Thơ Sông Trà - Thơ lục bát
Sông Hậu quí chào gia đình Việt Nam Thư Quán và Độc Giả !
Sông Hậu tên thật là
Nguyễn Phiến (Nguyễn Khuyến) đã dùng các bút danh khác :
Sông Trà, Sông Nguyên,
Nguyễn Khuyến, sinh 07/03/1951 tại thôn Châu Me, xã Đức Phong, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi - hiện ở và làm việc tại 958/87/17 Lạc Long Quân, Phường 8, Q.Tân Bình, TP. HCM.
ĐT : 08.38617694 - 0983350620 - Email :
thosonghau@yahoo.com.vn HẠT BỤI VI SINH
Hình như có kẻ rập rình
bên lề văn học, tưởng mình núi non
Hình như trái đất không tròn
khi nguyên tử lực sinh con các “Ngài”
Hình như các bậc thiên tài
phát điên giữa chốn trần ai ta bà
Hình như ta chẳng là ta
chỉ là hạt bụi bay qua cuộc đời.
Thị Nghè – 1990 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2010 03:10:26 bởi Sông Trà >
Trích đoạn: Sông Trà
Sông Trà quí chào gia đình Việt Nam Thi Đàn và Độc Giả !
Sông Trà tên thật là
Nguyễn Phiến đã dùng các bút danh khác :
Sông Nguyên,
Nguyễn Khuyến sinh 07/03/1951 tại thôn Châu Me, xã Đức Phong, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi - hiện ở và làm việc tại 958/87/17 Lạc Long Quân, Phường 8, Q.Tân Bình, TP. HCM.
ĐT : 08.38617694 - 0983350620 - Email :
thosongtra@yahoo.com.vn HẠT BỤI VI SINH
Hình như có kẻ rập rình
bên lề văn học, tưởng mình núi non
Hình như trái đất không tròn
khi nguyên tử lực sinh con các “Ngài”
Hình như các bậc thiên tài
phát điên giữa chốn trần ai ta bà
Hình như ta chẳng là ta
chỉ là hạt bụi bay qua cuộc đời.
Thị Nghè – 1990 – Sông Trà.
Đừng bi quan quá người ơi!
Dòng sông vẫn đắp cho đời phù sa
Qua bao bão tố, phong ba
Êm đềm một dải Sông Trà vẫn trôi!
(nguyenngoat)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 09:58:57 bởi nguyenngoat >
Quí chào nguyenngoat ghé thăm Sông Trà !
TỪ BẾN SÔNG THU
Mưa đi đi đã lâu rồi
sao còn ướt áo em ngồi ngoài hiên
Lặng lờ đôi mắt mơ tiên
như người lãng tử mơ thuyền lãng du
Ngược dòng từ bến sông thu
lắng nghe tiếng hát chiều ru lên ngàn
Em đi trong nắng tơ vàng
lưa thưa cánh gió đôi làn tóc bay
Cỏ non xanh tít rừng cây
khung trời quê tím vầng mây lững lờ
Mưa rơi rơi đến tình cờ
ướt bờ vai áo tôi chờ em sang
Cầm tay nhau lội suối ngàn
ngỡ như mưa đã ướt nàng với tôi.
Sông Bé – 1977- Sông Trà.
CHO NHAU ÂN TÌNH
Lá xanh trong gió thầm thì
người ơi, người ở hay đi về thành ?!
Đồng Nai, Sông Bé, Tây Ninh …
Năm Căn, Mộc Hóa, Vĩnh Bình, Vị Thanh
Đồng chua nước mặn rừng xanh
lá đâu quên nổi các anh đã từng
Thường đêm đất lạnh tê lưng
canh khuya thấp thoáng mây vờn ánh sao
Ngày dầm nắng đổ mưa mau
bờ vai chai sạm một màu phong sương
Thân gầy dạ cũng đành nương
bát cơm một nửa, lọ tương muối đầy
Qua bao năm tháng dạn dày
làn da đen đủi, bàn tay sần sì.
Mỗi người một cảnh ra đi
non cao biển lớn sá gì sông sâu
Thương ai thời dựng xây cầu
bắt sang bên ấy cho nhau ân tình !
Mộc Hóa – 11/1977 – Sông Trà.
NẮNG XE TƠ LÒNG
Hiu hiu nắng đã lên đồi
ai đi cũng nhớ, ai ngồi cũng thương
Cô em hái mít bên đường
bước ra hối hả : Đây vườn nhà em
Từ ngày chinh chiến bình yên
lối sau ngõ trước nên duyên mượt mà.
Người về từ đất trời xa
sông Hồng, sông Cửu, sông Trà, sông Thương
Khẩn hoang, lập ấp, mở đường
xây làng bản mới tựa sườn non cao
Mùa thu tiếng lá xạc xào
nhánh lan rừng tím lẫn màu xanh mây.
Lao xao con suối đong đầy
cho em gội tóc những ngày lên nương
Nước trong như thế thay gương
chiều nghiêng soi bóng vầng dương là đà
Đôi bờ mấy thảm cỏ hoa
đợi người lãng tử với tà áo bay.
Mời anh đừng vội chia tay
tặng anh quả mít – chính cây em trồng
Xa rồi có nhớ em không ?
mỗi mùa mít chín ai mong anh về
Ngược đồi xuôi dốc hương quê
có nàng thôn nữ – nắng xe tơ lòng.
Di Linh – 1978 – Sông Trà.
TÌNH THA PHƯƠNG
Anh đi khi nắng chưa lên
khi sao còn tõ canh em mơ màng
Sông sâu núi lớn đèo ngang
quanh co mấy nẻo đến làng bản xa
Bình minh thấp thoáng rừng già
tiếng chim ríu rít, tiếng gà gáy mau
Sương sa trăng trắng mái đầu
đôi bờ vai áo bạc màu tha phương
Đã về đây với lưng nương
nong tầm chín sợi tơ vương vấn tình
Thắm từng chiếc lá xinh xinh
chè, dâu xanh uốn lượn mình quanh đây
Má em nắng đỏ hây hây
ngoài hiên đợi gió chiều say la đà
Tay em hái nụ hoa cà
cài lên bím tóc mượt mà quê hương
Em đi bẽn lẽn sau vườn
anh còn xa lạ biết đường nào sang …
Thôi thì duyên có lỡ làng
cũng đừng vội trách tình chàng tha phương
Xe chi sợi nhớ sợi thương
anh đi – em ở – mà vương vấn lòng.
Lâm Đồng – 1978 – Sông Trà.
NỖI LÒNG QUÊ EM
Mây về cho nước lớn lên
người về cho đất sâu thêm luống cày
Tôi về thăm giữa chiều nay
nghiêng nghiêng chiếc nón – bàn tay em cầm.
Em đi còn bước ngỡ ngàng
đưa tôi thăm những căn hầm năm xưa
Ông cha suốt chín mùa mưa
dầm thân đánh giặc, em chưa chào đời
Ngày em mới được nằm nôi
Cha đi biệt tích, Mẹ ngồi ru con
Quê hương chiến cuộc dập dồn
cửa nhà tan nát, xóm thôn điêu tàn.
Giờ em bao nỗi lầm than
cầu cây lắc lểu, đường làng quanh co
Sang sông – bến thiếu con đò
ngược xuôi xuôi ngược lên gò xuống sâu
Mong manh tấm áo bạc màu
lẫm lưng hạt lúa, trái sầu đầy kho
Đồng xa hiu hút thân cò
Mẹ già lụm cụm lần dò hang cua …
Em đưa tôi đến rặng dừa
bờ ao ướt lệ mấy mùa chiến chinh !
Củ Chi – 1978 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 12:47:13 bởi Sông Trà >
HẸN NGÀY CƯỚI EM Anh đi đã mấy chiến trường Xuân còn cách biệt, quê hương chưa gần Xa nhà, xa bạn bè thân khăn tay em tặng – đôi lần xa em Xạc xào lá đổ bên thềm gió Đông cuồn cuộn hướng lên núi rừng Mây đùa trước ngực sau lưng nhà ai pháo nổ tưng bừng – nhà ai ? Còn anh trĩu nặng đôi vai ba lô theo bước đường dài hành quân Mục tiêu xuất kích xa xăm bao nhiêu thư đến lặng nằm tuyến sau Đêm về với mảnh rừng sâu nghe lòng lành lạnh đôi câu tâm tình Sương bay, pháo giặc rập rình ai còn – ai mất – cho mình hẹn nhau ? Vườn thơm hương quả mùa cau Mẹ vui đằm thắm miếng trầu tình quê Nụ hồng kết bím tóc thề bình yên biên giới, anh về cưới em. Tây Ninh – 1978 – Sông Trà.
