Đêm đông lạnh, ngồi co ro trong chăn xem TV, chợt nghe tiếng rao “bánh khúc”.
Một chút thèm…
Dạ dày hơi xao xuyến…
Mấy hôm sau, đi làm về thấy vợ ngồi trước cả một rổ to đùng trông xa giống ngải cứu. Vợ hỏi: “Đố anh biết rau gì đây?”.
Biết ngay ko phải ngải cứu, ngó nghiêng chút, thấy giông giống cái lá vợ chỉ cho xem hồi đi biển mùa đông mấy năm trước.
“Lá khúc”.
Vợ cười: “Sao biết? Đoán mò hả?”.
Chà, thế là tối nay có bánh khúc nóng ăn rồi.
…
Khung cảnh cả nhà thật nhộn nhịp, như kiểu gói bánh chưng Tết ý. Người nhặt lá khúc, người ngâm đỗ, người vo gạo, người ngồi nhìn, người chạy lăng xăng…
Nhưng giờ có kinh nghiệm rồi mới dám nói cái vụ chuẩn bị rau khúc mới hãi nhất. Nhặt cả rổ to đùng rồi rửa sạch, luộc lên rồi đem giã nhuyễn để trộn với bột. Hai vợ chồng cứ nghĩ đơn giản là quẳng rau vào máy xay sinh tố cho nó nhanh. Ai ngờ quẳng vào đến hai cái máy đều ko xong. Cha mẹ ơi, thế là phải lên sân thượng khuân cái cối đá xuống giã, đúng kiểu truyền thống luôn
. Đang lúc giã, úp mặt vào ngửi thử xem có mùi vị gì đặc biệt không, chả thấy gì cả, như rau muống luộc. Mất đến 4 cối mới giã xong đống rau khúc. Giã xong rồi trộn với bột, rồi nặn với nhân đỗ thịt như nặn bánh chay, đến lúc này mới thấy mùi thơm của rau khúc, công nhận lên mùi bánh khúc thật, tý nữa hấp bánh thơm phải biết… Đến 11h đêm mới nặn xong bánh, rồi mới bắc chõ, rắc gạo nếp…
Muộn quá rồi, mình phải cho Sóc đi ngủ. Bế con gái lên phòng, à ơi mất một lúc bé mới ngủ cho. Mắt mình cũng nằng nặng, đang định ngủ thì có tiếng vợ gọi khe khẽ ngoài cửa phòng: “Anh ơi, xuống đi!”.
“Mai ăn có được không? Đêm rồi.”.
“Thì cứ xuống đi!”.
Thế là hai vợ chồng ghém chăn gối cho con gái rồi biến xuống nhà.
…
Chõ bánh vẫn đang sôi.
Mở vung cái nào.
Hơi nóng của bánh toả ra thơm lừng khắp gian bếp.
Nhìn quả bánh nào. Sao trông khác bánh mua ngoài hàng rong nhỉ? Bánh hàng rong thì trông như nắm xôi, có cắn một miếng thì mới lộ ra nhân bánh, lớp bột dẻo hơi xám xám vì chỉ phi nước đại qua hàng rau khúc hoặc rau muống.
Còn bánh nhà mình thì… Đúng công thức chuẩn trong sách đấy nhá!... Bao ngoài là một lớp mỏng thôi hạt xôi nếp trắng thơm mọng hơi ngả xanh. Lấp ló dưới lớp áo xôi là vỏ bột nếp rau khúc màu xanh thẫm, đúng là nhiều rau có khác. Xắn một phát thì sẽ lộ ra nhân đỗ thịt vàng lấm tấm tiêu đen. Phải ăn ngay thôi.
Cắn một phát vào miệng, cảm giác đầu tiên là… nóng ko chịu được. Sau đó là thấy dinh dính của bột nếp, dẻo dẻo của xôi, bùi bùi của đỗ, cay cay của hạt tiêu, ngầy ngậy của thịt và vị thơm đặc biệt của rau khúc xịn. Vừa ăn vừa hít hà. Hai vợ chồng ăn chung vèo cái hết ba chiếc. Vẫn thèm nhưng đêm rồi, ăn no lại ko ngủ được. Túm lại là ngon nhất trong các lần ăn bánh khúc của mình.
Ăn xong, mình bảo vợ: “Chắc từ giờ gọi em là Hạnh KHÚC”.
Bị lườm phát… Ha ha ha…
Chú ý: Tiếc là hôm đó ko chụp ảnh thành quả lao động nên phải mượn tạm ảnh minh hoạ trên mạng.