Tiểu thuyết NHỮNG NGƯỜI VÔ TỘI
kevinp1 03.11.2009 19:28:00 (permalink)
 
Hello mấy bạn mấy anh mấy chị. Mình mới lần đầu viết tiểu thuyết, có gì thì xin cứ thẳng tay, có sai chỗ nao mình sẽ sữa lại. Phê bình vào nhé. Cảm ơn.
 
 
I
 
 
Tôi không biết nên bắt đầu từ đâu. Suốt quãng đường ấy tôi không thể cầm bút ghi lại hết tất cả mọi sự việc. Bởi thật khó để tả nổi niềm lúc ấy, những đôi mắt, những nổi đau. Cái điều quanh đi quẩn lại trong đầu tôi suốt mấy mươi năm nay. Không phải vì tôi làm sai nên hối hận. Không phải vì tôi gây ra nên thấy tội lỗi. Mà là những chuyện xảy ra như thế đối với bất kì một ai cũng sẽ cảm thấy vậy thôi.
Với một phép thuật nào đó, tôi không chắc, mà lại làm tôi nhớ dai nhớ mãi những điều đáng sợ đó. Những con người vô tội cứ thét gầm thét gào bên tai. Mặt trời dường như không chiếu sáng một khoảng thời gian dài. Mưa không rơi xuống mà lại để sương ngự trị. Lúc đó, điều tồi tệ kia đã từng xảy ra.
Lạnh buốt. Giá rét. Đông sang. Ấy thế mà mọi người vẫn ra đường đông nghẹt. Ai nấy đều có một vẻ buồn thảm sầu. Khiếp, một ông lão đã ngã uỵch xuống vì không chống chọi nổi với thời tiết. Và hầu hết mọi người không ai quan tâm nhau cả. Giống cái gọi là Chiến Tranh Lạnh. Thật thế, tôi nói chẳng sai.
Vượt qua hàng hàng lớp lớp người thì ta sẽ đặt ngay con mắt vào ông Ronald Thủ Lĩnh. Ông sống nơi đây được hơn sáu mươi năm tuổi đời. Và ông đã từng nói sẽ nguyện chết cùng quê hương. Sở dĩ ông có cái tên gọi thân mật thế là vì những lời nói từ ông. Không cần biết đó là đúng hay là sai, cứ hể là do ông nói là mọi người răm rắp nghe lời. Một sức hút mảnh liệt. Ồ ! Đó cũng là phải qua một quá trình sống lâu dài. Sống bằng trái tim chân thật thì mới đạt được kết quả ấy chứ.
Vậy đấy, mà giờ đây. Ông Ronald vẫn không nói không lo không làm việc mà ngồi một mình trước quán rượu Pastarol ngày ngày đêm đêm. Ông chỉ còn lại một cái xác không hồn, chỉ biết cầm ly rượu ngớp ngáp vài miếng rồi lại đặt xuống. đôi mắt suy sụp nhìn chằm chằm mãi vào Trân Châu Cảng phía bên kia, cách một bãi biển lớn.
Vào cuối năm 1941, vào lúc vụ bom tấn xảy ra. Mọi người đã bắt đầu như thế rồi. Đó đã từng là một bến cảng xinh đẹp với biết bao con người ca múa vui chơi thì giờ tan hoang tiêu điều, con người chỉ biết rầu rĩ bước đi, gục ngã. Tóc đã xám màu, môi mỏng lại vì lạnh, đôi tay giờ làm được gì nữa.
Nơi đây cách Trân Châu Cảng khoảng mấy mươi ngày đường biển. Dẫu rất xa nhưng như rất gần, gần như anh em. Lúc nơi đó bị thương thì nơi đây cũng thấy đau vậy. Nhất là vào lúc trận chiến còn kéo dài mãi như thế này, chỉ cần làn gió thổi nhẹ thôi là mọi người đã muốn bay, bay theo biết bao khí độc mà gió mang bên mình. Vào lúc như thế này, nhìn hai anh em như là hai người xa lạ, thuộc hai chòm sao Song Tử luôn đối nghịch nhau. Người này không muốn đau, người kia cũng chẳng muốn rát.
Nơi đây có một ngục tù do anh tôi quản lí. Nó được gọi là Địa Ngục. Tôi nhớ anh tôi có gởi cho tôi bức thư có đoạn như vầy.
“Em trai à ! Anh nói cho mà nghe mà biết nhưng đừng có bép xép với ai. Dù thế nào đi chăng nữa, dù có đút lót bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì em cũng không được vào Địa Ngục nhé. Anh cấm đấy. Nơi đây mỗi ngày anh quản lí thì đều có một phạm nhân chầu diêm vương. Bởi hai ông chúa nơi đây thích cá cược lắm. Cứ một đợt trăng lặn là hai ổng lại bắt thăm xem sẽ đến ai được vinh hạnh nhảy xuống vực thẳm. Chi tiết thì anh khó lòng mà kể lại. Em hãy cố mà nhớ lấy lời anh đấy”.
Có lẻ ngoại trừ Ronald thì không ai dám can đảm bước chân vào nơi đó. Họ chỉ muốn chết quách cho xong. Phạm nhân gào lên, hai tay ôm mặt gục xuống trước vành móng ngựa khi nghe quan tòa phán hai chữ “Vào tù”.
Một người nữa là thẩm phán Edward, người đã đưa hơn chục phạm nhân vào cái chết ở Địa Ngục. Khi gặp ông, nam ngả nón, nữ cúi người, ai ai cũng chào nhưng với cái vẻ khinh bỉ. Ông ta mê tiền còn hơn tính mạng của mình. Cho nên nếu nhà nghèo thì đừng mong thoát tội. Nói lưới trời lồng lộng nhưng từ đấy tôi chưa bao giờ thấy ông lọt cả. Sở dĩ thế là vì các chính quyền cấp cao đang lo lắng về cái trận chiến hơn lòng dân. Họ có đến cũng dửng dưng như không có chuyện gì đã từng xảy ra ở Địa Ngục.
Ông Edward vào cuôi thập kỉ trước là một người bạn chí thân với Ronald, là một người hiền lành chất phác. Nhưng cho đến thời loạn lạc thì ông chỉ nghĩ đến bản thân mà thôi. Tôi không cho rằng là bản tính ông như thế, mà đó cũng là do định mệnh kêu réo dẫn đến hàng chục hàng trăm chuyện không may không vui xảy ra. Edward Khát Tiền, chúng tôi thường gọi thế, có một quan niệm sống là ‘Lửa sẽ không cháy khi không có vật bắt cháy’. Đó cũng là câu nói mà tôi thích nhất từ ông. Nhưng lúc này quan niệm đó rồi chả thấy đâu. Ông cất trong tủ áo, túi tiền, hay để trên kệ rồi.
Cứ sau mỗi lần phán xong án tình, ông Edward lại xách cái thân hình khổng lồ đi sang từ con phố này đến con phố khác. Ông đã ba lần đi ngang nhà tôi với vẻ mặt ũ rũ. Bởi lúc đó, hình như túi ông bị cháy. Dù thế nào, ông cũng ghé ngang cái quán Pastarol một chuyến. Để chữa đói mà. Cái món ông thường gọi là rau trộn cơm, rất bình dân. Nhưng hôm ấy thì khác, ông lại kêu rất sang, một chén cơm trắng, một trứng vịt, một con gà quay, và cả một chén súp tổ yến nữa. Dường như muốn chọc tức đâm thọc ai vậy. Tôi ngồi bên mà thèm thuồng những món ấy. Cái dáng ăn ngồm ngoàm của Edward Khát Tiền nay trở thành dáng lịch sự nhã nhặn, thay đổi hẳn đi. Mọi bữa thì xin một đồng không cho nhưng từ lúc đó, ông hay boa tiền cho hầu bàn. Và cũng với vẻ ủ rũ, ông ra đi.
Tôi vẫn còn lại trong quán Pastarol. Nhưng hôm ấy thật lạ. Hai chị em sinh đôi nhà William đâu rồi tôi không thấy. Có lẻ sau này tôi kể về họ rõ hơn. Sơ qua thì họ cũng là một cặp mỹ nhân thuộc hạng nhất nhì thành phố chứ chẳng chơi. Thì ra lúc đó họ đã qua đời tại Trân Châu Cảng, kể cũng buồn, mới hai mươi mấy tuổi đời. Ôi ! Định mệnh. “Gió hãy thổi mạnh lên đi !”. Lúc đó tôi nghĩ thế đấy. Gió thổi mạnh sẽ thổi đi được cái nổi niềm cảm xúc trong lòng tôi.
Còn kì lạ hơn nữa nếu trong quán này không có tôi. Bởi tôi là khách quá quen với chủ quán, ông Darren Mắt Hí. Mọi hôm ông thường lại hỏi tôi mỗi một câu đầu tiên bắt chuyện: “Một chai Wishky hay rượu nho ?”. Nhưng sau khi nghe tin hai đứa em gái sinh đôi mình qua đời thì chẳng nói một câu, một từ nào.
Và rồi, một tiếng Rầm vang trời lại nổ lên. Không biết từ nơi nào nhưng tôi chắc không phải là chuyện hay.
Tôi cũng tò mò chạy theo đám người. Mặc dù họ không quan tâm nhau nhưng có lẻ chuyện này đang làm họ hứng thú. Thì đó chính cái tiếng nổ hơi ga phát ra từ nhà của giáo sư Ogden, người tài giỏi nhất làng. Chẳng biết chuyện gì làm cho cuộc đời ông phải xảy ra chuyện này.
Khói đen nghi ngút bốc lên. Một mùi khó ngửi. Mọi người trầm trồ trố mắt, người nhìn lên, kẻ nhìn xuống. Nhưng họ không thiết gì gọi Cấp cứu. Chính thời gian đó, vụ Tự Sát, chúng tôi gọi thế, nổ ra.
Ông thẩm phán Edward, bà giám chứng Tobey, lão nghiệm thi Ralph. Và nhiều người khác nữa, họ cùng đến đây để xét cái vụ Tự Sát này. Tôi bị cấm lên trên đó nên không biết chuyện gì xảy ra.
Ba, bốn giờ đồng hồ trôi qua, tôi vẫn chưa nghe tin tức gì. Tim tôi thình thịch thình thịch đập từng nhịp. Tay tôi nắm chặt lại. Mắt trừng nhìn lên cửa sổ nhà giáo sư. Trong những giây này, tôi nghĩ mình đang mơ vậy. Thật khó. Thật khó để biết sẽ đến ai đây, ai sẽ như Ogden nữa đây.
“Ôi ! Mây đen lại kéo đến làng ta !”. Một người đàn ông than trách.
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2009 19:30:20 bởi kevinp1 >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9