HƯƠNG CAU NHÀ NÀNG Em bên này, Anh bên kia chiến chinh trở lại phân chia nẻo đường Những chiều Anh gác quân trường Em đi bước nhẹ ra vườn tưới rau Có lần Em tựa cây cau lâu lâu ánh mắt gặp nhau lặng lờ … Một hôm nắng mới giăng tơ Anh sang, gió cũng thăm bờ luống rau Bâng quơ gió đến hàng cau trông đôi chim đứng gần nhau thẹn thùng Chim bay một đỗi mông lung bay về chim đậu rung rung nhánh cà Cành chao tim tím nụ hoa trong trời đất ngỡ như là sang Xuân Bất ngờ có lệnh hành quân vội vàng Anh bước bâng khuâng nỗi lòng Năm dài Em đợi chờ mong Anh đi chiến dịch sao không thấy về ?! Chiều buồn thấp thoáng bờ tre xa xa rừng núi mây che lá sầu Vườn xanh thêm một hàng cau mà Anh ở tận nơi đâu chưa về … Mưa dầm mấy nẻo đường quê trời nghiêng mây đổ Ai che lá sầu Anh đi đi mãi mai sau Tình Anh gởi lại hương cau nhà Nàng ! Tây Ninh – 1978 – Sông Trà.
HOA VÀ BƯỚM Tết đi Tết đến như son vắng Hoa thiếu Bướm có còn chi Xuân ! Hoa ơi, Bướm bận hành quân khi tàn chinh chiến là Xuân ta về ! Kam – Pu – Chia – 1980 – Sông Trà.
HOA SÂN TRƯỜNG Mấy Xuân rồi Bướm đi xa nhớ thầy cô giáo, nhớ Hoa sân trường Hoa nho nhỏ - Bướm thương thương chưa bao giờ biết giận hờn nhau đâu ! Người ơi đừng bước theo sau khi Hoa với Bướm hẹn nhau lối về … Kam – Pu – Chia – 1982 – Sông Trà.
XUÂN XƯA La đà cuối nẻo đường Xuân Bướm đâu có bận hành quân nữa mà Cớ sao Bướm lại không qua hay là Bướm vội trách Hoa hững hờ ? Xuân xưa nắng xuống đôi bờ giậu xanh tim tím lá chờ lung linh Bướm sang mang sợi tơ tình Hoa còn bẽn lẽn – khép mình sau hiên Bóng mây như bóng mẹ hiền lao xao lối gió xe duyên dây trầu Bướm sang nhành trúc ngõ sau Hoa nghiêng nghiêng cánh – Bướm đâu la cà Bướm về – Bướm vội đi xa mấy Xuân rồi cũng như Hoa ngày nào … Thôi thì Ta trách chi nhau sang đây … Bướm hãy tựa đầu đi thôi ! Hóc Môn – 1982 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 13:00:20 bởi Sông Trà >
ĐÔI NGÃ CÔ ĐƠN Mưa đi mưa đến làm chi chiều mưa ngày ấy tôi thì sao quên Mà đành chịu lỗi với em vì xe không đậu bên thềm chiều mưa Lá xanh trăng trắng hoa dừa duyên em đằm thắm như chưa lỡ làng Sao tình xuôi chiến đò ngang khi Xuân mơn mởn cuối làng đầu thôn ?! Tôi về ... đôi ngả cô đơn … nghe mưa như đã còn hờn giận ai … Mộ Đức – 1985 – Sông Trà.
NỖI ĐAU THƯƠNG MẸ Ai gieo chinh chiến điêu tàn cho tôi mãi nhớ cung đàn quê hương … Hàng me xanh một quãng đường thuở còn đi học em thường qua đây Gió đùa nhẹ cánh tóc mây lỡ em có giận – “me nầy không chua” Khung trời khi lất phất mưa lá che em đợi … tôi vừa mới sang Bất ngờ binh biến tràn lan lửa bùng lên xé đôi hàng me xanh Tôi lưu lạc lối thị thành em còn ở lại cũng đành biệt li ! Chiến chinh ơi đến làm chi biết bao người đã ra đi không về Nát từng mái ngói, lùm tre Mẹ già lững thững trưa hè nắng chang Đội đầu mấy chiếc khăn tang tìm con, đẫm lệ ướt tràn bờ mi Mỗi đường một đứa ra đi gia phong Mẹ có còn gì nữa đâu ! Đứa tan xác chốn rừng sâu trong tầm đạn đã đối đầu vô tâm Đứa thời bảo nó lỗi lầm bị chôn thân cuối đất nằm bơ vơ ! Chiến chinh ơi đến bao giờ nỗi đau thương Mẹ nào mơ thiên đàng ?! Mộ Đức – 1985 – Sông Trà.
