Viễn Xứ Lạnh Đông
_ Thế là lại một mùa đông lạnh nữa đến, quấn đi bao nhiêu gió, nắng ấm và hồn ấm áp, chỉ còn đây một bờ vai lạnh cô đơn trước gió đông đầu mùa, ngoài kia tuyết đã điểm một mầu trắng trinh nguyên, trắng như một khoảng trống mênh mông hư không, ảo giác không có thật. Như khoảng trống tâm hồn tôi lúc này vậy... _ Mùa đông thử hỏi ai không lạnh ( Nhất là với những ai, không yêu _ chưa yêu... thì mùa đông thật khủng khiếp... )
Tuyết đông Đầu Mùa Sáng nay ta thức dậy Ngoài trời tuyết đã rơi Phủ kín trắng xóa trời Tuyết đầu mùa đông điểm. Đông đã đến đây rồi Giao mùa thêm nỗi nhớ Thế là ta đã ở Bảy mùa tuyết qua rơi (!...) Quê nhà xa ơi hỡi : Nỗi nhớ ngày cộng thêm Sầu buồn lòng đong đếm Từng bông tuyết tỏa bay... Chợt sống mũi cay cay Bao đông lạc nơi này Khoé mắt đượm buồn cay Trong nhiều đêm viễn xứ... Bên khung cửa thiếu nữ Lòng nôn nóng bồn chồn Nỗi thét gào từng cơn Sáng nay: đông đã về.... Chuông Gió 31/10/09
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.03.2010 06:42:06 bởi chuonggio_ngaytrove0 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: