LỠ MỘT CUNG ĐÀN.
Em ơi...lỡ một cung đàn
Để xa khúc nhạc nhịp nhàng chơi vơi.
Bổng trầm tựa nước trùng khơi
Đớn đau một trái tim côi chiều hè.
Bóng chiều ngả xuống ngọn me
Gió rung rinh lá,nắng se lúa vàng.
Hè về...sóng nước mênh mang
Thuyền ai nơi ấy vội vàng nhổ neo.
Thuyền xa...bến mãi cô liêu
Cắm sào đứng đợi sớm chiều sóng chao.
Cung đàn thánh thót chiều nao
Bâng khuâng tình cũ,lao xao bóng hình.
Phận duyên đôi lứa chúng mình
Thuyền đi tìm bến chung tình...mà xa.
Phải chăng ngang trái tình ta?
Mười hai bến nước...người qua bến nào?
Tiếng đàn ai thả vườn đào?
Chìm vào nỗi nhớ,dạt dào tâm can
Nhưng nay lỡ một cung đàn
Trách đâu duyên kiếp đa đoan phận mình!
Quang Lục
Ngày 29/06/2010.
Em ơi..! thơ chỉ là thơ thôi nhé.nếu chỗ nào không vừa ý em bỏ qua cho anh nhé.tạm biệt em.chúc em luôn vui khoẻ và hạnh phúc.
Người xa trong ánh nắng chiều.
Trĩu đôi vai nặng bao điều phụ vong,
Bước chân có thấy chạnh lòng...
Có thương, có xót người trông ngóng mình.
Trúc xinh trúc đứng sân đình,
Em xinh em đứng một mình, buồn chăng?
Mưa rào tưới những ngọn măng...
Vươn mình tre lớn, giăng ngang lối về.
Làm người lạc lối đường quê,
Để em mãi đợi triền đê một mình.
Gót chân bến đợi lấm sình.
Năm qua tháng lại vẫn mình mình thôi.
Người đi nơi ấy xa xôi
Con chim sáo sậu chưa thôi hết buồn.
Mười hai bến nước có huông...
Biết trong , biết đục vẫn vương tơ lòng.
Người đi lạc lối vườn hồng,
Nên cung đàn cũ phải chùng phím lơi.
Riêng em chịu lỡ cung đời.
Trách người hay trách luân hồi không duyên.