TÌM EM Ai đi chẳng kể nắng mưa … anh tìm em đó đang trưa ngày Hè Vội vàng lướt bóng bờ tre đường xa giục bước hướng về nhà em Hoa nào nỡ lại lặng im trước đôi cánh bướm chao tìm nàng Xuân Qua rồi năm tháng hành quân em ơi, vẫn lắm gian truân độ nầy ! Mái chèo anh ấm bàn tay chờ em buông nhịp đón ngày mai sang Trăm năm hơn cả núi vàng non xanh nước biếc nồng nàn duyên trao Hương hoa thơm ngát trời cao khi ta rẽ lối ngõ vào cây xanh Nắng mai đậu nhẹ trên cành tóc em đón gió bên nhành hoa mơ Dòng sông quê đã từng chờ con thuyền tình cập bến bờ ái ân ! Mộ Đức – 1985 – Sông Trà.
TỎ LỞI Hôm qua Anh bước dạo chơi Trông đồng xanh mướt, trông trời xanh lơ Trông xa gần nắng vàng tơ Rãi trên đỉnh núi, rãi bờ Anh đi Dừng chân trong bóng cây si Trông Em tưới nước rau chi cũng đành Trông hàng hoa huệ trắng thanh Hương thơm dìu dịu tình Anh đợi chờ Bước về trăng sáng hồn thơ Lòng Anh thỏa nỗi ước mơ trọn đời Nhớ từ đây nhớ - Em ơi ! Con tim đã tỏ rõ lời trăm năm. Mộ Đức – 1986 – Sông Trà.
ĐẶC TÍNH SỐ KHÔNG Không từng lội cảnh phong ba thì đâu đo được chí ta thế nào Không lên trên đỉnh núi cao trong đôi ánh mắt thu vào có chi Không lường nổi mỗi bước đi ta đâu tính được việc gì ngày mai Không thơm hương tựa hoa lài càng thêm sắc thắm càng dài thương đau Không tha thứ lỗi cho nhau làm sao tránh được chiếc cầu chia hai Không hồn, không lực, không tài xem nhà cửa rộng như “ngai rồng vàng” Không ai trên khắp thế gian thành nhân bằng cách bỏ vàng ra mua Không ăn quả ngọt quả chua có nên chồng vợ vẫn chưa nên tình Em ơi, ai đã hiểu mình duyên thời số chín mà tình số không ?! Mộ Đức – 1986 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 13:00:39 bởi Sông Trà >
SÔNG TRÀ ĐÊM THANH Thơ ơi, thơ có cùng ta dìu em ngắm cảnh sông Trà đêm thanh ? Giữa dòng sông sáng long lanh đôi bờ xe nước ru cành lá non Nâng niu từng búp môi son trao nhau mỗi độ Xuân càng thiết tha. Đầu nguồn ngàn cánh sao hoa nở trên đỉnh núi Sơn Hà, Cam Long Xuôi nguồn khúc tựa Núi Ông chia đôi : dòng đục – dòng trong – la đà Con tàu “Thống Nhất” tăng pha cầu Trường Xuân rõ nhịp qua hai miền Trăm đôi mắt bỗng lặng yên giữa lòng Quảng Ngãi dịu hiền sáng ra. Lung linh thềm cát trắng ngà quán chờ ước hẹn tình xa tình gần Mây trôi trong ánh trăng ngân chuông chùa Thiên Ấn nhịp vần thi ca Tam Thương – Thạch Bích – ai qua lối nào thấp thoáng mái nhà như son. Cuối nguồn gối bãi biển Đông ánh đèn nhấp nháy, bến mong thuyền về Dừa nghiêng hỏi liễu Mỹ Khê cớ chi em xõa tóc kề vai anh ! Lũy tre uốn khúc quanh quanh Cô Thôn xóm nhỏ một nhành quê hương Thu Xà óng ánh hạt sương lắng hồn thi sĩ : “Buồn Vương Ngô Đồng”. Người đi canh cánh nỗi lòng qua cầu Trà Khúc, nhớ dòng sông thơ. Quảng Ngãi – 1986 – Sông Trà.
TRĂNG TRÀ KHÚC Trăng lên đỉnh núi – trăng ngồi trăng ra biển lớn – trăng trôi bềnh bồng Trăng về đây với dòng sông nước dang đôi cánh – nước bồng trăng qua Trăng nghiêng ngửa đứng nõn nà tựa bờ Trà Khúc … gió là đà say … Trăng ơi … trăng ở lại đây cho ta vớt mảnh trăng đầy duyên em ! Quảng Ngãi – 1986 – Sông Trà.
DUYÊN QUÊ SÔNG TRÀ Chim đang bay giữa rừng xanh hay chim còn đậu nơi nhành hoa mơ mà tôi đứng giữa vườn thơ ngỡ như chim đã đậu bờ Trà Giang nghìn con sóng nhỏ miên man Hè – Thu – tắm ánh nắng vàng lao xao ? Đầu sông đỉnh núi cao cao mây nghiêng hỏi lá lá bao nhiêu tình mấy lần lá cũng lặng thinh để mây trông gió đưa mình ra đi. Cuối sông biển biếc thầm thì mây đi khắp nẻo cũng vì nước non mây về nước thắm lòng son cội già nẫy lộc, nhánh tròn nụ hoa chim thơ đậu bến sông Trà đôi bờ cây cỏ mượt mà duyên quê mỗi mùa trăng gội tóc thề dẫu người chưa hẹn lối về trăm năm. Long Thành – Đồng Nai – 12/1986 – Sông Trà.
ƯỚC GÌ I Ước gì tôi có đôi vòng Như em đã có mà chồng thì chưa Ước gì tôi được đón đưa Em đi trong nắng như mưa tơ hồng Ước gì trời đã sang Đông Cho em nghe lạnh nỗi lòng cô đơn Ước gì đường sá đừng trơn Cho tôi đừng nhớ mấy hôm mưa tình Ướt em tóc ướt đã đành Sao tôi cũng ướt thân mình lăn quay ?! Thị Nghè – 1989 – Sông Trà.
TRẢ LẠI EM Một tia nắng vẫn tháng năm tơ kia một sợi cũng tằm chắt chiu Xuân sang tất đã Đông chiều sao ngày vui Tết không dìu nhau đi ?! Hay là ẩn khúc có chi mà em chưa tỏ lâm li đoạn trường … Thôi thì trả lại thư luôn đường ai nấy bước khỏi vương vấn đời Phong lan lẫn cánh sao trời anh xin trả lại cho người nào yêu Nỗi niềm thương nhớ bao nhiêu anh xin trả lại cho điều đắng cay Còn đây hơi ấm bàn tay anh sao trả được duyên này cho em ! Sài Gòn I – 1989 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 13:00:59 bởi Sông Trà >
CHIỀU CÔ ĐƠN Hôm qua, xuống phố Thị Nghè tôi lang thang cuối hàng chè “Ly Ơn” Phố chiều lặn bóng hoàng hôn tôi về trải chiếu cô đơn ra nằm Suy tư lẩn quẩn đầu năm ngày mai xuống phố, nhớ thăm hàng chè Biết đâu mình sẽ được nghe cô em thỏ thẻ sang Hè năm nay Việc nhà thời có em ngay sự tình đã có ta say nhau rồi Hồn thơ xanh tựa cây đời cho em trái ngọt tình người trăm năm. Thị Nghè – 1990 – Sông Trà.
NHỚ NGƯỜI ĐI Người đi có nhớ người không tháng năm ai đợi ai mong người về ? Còn tôi đi giữa hương quê nhớ sao là nhớ tóc thề long đong Giá như biển mãi cách sông nguồn tình tôi biết xuôi dòng về đâu … Đất ơi chi lắm vực sâu để em thuở bé đã đau đớn lòng Có nhà mà cũng như không có cha mà cũng như sông cạn rồi Thôi đừng khóc nữa – em ơi ! yêu nhau sẽ lấp quãng đời đắng cay Thôi đừng sầu nhé – mưa bay ! yêu nhau sẽ lấp đắng cay trong đời. Bình Chánh – 1990 – Sông Trà.
TÌNH NỒNG HƯƠNG QUÊ Dẫu gì cũng một quê thôi sao em lặng lẽ, còn tôi ngập ngừng … Hay là bởi gió chưa ngưng gió về Trà Khúc đã cùng ru em Ngoài kia biển mãi hát lên đất đâu xa lạ mà em ngỡ ngàng Bao nhiêu hạt bụi lang thang cũng về với đất như ngàn xa xưa Đất khi nắng đất khi mưa vẫn cùng Xuân đợi anh đưa em về Thăm từng lối nhỏ hương quê xanh xanh bóng mát bờ tre thanh bình Đã qua mấy cuộc chiến chinh bao người xơ xác, bao tình biệt ly Giặt ùa tới cướp cha đi em còn bé bỗng – hiểu gì được đâu ! Dầm thân mưa nắng dãi dầu khác chi anh đã bạc màu tha phương Mấy mươi năm bước đoạn trường từ thôn xóm vắng đến phường phố đông Thiết tha với một nỗi lòng thương em có nhớ hương nồng tình quê ?! Thị Nghè – 1990 – Sông Trà.
HẠT BỤI VI SINH Hình như có kẻ rập rình bên lề văn học, tưởng mình núi non Hình như trái đất không tròn khi nguyên tử lực sinh con các “Ngài” Hình như các bậc thiên tài phát điên giữa chốn trần ai ta bà Hình như ta chẳng là ta chỉ là hạt bụi bay qua cuộc đời. Thị Nghè – 1990 – Sông Trà.
MỘNG TÌNH Em nằm trên võng đong đưa tôi đi qua đó, nghe mưa ướt lòng Tối về giấc ngủ mơ màng gió ru nhẹ cánh tóc nàng bên tôi Võng đưa ba bốn nhịp thôi ngỡ như trong cả đất trời ru em Chợt tàn giấc mộng nửa đêm tôi thơ thẩn bước quanh thềm sao khuya Phải chi em ở bên kia tôi sang bên ấy mà chia mộng tình. Bình Thạnh – 1990 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 13:01:49 bởi Sông Trà >
CUỐI LÀN MƯA ĐÔNG Lên non, anh nhớ chân dò sang sông, anh nhớ con đò sớm đưa Về thành, anh nhớ quê mưa quê mưa mấy bận, yêu chưa hỡi nàng ? Yêu chi còn giấu họ hàng người đi hiu hút cuối làn mưa Đông Gió le se lạnh nỗi lòng nửa đời phiêu bạt giữa dòng sông thơ ! Sài Gòn I – 1990 – Sông Trà.
XUÂN NỒNG TÌNH QUÊ Em về vui Tết quê hương còn ai ở lại buồn vương vấn chờ … Nhành Xuân ngan ngát hương thơ gởi dòng Trà Khúc đôi bờ quê ta Môi em ngọt lịm mạch nha em ơi có nhớ hôm qua Sài Gòn Nhà anh mỗi bữa cơm ngon có em sang nữa ... em còn nhớ không ? Gạo thơm từng hạt trắng trong đợi em nhúm bếp lửa nồng tình Xuân. Thị Nghè – 1990 – Sông Trà.
PHỐ ĐÔNG Đưa em qua một quãng đường tôi nghe hương tóc ngọt phường phố đêm Giờ tôi lặng đứng bên thềm phố xưa còn đó mà em đâu rồi ! Phố buồn không hỡi phố ơi em về phương ấy, cho tôi phương nào Rặng dừa lợp bóng bờ ao hay là góc phố nhà cao mấy tầng ? Vị tình đâu biết chia phân sao em đành bỏ sau lưng – tơ hồng ! Em đi theo lối phố “Đông” lấn đường thiên hạ đèo bồng lợi danh Tôi về với vạt sân xanh một bông hồng nhỏ – đất dành cho tôi Lắng trong tiếng đất từng lời mai sau mới tõ rõ người hôm nay. Sài Gòn I – 1990 – Sông Trà.
NGẨN NGƠ Nơi nào trong chốn lang thang có thơ có rượu có nàng có tôi Có chi trong những cuộc đời vác danh vô nghĩa, nuốt lời vô tâm Có em – tôi có tay cầm đong đưa thế sự trăm năm mấy bờ Xé lòng ai đến ngẩn ngơ … Nước ơi … Nước có bao giờ chia li ?! Sài Gòn 3 – 1991 – Sông Trà.
TRĂNG MƯỜI SÁU Trăng ơi, trăng giận chi ai để sao lấp lánh lâu đài không gian ! Can chi trăng núp sau ngàn cho ta mãi nhớ em càng vô biên … Còn chim mê mải đi tìm sao không về đậu cây trên đỉnh đồi ? Khi trăng mười sáu tỏ lời nửa vòng trái đất sáng ngời tin yêu ! Tân Bình – 1992 – Sông Trà.
