VỊNH KIẾM GHẾ
Có người đi nghịch bằng đầu gối
Như thể đã làm gì mắc tội
Cứ tưởng thân kia bị kiếp mồi
Nào hay tướng ấy là con rối
Bò lê ngó bộ lắm lôi thôi
Liếm láp xem chừng nhiều tội lỗi
Kiếm ghế nhục hình chẳng sợ tồi
Rắp tâm danh phận trong đời nổi
HANSY
THỞ THAN
---*---
Xuân về lẻ bóng nằm ôm gối
Đơn chiếc phòng không nhìn thấy tội
Sớm tối cơm niêu cảnh cút côi
Tháng năm nước lọ đầu thêm rối
Duyên xưa hẹn lỡ cũng lâu rồi
Bạn cũ sai thề nay biết lỗi
Đã để cho đời tuột dốc trôi
Như thuyền mất lái lênh đênh nổi.
3/1/2013
Tuyen45
CHƯA NỔI
Xuân đi xuân đến buồn chăn gối
Số kiếp hồng nhan sao lắm tội
Không nhớ không thương bởi chán đời
Lắm cười lắm khóc vì gây rối
Dung nhan khó thấy chỗ ưa nhìn
Tiết hạnh dễ tìm nơi bắt lỗi
Chữ nghĩa cao siêu chứa một bồ
Tiếng tăm tuy có mà chưa nổi.
Lá chờ rơi 04/01/2013
SỤC SÔI
Lội suối băng đèo mòn cả gối
Nghĩ thân nam tử thật là tội
Nhớ thèm sáng tối khiến bồi hồi
Tơ tưởng đêm ngày thêm bối rối
Cò cướp giữa đường chịu tiếng ôi
Đi chưa tới chợ đành mang lỗi
Luận bàn chuyện ấy nghe ham rồi
Vũ khúc liên hồi sao bước nổi
HANSY
VỠ MỘNG
---*---
Vỡ mộng tình đầu sầu thấm gối
Phòng loan tăm tối ai gây tội..?
Vì người đơm chuyện đặt điều oan
Do kẻ dỗi hơi nhằm phá rối
Bởi tại chúng mình chẳng vững tâm
Vậy là hai đứa gây nên lỗi
Bây giờ nghĩ lại giọt châu rơi
Thấy tiếc mà không làm lại nổi.
4/1/2013
Tuyen45
VỀ VỘI
---*---
Trăng hoa vợ bắt quỳ sưng gối
Xanh xám mặt mày nhìn quá tội
Bởi chán cơm nhà thịt chẳng tươi
Vì mê phở quán mỳ không rối
Đâu ngờ duyên mượn chỉ thêm khờ
Nay biết tình vay là có lỗi
Về vội với con gọn cửa nhà
Vợ chồng hòa thuận vui sôi nổi.
5/1/2013
Tuyen45
CHƠI KHÔNG NỔI
Xin chống hai tay quì hai gối
Đã trót lỡ lầm cam nhận tội
Thượng đế an bài chuyện bướm hoa
Con người khó tránh điều rắc rối
Mấy ai chẳng có chuyện tâm tình
Thiên hạ đâu là không tội lỗi
Vẫn thích du dương với núi đồi
Dẫu rằng kiệt sức chơi không nổi.
Lá chờ rơi 06/01/2013
THAN ÔI
Tình phụ lạnh tanh màn chiếu gối
Cô đơn thui thủi thân vô tội
Yêu thương cõi thế lắm lòi còi
Tình ái giữa đời ôi rắc rối
Chung thủy ngu ngơ ấy nên hời
Thật lòng khờ dại thì đâu lỗi
Cô phòng lạnh lẽo quá đi trời
Côi cút mãi hoài sao chịu nổi
HANSY