TRÙM CHĂN MẶC VÁY / THƠ ĐƯỜNG XƯỚNG HỌA
TRÙM CHĂN MẶC VÁY
---*---
Đề tài thế sự khó vào thơ
Một thuở…tránh xa đến tận giờ
Vận nước nghe nhiều đồ thấy chán
Tình người biết lắm hóa ra trơ
Lơ ngơ không khéo mồm mang vạ
Loác choác chẳng khôn khám đợi chờ
Cứ viết chân dài và váy ngắn
Biết đâu lại nổi tiếng không ngờ !
Hồ Văn Thiện
CÁC BÀI HỌA :
ĐƯƠNG THỜI
---*---
Đương thời thế sự ám vần thơ
Biết đã từ lâu chẳng phải giờ
Trắng bảo là đen đâu có ngượng
Xanh thì đấy đỏ đúng là trơ
Nói ra sự thật nhà lao đợi
Tố giác quan tham ngục tối chờ
Cứ viết thẳng băng như mắt thấy
Nhà tù tiếp đón hỏi ai ngờ ?
21/4/2015
Tuyen45
THẾ SỰ VÀ THƠ
Thế sự luôn luôn nóng với…Thơ
Từ lâu đã viết đến bây giờ
Đề cao trách nhiệm không hề ngượng
Bày tỏ quan tâm chẳng thấy trơ
Mũ chụp lên đầu…nghe Khám đợi
“Luật” quàng vào cổ…ngóng Lao chờ
Mặc người sướt mướt cùng em út
Chính trực nào ai có thể ngờ ?
Lê Trường Hưởng
PHẢI NHƯ ÔNG HƯỞNG
Cần biết cách đưa thép tới thơ(*)
Phương châm vạch sẵn tự bao giờ.
Đừng vì hiểu lắm rồi đâm chán
Không bởi biết nhiều lại hóa trơ.
Chẳng sợ câu thơ tù vẫn đợi
Không lo bài viết khám đang chờ.
Cứ luôn mạnh mẽ như ông Hưởng
Kết quả tuyệt hay-chẳng thể ngờ!
Xuân Lộc
(*)"Nay ở trong thơ nên có thép"(Sóng Hồng)
THỜI CUỘC VÀ THƠ
Thời cuộc phải luôn gắn với ... Thơ
Bao nguồn cảm hứng đến từng giờ
Câu từ khúc triết gươm thêm sắc
Ý tứ sâu xa giáo hết trơ
Bút thép phân minh đâu ngục đợi
Mực son vạch rõ chẳng lao chờ
Tâm trong dạ sáng không lo sợ
Mặc váy trùm chăn mới đáng ngờ
Nguyễn Bình Xuyên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.06.2015 00:34:51 bởi tuyen45 >