Thơ Nhã Ca
Thơ Nhã Ca Tên thật : Trần thị Thu Vân Sinh ngày 20-10-1939 tại Huế Vợ thi sĩ Trần Dạ Từ Sau năm 1975 bị Cộng Sản giam cầm một thời gian vì tội biệt kích văn hoá, sau đó, tỵ nạn ở Thuỵ Sĩ. Định cư tại Hoa Kỳ từ năm 1992.
Tác phẩm đã xuất bản:
Nhã Ca mới (1965), Đêm nghe tiếng đại bác (1966), Đêm dậy thì (1966), Bóng tối thời con gái (1967), Khi bước xuống (1967), Người tình ngoài mặt trận (1967), Sống một ngày (1967), Xuân thì (1967), Những giọt nắng vàng (1968), Đoàn nữ binh mùa thu (1969), Giải khăn sô cho Huế (1969), Một mai khi hoà bình (1969), Mưa trên cây sầu đông (1969), Phượng hoàng (1969), Tình ca cho Huế đổ nát (1969), Dạ khúc bên kia phố (1970), Tình ca trong lửa đỏ (1970), Đời ca hát (1971), Lăn về phía mặt trời (1971), Trưa áo trắng (1972), Toà bin -đing bỏ không (1973), Bước khẽ tới người thương (1974)... Bài Nhã ca thứ nhất Tôi làm con gái Buồn như lá cây Chút hồn thơ dại Xanh xao tháng ngày Tôi làm con gái Một lần qua đây Rồi không trở lại Ôi mùa xuân này Tôi làm con gái Đời như heo may Tình bằng cỏ dại Giận hờn không khuây Tôi làm con gái Một lần yêu người Một lần mãi mãi Bao giờ cho nguôi Tôi làm con gái Bao nhiêu tuổi đời Bấy lần thơ dại Buồn không ai hay. Bài Nhã ca thứ hai Cánh tay từ giã Vẫy trong hồn tôi Nỗi buồn quá khứ Phong phanh mắt người Một mùa đông ấy Tôi về xót thương Tiếng cười thức dậy Trong hồn khói sương Những cành hoa cũ Bao nhiêu tuổi rồi Mà lòng chợt nhớ Đã sầu quên thôi Một đời con gái Bấy nhiêu giận hờn Bài thơ để lại Mối sầu lớn không Thôi nhìn chi nữa Bàn tay héo hon Ghé môi sầu Đêm chìm xuống khi tình yêu thức dậy Trăng mờ hơn cho sao biếc trao tình Em cũng sầu hơn vì quá xa anh Dù tiếng nói trong hồn ta đã sát Và đôi mắt uống hình nhau đã chật Tay nâng tay thương nhớ nuốt trong lời Đêm buồn sương làm mắt ướt xa xôi Và giá lạnh bao nhiêu lời tình tự Nghe ánh sáng dưới chân mình cách trở Với trăng sương mờ ngó bước chung đôi Bước khẽ nghe anh, bóng lấp ta rồi Cây gió lạ cúi đầu nâng tiếng gọi Anh cũng nâng em lên bằng cái nhìn gạch ngói Bằng hơi thở mềm còn quấn quít bên nhau Anh mời em nào ghé lại môi sầu Đêm chìm đắm và tình yêu trở giấc... Bàn tay chàng
Anh gửi bàn tay trên tóc em Những ngày xa mái tóc hao mòn Bàn tay báo hiệu mùa đông tới Năm ngón buồn ôm tuổi thiếu niên Quả phượng vừa khô trên nhánh cao Cây vừa hiu quạnh cổng trường sâu Tôi về ngó lại thời con gái Thành phố già nua những gốc sầu
Tóc hết thời xanh, tuổi hết dài
Hồn bưng bình mật đắng tương lai
Xa chàng thức dây khi chiều tối
Những ngón tay mềm vuốt mặt tôi
Thanh xuân Chợt tiếng buồn xưa động bóng cây
Người đi chưa dạt dấu chân bày
Bàn tay nằm đó không ngày tháng
Tình ái xin về với cỏ may Và lá mùa xanh cũng đỏ dần
Còn đây niềm hối tiếc thanh xuân
Giấc mơ choàng dậy tan hình bóng
Và nỗi tàn phai gõ một lần Kỷ niệm sầu như tiếng thở dài
Khuya chìm trong tiếng khóc tương lai
Tầm xa hạnh phúc bằng đêm tối
Tôi mất thời gian lỡ nụ cười Đời sống ôi buồn như cỏ khô
Này anh, em cũng tợ sương mù
Khi về tay nhỏ che trời rét
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ. r Bài tháng sáu
Với thân nhỏ chín muồi trăm tội lỗi
Tôi trở về mang tủi nhục trên vai
Giữa ngả ba đường tay hờ gối mỏi
Tôi cầu xin đời ban phép lạ tương lai
Người cũng vậy lòng muôn nghìn dối trá
Vờ thương yêu vờ đắm đuối ân tình
Tôi trót dại, tin lời trao tất cả
Đâu biết người mang nửa dạ yêu tinh
Thôi tình ái hãy về theo ảo mộng
Ta lỡ đi xa hết nửa đời rồi
Người phụ rẫy, ngày điêu tàn đứng bóng
Đêm nghẹn ngào chan muối mặn trong môi
Tôi đã biết tội thân làm con gái
Đời không thương tất cả héo khô dần
Không hiểu về đâu để cầu sám hối
Tôi đốt lỡ lầm theo với tuổi thanh xuân
Tên người ư, đã trở về bóng tối
Tôi đã vô tri giữa tháng năm dài
Và mỗi bận có một người nhắc lại Tôi cố tìm nhưng chẳng nhớ tên ai. r Tiếng Chuông Thiên Mụ Tôi lớn lên bên này sông Hương
Con sông chẻ đời ra những vùng thương nhớ
Cây trái Kim Long, sắt thép cầu Bạch Hổ
Cửa từ bi vồn vã bước chân sông
Mặt nước xanh trong suốt tuổi thơ hồng
Tháp cổ chuông xưa sông hiền sóng mọn
Những đêm tối bao la những ngày tháng lớn
Những sáng chim chiều dế canh gà
Tiếng chuông buồn vui dợn thấu trong da
Người với chuông như chiều với tối Tôi bỏ nhà ra đi năm mười chín tuổi
Đêm trước ngày đi nằm đợi tiếng chuông
Cuối cơn điên đầu giấc ngủ đau buồn
Tiếng chuông đến dịu dàng lay tôi dậy Tiếng chuông đến và đi chỉ mình tôi thấy
Chỉ mình tôi nhìn thấy tiếng chuông tan
Tiếng chuông tan đều như hơi thở anh em
Tiếng chuông tan rời như lệ mẹ hiền
Tiếng chuông tan lâu như mưa ngoài phố
Tiếng chuông tan dài như đêm không ngủ
Tiếng chuông tan tành như tiếng vỡ trong tôi Từ dạo xa chuông khôn lớn giữa đời
Đổi họ thay tên viết văn làm báo
Cơm áo dạy mồm ăn lơ nói láo
Của từ bi xưa mất dấu đứa con hư
Tháp cổ chuông xưa, sông nhỏ sương mù
Giòng nước cũ trong mắt nhìn ẩm đục
Con đường cũ trong hồn nghe cỏ mọc
Chuông cũ giờ đây bằn bặt trong da
Tuổi hồng sa chân chết đuối bao giờ
Ngày tháng cũ cầm bằng như nước lũ Nhưng sao chiều nay bỗng bàng hoàng nhớ
Tiếng chuông xưa bừng sống lại trong tôi
Tiếng chuông xưa kìa tuổi dại ta ơi
Chuông òa vỡ trong tôi nghìn tiếng nói
Những mảnh đồng đen như da đêm tối
Những mảnh đồng đen như tiếng cựa mình
Những mảnh đồng đen như máu phục sinh
Những mảnh đồng đen kề nhau bước tới Tôi thức dậy rồi đây chuông ơi chuông hỡi
Tôi thức dậy đây tôi thức dậy rồi
Thức dậy thực sự rồi
Thức dậy cùng giông bão
Thức dậy cùng tan vỡ
Thức dậy cùng lịch sử Mẹ hiền ơi thành phố cũ chiều nay
Có tiếng chuông nào rơi như lệ trên tay
Trên mặt nước trên mặt người mặt lộ
Cho con trở về đừng mê sảng ngó. r Vết chân con Tôi bây giờ đứng thu thân
Sống cam phận nhỏ chia phần an vui
Cây mang nặng vết thương người
Phố xưa tiếng động đã vùi lấp anh
Cổng nào nhỏ dấu chim xanh
Nỗi bi thương cũ xin dành phút giây Vết chân con lẫn bóng ngày
Lá bi quan thoắt rơi đầy tuổi thơ r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.11.2009 19:24:02 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: