ trời sáng để Ignacio sẽ đến đón cô cùng đứa con nhỏ đi đến nơi vô định.
              #22
                Leo* 16.11.2009 22:24:16 (permalink)
                PHẦN BỐN SAU NGÀY TÁI NGỘ
                Chương 23
                Những cánh đồng nắng cháy, chỉ còn trơ trọi một màu nâu xám xa tít tận chân trời. Sarah ngồi đọc thư Mary-Ellen, lòng đầy buồn bã, lo âu. Tớ phải viết thư cho cậu vì anh ta gỡ mất điện thoại rồi. Anh ta bảo chẳng bao giờ tớ có thể gặp lại các con trai tớ nữa. Từ ngày gặp lại nhau ở Paris đến giờ, càng ngày tớ càng trôi tuồn tuột xuống dốc. Tớ đã mất tất cả, nhan sắc, hy vọng và các con - chỉ còn một đứa. Tớ chẳng có đủ tiền đi xe, thậm chí là chỉ đến biên giới Tây Ban Nha chứ đừng nói xa hơn. Hãy cho tớ một lời khuyên. Tớ chẳng biết làm thế nào bây giờ nữa. Tớ không muốn ngồi đây khóc lóc thương thân nhưng điều gì sẽ xẩy đến với tớ và bé Lucy? Mary-Ellen Sarah nhìn phong cảnh bên ngoài đang như bị thiêu đốt dưới ánh nắng trưa gay gắt. Mary-Ellen có thể làm gì đây, có lẽ Umberto đúng khi nói cô nên mang Lucy sang Paris hay về Mỹ, để lại các con trai ở Tây Ban Nha.
                Nhưng Mary-Ellen có thể làm gì để tự cứu cuộc đời mình? Sarah rời xe, đi về cái nơi mà Mary-Ellen buộc phải coi là nhà mình. Nằm trơ trọi, xung quanh chẳng hề có nhà cửa nào khác, hai hàng cây khẳng khiu chỉ cho người ta biết đó là lối vào nhà. Sarah rung chuông, không có ai trả lời. Cô tiếp tục rung chuông liên hồi. Cuối cùng, một người hầu ngó đầu ra bảo bà chủ không có nhà. Đoán trước được trò này, Sarah gạt người hầu, bước vào ngồi trong phòng khách. Sau đó, mặc cho người quản gia phản đối, cô cứ ngồi đó coi như bà ta chẳng hề tồn tại trên trái đất này. Một giờ trôi đi, cuối cùng người hầu buộc phải dẫn cô lên gác, vào một phòng nhỏ. Mary-Ellen cùng con gái đang đợi. Rõ ràng là cô vừa khóc, bàn tay run lên bần bật, không còn làm chủ được mình nữa. Sarah nói giọng nhỏ nhẹ. "Từ khi cậu viết thư cho tớ, lại xẩy ra thêm những chuyện gì vậy?" "Luis vẫn không cho tớ gặp các con, vì Carlotta không muốn tớ tới đó, cũng không muốn các con tớ tới đây thăm. Ả ra rất giàu và vì Luis đã thua bạc toàn bộ tài sản của mình nên bây giờ anh ta hoàn toàn phụ thuộc vào ả." "Thế còn các con trai cậu, chúng có phản ứng gì không?" "Tớ không biết, chúng còn nhỏ quá nên không thể viết thư hay gọi điện được" "Thế tại sao hắn lại để cậu giữ Lucy?" "Anh ta chỉ ghen tuông bóng gió, không tin Lucy là con mình. Thực sự nó là con Luis nhưng tớ chẳng thể nào chứng minh cho anh ta được".
                Sarah nói giọng rất dứt khoát: "Tớ đã liên hệ với luật sư của tớ ở London. Ông ấy đã dàn xếp cho chúng ta tới gặp một luật sư về tư pháp quốc tế có tiếng ở Madrid lúc mười giờ sáng mai. Có lẽ cậu chỉ còn hai lựa chọn; hoặc là ở lại Tây Ban Nha nhưng có thể vẫn chẳng gặp được các con hoặc là rời đây để bắt đầu cuộc sống mới". "Tớ không thể thiếu con được". "Hãy cố gắng, khi các con cậu lớn lên, không còn phụ thuộc vào cha chúng nữa, chúng sẽ tìm cậu" "Thực vậy sao?". "Con trai luôn biết cách tìm mẹ dù có ai cấm cản gì đi nữa" Nước mắt chảy dài trên má Mary-Ellen, cô ngồi lặng thinh, mắt nhìn xuống tay, không muốn tin và không thể tin nổi những gì đã xẩy ra. Cô rất tỉnh, song lại thấy như đang ở giữa cơn ác mộng, chốc chốc nỗi hoảng loạn lại dậy lên trong cô. Cứ vậy, mãi đến tối Sarah mới dỗ được cô yên. Sáng hôm sau, hai người bước ra khỏi văn phòng luật sư ở Madrid. Mary-Ellen đứng trên vỉa hè nhìn chồng mình chui vào xe tình nhân. Cô bước theo Sarah tới chỗ đậu xe, nơi người tài xế cùng Luis đang đợi. Kết quả buổi gặp luật sư, như Sarah đã báo trước, là rất xấu. Theo đó, Luis được giữ các con trai của cô và phải vài năm nữa mới có thể hầu toà, nếu cô quyết định kiện. Cô sẽ giữ Lucy, đứa con mà chồng cô từ bỏ. Trước mắt, Luis không buộc phải chu cấp cho Lucy, cho tới khi hai người ra toà. Mary-Ellen thấy Sarah nắm tay mình và cô hết sức lắng nghe những lời khuyên của người bạn đã không quản đường xá xa xôi đến giúp mình. "Chúng ta về xếp đồ đạc và sẽ bay ngay đi Paris. Cậu sẽ ở cùng phòng với tớ cho đến khi cậu tự lo được. Nào, vui lên. Mọi chuyện khó thật nhưng không phải không vượt qua được. Cậu còn trẻ, còn sức khoẻ, với lại còn phải trông nom bé Lucy nữa" Nhìn Mary-Ellen vẫn ngồi lặng thinh, Sarah nói giọng rắn rỏi. "Cậu phải lựa chọn đi. Hoặc là bơi, hoặc là chết chìm. Đừng để thằng cha bẩn thỉu ấy đắc chí ngồi nhìn cậu suy sụp". "Sarah, cậu luôn rắn rỏi hơn tớ, từ nhỏ cậu đã quen như vậy rồi." "Được, giờ thì cậu cũng phải quen thôi. Trước đây cậu vẫn thích viết nhạc và hát. Hãy viết đi, hãy để tất cả những đớn đau chịu đựng của cậu thấm vào bài hát. Hãy học lại nhạc, bắt đầu lại từ đầu, cậu sẽ thành công, sẽ nổi tiếng, sẽ làm cho thằng đểu ấy nổ con ngươi vì ghen tức. Dory Previn cũng viết về nỗi đau của bà ấy và đã viết nên những nhạc phẩm tuyệt vời, cậu thấy không?" "Sarah ạ, mình kiệt quệ mất rồi." "Đúng vậy, cậu vừa qua một cơn sốc khủng khiếp, phải ít lâu sau mới hồi phục được. Nhưng hãy luôn nhớ rằng vượt lên hoặc chìm xuống đáy, đó là điều cậu phải tự lựa chọn, không ai có thể giúp cậu được".
                Về tới nhà, Sarah xếp phòng cho Mary-Ellen và bé Lucy. Cô dẫn đưa hai mẹ con đi ăn trưa và mua sắm đồ đạc. Từ lâu chẳng hề có được những thứ thiết yếu tối thiểu cho cuộc sống, Mary-Ellen sụt sùi như trẻ con khi nhìn Sarah giúp treo những bộ quần áo mới mua tuyệt đẹp vào tủ. Cô gạt nước mắt, băn khoăn nhìn Sarah chất hàng đống nước hoa, son phấn, quần áo, giầy dép vào chiếc tủ tường ngoài hành lang để "phòng khi cậu và Lucy hết đồ dùng". Chợt thấy lo lắng, Mary-Ellen chạy theo Sarah vào bếp. "Tất cả những thứ đó hết bao nhiêu, làm sao mà tớ có thể trả lại cậu được. Có thể tớ sẽ chẳng bao giờ trả được đâu". "Cậu sẽ đi làm. Rồi ngày nào đó tớ sẽ còn có thể thu được lời lãi từ cậu nữa đấy." "Tớ sẽ làm gì?" "Tớ chưa quyết định được. Nhưng đây là tập bài nhạc, cậu sẽ bắt đầu học từ thứ hai tới, mỗi ngày một giờ, tuần sáu ngày". "Ôi, lâu lắm rồi tớ có chơi ghi ta đâu, có lẽ tớ quên mất rồi" "Trước đây cậu chơi rất khá, tập một thời gian nữa cậu sẽ chơi khá hơn nhiều" Cùng lúc đó, Lexy và Lucy chạy ngang qua bếp. Sarah lắng nghe lời con và không thể không bật cười hài lòng. "Được, chúng mình sẽ làm thế. Mấy cái câu lạc bộ làm tớ với mẹ rất bận rộn nên ít đi đâu, trừ thứ bảy. Ta sẽ đi chợ rồi ăn cơm ở nhà hàng Ritz. Khi mẹ có khó khăn kinh tế thì đành ăn ở tiệm Bouled'Or, nhưng Lucy đừng lo, khó khăn kinh tế chỉ kéo dài chừng vài giờ thôi. Rồi chúng ta sẽ đi mua quần áo mới nữa." "Thế liệu tớ cũng có câu lạc bộ không?" "Nếu cậu chịu khó thì có thể" Sarah ra cửa, dặn với theo con gái. "Mẹ đưa cô Mary-Ellen ra tiệm làm đầu rồi đi ăn tối cùng cô Arlette. Các con định làm gì?" "Vú Mitzi đưa bọn con xuống ăn ở tiệm ăn Ý mới mở dưới nhà. Mẹ biết không, từ khi ăn ở tiệm ăn này vú Mitzi lên những ba cân đấy" "Mẹ sẽ về sớm." "Mẹ sẽ vào hôn con như mọi khi chứ ?" "Mẹ có bao giờ quên không nào?" "Chưa bao giờ mẹ quên cả" "Ta đi thôi, Mary-Ellen. Cậu có hẹn lúc bốn giờ, rồi chúng ta sẽ ăn tối cùng Arlette lúc sáu rưỡi" "Tình hình cậu ấy ra sao?" "Tệ lắm, bị chồng đuổi ra khỏi nhà, giờ đang suy sụp kinh khủng". "Charles vẫn đi lại với con bé hầu gái chứ ?"
                "Ernestine không còn làm hầu gái nữa, nó đã thay thế hoàn toàn địa vị của Arlette". "Rồi mọi chuyện sẽ ra sao?" "Arlette bỏ đến ở một căn phòng tại Montmartre, tìm cách quay lại nghề làm mẫu nhưng cậu ấy cũng tự biết mình đã quá già. Hôm nay tớ gọi điện mới được biết, từ khi trở lại Paris, sáu tuần qua, cậu ấy không hề làm việc gì cả." "Cậu có thể giúp cậu ấy không?" "Tớ cũng dành cho cậu ấy một chỗ làm ở Câu lạc bộ Anh nhưng Arlette bảo nếu một đêm không ngủ đủ mười hai tiếng cậu ấy sẽ có nếp nhăn trên mặt nên không nhận". Mary-Ellen từ trong tiệm bước ra, hoàn toàn đổi khác. Được chau chuốt kỹ lưỡng từ đầu đến chân, tinh thần cô khá hơn. Trên đường về, chốc chốc cô lại dừng lại trước các tấm kính cửa hàng, nhìn ngắm bóng hình mình trong gương. Cô không hề biết Sarah đang thầm cầu khẩn để việc đổi thay hoàn cảnh này không làm bạn mình nghĩ ngợi, trái với mong muốn của mình. Họ gặp Arlette ở cửa tiệm, nơi ngày xưa đã cùng ăn với nhau sau những buổi tập ở gánh balê Bông Hồng. Arlette vẫn ăn mặc duyên dáng như khi xưa, nhưng già đi và có vẻ rất mệt mỏi. Rõ ràng là cô vô cùng ngạc nhiên trước sự đổi thay của Mary-Ellen. Hai người bắt tay, cười vui vẻ. "Trông cậu cứ như từ cõi tiên trở về vậy, lại xinh tươi như khi xưa rồi đấy."
                Mary-Ellen trả lời, thoáng chút chạnh lòng. "Sarah đã giúp tớ lột xác bề ngoài, giờ tớ cố gắng để tinh thần cũng được như vậy. Mọi việc rồi sẽ ổn. À, chỗ này khác xưa nhiều nhỉ, cái hồi bọn mình hay ra đây ăn chuối và kem ấy". Arlette cười, quay sang Sarah. "Công việc làm ăn ra sao rồi? Nghe nói công ty của cậu ngày càng mạnh lên trên thị trường chứng khoán phải không?" "Đúng vậy, cứ đà này chỉ đến hết tháng Tám tớ sẽ đủ tiền trả nợ Umberto. Còn cậu, công việc ra sao?" "Chưa, chẳng ai muốn thuê tớ. Thậm chí tớ đã đến gặp Umberto vì hắn cũng có cổ phần trong công ty quảng cáo Visages, nhưng hắn không sẵn lòng giúp. Umberto chẳng bao giờ tha thứ chuyện tớ nói dối ông ta hôm đầu tiên cậu đi chơi với Vieri". "Xưa nay Umberto có tha thứ cho ai đâu." "Còn Vieri, tớ vẫn thấy báo chí viết về anh ấy. Bao giờ Vieri mới về. Cậu có gặp anh ấy không?" "Hè năm ngoái tớ và Lexy sang đó, hè này cũng định đi, còn anh ấy vẫn về Venice luôn. Anh ấy sắp về hẳn và hứa, dù có ai buộc dây vào kéo cũng không đi nữa". "Thế còn Umberto thì sao?"
                Sarah nhún vai. Vieri đi vắng, Umberto cũng bình tĩnh trở lại phần nào. Dù vẫn là bạn nhưng hai người không còn quan hệ tình ái nữa và hắn cũng có vẻ hài lòng, khi mọi người vẫn thấy hắn đi cùng Sarah. Nhưng khi Vieri về, mọi sự sẽ tự thay đổi. Sarah cảm thấy lo lắng vì cô vẫn chưa làm sao cắt được mối quan hệ tưởng như không có gì phá vỡ nổi giữa cô và gã Sicily ấy. Cô hiểu thời điểm thử thách sắp đến và rồi liệu Umberto có đòi trả nợ ngay hay sẽ dùng bạo lực, thứ trò chơi chết người mà hắn sành sỏi hơn bất cứ ai khác. Sợ Mary-Ellen lo lắng, Sarah lái câu chuyện sang hướng khác. "Thủ tục li hôn vẫn tiếp tục đấy chứ, Arlette?" "Ừ, tớ sắp được tự do nhưng chưa rõ rồi tớ sẽ làm gì". "Năm tới mọi sự sẽ khá hơn". "Không, không, năm tới là tớ lại già thêm một tuổi nữa". "Hãy mở trường đào tạo các cô gái muốn làm nghề mẫu đi. Tuổi tác đối với bà chủ thì chẳng hề quan trọng gì. Tớ biết cậu thừa sức làm chuyện đó". "Với tớ, tuổi tác là quan trọng, tớ đến không thể nhìn nổi mình trong gương nữa". Đêm tĩnh mịch, Sarah nằm trên giường nghe tiếng Mary-Ellen sụt sùi khóc thương hai hai đứa con ở xa, mãi tới bốn giờ sáng mới thiếp đi, và căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh. Sarah trở dậy, đứng nhìn ra những mái nhà lô nhô
                của Paris. Cô nghĩ tới việc Vieri sắp trở về, lòng khấp khởi mong được gặp anh, nhưng lo âu vì thời điểm gay go, khi mà Umberto và cô ai đi đường nấy cũng sắp đến. Cô nghĩ về Mary-Ellen. Cô đã bỏ tiền bạc cố lo cho bạn mình bước đầu có nơi có chốn yên ổn. Cô đã cố chăm lo, khuyên giải với tất cả lòng mình nhưng liệu Mary-Ellen có đủ khả năng vươn lên không? Sarah đang pha cà phê cho bữa điểm tâm thì Mary-Ellen dậy, mắt quầng đỏ. "Tớ ngủ được một chút nhưng không thể nằm thêm được nữa. Cho tớ xin một tách cà phê, dạo này đầu óc tớ lúc nào cũng thấy cảm giác sợ hãi, hoảng loạn". Sarah rót cà phê cho bạn, nghĩ bụng chắc phải lâu và vất vả lắm Mary-Ellen mới trở lại cuộc sống bình thường được. Arlette lang thang qua các đường phố Paris suốt đêm, cố tìm lối thoát cho chuyện công ăn việc làm của cô trong tương lai. Charles tất nhiên sẽ hạn chế khoản tiền cho cô ở mức tối thiểu. Cô trở về căn phòng ở trên đồi Montmartre, tự hỏi làm sao mình có thể tiếp tục sống trong cô đơn, với viễn cảnh nghèo đói không tránh khỏi. Đang định pha cà phê, cô nhận thấy một phong bì có ghi rõ phải được chuyển ngay đến cho cô để trên bàn ăn. Arlette đọc, nước mắt ròng ròng. Chúng tôi đã quyết định cắt hợp đồng của cô với tạp chí "Vouge" ở Versailles. Tôi rất lấy làm tiếc về việc đó - Anthony Jay, Công ty Saint Dominic. Cô đọc đi đọc lại bức thư, không tin vào mắt mình nữa. Tạp chí Vouge là hy vọng cuối cùng của cô, cơ hội cuối cùng để chứng tỏ khả năng của cô, để mọi người vẫn thấy cô xinh đẹp, quyến rũ như ngày xưa. Cô đã chuẩn bị hàng tháng, tập tành, kiêng khem, vậy mà... Arlette oà khóc, cô nhớ lại những giấc mơ thời trẻ của mình. Cô những tưởng lấy chồng, sống trong một tòa lâu đài là có thể bảo đảm hạnh phúc với những giấc mơ lãng mạn. Nào ngờ, giấc mơ của cô đã bị Charles làm sụp đổ tan tành, chỉ còn lại nỗi niềm nhục nhã ê chề. Arlette nhớ tới những cuộc cãi vã với Charles khi hắn tìm cách cưỡng bức để có được người thừa kế danh vị. Cô đã cố làm tất cả để trở thành một người vợ tốt, để giữ địa vị bà chủ lâu đài và quyền làm mẹ, nuôi dưỡng đứa con của mình. Giờ đây cô chẳng còn gì nữa. Làm vợ, làm mẹ cô đều thất bại. Cô sẽ sống trong đói khổ, cô đơn với khoản tiền ít ỏi mà Charles bố thí, như một con thú mắc bẫy. Cô không đủ khả năng lao vào chuyện làm ăn như Sarah. Tương lai với cô chỉ còn là nỗi trống trải, rồi ngày qua ngày, cô sẽ già đi, xấu đi, sẽ tàn lụi trong đói khổ lẫn u sầu. Arlette như người không hồn bước vào nhà tắm. Cô với lọ thuốc ngủ đổ hết vào cốc rồi rót nước và đứng nhìn những viên thuốc đang tan ra. Chẳng cần nghĩ ngợi gì, cô uống cạn một hơi. Lập tức, cô cảm thấy nhẹ nhõm, cô biết những lo âu của đời thường đối với cô như vậy là chấm dứt. Chợt nhớ chưa viết thư để lại, cô chạy sang phòng khách viết vội vài dòng.
                Sarah thân mến, Hãy thường đến thăm con trai tớ và nhắc nó rằng mẹ nó rất yêu nó. Tớ trông cậy vào cậu như đã từng trông cậy từ ngày chúng ta mới gặp nhau. Rất xin lỗi bởi mình đã quyết định như thế này nhưng tớ không còn muốn tồn tại nữa. Cuộc đời với tớ giờ đầy rẫy những điều khủng khiếp, khó lòng qua nổi. Hãy tha thứ cho tớ Arlette Đánh răng, rửa mặt, chải đầu cẩn thận, Arlette nằm xuống giường, ngạc nhiên thấy cái chết đến cũng nhẹ nhàng như là uống quá nhiều sâm banh vậy. Điều cuối cùng cô nhớ được là bám chặt tay xuống nệm để khi chết cô không nằm trong tư thế xấu xí, khó coi. Mặt trời đang lên trên đồi Montmartre và những người lao động ở khu lân cận đang vội vã tới nơi làm việc. Một buổi sáng ồn ã, huyên náo nhưng Arlette không còn nghe thấy gì nữa. Cô đã để lại đằng sau nỗi lo âu về sắc đẹp ngày càng tàn phai, bỏ lại ông chồng luôn đòi hỏi cô mà cô không có cách nào đáp ứng được. Cô đang vội vã trên đường tới một nơi mà cô từng mong ước, nơi đó sẽ không ai phải già đi. Holly tới Paris để dự đám tang của Arlette, lòng vẫn đầy sửng sốt về cái chết của bạn mà cô được tin qua điện thoại của Sarah. những năm qua quả là nhiều biến động nhưng vẫn thiếu một cái gì đó, cô nghĩ ngợi không hiểu Arlette có cảm thấy thế không. Gần đây mọi chuyện với cô mỗi lúc một tồi tệ. Carlos ngày càng chán cô, lối cư xử của gã trước lúc cô đi khiến cô lo lắng. Trên taxi cô tiếp tục nghĩ về Arlette. Con người luôn đĩnh đạc và giữ bề ngoài bình tĩnh nhưng rồi cuối cùng lại chết trong cô đơn, trong một căn phòng tồi tàn. So với cả nhóm bạn, Holly hiểu nguyên do cái chết của Arlette hơn cả, bởi tự bản thân cô cũng thấy một cái gì đó vô cùng quan trọng đang mất đi. Với Arlette đó là nhan sắc, còn với cô đó là tâm hồn Nghĩa địa vắng tanh, chẳng có ai khác ngoài Sarah, Mary-Ellen, Holly và ông cha cố. Nền đất lép nhép đầy bùn, mưa ngày càng nặng hạt. Mỗi người ném một hòn đất xuống mồ và theo đuổi một ý nghĩ riêng. Như tất cả các bạn Sarah vô cùng sửng sốt khi hay tin Arlette tự vẫn. Điều đó làm cô quyết tâm hơn với những dự định của mình, cô sẽ gặp Vieri ngay khi cô có thể gặp được, mặc xác những lời đe doạ của Umberto. Mary-Ellen nhớ lại cái đêm khủng khiếp mà bản thân cô cũng lần mò đếm từng viên thuốc để toan chạy chốn khỏi cuộc đời khủng khiếp. Giờ đây yên ổn trong căn phòng của Sarah, lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm, cô cảm thấy hạnh phúc. Cô tự nhủ sẽ không bao giờ chồng cô có thể làm cô tự vẫn. Cô sẽ làm việc 20 giờ một ngày, sẽ viết nhạc, sẽ lăn lưng vào công việc. Không có gì là quá nặng nhọc với Mary-Ellen Tate cả. Holly là người bị tác động mạnh nhất. Từ lâu cô đã biết mình lầm đường lạc lối. Quan hệ giữa cô và Carlos ngày càng tồi tệ. Cô biết gã ở lại với 2 lí do: chiếm đoạt tài sản của cô và sợ bị tố cáo những hoạt động tội lỗi của gã. Cùng bạn bè trở về trên chiếc xe hòm đen của công ty mai táng. Holly quyết định sẽ hành động, nhưng liệu cô có thể làm được không lại là một câu hỏi lớn Cả bạn cùng ăn tối với nhau. Sau đó Sarah đưa Holly ra sân bay, cố tìm cách an ủi bạn -Đừng nghĩ ngợi nhiều quá Holly -Không thể không nghĩ được Sarah ạ. Khi nhìn thấy người ta lấp đất vùi Arlette, tớ những muốn hét lên. Tớ muốn sắp xếp lại cuộc đời mình nhưng chẳng biết phải làm sao -Hãy làm từ từ, kiên trì theo đuổi mục đích và đừng bao giờ nghĩ mình không đủ sức. Từ từ gỡ từng mối một, rồi cậu sẽ đạt được điều cậu mong muốn Holly đang đi về phía cửa ở sân bay chợt nghe thấy một tiếng động lạ, cô quay lại và thấy một vật tròn tròn như quả bóng nhỏ bay về phía cô. Chẳng hiểu ai đã ném vật đó nhưng nghe tiếng thết của Sarah cô lao ngay qua cánh cửa lớn ở trước mặt. Đằng sau một tiếng nổ đinh tai. Khi Holly quay lại, vài phút sau, trước mắt cô là những bức tường đổ vỡ tung toé, vết máu đầy sàn và tiếng trẻ con khóc inh tai. Cô bỏ chạy, cảnh tượng chết chóc làm cô khiếp đảm và chĩnh nó đã làm cô đổi khác Sarah chạy lại với Holly, mặt tái nhợt
                -Trời ơi nó nhằm vào cậu đấy. Umberto bảo tớ Carlos đã chán cậu, muốn bỏ nhưng lại sợ cậu đi báo cảnh sát -Làm sao Umberto biết được ? -Thì bọn họ làm ăn với nhau mà -Nhưng tớ không tin Carlos dám giết tớ -Cậu không thấy gã đàn ông đã ném quả lựu đạn vào chính cậu đó sao. Nếu không nhanh chân thì cậu đã chết rồi Cảnh sát đến lấy lời khai, những người chết được khiêng đi, Holly theo Sarah ra xe. Quá sợ hãi không thể đi tiếp được, Holly đã nghe lời bạn ở lại vài ngày. Đang định vào xe của Sarah,cô chợt thấy người tình bao năm của cô đang theo dõi cô bằng ống nhòm từ trên tầng thượng ga sân bay. Gã thay đổi quần áo nhưng Holly có thể nhận lầm được. Cô thấy Sarah nói đúng, vụ nổ ở phòng đợi sân bay chính là Carlos đã nhằm giết cô. Holly lặng yên ngồi nhìn những vết máu còn dây trên tay áo, do cô đã ôm một đứa trẻ bị thương. Xe về gần đến trung tâm bỗng Holly quay sang Sarah -Hãy đưa tớ tới sở cảnh sát. Đã dến lúc làm cái điều lẽ ra tớ phải làm từ nhiều năm trước nhưng đã không thể, vì còn dính líu quá nhiều tới Carlos. Tớ sẽ báo với cảnh sát về mối quan hệ của chúng với bọn khủng bố quốc tế -Hắn giết cậu mất -Giờ tớ nghĩ mạng tớ cũng chẳng còn đáng gì nữa.
                Sarah dừng lại bên đường và gọi điện cho bà Nicoletti -Sarah đây, tối có một người bạn vừa bị người tình cũ chủ mưu giết. Hút chết, cô ấy muốn báo cảnh sát về những hoạt động tội lỗi của hắn, sau đó cần một nơi để ẩn trốn. Chị giúp cho được không ? -Được thôi, tôi biết một chỗ, Sarah cứ đưa cô ấy đến đây Đêm đó, Holly ngủ trong một quán trọ ngoại ô Paris. Đã quen với những người mai danh ẩn tích,chẳng ai hỏi gì cả. Cô ăn tối rồi vào giường nằm. Nhưng cô không thể nào ngủ được, cô nghĩ đến suốt 5 giờ đồng hồ cùng Sarah và luật sư ngồi khai báo ở sở cảnh sát. Kết quả là không những Carlos mà còn ba tên khác trong nhóm của hắn phạm pháp và tuy chưa có chứng cứ, dường như cả Umberto cũng dính vào vụ buôn lậu vũ khí bán cho bọn khủng bố Holly trở dậy, ngồi lặng trước bàn trang điểm nghĩ về những ngày cô đã sống buông thả trác táng. Cô không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy và không tìm ra một câu trả lời hợp lý nào. Chợt nhìn thấy cây thánh giá nhỏ trước bàn, cô với lấy, quỳ xuống ôm nó vào ngực. Cô quỳ mãi lặng yên, thầm cầu nguyện Đức Chúa toàn năng dẫn dắt cô. Chợt bà Nicoletti bước vào -Thay đồ đi cô bạn, cô phải đi Dublin ngay, tôi đã dàn xếp đưa cô qua một sân bay cũ ở Milly. Chuyện là Umberto đang cho người săn cô khắp nơi và chắc chúng sẽ tìm đến vùng Fontainebleau này thôi. Chỉ cần tôi có thể đưa cô qua thành phố, mọi chuyện sau đó cô có thể yên tâm
                -Bà đưa tôi đi chứ -Tôi sẽ đưa,Henri, tài xế của tôi sẽ lái xe Umberto ngồi trong phòng, vẻ mặt căng thẳng, giận dữ. Suốt 20 tiếng qua Sarah không về nhà, cũng chẳng thấy tăm hơi Lexy, bà vú, Mary-Ellen và con cô ta cùng thằng cha tài xế mà Umberto ghét cay ghét đắng. Người của hắn vẫn chưa tìm ra dấu vết của Holly, hắn sợ rồi cảnh sát cuối cùng sẽ tìm ra những chứng cứ buộc tội hắn. Hắn đứng lên, đi đi lại lại trong phòng, tự nhủ đã nhu nhược với Sarah quá lâu rồi. Đã đến lúc phải chứng tỏ quyền lực của hắn, cho cô ta biết ai là người quyết định mọi chuyện, nhưng hắn biết, với Sarah hắn khó thực hiện được điều đó. Sarah chả bao giờ hành động như những người bình thường khác và không coi những sự hăm doạ ra gì. Hắn đã cố khép cô vào khuôn khổ nhưng cứ mỗi lần như vậy cô càng tỏ ra bướng bỉnh hơn. Chỉ tình yêu mới làm cho cô mềm lòng. Umberto cầm tờ báo buổi chiều có đăng ảnh anh em Aldobrandini vừa ở Mỹ về. Ở đó dường như họ đã mua đến một nửa miền nam California, Bực bội hắn ném tờ báo xuống bàn rồi quay xem báo cáo mới nhất của tay chân. Aldobradini đang ở ngôi nhà trên đại lộ Foch cùng em trai, người yêu cậu ta và đám tuỳ tùng. Chưa có ai đến thăm hay gọi điện thế nhưng họ đã cho đặt một bữa tiệc chín xuất tại nhà hàng Maxim. Umberto thở dài. Chỉ có Vieri Aldobrandini mới dám đặt tiệc tại nhà, lại cò thuê nhà hàng sang trọng nhất và đắt giá nhất như Maxim phục vụ.
                Umberto nhấc điện thoại gọi luật sư riêng -Ông chuẩn bị lá thư gửi Sarah chưa ? -Xong rồi, ông có muốn gửi tối nay không ? -Không, để đến sáng mai. Ông chắc chắn là ta có quyền đòi nợ trước đấy chứ ? -Cô ta có 7 ngày để góp đủ số tiền nợ, từ khi nhận được lá thư này -Phải nhận tận tay à ? -Đúng vậy, nếu không sẽ chẳng có giá trị gì -Thế thì hãy đợi đã. Không ai thấy cô Hallam đi đâu. Nhưng nếu tìm được, chúng ta sẽ giao thư Họ dùng bữa tối dưới ánh nến thơ mộng trong ngôi nhà của gia đình Aldobrandini. Tất cả đều có mặt: Lexy cùng bà vú, Elio và người yêu, Mary-Ellen và con gái, tài xế Davington, Vieri cùng Sarah. Đồ ăn của nhà hàng Maxim thật tuyệt, rượu vang cũng toàn thứ lâu năm. Sarah vừa cười vừa kể chuyện cả đoàn trốn khỏi căn phòng của cô ra sao. Tuy vậy, rõ ràng là cô đang rất căng thẳng -Bọn em đi taxi đến phố bên, vào khách sạn và dùng đường qua hầm rượu như anh dặn. Đường hầm dài đến nỗi khiến Davington lo lắng nói rằng có lẽ tất cả sẽ chui xuống đáy sông Xen mất -Elio và anh thường dùng đường hầm đó để ra ngoài, trốn khỏi bị báo chí quấy rầy. Nó là lí do khiến anh quyết định mua cả khách sạn ở đầu kia đường hầm -Có nhiều người biết đường hầm đó không anh ? Em không thích đột nhiên Umberto lại xuất hiện -Chỉ có gia đình anh và người coi hầm rượu biết thôi. Ông ta dùng nó để trốn khỏi bọn Quốc Xã Đức hồi chiến tranh thế giới thứ II. Ông ấy luôn giữ kín con đường hầm bí mật này vì cho rằng, biết đâu một ngày nào đó nó lại chẳng cứu ông ta một lần nữa Bẩy giờ sáng hôm sau, chuông điện thoại của Umberto vang lên -Chú Umberto đấy à, cháu Beppe đây. Cháu không biết chú có quan tâm tin này không. Vài phút nữa một chiếc máy bay sẽ cất cánh tại sân bay quân sự cũ ở Milly -Umberto cau mày, biết rõ sân bay này đã bị bỏ hoang hàng 20 năm nay. Nhưng dù sao cũng nên kiểm tra xem -Hãy đến đó, đem theo Rocco. Mày có ảnh con bé Holly O’Malley rồi. Nếu đúng nó thì thịt luôn, nghe chưa ? Chiếc xe chở Holly chạy qua các phố xá rồi xuyên vào rừng đầy những cây dẻ lớn được trồng từ những đời vua xa xưa của nước Pháp để làm khu săn bắn.
                Ngoài trời nắng đẹp, anh tài xế Henri phấn chấn vì được lái xe cho một phụ nữ đẹp, đã gài một bông hoa lên mũ. Holly nhìn khoá cổng của sân bay đã mở, lòng lo lắng. Cô biết đây là giây phút nguy hiểm. Bước ra khỏi xe, cô ngẩng đầu kiên quyết không để lộ sự sợ hãi ở trong lòng. Trên đường bay cũ, một chiếc máy bay đã nổ máy sẵn, chuẩn bị cất cánh. Holly cùng bà Nicoletti đi ra tới ria đường băng, cô dừng lại chia tay -Rất cám ơn bà đã giúp tôi. Nhờ bà ôm hôn Sarah thật chặt và bảo cô ấy tôi sẽ tìm cách liên lạc sau Tiếng súng trường làm mọi người sửng sốt,Holly thu hết can đảm chạy về phía máy bay, biến mất sau tấm cửa, không hề ngoái nhìn lại Bà Nicoletti vẫn đứng nguyên, không biểu lộ bất cứ tình cảm gì, cũng không thèm nằm xuống tránh đạn vì sợ bẩn bộ váy St.Laurent mới của bà. Bà nhận ra cháu Umberto, Beppe và em họ gã, Rocco đang chạy ra khỏi chỗ nấp bắn theo chiếc máy bay. Bà đưa tay ra hiệu, Henri nâng súng bắn chết cả Beppe và Rocco từ phía sau Henri quay lại vỗ vai bà -Tôi đã nói với bà ngay hôm Castalli cho người giết Jean Pierre, rằng bà và tôi sẽ có dịp đánh gục hắn. Chuyện hôm nay mới chỉ bắt đầu thôi Bà Nicoletti nghĩ đến cậu con trai yêu quý đang lúc thanh xuân mơn mởn thì bị Umberto cho người sát hại. Bà không tìm ra chứng cứ đành nuốt hận nhìn Umberto ngày một mạnh lên. Bà cùng Henri về xe, hài lòng vì đây mới chỉ là bắt đầu. Rồi giờ phút trả thù của bà sẽ đến và người giúp bà trả mối thù này chính là Sarah Hallam Sarah trở lại phòng mình lúc 11 giờ trưa và đang uống cà phê thì một người đến giao tận tay cô một bì thư. Cô mở ra đọc và lặng người vì sửng sốt và giận dữ. Một lúc cô đưa cho Davington đang ngồi bên -Hãy đọc đi, thư bằng tiếng Pháp nhưng có bản dịch chính thức bằng tiến Anh kèm theo Davington đeo kính, đọc to -Theo điều khoản hợp đồng, công ty Xuyên Phương Đông di Castelli yêu cầu bà trả ngay khoản nợ….. Số nợ phải trả là 250 ngàn bảng tiền mua bất động sản với 100 ngàn bảng tu sửa, tổng cộng là 350 ngàn bảng …Nếu không trả nợ hết trong vòng 7 ngày, toàn bộ tài sản của công ty Quốc Tế Hallam sẽ bị tịch biên. Ký thay ông Umberto di Castelli, luật sư Arneldo Gezzi Sarah bỏ vào phòng gieo mình xuống giường. Umberto đã chọn đúng thời điểm. Thị trường chứng khoán Pháp đang đóng cửa, dân giàu có Paris đều đi nghỉ hè vào tháng 7, tháng 8. Do đó cô không còn hi vọng quyên góp đủ tiền. Sarah nghe tiếng Davington bước vào phòng, đặt ky cà phê kên bàn ngủ, khuôn mặt vẫn điềm tĩnh như mọi khi. Chuông điện thoại vang lên
                -Đây là nhà riêng cô Sarah Hallam…À, vâng, ông Castelli…..cô ấy không muốn nhận điện…Tôi sợ là không thể được, thưa ông. Ông có thể đe doạ nhưng tôi thì chẳng ngại gì….Ồ không, thưa ông, như vậy sẽ là ngu ngốc…Đến hay không là tuỳ ông nhưng nếu ông cố tìm cách xông vào nhà, tôi sẽ đấm vỡ hàm ông ngay Davington ngồi xuống bên giường, mỉm cười với Sarah -Cô không mất hi vọng đấy chứ, Sarah ? -Tôi biết làm gì bây giờ. Chẳng nhẽ ngồi đợi phép lạ -Được đấy. Giờ để tôi gọi điện báo tin cho Hoàng Thân -Đừng nói gì với Vieri những chuyện vừa xảy ra. Anh ấy sẽ không tôn trọng tôi nữa -Ông ấy là con người thực tiễn. Ông ấy biết rõ mọi chuyện. Thế nào ông ấy cũng có cách Umberto đến ngoài cửa, tra chìa khoá vào ổ và tức giận thấy khoá đã bị thay. Nổi cáu, hắn đấm rầm rầm cửa. Hắn càng điên tiết hơn khi thấy Davington ra mở cửa, vẻ mặt lạnh tanh -Tôi có thể giúp gì, thưa ông ? Cô Hallam đã ra ngoài chừng một giờ Umberto nhìn đống vali, đồ đạc lỉnh kỉnh trong nhà, bực bội hỏi Davington
                -Các người xếp đồ đạc làm gì vậy ? -Cô Hallam chuẩn bị dọn nhà, thưa ông -Tôi cấm -Xin ông thứ lỗi, tôi thiết nghĩ, từ khi gửi đi bức thư đòi nợ, ông đâu còn quyền cấm đoán cô ấy. Giờ xin phép ông cho tôi tiếp tục dọn. Nhiều thứ phải mang ra ngoại ô quá, có lẽ phải thuê hẳn một chuyến xe tải -Ngoại ô ở đâu ? -Ở Fontaineubleau, thưa ông, nhưng tôi cũng chưa biết ngôi nhà ra sao Umberto tím mặt lại. Liệu Sarah có liên quan tới cái chết của Beppe và Rocco ở sân bay cũ gần Fontaineubleau không? Có đúng là cô ấy giúp Holly bỏ trốn không ? Umberto vội quay về văn phòng cho người điều tra một ngôi nhà trong một trang trại nhỏ ở Fontaineubleau và được biết cách đây vài năm một công ty danh nghĩa ở quần đảo Cayman đã mua ngôi nhà đó và theo những lời đồn đại, công ty đó là của Vieri Aldobrandini. Umberto hét gọi Benedetti cho người tìm Sarah ngay Sau khi cho đăng mẩu tin quảng cáo, Sarah đến gặp hai người ngỏ ý muốn đầu tư vào công ty của cô và một ngân hàng tư duy nhất còn mở cửa. Đến tối cô đã góp được 1/3 số nợ nhưng cũng biết chẳng hề có hi vọng hội đủ số còn lại. Tất cả các ngân hàng thương mại, cơ sở tài chính đều đóng cửa cho tới đầu tháng 9. Những người cùng hùn vốn vào công ty của cô, kể cả bà Nicoletti đều đi nghỉ cả. Các ngân hàng ở Zurich, London đều đóng cửa. Sarah đang lang thang gần khu điện E’Lysées thì lái xe của Umberto đứng lại bên cạnh -Thưa bà, xin đi cùng với tôi, ông Castelli muốn gặp bà gấp Sarah bước vào căn phòng của Umberto, ngồi đối diện với hắn phía bên kia bàn lớn, Benedetti ngồi cạnh Umberto, vẻ mặt điềm tĩnh. Một người khác cũng có mặt trong phòng ngồi quay lưng lại và chẳng ai buồn giới thiệu ông ta. Sarah bắt đầu câu chuyện -Nào, có chuyện gì khẩn thiết đến nỗi ông cho cả đội quân tìm kiếm tôi vậy ? -Tôi muốn biết liệu cô có đủ tiền trả nợ không và cô định ở đâu sau khi rời khỏi căn hộ hiện tại ? -Tôi còn 7 ngày nữa, còn nhà mới của tôi thì liên quan gì tới ông -Cô đến ở căn nhà hắn mua cho cô chứ gì ? -Đừng giở trò ra đây, Umberto, giờ ông muốn gì ? Umberto cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh trước vẻ bướng bỉnh của Sarah -Cho đến ngày hôm nay, do tình bạn giữa chúng ta, cái CLB của cô đã không phải trả một số khoản chi phí nhất định -Chi phí gì vậy -Bảo dưỡng, bảo vệ đại loại như vậy -Ông doạ tôi đấy à, ông Umberto.
                -Tôi đang cho cô hay rằng nếu không trả được nợ, tôi sẽ tịch biên cái CLB. Nếu trả được, cô sẽ phải trả thêm tiền công chúng tôi bảo vệ -Tôi đâu cần các ông bảo vệ ? -Hãy tỏ ra có lí trí một chút. Trong chuyện này cô không có sự lựa chọn nào khác đâu Sarah đứng dậy, nhìn Umberto vẻ nhạo báng -Tôi sẽ rời căn hộ hiện đang ở và ông biết tôi sống ở đâu. Nếu tôi không trả được nợ, ông sẽ được mọi thứ ở Paris. Nếu lo được tiền, tôi sẽ trả đủ từng xu các khoản nợ, cộng thêm tiền lãi. Nếu ông tìm cách đe doạ tôi hay cho người đến phá các CLB của tôi, tôi sẽ chống lại. Nếu ông dám động đến con tôi, tôi sẽ cho người chặt cậu con quí tử của ông ra từng mảnh. Đây không phải là đe doạ đâu, tôi hứa sẽ làm đúng thế -Nào Sarah, hãy ngồi đây, ta nói chuyện -Chẳn còn chuyện gì để nói cả, ông cũng đã nói rõ ý đồ của ông rồi còn gì Sarah bước đi trên những đường phố Paris vắng vẻ trong dịp hè. Cô rất lo âu bởi những thay đổi trong cuộc đời cô mấy ngày gần đây, song cũng cảm thấy phần nào nhẹ nhõm vè việc Umberto giờ không còn là bảo đảm cho sự yên ổn của cô nữa. Giờ đây, cuối cùng thì cô cũng phải biết tự lo cho cuộc sống của mình. Cô biết cô phải cố gắng hết sức để giữ gìn cho “vương quốc” của cô khỏi sụp đổ và cho dù có mất đi tất cả đi chăng nữa, cô cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu. Cô nghĩ đén người đàn ông mặc comle tối màu lúc nãy ở phòng Umberto. Liệu hắn có phải là người sẽ đến gây chuyện theo ý định của Umberto không ? Người cô run lên mặc dù mùa hè Paris đang nóng hầm hập. Bỗng cô nghe thấy một giọng nói thân thuộc, quay lại. cô nhận ra Vieri trong chiếc Ferrari mới -Vào đây, Sarah, ta đến tiện Ritz uống trà. Sau khi gặp cái lũ đầu trâu mặt ngựa ấy, anh nghĩ chắc em cần làm gì đó cho nhẹ người một chút Cô không hỏi vì sao anh biết cô ở đây, chỉ im lặng vào xe, nắm lấy tay anh Người đàn ông mặc bộ comle tối màu theo sát Sarah. Hắn nghĩ đám người này lúc đầu bao giờ cũng làm ra vẻ thách thức nhưng cuối cùng thì hoặc là họ chi tiền ra, hoặc phải chết. Gã kiếm một chiếc ghế trong tiệm Ritz ngồi nhìn Sarah từ xa, nghĩ tiếp : Liệu con người này có thể nào khác được đám người từ trước đến nay gã vẫn đến đòi tiền không.
                #23
                  Leo* 20.11.2009 17:32:40 (permalink)
                  Chương 24
                  Paris, tháng 8 – tháng 9 năm 1977 Vào ngày thứ 3 trong thời hạn 7 ngày Sarah phải trả nợ, Vieri đưa cô ra ăn trưa bên bờ song Xen. Hôm đó là sinh nhật cô và món quà của anh, cũng như mọi khi, làm cô bất ngờ: 1 bức tranh lớn vốn đã được treo trong phòng bà Pompadour nổi tiếng và kèm theo đó là 1 chiếc giường cổ trên đầu có chạm 2 con bồ câu tượng trưng cho hòa bình và tính yêu. Anh đùa, xin lỗi rằng ko thể mang món quà tới vì chiếc giường rộng tám bộ chẳng cách nào nhét vào chiếc Ferrari được, anh cười, nói với cô. - Nào, hãy vui lên, em yêu. Em khỏe mạnh, xinh đẹp và thành đạt. Em còn muốn gì nữa nào? - Trước mắt em đang có nhiều chuyện phức tạp phải giải quyết. - Vớ vẩn, em đã cắt hẳn với Castelli, cuộc vui giờ mới chỉ bắt đầu. - Ông ta đòi phải trả khoản nợ 350,000 bảng vào sang thứ 7 tới. Em mới chỉ lo được 129,000 và ko thể lo tiếp được nữa. Umberto chờ rất đúng thời điểm, thị trường chứng khoán vá các cơ sở tài chính khác đều đóng cửa. - Kệ xác Castelli cùng các trò vặt của hắn.
                  Sarah ngạc nhiên nhìn Vieri, ko rõ anh có hiểu ý cô ko, - Em sắp mất toàn bộ những thứ em có được sau bao nhiêu năm làm việc cực nhọc. Hãy cố hiểu điều đó có ý nghĩa thế nào với em - Anh thường nghĩ em rất thông minh. Thực ra, lắm lúc sao mà em ngốc quá. Thôi, hãy uống sâm banh và đừng lo nghĩ gì nữa. Hai người đàn ông bước vào tiệm, tiến đến bàn của Sarah và Vieri. Một tên đưa mẩy giấy do Umberto viết “Cô còn 4 ngày nữa để lo trả nợ. Tối nay sẽ có người đến thu tiền bảo vệ tại CLB “Cửa Xanh”, đừng có hành động ngu ngốc, hãy trả đúng như họ yêu cầu.” Sarah đẩy đĩa thức ăn sang 1 bên. Trong khi đó, Vieri đọc mẩy giấy rồi cho vào túi. - Đừng lo, Sarah ah. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Em quan hệ với Umberto từ lâu, lẽ ra em phải biết thế nào chuyện này cũng xảy ra. - Em nên làm gì bây giờ? - Đừng trả tiền bảo vệ, nhưng nên làm thế nào thì em tự định liệu lấy. Hoặc là bán CLB rồi bỏ chạy hoặc là chống lại hắn.
                  - Em sẽ ko bỏ chạy. - Vậy hãy chống lại hắn, cứ dùng bạo lực nếu thấy cần thiết. Hắn sẽ dùng bạo lực, em biết điều đó, mặc dù em luôn khiến anh có cảm giác là Umberto mê em và sẽ bảo vệ em, em là ngoại lệ với các nguyên tắc của hắn. Anh ko tin em thực sự nghĩ thế. - Em tin vào tình yêu. Em tin, nếu có ai đó yêu 1 cô gái như Umberto yêu em, anh ta sẽ ko thể quay lưng, bỏ mặc người yêu mình cho cá mập ăn thịt. - Umberto chỉ hiểu có bạo lực và lối hành động xưa nay của người Sicily. Trước mắt em có 2 sự lựa chọn hoặc bỏ chạy, hoặc chống lại. Nếu em quyết định chống lại, phải chuẩn bị sẵn sàng đi tới cùng. Họ đang ăn thì 1 phóng viên xuất hiện và chụp trộm họ. Bức ảnh sẽ xuất hiện trong tờ báo buổi chiều với hàng tít giật gân Sarah Hallam và hoàng thân Aldobrandini ăn trưa ở 1 tiệm ăn nổi tiếng là nơi hò hẹn của các cặp tình nhân. Sarah đang uống sâm banh với bà Nicoletti tại CLB Cửa Xanh thì 2 người đàn ông bước vào đòi tiền bảo vệ. Cô trả lời với tất cả sự can đảm có có được. - Hãy về nói với Castelli là tôi ko hề có ý định trả khoản tiền vô lý này. Còn bây giờ thì hãy rời khỏi đây ngay lập tức.
                  Sarah và bà Nicoletti tiếp tục ngồi bàn cách vận động sao cho đủ khoản tiền khổng lồ trong vài ngày tới. Vừa hết ly sâm banh, họ thấy khói bốc lên từ khe cửa. - Chúa ơi, đám khốn nạn này đốt CLB rồi. Họ cùng chạy xuống nhà nhưng ngọn lửa nóng bỏng ở cầu thang buộc họ quay trở lên. Họ rút ngay vào phòng làm việc, hy vọng điện thoại ko bị cắt để họ có thể gọi cứu hỏa. Bà Nicoletti nói. - Đừng lo, Henri sẽ cứu chúng ta. Anh ta sẽ biết và sẽ đến tìm tôi. Vài phút sau, họ nghe tiếng còi cứu hỏa. Sau đó những người lính chữa cháy cầm vòi rồng cùng các thiết bị chống ngạt xông vào. Sarah bước đi qua hành lang ngập nước, hoảng hốt nhìn thấy cảnh sát khiêng ra 1 cái túi xác. Cô lặng nhìn ông ta đang cố giải thích. - Một người khách của cô sặc khói và chỉ vài giây là chết. Tôi rất lấy làm tiếc, cô Hallam ah. Nếu mọi người biết rằng Castelli có dính vào đây, tôi e sẽ ảnh hưởng đến thanh danh trong sạch của cô. - Làm sao ông biết Umberto dính líu vào vụ này? - Tôi thấy ảnh cô cùng hoàng than Aldobarandini trên báo. Tôi đã biết trước thế nào cũng có chuyện. Mọi người đều biết Castelli như phát điên lên vì ghen. Đám lính cứu hỏa làm việc cật lực suốt 1gìơ, các chuyên gia được cử tới điều tra xem bọn chủ mưu đã dung loại chất cháy gì. Còn mấy tay phóng viên cũng xúm lại săn tin. Khi mọi người đi hết, Vieri và Elio đến. - Nghe tin là anh đến ngay. Anh còn có 1 tin tồi tệ hơn. Henri Soiron bị bắn chết ngay ngoài cổng CLB. Viên sĩ quan cảnh sát thụ lý vụ này đề nghị em báo tin cho bà Nicoletti. Sarah ngồi trên chiếc ghế dạ sau bàn làm việc, vẻ mặt đau đớn. Mọi đồ vật đều ám đầy mùi khói. Bà Nicoletti nhìn Sarah với vẻ mặt yếu ớt khác hẳn thường ngày. - Chuyện gì vậy, Sarah? - Tôi phải báo với chị 1 tin dữ?
                  - Henri chết rồi phải ko? Tôi biết ngay thế nào cũng có chuyện khi ko thấy anh ấy đến cứu chúng ta. - Người ta thấy anh ấy bị bắn chết trong xe, ngay gần cổng CLB, tôi chẳng biết nói gì hay làm gì giúp chị. Bà Nicoletti nước mắt ròng ròng nhưng vẫn cố kiềm chế. Trước đây, Castelli đã giết con bà, còn nay người của gã đã giết thêm con người đã suốt 20 năm nay yêu thương và bảo vệ bà. Bà lặng đi ngồi cạnh Sarah. Một lúc sau, Benedetti đến. - Tôi đang đi qua đây thì thấy vụ hỏa hoạn. Tôi có thể giúp gì ko, Sarah? - Umberto cử ông tới đây ah? - Cô biết là ko nên nói như vậy mà. - Giờ tôi chẳng biết gì hết, có điều là tôi sẽ ko bỏ chạy đâu. Benedetti đang chăm chú nhìn Sarah thì người đàn ông mặc comle sẫm màu bước vào, tự giới thiệu. - Tôi là Nicolo Magistretti, thưa cô Hallam. Ông Umberto giao cho tôi làm việc với cô. Tôi đoán chắc Mario đã nói rõ lập trường của chúng tôi. Còn nếu ông ta chưa kịp nói thì báo để cô biết rằng hoặc cô trả tiền hoặc lần lược các CLB của cô sẽ bị đốt sạch, khách của cô sẽ bị giết.Cô còn có con gái, nên nghĩ kỹ 1 chút. Đôi khi tai nạn có thể xảy ra, cô biết đấy. Sarah lần lượt cảm thấy cơn giận dữ bốc lên ngùn ngụt trong cô và chỉ có tình yêu đứa con gái bé bỏng mới làm cô giận dữ đến thế. Cô nhận ra mình đã quá tin vào Umbarto, tin rằng tình yêu của lão có thể bảo vệ mình. Cô nghĩ đến Vieri vừa rời CLB cùng Elio về căn nhà ở Fontainebleau lo bảo vệ những người ở đó. Sarah cố gắng trấn tĩnh, cố kìm cơn hoảng loạn đang bùng lên trong cô, tự nhủ đây là lúc cô phải tỏ ra cứng rắn vì bản than mình và vì Lexy của mình. Cô đã thành đạt 1 cách nhanh chóng nhưng thử thách thực sự là liệu cô có thể tồn tại trước thế lực mạnh mẽ của tổ chức của Umberto hay ko? Cô chợt nhận ra Magistretti đang nhìn cô giễu cợt. - Thế nào, cô Hallam, cô đã nghĩ kỹ chưa? - Đã, và tôi yêu cầu ông và 2 người kia rời khỏi đây ngay. Tôi ko muốn nhìn thấy cái mặt ông nữa. - Nhưng rồi cô sẽ còn gặp tôi. Tôi đã nói rồi, giải quyết mọi chuyện với cô là nhiệm vụ của tôi. - Hãy bước ngay khỏi đây.
                  - Chúng tôi đang khát, phải kiếm chút gì uống trước khi về gặp Umberto báo cáo. Bà Nicoletti nhìn theo Magistretti và người của hắn bước ra, rồi quay về phía Sarah, ánh mắt như muốn hỏi phải làm gì đây. - Có lẽ tôi sẽ đi kiếm cái gì cho chúng uống. Chẳng còn ai ở đây cả, ko biết liệu có còn kiếm được chai nào nguyên vẹn? - Giá như tôi có cái gì đó bỏ vào rượu cho chúng chết quách đi để Mario ném chúng xuống sông. Mấy thằng này ko đáng sống. Khi bà Nicoletti đi rồi, Sarah quay sang Benedetti hỏi. - Giờ ông khuyên tôi nên làm gì, ông Mario? Nghĩ ngợi hồi lâu, Benedetti nói. - Cô có vẻ sửng sốt thấy Umberto dám đe dọa con cô. Lòng tin của cô với mọi người khiến tôi ngạc nhiên. Thực tế là Umberto sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho Lexy vì con bé dám gọi Aldobramdini là bố.
                  Tim Sarah như ngừng đập, cô đứng lên, đi đi, lại lại. - Ông có chắc là con bé nói thế ko? - Chắc. Ba tuần trước Umberto đến phòng cô. Lexy đang chơi với bà vú. Khi Umberto mắng nó vì làm ồn quá, con bé nói sẽ mach bố. Chẳng mất nhiều thời gian, Umberto đã tìm ra ngay con bé muốn chọn bố nó là ai. Điều đó làm ông ta bực bội lắm. - Hãy giúp tôi, Mario. Tôi cần có người giúp tôi làm những việc phải làm. Ông có thể bỏ Umberto sang làm cho tôi ko? - Tôi cứ nghĩ như hiện nay thì tốt hơn. Như thế tôi có thể báo trước cho cô kế hoạch của ông ta. - Umberto còn tin ông ko? - Tôi ko biết, tôi nghĩ ông ta vẫn tin tôi. Vừa lúc đó Davington bước vào. - Bà Nicoletti bảo tôi sang báo với cô là 2 quí ông đã xỉn ngoài quầy rượu rồi. Sarah vội chạy sang. Cô thấy 2 tên tay chân của Umberto nằm bất tỉnh dưới sàn. Sarah nhìn bà Nicoletti kinh ngạc. - Chị cho chúng uống gì vậy? - Tôi chỉ cho chúng đi ngủ chút xíu, còn giờ tôi sẽ giúp Mario ném bọn chúng xuống sông. Em nói đúng, đám người này ko đáng sống. - Còn Magistretti đâu? - Chưa xong thì hắn đã đi rồi, chỉ có 2 đứa này ở lại. Benedetti chạy ra đường, biến vào bóng tối. Davington, vẫn điềm tĩnh như mọi khi, nắm chân 1 trong 2 tên đang nằm bất tỉnh, giúp bà Nicoletti tống hẳn vào xe. Đến lượt tên thứ 2 xong xuôi thì chuông đồng hồ điểm nửa đêm. Còn lại 1 mình Sarah trong CLB, sàn nhà đầy nước, tường ám khói đen kịt. Mặc dù vô cùng sửng sốt trước những gì vừa xảy ra, cô vẫn rất bình tĩnh. Cuối cùng, cô đã buộc phải chiến đấu chống lại Umberto bằng chính những biện pháp của hắn trong 1 cuộc tranh đấu đầy bạo lực này. Nhớ tới những điều đã yêu cầu Benedetti làm, cô ko khỏi mỉm cười hài long nghĩ đến phản ứng của Umberto. Hắn vốn chỉ quen làm người khác đau khổ, sợ hãi. Nhưng đã bao giờ hắn phải đau khổ, sợ hãi chưa. Umberto liệu sẽ làm gì khi biết rằng cô đã tuyên chiến. Nhắm mắt lại, Sarah lắng nghe tiếng nước nhỏ tí tách trên trần xuống. Mệt mỏi, cô đang định lục túi lấy chìa khóa xe về nhà thì chợt nghe thấy tiếng bước chân nặng nề tiến về phía cô. Nhìn lên, cô thấy Umberto đang đứng ở cửa, vẻ mặt là cả 1 sự tương phản của những thái độ cảm xúc khác nhau đang ngày đêm dày vò. Hắn hỏi, giọng nặng nề. - Sao cô ko về Fontainebleau với con gái? - Thế còn ông đến đây làm gì. Ông muốn xem người của mình đã phá hoại nơi này ra sao phải ko? - Họ đâu cả rồi, người của tôi ko thấy trở về văn phòng? - Làm sao tôi biết được. - Aldobrandini thuê người tuần tra quanh nhà cô. Hắn nghĩ tiền của hắn có thể mua được sự an toàn cho cô. Hắn lầm to. Sarah điềm tỉnh quan sát Umberto ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, nhìn cô với ánh mắt vừa đau đớn vừa như lục vấn. Khi hắn nói, cô chợt nhận ra rằng hắn cũng rất đau khổ vì tình cảm giữa 2 người đổ vỡ. - Tôi chấp nhận thực tế rằng ta ko còn là bạn nữa, nhưng tôi ko thể tin được. - Ông đã tự chọn như vậy mà. - Nicolo Magistretti đâu?
                  Hắn đến cùng 2 người nữa và nói rằng giải quyết mọi chuyện với tôi là nhiệm vụ của hắn. - Thế hắn đâu? - Trước đây 1 giờ, hắn đã cùng 2 tên kia đi rồi. - Sarah, hãy trả khoản tiền chúng đòi hỏi. Nếu cô ko trả, bản thân tôi cũng ko bảo vệ nổi cô đâu. - Ông có thể giết tôi nhưng tôi sẽ ko trả và cũng chẳng chạy đi đâu hết. Umberto đứng dậy, mặt xám xịt. - Cô muốn vậy sao? Cô nghĩ là tôi có thể chịu được để cô lơ tôi đi hay sao? Cô nghĩ ở địa vị tôi, tôi có thể để 1 người đàn bà tự tung tự tác biến tôi thành 1 thằng ngốc sao? - Tôi đã nói rõ ý mình rồi. Hắn chợt thấy hoảng sợ, khuôn mặt tái nhợt, căng thẳng như gần mất trí. - Sarah, cô ko hiểu. Giờ mọi chuyện ko còn đơn giản giữa cô với tôi nữa. Nếu cô trả các khoản nợ, có thể tôi sẽ dàn xếp để hoãn khoản tiền bảo vệ. Nếu cô ko trả được nợ cô sẽ mất tất, nhưng tôi sẽ để cô làm quản lý CLB Anh. Tôi là bạn cô, mặc dù giữa chúng ta đã xẩy ra những chuyện như thế này. Tôi yêu cô. - Vớ vẩn, ông là kẻ thù của tôi và ông biết rõ điều đó. Ông nói đến tình yêu. Nói thì dễ nhưng hãy thử xem những hành động của ông. Trước đây ông hành động như 1 người thực sự yêu tôi, còn nay ông muốn làm tôi lụn bại nếu tôi ko nghe ông. - Thế cô muốn gì nào. Cô đi khắp nơi với Aldobrandini, sỉ nhục tôi trước các chiến hữu của tôi. - Nào, Umberto, ông đến đây làm gì? - Đến tìm Nicolo Magistretti. Hắn thở dài, nhìn Sarah vẻ cầu khẩn, nói tiếp. - Ko, ko phải vậy. Tôi đến vì tôi muốn gặp cô. - Hãy về đi. Giữa chúng ta ko còn gì hết. Cả 2 đều phải chấp nhận làm cái điều phải làm. - Tôi sẽ bỏ qua khoản nợ nếu cô chịu rời Vieri. - Tôi yêu Vieri và sẽ lấy anh ấy, nếu anh ấy cầu hôn. Xưa nay tôi vẫn nói với ông rằng tôi ko phải là vật sở hữa như cái nhà, cái xe của ông. - Thế có nghĩ là mọi sự chấm dứt? Cô có chắc là mình muốn như vậy ko?
                  Ông gửi thư đòi nợ. Ông cử người đến đốt phá CLB của tôi, đe dọa con tôi. Chính ông là người muốn cắt đứt quan hệ thân thiện giữa chúng ta. Umberto lái xe lao nhanh qua trời đêm yên lặng và lạnh lẽo của vùng Bois de Boulogne. Trăng rằm như phủ lên mặt hồ 1 tấm áo choàng bằng bạc. Những con cú, bị ánh đèn ô tô làm cho chói mắt, bay loạng choạng qua trước mũi xe như những bóng ma. Umberto chẳng nhìn thấy gì, hắn gần như phát điên với tâm trạng rối bời trong lòng. Hắn đã làm mọi thứ vì Sarah, cho cô tất cả những gì có thể cho được, kể cả cho vay tiền của tổ chức với lãi suất thấp. Hắn đã yêu quí cô, tôn thờ cô, sử dụng sức mạnh của bản thân cũng như của cả tổ chức của hắn để mong làm cô hài lòng . Hắn biết sẽ chẳng bao giờ hắn thèm muốn 1 người đàn bà nào như đã thèm muốn Sarah. Hắn cũng sẽ chẳng bao giờ cần ai như đã cần Sarah. Cơn giận dữ làm hắn mất tập trung, cứ luôn phanh xe dúi dụi, chút nữa là đâm phải 1 người đi xe đạp ko có đèn . Gã nguyền rủa người đi xe đạp, nguyền rủa bóng đêm, và cả nỗi đau đớn đang giầy xé trong lòng. Umberto rẽ sang phải, dừng lại trước cửa nhà, lặng người sửng sốt. Trong ánh đèn ô tô, hắn thấy trên cánh cửa sắt vào nhà là 2 cái xác được treo trên móc treo thịt. Umberto ra khỏi xe, đứng nhìn chằm chặp vào khuôn mặt 2 gã đàn ông đã cùng Magistretti đến CLB của Sarah hồi tối. Hàng loạt câu hỏi ùa đến trong đầu Umberto nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh, tắt đèn ô tô, dung bộ mở cửa tự động rồi gọi người ra gỡ 2 cái xác xuống. Trong vòng 1 tiếng, mọi dấu tích được xóa sạch. Nhưng chuyện gì đã xẩy ra? Có phải chính Sarah đã ra lệnh giết 2 tên kia? Làm sao có thể tìm ra chứng cứ? Umberto đi nhanh vào nhà, ra lệnh tìm gấp Magistretti, rồi bảo Benedetti đến ngay. Suốt nửa giờ sau đó, hắn lồng lộn như 1 con hổ trong cũi. Hắn quyết định phải cho Sarah 1 bài học. Giờ đây cuộc chiến đấu đã bắt đầu và hắn đã mất hẳn cô. Tự hắn cũng ko còn kiểm soát được cuộc chơi nữa. Khi đã rõ 2 người của mình bị giết theo lệnh Sarah, hắn chỉ còn biết ra lệnh hành động nữa thôi. Benedetti bước vào, lại ngồi vào chỗ thường ngày của mình, đối diện Umberto. - Có chuyện gì khẩn cấp đến nỗi ông dựng tôi dậy vào bốn giờ sang như thế này? - Hai người tôi cử đến chỗ Sarah đều bị giết, xác móc treo trên cánh cửa nhà tôi. Tôi chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy. Từ thời nước Pháp bị Đức chiếm đóng trong chiến tranh đến nay, ko ai dám làm những việc như vậy cả. Còn nữa, Magistretti cũng mất tích. Tôi cho tất cả mọi người đi tìm nhưng vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Tôi đến gặp Sarah trước khi về đây, cô ta bảo tôi ko còn là bạn nữa. - Điều đó chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. - Phải làm gì đây Mario? - Tại sao ông lại hỏi tôi? Chính ông tuyên chiến với cô ta, đem gửi thư đòi nợ, chẳng them điếm xỉa đến lời khuyên của tôi. Điều ông muốn làm là cho cô ta lụn bại, để cô ta lại hoàn toàn thuộc về ông. - Cô ấy bảo sẽ chống lại tôi cho đến chết. - Cô ấy chắc sẽ làm thế. Cô ấy ko biết sợ là gì hoặc ngược lại quá sợ hãi đâm ra liều mạng. - Tôi chưa từng gặp người đàn bà nào như vậy và chắc sẽ ko bao giờ gặp người thứ 2 giống vậy. Nhưng giờ thì cô ta ko cho tôi con đường nào khác rồi. Cô ấy đã ra lệnh giết Enrico và em nó, tôi chắc thế. Từ đầu, cô ta đã thích bạo lực. Còn Magistretti nữa. Nếu hắn biết mất, Palermo sẽ hỏi và tôi sẽ được lệnh thanh toán cô tan ngay. - Và ông sẽ làm chứ? Umberto vuốt mồ hôi trên mặt. - Ông là bạn của tôi làm gì? - Tôi đã nói rồi, nhưng ông đâu có nghe. Giờ thì đã quá muộn. Tự ông chẳng để lại cho mình sự lựa chọn nào ngoài việc lao vào cuộc chiến. Xưa nay ông vẫn muốn thử Sarah. Thì đây, nay đã có dịp cho ông xem gan cô ta lớn chừng nào. Vào ngàythứ 6 của kỳ hạn trả nợ, Sarah đến đón con gái và Lucy ở khu trường tại Fontainebleau Thường thì Mary-Ellen đón bọn trẻ nhưng bữa nay cô ta phải học muộn ở Paris. Sarah bước ra khỏi xe, chợt thấy 2 gã đàn ông đang ngồi trong 1 chiếc xe đậu ngoài cổng trường. Bọn chúng là người của Umberto và lập tức cô hiểu ngay sắp có chuyện bất trắc với con gái Khi lái xe về nhà, người của Umberto vẫn theo sát Sarah . Chúng dừng lại nói chuyện với những đứa khác đang đỗ xe phía ngoài tiệm rượu. Sarah cho xe vào gara chạy lên nhà, khoá trái cửa lại. Sau đó cô gọi điện tới tiệm rượu và được biết hiện có 6 người ở Paris mới tới trong tiệm. Hoá đơn của cả bọn sẽ được thanh toán với văn phòng của Umberto lập tức Sarah gọi điện tới nhà Vieri ở Paris -Umberto cử 6 người đến phục trong một tiệm rượu cạnh nhà. Em nghĩ chúng định bắt cóc Lexy -Anh sẽ đến ngay, giờ hãy đóng chặt các cửa. Khi Mary-Ellen về, báo cho cô ấy hay Sarah bỏ ống nghe xuống, băn khoăn không biết làm thế nào báo cho Mary-Ellen mọi chuyện. Cô giật mình nghe giọng của Mary-Elên vang lên đằng sau -Cậu không cần giải thích cho tớ là Umberto đã tuyên chiến. Tớ thấy mấy người bảo vệ tuần tra quanh nhà cậu, mặt cậu ngày càng tái đi, đầy vẻ lo âu, mà vẫn tìm cách giấu không cho tớ biết cậu đang gặp nguy hiểm. Hãy nói xem tớ có thể giúp gì ? -Tớ nghĩ Umberto đang tìm cách bắt Lexy -Hắn dám lắm -Vieri đang lái xe từ Paris đến đón chúng ta trong khoảng nửa giờ nữa. Anh ấy dặn đóng hết các cửa lại Mary-Ellen nhận ra rằng đây là lúc cô chứng tỏ sức mạnh mới của mình -Tớ sẽ đưa bọn trẻ đi Paris, tớ sẽ đi ngay, tớ có thể đi mọi nơi chẳng có vấn đề gì vì Umberto và người thân của hắn đâu có để ý gì đến tợ Chúng ta sẽ cho đám trẻ vào sau xe, bảo chúng đây là một trò chơi thôi Sau đó tớ sẽ đưa tất cả tới khách sạn Ritz và trốn ở đó tới khi mọi chuyện yên ổn .Bọn chúng không thể tìm ra được đậu Kể cả Castelli cũng không thể qua mặt nổi ông gác cổng khách sạn Ritz -Vậy thì tốt .Nhưng cân thận nhé .Tớ không muốn cậu gặp bất kì rủi ro nào . 5 giờ chiều, Mary-Ellen lái xe ra khỏi nhà như vẫn đi mua hàng theo thường lệ .Đám người của Umberto nhìn theo, chẳng hề đẻ ý, không biết rằng thay vì trở về, cô cho xe lên xa lộ chạy thẳng về Paris. Trong vòng 1 giờ đồng hồ cô đã sắp xếp xong mọi chuyện ở khách sạn Ritz. Xong xuôi, cô gọi điện báo cho Sarah hay, giọng cô hầu như không nghe được giữa tiếng hò reo vui mừng của bọn trẻ -Tớ và đám trẻ yên ổn, hiện ở trong một phòng lớn với một buồng tắm to như nhà ga trung tâm .Đám trẻ nghĩ là cúng ta đang đi nghỉ -Vieri đã đến, vài phút nữa chúng tớ sẽ rời đây. Hãy chúc tớ may mắn đi Vieri lái xe rời khỏi nhà, qua đường lớn chạy qua 2 tên đang theo dõi .Qua kính hậu anh thấy chúng quay xe đuổi theo khi anh vào đường cao tốc đi Paris .Anh dừng xe lại ở trạm thu tiền đường, nói chuyện với viên cảnh sát đang lái xe tuần tra .Sau đó anh cho xe lái vun vút về phía trung tâm thành phố .Anh liếc qua kính chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau cũng tăng tốc đuổi theo, và theo sau đó là chiếc xe tuần tra của cảnh sát . Biết Sarah lo lắng anh hôn tay cô -15 phút nữa ta sẽ uống sâm banh ở khách sạn Ritz Những ý nghĩ của Sarah bị cách quãng khi Vieri bất chợt rời khỏi đường cao tốc ở đoạn Porte la Chapelle .Cô không biết anh sẽ ra khỏi đường cao tốc bằng ngả này và đám người của Umberto cũng bất ngờ .Trong dòng xe đang lao vun vút, tay chân của Umberto không thể nào quay xe lại mà không phạm luật và bị chiếc xe tuần tra của cảnh sát phía sau chặn lai. Sarah và Vieri hoàn toàn tự do, chạy về phía khách sạn Ritz một cách an toàn Tối đó, Vieri đưa Sarah xuống quầy rượu .Khi cô ngồi xuống đâu vào đó anh mới nhẹ nhàng hỏi -Em đã lo đủ số tiền nợ Castelli chưa ? -Giờ em đã lo được 169 ngàn bảng nhưng tất cả chỉ có vậy .Em đã cố gắng mọi cách nhưng lần này xem ra không thể được -Khi gặp Castelli trưa mai em định làm gì ? -Còn làm gì được ? Umberto không chịu nhận một phần nợ vậy thì chỉ còn cách trả lại tiền cho những người hùn vốn đầu tư và giao cho hắn ta toàn bộ văn tự tài sản của em -Tại sao em không bao giờ hỏi tiền anh vậy, Sarah ? Cô nghĩ đã bao lần cô định làm như thế nhưng lại sợ Umberto ngăn cản vì biết cô quan hệ với Vieri .Cân nhắc kĩ lưỡng cô cố gắng giải thích -Em yêu anh và không muốn anh dính vào những chuyện này .Nếu em vay anh , hắn sẽ hoặc là giết cả hai chúng ta hoặc là phá huỷ toàn bộ tài sản của em để em không thể hoàn trả số tiền đã vay và anh biết em không thể chịu đừng được việc đó -Anh đâu có cho ai vay tiền bao giờ Cô hôn anh lòng nhẹ nhõm -Ơn chúa anh đã nói vậy, thôi ta nói chuyện khác đi. Giờ em hoàn toàn trắng tay nhưng em có anh -Anh nói không cho vay nhưng vấn đề có thể cho không .Anh ghi tấm ngân phiếu này cho đích danh Castelli .Theo anh em nên trả lại số tiền cho những người hùn vốn và trong tương lai, coi như anh là người góp vốn với em .Anh chỉ mong tấm ngân phiếu của anh làm hắn vỡ tim vì tức tối .Đối với một người Sicily đây là điều sỉ nhục lớn nhất Sarah nhìn tấm ngân phiếu 350 ngàn bảng, ghi tên Umberto di Castelli, không tin vào mắt mình nữa.Cô bỗng thấy nhẹ cả người .Cô thoáng thích thú với ý nghĩ nếu như Umberto chỉ cần sửng sốt như cô vừa rồi khi thấy tấm ngân phiếu này,thì hắn cũng dám lên cơn đau tim lắm Đột nhiên cô thấy lúng túng không biết nói gì với người đàn ông vừa mới cho cô 1 triệu đôla .Cô vùi đầu vào Vieri, nấc lên -Sarah, Anh yêu em. Thôi đừng khóc, giờ em đã có khoản tiền em cần,còn anh, anh hứa sẽ giải quyết mọi chuyện với Castelli -Anh không biết hắn nguy hiểm tới mức nào đâu Vieri lắc đầu -Em yêu, anh biết rõ hơn ai hết hắn là loại người gì. Em muốn đi dạo không ? Anh muốn cho em xem một thứ trước khi về khách sạn -Chỉ cần hít thở không khí trong lành là đủ. Không phải là ngày nào cũng có người cho mình 1 triệu đô phải không anh ? Họ đi qua những đường phố Paris vắng vẻ. Xa xa những âm thanh ban đêm vọng lại :tiếng xe cảnh sát hú còi, tiếng đám người lang bạt cãi cọ nhau…Vieri quàng tay siết chặt Sarah vào long. Cô ngoái nhìn lại lo lắng không hiểu người của Umberto có theo dõi ? Nhưng chẳng thấy gì ngoài những gương mặt quen thuộc của Davington đang lái xhiếc Ferrari từ từ chạỵ sau phớt lờ tiếng còi của những người lái xe khác đòi vượt lên Vieri đưa cô tới một khu nhà đằng sau nhà hat opera, bề ngoài trông không khác gì một ngôi nhà bình thường ở Paris. Bỏ qua phần trong nhà, Vieri dẫn Sarah ra khu vườn phía sau. Trong vường ngào ngạt hương thơm và rất nhiều hoa hồng -Đây là nhà của cha anh ngày ông còn nhỏ, giờ nó là của cô Cecile của anh, cô ấy đang nghỉ ở London -Thật không thể tưởng tượng ở giữa Paris lại có một khu vườn đẹp thế này -Anh đâu có đưa em tới đây để xem vườn, nhưng anh nghĩ ngôi nhà thờ nhỏ trong kia có thể làm em thích thú Đi qua chiếc cổng vòm chạm khắc công phu, Sarah bước vào một nhà thờ nhỏ dành cho gia đình. Bên trong các cánh cửa kính được vẽ hoa trang trí màu hổ phách, toàn bộ tường đều được bọc da. Căn phòng được chiếu sang bởi 20 ngọn nến, hương hoa hồng ngào ngạt. Sarah lắng nghe Vieri kể -Ông cụ cố nhà anh đem tấm da từ Saint Petersburg về, Đó là quà của Nga hoàng Nicolas vì công lao phục vụ của cụ cố nhà anh
                  -Ở đây đẹp thật -Em có muốn tổ chức lễ cưới ở đây không ? Anh muốn ta tổ chức lễ cưới thật riêng biệt Đột nhiên nước mắt Sarah dàn giụa chảy. Cô thổn thức nhớ lại những năm tháng dài mong ngóng, chờ đợi mơ thấy anh cầu hôn cô. Đây quả thực là giây phút không gì sánh được trong cuộc đời. Cô không nói gì chỉ im lặng tận hưởng cảm giác sung sướng khi giấc mơ ấp ủ bấy lâu nay đã trở thành hiện thực. Cô trả lời và Vieri thở phào nhẹ nhõm -Tuỳ anh, anh muốn ở đâu cũng được -Thế được rồi. Ta sẽ chuẩn bị làm lễ cưới vào cuối tháng 12, sau đó sẽ đi nghỉ tuần trăng mật ở Vinice Dưới bầu trời đầy sao, trong khu vườn ngào ngạt hương hoa,họ ôm hôn nhau thắm thiết. Trong những giây phút tuyệt vời này, họ hoàn toàn quên đi cả Umberto lẫn đám chiến hữu tàn bạo của gã, và chỉ còn tình yêu ngự trị tất cả 11giờ sang hôm sau, Sarah bước vào phòng Umberto.Trước mắt cô là người đàn ông đã suốt bao nhiêu năm qua khống chế đời mình.Cô thấy hắn mặc bộ đồ comlê mới, chải chuốt, trên gài một bông hoa trà, nhưng ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Cô biết hắn đang giằng xé giữa một bên là tình yêu một bên là sĩ diện đàn ông, vốn là tính cách của hắn. Cô cũng biết dù có muốn hắn cũng không thể tiếp tục che chở cho cô nữa. Vẻ căng thẳng và nỗi vui mừng được thấy cô mà hắn không sao giấu nổi làm Sarah cảm động. Cô lặng lẽ ngồi xuống,long quyết tâm chấm dứt mối quan hệ này một cách nhẹ nhàng văn minh Umberto ngồi đó nhìn Sarah, băn khoăn không biết liệu cô sẽ chấp nhận thất bại nặng nề trong trò chơi làm cô mất toàn bộ tài sản này như thế nào. Liệu cô có giữ đúng phong cách Anh trầm tĩnh và lịch sự hay cô đang sẵn sàng bùng nổ, phá phách giữa văn phòng nàyHắn nhìn cô với ánh mắt pha chút kính nể, như 1 con thú nguy hiểm đang dò xét, cân nhắc 1 con thú cũng nguy hiểm ko kém. Hắn vô cùng ngạc nhiên thấy cô đường hoàng và điềm tĩnh. Càng ngắm cô, nỗi khát khao càng dậy lên trong hắn, làm hắn mềm long. Hắn nói, giọng run run. - Thế nào, cô có tin tức gì hay ko? - Tôi đem trả lại ông 1 ngân phiếu. - Cô lo được bao nhiêu. - Ngân phiếu ghi rõ 350,000 bảng, toàn bộ số tiền tôi nợ ông. Tôi muốn lấy 1 biên nhận ghi đúng như trong mảnh giấy kèm theo đây. Umberto ngồi lặng đi, nhận thấy Benedetti thoáng thở phào còn Magistretti sững sờ vì giận dữ. Làm sao cô ta có thể lo đủ số tiền đó ở Paris trong tháng 8 này? Ko tin vào tai mình nữa, hắn với tay cầm lấy tấm ngân phiếu và hoàng toàn ko còn tự chủ khi nhận ra chữ ký của Viere. Giận dữ đến ko thốt lên lời, hắn nhìn Sarah chằm chặp như muốn nuốt chửng cô. Rồi hắn bắt đầu la lối. - Cô nghĩ tôi sẽ nhận sao! Sao cô dám xin hắn tiền? Sao cô lại dám cư xử với tôi như vậy? - Tôi đã lo được 169,000 bảng nhưng ko thể lo tiếp. Tối qua, Vieri khuyên tôi trả lại tiền cho những người định hùn vốn. Anh ấy sẽ hợp tác làm ăn với tôi và ko muốn có ng ngoài tham gia. Umberto nhổm phắt dậy. - Quỷ tha ma bắt hắn đi, hắn phá mọi chuyện của tôi. Sarah đứng dậy, giọng rắn rỏi. - Có lẽ tôi nên đi. Hãy bảo thư ký đánh máy biên nhận cho tôi. Umberto xé tan tấm ngân phiếu, ném vào Sarah.
                  Ko biên nhận gì hết. Tôi ko nhận chi phiếu này. Sarah đanh mặt lại song vẫn giữ giọng điềm tĩnh. - Vieri nói có thể ông sẽ xé tấm ng6an phiếu và rằng nếu ông làm như vậy, tôi cần nói với ông rằng số tiền vẫn được chuyển trực tiếp vào tài khoản của ông tại ngân hàng Thụy Sĩ. Còn bây giờ, Umberto, hãy đưa biên nhận đây. - Cút đi, tôi ko muốn thấy cái mặt cô nữa, cô hại đời tôi, chối từ tình yêu của tôi. Tôi đã cho cô tất cả những gì có thể cho được, còn cô đã lấy tất cả những gì cô có thể lấy. Giờ cô hãy nói cô ko cần tôi nữa. Sarah quay trở lại, vẻ mặt giận dữ đến mức Umberto đứng dậy né người như muốn tránh đòn. - Cầm điện thoại lên, bảo Ornella đánh máy biên nhận cho tôi. Ông là Umberto di Catelli chứ ko phải 1 cậu bé còn thò lò mũi. Giờ đã đến lúc ông quên tôi đi. Tự ông cũng biết rõ điều đấy. Hắn nhìn vào cặp mắt màu tím của cô.
                  Cô nghĩ là tôi có thể quên sao? Tôi đã từng nói tôi yêu cô cho tới khi máu tôi chỉ còn là nước lã. Tôi sẽ ko để cô đi dễ dàng đâu. Tôi nói là tôi làm. Xưa nay tôi đã nói là phải làm. Hắn chạy theo nắm lấy tay cô. - Cô nghĩ là tôi ko dám làm? Sarah gạt hắn ra, vẻ bất cần. - Tôi tin chắc là ông sẽ làm. Thôi, tạm biệt Umberto. Cám ơn tất cả những gì ông đã làm vì tôi. Rất tiếc, chúng ta ko thể tiếp tục là bạn. Sarah về đến CLB Anh đêm đó, thấy Magistretti đã đợi sẵn. Hắn lừ lừ nhìn rồi đòi khoản tiền cô “nợ” Umberto về công bảo vệ, che chở. Cô nhìn hắn vẻ thách thức. - Anh sẽ đánh tôi, bắt tôi phải trả chứ gì? Ko ăn thua đâu. - Sẽ tinh tế hơn nhiều, cô Hallam ah. Tôi muốn đưa cô đi dạo. Chỉ 1 quãng đường thôi, cô yên tâm. Hắn kéo Sarah ra khỏi CLB, qua đường Fontaine tới khu gar a nhiều tầng sau CLB. Sarah chợt thấy bình tĩnh 1 cách lạnh lùng mặc dù biết rõ mình đang trong tình trạng rất nguy hiểm. Hắn dẫn cô tới tầng thượng, cô nhìn ra khắp thành phố nhấp nháy ánh đèn, long dậy lên tình yêu và mong muốn được sống 1 cách thanh bình và điều đó đã tiếp them cho cô sức mạnh. Magistretti giọng lạnh tanh. - Nếu cô ko chịu trả tiền, tôi sẽ cho mang con cô tới đây rồi ném xuống. Sẽ bay 1 đoạn khá dài đấy cô Halam ah. Cô ko trả lời. Hắn túm lấy gáy cô kéo ra mép tầng thượng, buộc cô nhìn xuống. Cơn giận bốc lên trong cô, 1 cơn giận dự chưa từng có. Cô nghĩ đến Lexy, đến cảnh sang sang con bé lại nhẩy vào giường cô, hôn cô tới tấp. Dù tình huống cực kỳ hiểm nghèo, cô ko thể ko cười thầm khi nhớ đến những lời Lexy hay nói, CLB của chúng ta, chương trình tivi của chúng ta, rồi những người góp vốn với chúng ta . Bàn tay Magistretti ngày càng xiết chặt như 1 gọng kìm sắt, Sarah nghĩ đến cảnh đứa con ngây thơ của cô phải đối đầu với những tên giết người tàn bạo như Umberto, Magistretti. Cơn giận bốc lên, cô cố đẩy hắn ra nhưng ko ăn thua gì. Sarah rít lên trong bong tối. - Bỏ tôi ran gay. - Được rồi, khi tôi xong mọi việc. Nào, hãy lại nhìn xem, liệu con gái cô sẽ rơi xuống ra sao. Người ta chắc phải vất vả lắm mới vét được những gì còn sót lại của nó trên vỉa hè. Magistretti ko nhìn thấy cú đá vào giữa 2 chân hắn Laugh Hard Laugh Hard. Hắn chỉ thấy nhói đau, tay rời cổ Sarah, rơi như 1 con chim trúng đạn thẳng xuống vỉa hè tít phía dưới. Sarah lùi lại, hoảng sợ có người dưới đường nhìn lên. Cô vội vã ra cầu thang máy, xuống tầng ngầm, chạy ra phố bên cạnh về CLB. Hoảng sợ nhận thấy mình đã bị đẩy vào vũng bùn bạo lực nơi Umberto vẫn tồn tại, kinh khiếp trước sự nguy hiểm đang rình rập con gái, toàn than cô run lên bần bật, mặt trắng bệch, mồ
                  Cô cố vốc nước nhưng tay run quá, đổ hết ra sàn .Quay sang định gọi cho Vieri báo anh đến với mình, cô kinh hãi thấy mình không sao nhớ được số điện thoại của anh Cũng may ngay lúc đó bà Nicoletti bước vào -Trời ơi, làm sao thế này Sarah Bà Nicoletti vội chạy ra quầy xách tới một chai rượu manh. Bà làm một ngụm lớn, xong rót một ly buộc Sarah uống -Chị không biết em vừa làm gì .Chị sẽ không hỏi đâu nhưng nếu em muốn kể, chị sẽ cố hết sức giúp em -Megistretti đã vừa ở đây -Hắn đâu rồi -Hắn chẳng bao giờ có thể trở lại được nữa Bà Nicoletti nâng cốc cạn một hơi, rồi bà quay sang nắm tay Sarah vỗ về, dỗ dành như một đứa trẻ -Đừng lo nghĩ gì .Chị gọi Vieri đưa em về nhà ngay .Chỉ có 3 chúng ta biết với nhau .Em đã làm những gì cần thiết để đảm bảo anh toàn cho Lexy và bản thân em Umberto ngồi trong văn phòng, tự hỏi sao giờ này Megistretti vẫn chưa về .Quá căng thẳng hắn đi đi lại lại, nhấc ống nghe lên định gọi nhưng rồi lại đặt xuống .Megistretti rời đây lúc 12 h đêm và nói sẽ về khoảng 1h. Umberto nhìn ra những ánh đèn nhấp nháy dưới trời đêm Paris, hốt hoảng với ý nghĩ biết đâu Megistretti đã giết Sarah rồi .Đầu óc hắn như hoàn toàn tê liệt, sự tức giận, nỗi nhục nhã vì mất thể diện và sự đau khổ, thất tình làm hắn gần như quị xuống .Cuối cùng không thể tiếp tục ở lại trong phòng một mình, hắn nhấc máy gọi Benedetti, nhưng đầu kia không có người thưa máy .Chẳng suy nghĩ gì nữa, hắn ra cầu thang máy, xuống gara, lái xe thẳng tới Câu lạc bộ Anh .Tới nơi hắn thấy cảnh sát đang xúm lại trước cửa câu lạc bộ Chen qua đám đông, hắn thấy xác Megistretti nát bét trên vỉa hè .Rõ ràng hắn phải ngã từ trên cao chót vót đang được xây dựng bên cạnh .Có thể nào chính là Sarah đã đẩy Megistretti xuống từ trên đó, hay là do thằng cha lái xe mà chuyện đời nghe qua cứ như là một anh hùng quân đội .Thở dài, Umberto trở lại xe và biến mất trong bóng tối .Đối với hắn tương lai là cả một nỗi cô đơn, đau khổ pải sống xa người đàn bà mà hắn yêu say đắm .Còn Sarah, hắn biết cô chẳng thể nào còn tương lai được nữa.
                  #24
                    Leo* 20.11.2009 17:37:58 (permalink)
                    Chương 25
                    Mary-Ellen, Paris, tháng Mười hai năm 1977 Mary-Ellen đang trang điểm. Cô khóc quá nhiều, đến nỗi phải rửa mặt, trang điểm lại từ đầu. Cô đã trình diễn trong câu lạc bộ của Sarah và rất thành công nhưng hôm nay lại là chuyện khác, thật quá sức tưởng tượng của cô. Cô đang ở trong phòng trang điểm của câu lạc bộ Moulin Rouge và sắp bắt đầu buổi trình diễn quan trọng nhất đời mình. Phần biểu diễn của cô kéo dài hai mươi phút trong nửa sau của chương trình, gồm các vũ điệu do Arden biên đạo, với hầu hết các bài hát do chính cô sáng tác. Cô bắt đầu run lên, không tự chủ được nữa, mặc dù đã diễn tập hàng tuần và được Sarah động viên suốt mấy tháng nay. Sarah cứ nói đi nói lại không việc gì không thể làm được cả, chỉ cần mình tự tin, mình không sợ hãi. Mary-Ellen đang cố trấn tĩnh để tiếp tục trang điểm thì Sarah bước vào, vẻ mặt rạng rỡ. "Đám phóng viên đang kéo đến đây. Tối nay cậu sẽ trở thành ngôi sao, tớ tin chắc như vậy". "Cậu nói với báo chí về tớ cứ như là nói về nhà văn Oscar Wilde với tác phẩm Cô bé Annie mồ côi không bằng. Ôi, với cho tớ cái xô". " Tớ cấm cậu nôn nữa. Nãy giờ cậu đã nôn đến bốn lần rồi, nào, hãy cố kiềm chế một chút." "Thì cậu cứ đi mà bảo cái bụng tớ, tớ đến tưới cả lên các quí khán giả ở hàng ghế đầu mất". "Ai nấy đều thích xem cậu biểu diễn, tối nay, họ sẽ hợp đồng thu băng, cậu sẽ có nhiều tiền, cậu sẽ được gặp lại các con cậu, có khi còn đòi được chúng về với cậu nữa". "Hợp đồng nào thế?" "Các ông chủ lớn đều ở đây, tớ đã bảo họ nên tự dàn xếp với nhau sau buổi diễn. Này, Liz cũng đến đấy. Cô ấy sẽ làm đại diện cho cậu trong buổi đấu giá ký hợp đồng giành quyền thu băng giọng hát của cậu". "Trời đất!" "Nào, nào, hãy đánh má hồng lên một chút - trông cậu xanh quá đi mất" "Không được đâu, Sarah, tớ không thể tiếp tục chịu nổi sự căng thẳng này." "Tối nay, hoặc cậu bơi hoặc là sẽ chìm xuống đáy, nhớ chưa? Hoặc cậu tiếp tục sống một cuộc sống nghèo khổ, chẳng có ý nghĩa gì hoặc là cậu phải cố lên, trở thành một ngôi sao. Nào, xuống nhà đi, chỉ còn năm phút nữa là đến giây phút trọng đại nhất cuộc đời cậu". Mary-Ellen đứng bên cánh gà, nghe dàn nhạc dạo khúc nhạc do cô viết. Cô thấy đầu gối mình cứ run lên, không thể tự chủ được. Cô lo lắng, chuyện gì sẽ xẩy ra nếu đột nhiên cô quên lời những bài hát của mình, mặc dù cô đã viết nên chúng với nỗi đau tuyệt vọng. Bỗng cô nhận ra trên hàng ghế đầu cô con gái Lucy của cô đang ngồi với vẻ căng thẳng hồi hộp, giữa vú Mitzi mà Lexy. Cả ba mắt mở to, xem ra họ cũng hồi hộp không kém gì cô. Rồi màn kéo lên, cô nghe người ta giới thiệu tên cô. Mary-Ellen ưỡn thẳng người, nghĩ tới lời Sarah: Tối nay hoặc là cậu bơi hoặc sẽ chìm xuống đáy. Hoặc cậu sẽ tiếp tục sống một cuộc sống nghèo khổ chẳng có ý nghĩa gì hoặc là cậu phải cố lên, trở thành một ngôi sao. Cô lúng túng, chựng lại một giây. Bỗng cô cảm thấy Sarah nắm vai cô và một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. "Hãy ra đi, hãy cho họ thấy một diễn viên thực thụ là như thế nào. Chúc may mắn!" Sarah đẩy cô ra sân khấu. Cô cảm thấy đèn sân khấu bao quanh mình và nghe tiếng con gái reo lên "Kìa, mẹ kìa". Giọng trẻ con thơ ngây của Lucy vang khắp nhà hát và khi cô cúi chào khán giả, tiếng vỗ tay cảm thông nhất loạt vang lên. Ánh sáng mờ đi và sân khấu trở lại im lặng. Mary-Ellen ngồi xuống, chỉnh lại chiếc ghita. Xong, quay lại gật nhẹ với nhạc trưởng, cô bắt đầu bài hát đã làm khán giả các câu lạc bộ của Sarah mê hồn ngay từ đầu. Bài hát về một đứa trẻ xinh đẹp. Cả nhà hát im lặng nghe. Mary-Ellen không hề biết Sarah và Liz đang hồi hộp theo dõi từ cánh gà, lo lắng không hiểu thần kinh yếu ớt của bạn họ có thể vượt qua thử thách này không. Hai mươi phút trôi qua, Mary-Ellen bằng điệu nhạc, lời ca đưa khán giả đi từ tấn bi kịch của một cô vũ nữ, không khí hào hùng đầy tinh thần yêu nước của một cuộc diễu binh đến niềm vui khi một đứa trẻ chào đời, và nỗi đau mất con. Cô đứng lên, đặt chiếc ghita xuống, hát bài hát cuối cùng. Bài hát có tên Kẻ sống sót. Cô cất giọng hát, nước mắt tuôn dài trên má, giọng cô ngày một mạnh mẽ thiết tha. Những âm thanh cuối cùng của bài hát chìm trong tiếng vỗ tay vang dội của khán giả. Những chùm hoa bay tới tấp lên sân khấu, những người phụ nữ Paris gạt nước mắt, cố giấu là mình đã khóc vì xúc động. Quả là một giây phút đáng nhớ đối với Sarah và Liz khi họ nhìn bạn họ cúi chào khán giả. Mary-Ellen vừa rời sân khấu, Sarah chạy lại, giọng phấn chấn. "Cậu thành công rồi, hãy nghe họ kìa". Mary-Ellen hết nhìn Sarah, Liz đến bé Lucy đang rối rít vỗ tay, tung hoa. Sarah ra hiệu cho cô ra chào khán giả lần nữa. Mary-Ellen trở lại sân khấu, như được dạy, cô cúi chào, giơ tay lên đếm đến năm, sau đó dang rộng, đếm đên năm rồi thả xuống, cúi đầu đếm đến mười. Tiếng vỗ tay vang mãi tới khi nhạc trưởng ra hiệu im lặng. Để chấm dứt buổi diễn, Mary-Ellen hát bài hát mà Sarah cứ nhất quyết bắt cô phải trình bày: Tình ca gửi người chưa quen. Bài hát thơ mộng đầy ước vọng tương lai về một người tình lý tưởng rồi sẽ đến với cô. Mary-Ellen đã hát hết bài, vào hậu trường từ lâu nhưng không khí phấn chấn vẫn đọng lại mãi với khán giả. Gần sáng, Mary-Ellen mới cùng về với Sarah và Liz. Khi họ tới đại lộ Grands, một người ngả mũ chào và chúc mừng họ. Thì ra tin tức về buổi biểu diễn thành công ở Moulin Rouge đã truyền đi các ngả. Mary-Ellen nhìn Sarah mỉm cười. "Người tớ đau dần như bị cúm ấy" "Cậu vừa tạo được một hợp đồng thu băng lớn, có thể giúp cậu nhanh chóng trở nên giầu có. Ngoài ra vô tuyến truyền hình cũng đã quyết định ký hợp đồng để cậu biểu diễn sáu buổi. Riêng tớ, cậu có hợp đồng ba tháng ở Moulin Rouge, tớ sẽ gia hạn hợp đồng thành sáu tháng nếu như tớ có đủ tiền trả công. Từ nay, Liz sẽ làm đại diện cho câu, đồng ý chứ ". Liz dừng lại mua tờ Tin tức buổi sáng vừa xuất bản, tít báo ở mục văn hóa nghệ thuật làm cô sướng run cả người. Cô đưa tờ báo cho Mary-Ellen. "Đọc kỹ đi, thưa cô Tate Thành công của Tate ở Moulin Rouge. Cậu trở nên nổi tiếng rồi đấy. Nhưng mà về đến nhà nhớ ngủ ngay đi. Năm giờ chiều, chúng ta sẽ tổ chức họp báo công bố hợp đồng thu băng. Cuối buổi sáng nay, tớ sẽ gọi điện cho đạo diễn một bộ phim mới dàn xếp để lồng giọng hát của cậu vào phim ấy. Tớ còn nhiều kế hoạch khác nữa cho cậu, cậu không thể nào tưởng tượng hết đâu". Mary-Ellen vào phòng hôn con gái đang ngủ, tay vẫn ôm con cú bằng nhung Lexy tặng nó "cho có bạn". Cô trở về phòng, tự hỏi không biết những gì vừa xảy ra có phải là một giấc mơ không? Thật ra cô khó mà tin được. Đột nhiên, từ chỗ sống nhờ tình thương và sự giúp đỡ của Sarah nay cô đã trở thành một ngôi sao sân khấu. Điều đó còn hơn cả một giấc mơ. Bỗng lòng trỗi dậy một nỗi lo lắng, biết đâu sắp tới cô sẽ không thể biểu diễn thành công như đêm nay. Rồi cô nghĩ đến lời Liz Cậu có cái chất rất bí ẩn mà người ta gọi là chất hiếm hay chất của các ngôi sao. Không gì có thể làm nó mất đi trong cậu. Mặc dù sung sướng đến bàng hoàng trước thành công của chính mình, Mary-Ellen vẫn không thể quên cuộc chiến vẫn đang tiếp tục giữa Sarah và Umberto. Umberto đã thua trong cuộc chiến này, niềm tự hào của hắn bị tổn thương. Hắn đã bị mất thể diện và lòng tin trong tổ chức của hắn. Umberto đặt tờ báo xuống bàn, nhìn không chớp mắt vào bài bái đưa tin Vieri và Sarah sẽ tổ chức đám cưới vào thứ bảy tới. Trang bên là bài về thành công của Mary-Ellen ở Moulin Rouge. Umberto cố gắng tìm cách chấp nhận điều mà hắn sắp phải làm, nhưng chỉ nghĩ đến nó hắn đã không thể chịu nổi. Lúc đầu Sarah chỉ là chuyện riêng của hắn. Nhưng từ khi cô không chịu nộp tiền bảo vệ, mọi chuyện đã trở thành công việc của tổ chức. Sai lầm mới đây nhất của Sarah là cự lại một trong những người của hắn, Renato Friulini, được cử đến thu tiền ở Bal Tabarin. Sau đó, Friulini, con trai ông chùm ở Genoa, đột nhiên mất tích. Có tin nói rằng chính Sarah giết chết Friulini để cứu Davington, tài xế của cô. Umberto châm một điếu xì gà, nhìn ra ngoài. Mọi đường phố đều làm hắn nhớ đến người đàn bà mà hắn yêu quí. Hắn nhớ tới đêm Sarah lao cả xuống bồn nước, nhảy múa sung sướng. Mắt hắn mờ đi, hình dung lại cái ngày Sarah đưa cho hắn chiếc khung ảnh với những tấm hình hai người chụp chung trong những ngày nghỉ tại lâu đài Castelli ở Sicily. Hắn gỡ từng tấm ảnh, đặt lên đó những cái hôn rồi đút vào túi ngực. Nước mắt hắn lăn dài trên má. Thật đáng buồn, Sarah đã tự vượt quá khả năng che chở của hắn và giờ cô sắp phải chịu hậu quả. Hắn nhấc máy, quay một số ở Rome. "Aldo, chú đây. Mọi việc sẵn sàng chưa?" "Cháu sẽ đến sân bay Orly lúc mười giờ sáng". "Chú sẽ ra đón". "Thế hôm nào hành động vậy chú?" "Chú nghĩ là thứ sáu, dù thế nào chắc cũng không thể chậm hơn". "Chú Dominie gửi lời chào và mời chú đến dự đám cưới Gretta". "Chú sẽ đến. Chú phải về Sicily ít lâu". Umberto đặt máy rồi lại nhấc lên gọi Sarah. "Sarah, tôi muốn chúng ta chấm dứt cuộc chiến. Trước đây ta đã là bạn và nếu cô đồng ý, ta sẽ lại là bạn của nhau". Không có tiếng trả lời, hắn tiếp. "Tôi chuẩn bị một món quà tặng cô và mời cô đến ăn tối cùng tôi ở nhà hàng Maxim vào tối thứ sáu, lúc bảy giờ ba mươi". Sarah nghĩ đến giọng nói của Umberto, đến những gì đã xảy ra giữa hai người, những niềm hạnh phúc mà hắn đã đem lại cho cô. Song cô biết rằng, đối với cả hai, giờ phút quyết định đã đến. Trong cuộc chiến này, sẽ chỉ còn một trong hai người sống sót. Vieri đang ở tại ngôi nhà ở Paris thì nghe chuông điện thoại. - Thưa ông, Davington đây. Hắn đã gọi điện mời cô Hallam đi ăn tối vào 7g30 tối thứ 6. - Tôi đã sẵn sang mọi chuyện. - Tôi cũng vậy thưa ông. - Tôi ko muốn anh phải dính vào chuyện này, anh Davington ah. - Tôi biết, nhưng tôi muốn tham gia, giờ đây tôi tự coi như người trong nhà rồi. 6g tối thứ 7, Sarah mặc bộ váy St. Laurent bằng lụa trắng tinh khiết. Bề ngoài trông cô vẫn duyên dáng, điềm tĩnh nhưng trong cô, sự căng thẳng, lo lắng lên cao độ. Khi mới gặp Umberto, cô là 1 cô gái ngây thơ và những ước vọng lớn, nhưng năm tháng qua đi cô đã học được tất thảy mọi điều Umberto có thể dạy cô. Bây giờ cô đã biết rõ lối suy nghĩ và những nguyên tắc sống của hắn. Nhưng liệu như vậy có đủ ko? Liệu cô đã thực sự sẵn sàng cho cuộc đối đầu này chưa? Davington động viên: - Đừng lo, mọi thứ đều tốt đẹp. Cô biết cô phải làm gì. Mọi người đều đã sẵn sàng. Umberto nhìn vào gương, sửa lại bong hoa trà cài trên áo. Trong túi hắn có 1 món quà nhỏ, chiếc ghim cài áo mang hình con bọ cạp bằng ngọc đen điểm kim cương đang giương đuôi sẵn sang tấn công (nghe tả thui đã kết cái này rùi). Hắn nhìn chiếc ghim, đầu nặng trĩu, cố tìm cách tránh cái điều ko thể tránh khỏi. Bây giờ tối, Umberto r axe, đi vào thành phố, tim đập mạnh, đầy lo âu. Hắn tự nhủ phải cố bình tĩnh để Sarah ko thể nhận thấy hắn đau khổ nhường nào. Hôm nay là sinh nhật hắn, hắn sẽ cố đem lại cho cô 1 buổi tối thật đặc biệt. Hắn nhớ đến lần Sn trước, nước mắt trào ra. Những ngày này, trước kia, hắn đã ở bên cô, vui vẻ, sung sướng và khiến hắn nhớ suốt đời. Bước vào nhà hàng Maxim, Umberto ngạc nhiên thấy quanh cảnh vắng lặng, chẳng có ai ngoài viên quản lý ra đón chào và mấy người hầu lăng xăng quanh chiếc bàn Sarah đang ngồi đợi. Hắn đoán ngay là tối nay cô đã thuê toàn bộ nhà hàng, như 1 hình thức cám ơn nhưng gì hắn đã làm cho cô trước đây. Khi hắn tiến về phía bàn cô, dàn nhạc chơi bài Chú sinh nhật vui vẻ và Umberto cũng nhận ra mấy người hầu đang rót vào ly thứ sâm panh Dom Perignon mà hắn ưa thích. Hôn tay Sarah, hắn nói. - Cô lúc nào cũng làm mọi người bất ngờ. Ko thể tưởng tượng nổi là cô đã thuê toàn bộ nhà hàng Maxim buổi tối nay. - Mừng sinh nhật ông, Umberto. Hắn hít 1 hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế tính cảm của mình, - Tôi rất mừng gặp lại cô. Lẽ ra, tôi nên ghét cô mới phải nhưng tôi ko thể. Như tôi vẫn thường nói, tôi yêu cô tới khi nào máu tôi biến thành nước lã. Cô ra hiệu mời hắn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, trong long thoáng chút cảm giác thương xót. - Nào hãy uống sâm banh rồi sẽ gọi món cá hồi kiểu Fagioli mà ông vẫn thích.
                     Tôi sẽ làm chủ bữa tiệc này, ông Umberto ah. - Nhưng cô nhận lời mời của tôi kia mà. Umberto ngồi ngắm bong hình Sarah trong gương. Mái tóc vàng nhạt của cô ánh lên dưới ánh sáng của mấy ngọn nến càng làm tôn them vẻ kiều diễm vốn có của cô. Hắn muốn ôm cô vào long, xin cô tha thứ về mọi chuyện vừa qua nhưng hắn cũng tự biết mọi chuyện đã quá muộn rồi. Hai người uống hết chai sâm banh. Cảm thấy phấn chấn, Umberto muốn thử thuyết phục cô lần cuối. - Mọi chuyện chưa đến nỗi quá muộn. Nếu cô bỏ hắn, tôi sẽ quên hết. Hắn đâu phải là người thực sự, hắn nói thì hay lắm nhưng đâu biết hành động. Rồi cô sẽ chán hắn cho xem. - Đừng nhắc đến Vieri mà làm hỏng bữa tiệc tối nay. Sáng mai, tôi sẽ làm vợ anh ấy. Umberto lắc đầu. - Cô chẳng thay đổi chút nào, vẫn rắn như đá vậy.
                    Thất vọng, Umberto đứng dậy đi tới phòng gọi điện thoại trong nhà hàng. Khi quay lại, hắn thấy trên bàn là 1 bánh sinh nhật hình lâu đài Di Cacstelli. Hắn lặng người nhìn những đường nét chính xác đúng như ngôi nhà mà hắn hằng yêu quí. Sau 1 hồi lâu, 1 cách ngoan ngoãn, hắn thổi tắt mấy ngọn nến trên bánh. - Sẽ chẳng bao giờ có 1 người phụ nữ nào giống cô. Tôi muốn cô biết là ko bao giờ tôi quên cô. Những ngày còn lại trong đời tôi sẽ nghĩ về cô, như cô vẫn ở bên tôi. Đồng hồ nhà thờ Medeleine điểm 10g, Umberto đứng dậy, châm 1 điếu xì gà. - Nào, để tôi đưa cô r axe. Cô vẫn để xe ở bãi đỗ phía ngoài đấy ah? - Tất nhiên, xưa nay tôi vẫn quen thế. - Đêm nay đẹp quá, sao sang như ở Pelermo vậy. Cô có nhớ những đêm Pelermo ko? Cô gật đầu chợt buồn vì 1 tình bạn như vậy lại chấm dứt 1 cách bi thảm.
                    Đi đến cổng khu đỗ xe đặt ngầm dưới đất, Umberto dừng lại châm 1 điếu xì gà nữa. - Thôi, cô đi 1 mình đi, tôi ko thể chịu nổi lúc chia tay cô. Tôi sẽ đứng đây đến khi xe cô đi khuất. Umberto đứng đó, bong hắn nổi lên trên nền ánh từ ngoài đường hắt vào. Điếu xì gà hắn hút tạo thành 1 chấm nhỏ đỏ rực trong bong tối. Nhìn theo bong Sarah đi xa dần, hắn rút túi ra 1 chiếc khăn mùi xoa trắng. Lưỡng lự 1 giây, hắn vẩy khăn ra hiệu cho tên bắn lén đang nấp bên trong. Sarah bước đi, vẫn với dáng điệu duyên dáng. Cô dừng lại 1 chút cho mắt quen với ánh sang lờ mờ dưới gar a. Khi quay lại đưa tay chào Umberto, cô thấy hắn vẫy chiếc khăn trắng và biết rõ hắn đang ra hiệu cho đồng bọn ở trong gara. Hắn chọn đúng kiểu cổ điển, mời cô tới dự 1 bữa tiệc thịnh soạn trước khi thự hiện ý đồ sát hại. Cô bước tiếp, tin rằng Mario Benedetti sẽ thực hiện đúng lời hứa bảo vệ cô, như đã từng bảo vệ, che chở cô từ lần đầu gặp mặt, Umberto đã dàn xếp mọi chuyện nhưng cô cũng đã sẵn sang đối phó. Cô nghiến răng, quyết ko bước nhanh hơn hay tỏ ra sợ hãi (hichic Sarah can đảm dễ sợ). Cô tới gần xe thì 1 tiếng sung vang lên và cô nghe tiếng Umberto thét gọi. (1) Nằm xuống Sarah, vì Chúa hãy nằm xuống. Tên bắn lén nổ 1 phát sung và cùng lúc Sarah nghe thấy 2 tiếng sung khác từ phía đối diện. Quay lại, cô lo lắng nhìn về nơi trước đó Umberto đã đứng, khi hắn thét lời hối tiếc cuối cùng. Vào lúc đó, Sarah nhận ra hắn yêu cô biết chừng nào. Sarah từ từ tiến về chỗ Umberto đang nằm, chiếc áo lục trắng nhuốm máu, mắt mỏ to nhưng ko còn thấy gì nữa. Với hắn, trò chơi đã kết thúc (tội umberto quá) Vieri ném khẩu sung trường xuống, chạy ra khỏi bong tối đến bên Sarah. - Ta hãy đi khỏi đây. Sarah chợt thấy đầu gối như mủn ra, mặt trắng bệch. - Anh làm gì ở đây vậy, em nghĩ Mario lo chuyện này. - Benedetti bị giết trong 1 tai nạn xe điện gần Elysees hồi 7g tối. Ông ấy đang trên đường đến bảo vệ em như đã bàn trước. Đây chẳng là 1 vụ tai nạn xe cộ thuần túy. Ông ấy biết trước sẽ gặp nguy hiểm. 2 tuần qua bọn chúng đã mấy lần ám sát Mario nhưng ông ấy còn bướng bỉnh hơn cả em và Umberto cộng lại. - Nhưng anh làm gì ở đây? - Anh và Davington thay vào chỗ Benedetti. Davington diệt tên bắn lén còn anh thanh toán nợ với Umberto - Nợ nào? - Món nợ anh bị giam giữ hàng năm trong hang núi ở Calcelrama và nằm liệt giường trong bệnh viện ở Rome. Chính Umberto cho người bắt cóc anh. Anh nghĩ là e biết chứ. - Làm sao e có thể biết được. Anh nghĩ là hắn nói hết mọi chuyện với em sao? - Thôi, quên chuyện đó đi, từ giờ hắn thuộc về quá khứ rồi. Chúng ta rất may được Benedetti khuyên hắn đừng giết anh, nói rằng như vậy anh sẽ trở thành bất tử trong em. Em nợ Benedetti mạng sống của em và cả của anh nữa. Sarah bước qua xác con người đã yêu cô suốt bao năm, đi ra khỏi gara, ko hề nhìn lại. Cô quá đau buồn trước cái chết của Umberto đến nỗi ko thể leo lên thang được. Cô cảm thấy được an ủi khi Vieri quàng tay qua vai giúp cô lên trên phố. Giọng nói chắc chắn của anh làm cô yên tâm. Cô nhắm mắt lại, ngả đầu vào vai anh. - Mọi chuyện đã qua rồi, Sarah ah. Em đã thắng và tương lai đầy hạnh phúc. Ngày mai ta sẽ làm lễ cưới và về nhà ở Venice. Sau đó, em định xem sẽ làm gì. - Umberto luôn nói anh là người ko biết hành động. - Hắn nhầm, hắn đánh giá thấp sự phản kháng. Quả là 1 sự nhầm lẫn chết người. Trời về khuya, trong khi báo chí đang xúm lại chụp ảnh Mary-Ellen, Sarah rời khỏi CLB cùng Vieri đi về phía điện Elysees, ko ai nói 1 lời cho đến khi 1 giọng nói quen thuộc vang lên. - Thưa ông, mọi chuyện đã lo liệu chu tất. Ông và cô muốn về khách sạn Ritz ngay hay đợi chút nữa. Chiếc xe lao nhanh đưa họ về khách sạn Ritz, Sarah lên thang gác, vừa đi vừa suy nghĩ. Cô đang được ở bên người yêu và sang mai sẽ làm lễ cưới, tương lai thật là rực rỡ. Cô nhớ lại con đường dài mà cô đã trãi qua từ thời thơ ấu khi cô đến trường với đôi giày rách phải lót bia cát tong để nước khỏi ngấm vào. Cô hài long nghĩ rằng những ngày vất vả đó sẽ ko bao giờ lập lại.
                    #25
                      Leo* 20.11.2009 17:40:45 (permalink)
                      PHẦN KẾT
                      Ngày hẹn, Paris, tháng Năm năm 1982 Paris vào xuân đẹp lạ lùng, nắng vàng đẹp trải dài khắp nơi làm thành phố thêm phần rực rỡ. Sarah lái chiếc xe Lagoda tới điểm hẹn ở kách sạn Ritz. Lần này chỉ còn 3 người bạn. Cô nghĩ về Arlette, nghĩ về nỗi đau khủng khiếp đã khiến bạn cô tự vẫn. Rồi ý nghĩ của cô quay sang Mary- Ellen và thành công của bạn mình. Những thành công vang dội vượt quá sức tưởng tượng của Sarah. Giờ bạn cô đã mua một ngôi nhà rất đẹp trên đỉnh đồi Montmatre sống cùng Lucy. Sarah nghĩ về đời mình trong những năm qua và cảm thấy hài lòng. Cô sống hp cùng Vieri và đã sinh thêm đc 2 cậu con trai. Khi giá cả bất động sản ở Paris đột ngột tăng vọt, cô đã dồn bán toàn bộ tài sản của mình, trừ lâu đài Montalou và thu đc một khoản lớn. Cô đầu từ khoản tiền đó vào khu an dưỡng, xây dựng nó thành khu nghỉ mát lớnn nhất ở Châu Âu. Cuộc sống ở ngôi nàh Venice hoàn toàn yên ổn, nổi khủng khiếp sau khi Umberto mất cũng đã lui dần vào quá khứ mặc dù đôi khi cô vẫn nhớ tới chuyến đi đến Parlemo gặp tên trùm tổ chức của Umberto. Cuộc gặp gỡ thật là đáng sợ, mãi cho đến khi cô đưa cho tên kia lọ đựng tro cốt của Umberto và nói với hắn rằng nếu co chuyện j xảy với cô, gia đình cô hay tài sản của cô thì tro đốt xác cảu các con hắn sẽ đc gửi đến hắn y như vậy. Umberto đã dạy cô dùng lửa trị lửa, lấy bạo lực trị bạo lực. Thậm chí tên trùm ở Parlemo cũng hiểu đc lý lẽ này nên đã ngừng chiến với cô. Mary- Ellen ngắm mình trong gương và mỉm cười. Cô mặc một chiếc quần Jeán và áo lục trắng thêu hoa trang trọng, ngoài khoác chiếc áo lông thú trông thật hợp thời trang. Chợt nghĩ về hai đứa con trai, cô moi túi đọc lại lá thư vừa nhận đc: Mẹ thân yêu! Bao h mẹ đến Madrid? Mẹ hãy gửi cho chúng con 12 tấm ảnh của mẹ, bọn bạn lớp con chúng nó rất thích. Mẹ cố gửi cả băng nữa nhé. Ngày hôm qua Alfonno đánh nhau thâm tím cả mặt mày. Nó bị cảm đang nằm rên hừ hừ. Chúng con rất yêu mẹ và gửi cho mẹ nhiều cái hôn. Mẹ viết thư ngay cho chúng con nhé. Con của mẹ Fausto Họ đặt một phòng ăn riêng, tránh đám phòng viên ảnh quấy rầy. Mary-Ellen bước vào phòng, trào tới ôm chầm lấy Sarah: _ Trông cậu thật tuyệt. Làm bà hoàng có vẻ hợp với cậu đấy. _ Còn cậu trông chỉ khác lần hẹn trước một chút. Cậu định mua cả đồi Montmartre đấy ư? _ Chưa đâu nhưng tớ vừa mua một ngôi nhà bên cạnh nhà tớ. Cậu có nghe tin j về Holly hok? _ Không. Chẳng nghe j cả. Có lẽ cậu ấy sợ Carlos và đồng bọn của hắn bị kết án tù nhiều năm nhất trong lịch sử toà án Pháp vì vụ đánh bom ở sân bay. Bọn chúng sẽ không quên mối thù đó đâu. _ Tớ hi vọng cậu ấy sẽ đến. _ Ít hi vọng lắm Sarah gọi người hầu bàn đem món ăn và vừa định bắt đầu thì viên quản lý bước vào, vẻ mặt bối rối: _ Thưa bà, có người muốn gặp bà. Bà ấy nói bà ấy đc mời đến dự tiệc nhưng có thể nào........... Mary đánh rơi cả dĩa còn Sarah quay lại nhìn con người mặc bộ đồ đen, trên đầu khoác một chiếc khăn che kín hết cả mặt trông giống một tu sĩ. Mất hết vài giấy, tất cả đều im lặng, sửng sốt. Sarah chợt nhận ra Holly, ào đến ôm chầm lấy cô:
                      _ Trời đất, vậy mà cậu làm tớ và Mary nhìn mãi không ra. Holly mỉm cười vui vẻ tới sang ôm hôn cả hai bạn: _ Trông cậu vẫn xinh đẹp Sarah ah, cả Mary nữa, tớ nghe nói cậu thành công lắm. Mary-Ellen mắt chớp chớp như sắp khóc: _ Còn cậu ra sao Holly? _ Tớ trở về Ailen, trốn trong khu nàh của gia đình tớ trong một năm không gặp ai cũng chẳng làm j. Sau đó tớ quay lại Dunblin để theo học một khoá trở thành tu sĩ. Tháng tới tớ sẽ nguyện lần cuối sau đó sẽ ở lại mãi trong tu viện. Sarah nghĩ từng lời Holly nói: _ Cậu thực sự muốn như vậy ah? _ Có lẽ từ lâu tớ đã muốn làm như vậy. Trước đây tớ đã cố chống lại ý nghĩ đó. Mary-Ellen cuối cùng cũng lấy lại đc bình tĩnh: _ Nhưng cậu vẫn thành đạt trong cách sống của cậu đấy thôi? Holly giải thích như đang bày vẽ cho một đứa trẻ: _ Sarah nghĩ là cậu ấy muốn quyền lực nhưng thực ra là cậu ấy chỉ muốn làm vợ của Vieri. Cậu nghĩ cậu cần gia đình, gốc rễ nhưng cái cậu cần là một sự đảm bảo về tài chính. Tớ thì muốn có một tâm hồn thanh thản và cuối cùng tớ cũng đã có đc sự thanh thản như vậy.
                      Trong nắng chiều vàng rực, Vieri nhìn Mary-Ellen ra khỏi khách sạn Ritz hoà vào đám người hâm mộ đang chờ đợi sẵn. Sau đó là một nữ tu sĩ lặng lẽ đi về hương Vendome Acade. Cuối cùng là Sarah, tay ôm một bó hoa hồng lớn. Anh vội sang đường đón cô: _ Anh nghĩ có lẽ em thích đc chồng đưa về Venice. _ Đc thế thì tuyệt quá. _ Mary-Ellen trông khoẻ mạnh quá nhưng sao hok thấy Holly đâu cả? _ Holly giờ là tu sĩ rồi. Tháng tới cô ấy sẽ vào dòng tu kín nên đây sẽ là lần gặp cuối cùng. Lần sau em sẽ mời Liz Lind thay cho cô ấy. Vieri nắm tay trong khi Davington đưa họ ra khỏi thành phố. Vieri nhớ lại cô gái với bó hoa kiểu Victory trên tay, cái đêm hai người gặp nhau ở nhà Castelli ở Bois. Sarah mong sớm gặp lại Lexy và hai cậu con trai. Paris có quá nhiều ký ức hok đẹp mà cô cố quên đi. Khi Davington lái xe vào đường cao tốc, cô nhắc: _ Hãy chú ý mặt đường một chút anh Davington _ Tất nhiên, lúc nào tôi cũng chú ý. Sarah hôn người đàn ông cô yêu và cũng đã yêu cô ngay từ lần gặp đầu. Trò chơi thật là khốc liệt nhưng cô đã thắng và chiến thắng và chiến thắng là điều có ý nghĩa hơn cả trong cuộc đời. Chiến thắng và yêu thương!
                      #26
                        Ct.Ly 22.11.2009 03:54:39 (permalink)
                        #27
                          Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 27 trên tổng số 27 bài trong đề mục
                          Chuyển nhanh đến:

                          Thống kê hiện tại

                          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                          Kiểu:
                          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9