TÌNH BỒNG CÔ ĐƠN Mấy lần nắng nhỏ lung linh tôi đi cứ ngỡ như mình còn thơ Tìm cô em gái bán mơ bán mơ ngõ trước, tôi chờ ngõ sau Trưa rồi chẳng được gặp nhau buồn buồn tôi lại ngẩn đầu trông mây Giá như cô chẳng yêu ai chắc tôi còn tiếp bước dài cô đơn Cô ơi, cô hãy làm ơn bán giùm tôi trái cô đơn thôi mà Nếu như cô có đi xa thời tôi cũng bước thiết tha đi cùng Cô đừng để gió mong lung lắc lay bông tím cuối khung trời chiều Đời tôi đã quá cô liêu bởi lòng người chứa lắm điều dối gian Từ thành phố đến buôn làng ngoài như không tính – trong càng tính xa Một thương, hai ghét, ganh ba sắc – tiền – tài – vị – sinh ra oán thù Cô còn đi giữa ngày Thu có khi nào thấy mịt mù đêm Đông Thương tôi – cô nhớ thương lòng cho tôi bỏ ngõ tình bồng cô đơn.
Tân Bình – 1992 – Sông Trà.
HƯƠNG LÀN MÔI EM Em đi em đến nơi đâu sao trong đôi mắt lâu lâu ngập ngừng Để anh cứ mãi bâng khuâng duyên em còn thắm hơn Xuân ta chờ ?! Hay là hôm ấy anh mơ em đi em đến … mây lơ lửng chiều Cỏ non lối nhỏ liu xiu dấu chân ai đã từng dìu nhau qua Bóng nghiêng nghiêng ngả về tà có nàng bướm trắng la đà ngây thơ. Anh sang rồi cũng bâng quơ em buông tóc rối gối bờ vai anh Nụ hồng tim tím lá xanh bên hồ nước biếc long lanh nắng vàng Anh dìu em bước nhẹ nhàng gió thoang thoảng ngát hương làn môi em. Bình Chánh – 1991 – Sông Trà.
HƯƠNG NẾP TRÀ GIANG Chiều chiều ngồi nhớ quê hương nhớ từng chiếc bánh người thương gởi vào Vẫn hương nếp của ngày nào dẻo thơm biết mấy tình bao nhiêu tình Ta nào nỡ lại lặng thinh khi người đã thật thương mình – nếp ơi ! Năm sau nếp đã chín rồi thành đôi bánh có nhớ lời người thương ? Người đi đây đó ngàn phương quên sao được nỗi quê hương đang chờ Người về nối nhịp cầu thơ trăm năm bến cũ gối bờ sông xưa Bóng tre xanh lẫn bóng dừa lắng trong dòng nước mỗi mùa Xuân sang Chắt chiu từ đất Trà Giang cho tôi hương nếp nồng nàn tình quê. Tân Bình – 1992 – Sông Trà.
KHI GHÉ “CHÙA VÔ ƯU” Biết bao nhiêu buổi ban mai ngẫm “Vô Ưu Tự” vẫn hai mảnh đời Mảnh kia như hạt sương rơi gác nhành sứ trắng đợi người làm thơ Mảnh này như hạt bụi mờ xoay trong bão táp qua bờ Đại Dương Mảnh nào cũng thấy thương thương trăng ơi có thích đời thường ta không Chỉ mang một trái tim nồng lửa tình cháy bỏng suốt dòng thơ tôi ! Tân Bình – 1992 – Sông Trà.
VỊ ĐẮNG HÀN MẠC TỬ “Nhành Xuân Chín” đỏ vầng mây thơ Hàn Mạc Tử lắt lay trăng ngàn Ơi Phan Thiết ! Hỡi trần gian ! giết Người trong mộng – mộng tàn ở đâu ? Đến bây giờ …đến bao lâu … Qui Nhơn đẫm lệ – lệ sầu – Huế ơi ! Người đi ngày ấy lâu rồi “Đây Thôn Vĩ Dạ” còn rơi tiếng lòng Kiếp người – Người trả chưa xong sá chi mấy gánh tơ hồng trần ai ! Tân Bình – 1992 – Sông Trà.
HƯƠNG TÓC Nếu không hương cánh tóc thề cũng hương từ cốc cà phê – cô mời Sao cô không đến với tôi cùng đi lững thững cùng ngồi ngẩn ngơ Như người từng mải mê thơ lao xao trong gió lững lờ trong mây Hay là cô nhớ thương ai khi hương của tóc cô bay la đà ?! Vốn trời đất đã sinh ta không thương không nhớ đâu là có chi Cô đừng vội bỏ tôi đi cho tôi tự sự từ khi xa nàng Bao nhiêu mộng ước quang sang giờ thời cũng bước dần tan biến rồi Vui buồn nào tỏ – cô ơi trông cô – tôi ngỡ như người tôi yêu ! Tân Bình – 1992 – Sông Trà.
HƯƠNG XUÂN Lặng lờ trong gió hương đưa Bướm chưa tõ lối, Hoa chưa hẹn hò Bướm bay mấy bận vòng vo Lá xanh bối rối, tơ vò vấn vương Bướm về Bướm nhớ Bướm thương Bướm lang thang tựa vầng dương mơ màng. Hoa còn với Lá miên man Bướm chờ Bướm đợi Lá tàn làm chi Bướm ơi, Bướm hãy bay đi Lá – Hoa – nào có dễ gì cách đôi Từ lâu Lá đã yêu tôi Bướm đừng buồn nhé, khi ngồi nhớ Hoa. Hương Xuân đâu cũng đậm đà có bông cỏ nữa – sao mà Bướm quên : Bờ ao nho nhỏ nắng lên đã từng mong Bướm sang bên ấy rồi Bướm cùng hoa cỏ rong chơi chớ nên lảng vảng khung trời ngẩn ngơ ! Tân Bình – 1993 – Sông Trà.
HẠ YÊU Trăng đi, Ta uống rượu chay Trăng về, Ta uống ngất ngây rượu tình Thế gian đâu chỉ riêng mình say sưa khi viếng hành tinh chị Hằng Chưa bao giờ Chị lăng nhăng cho thân chú “Cuội” bật đèn lả lơi Bên kia thời lửa mặt trời sẵn sàng đốt cháy “Cuội” ngồi huênh hoang Còn Ta mê mải lang thang tận cùng trái đất rồi sang ngân hà Nơi đâu cũng rượu cũng hoa cũng hương mật khác chi là thế gian Ta nào như “Cuội” huênh hoang Trăng ơi – Hạ đã yêu Nàng như Thu ! Tân Bình – 1993 – Sông Trà.
CHIA TAY MÙA HẠ Chia tay – Hạ sẽ về đâu mà Tôi ngơ ngác nhớ màu phượng xưa ! Đường quê lối nhỏ ngõ thưa mỗi ngày một bận Tôi đưa Em về Qua cầu, qua mấy con đê nghiêng nghiêng chiếc nón Em che nụ hồng Gió bay cánh tóc bềnh bồng bay qua sợi nắng, bay vòng vai Tôi Sang mùa thi ấy – Hạ ơi ! xa ngôi trường cũ, Tôi rời hương quê Biết bao nhiêu lối đi về giữa thành phố lớn, bốn bề mênh mông Bài thơ áo trắng chưa xong chia tay Hạ nữa … Ai lòng bơ vơ … Thời gian ơi đến bao giờ cho Tôi xin lại câu thơ học trò ?! Tân Bình – 1993 – Sông Trà.
CUỐI NẺO THU XƯA Lá rơi … Thơ ơi … Lá rơi ... đất sầu nước vỡ tiếng cười trăng xưa Sông sầu còn áng mây thưa ngủ trên đỉnh núi mà chưa tan dần Đêm đêm biển lớn thì thầm nuốt dòng sông nhỏ mỗi năm thu về Nước căng từng sợi trăng thề mà trăng với nước chưa hề yêu nhau Trăng ở đâu ? Nước ở đâu ? ở trong hạt bụi qua cầu thời gian Hương chưa phai, sắc chưa tàn thiên thanh vời vợi bạt ngàn cánh sao Lã vầng trăng sáng trời cao đất say nước thấp ngọt ngào hồ thu Êm êm từng tiếng chiều ru sang đông lắm lối mịt mù mưa đêm Đất nghe lành lạnh bên thềm nước tuôn ào ạt, nửa đêm trăng về Cung đàn lồng lộng sơn khê bụi đời giũ sạch khi về cõi không Nước như một chén rượu nồng trăng thề uống cạn nỗi lòng thu xưa. Tân Bình – 1993 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 13:07:39 bởi Sông Trà >
ĐÔI BỜ I Suối thơ chảy xuống sông nào đôi bờ cây cỏ khát khao tình người Chờ anh nhé – nhớ em ơi người đi trông gió, người ngồi trông mây Sông thương đã chảy về đây biển lòng anh được đong đầy tình em ! Tân Bình – 1993 – Sông Trà.
TÂM EM (Tặng người tôi yêu) Suốt đời em một tấm lòng biết bao bài toán dày công giáo trình Qua từng trang giấy trắng tinh tuổi thơ náo nức hành trình tương lai Hướng nào đúng, hướng nào sai ? tùy cơ ứng biến – do tài trí thông Đời đâu chỉ có một dòng hướng nào cũng có lối vòng quanh co Ra biển lớn thì sóng to vào dòng sông nhỏ – ai cho cá đầy ? Đường tròn khép kín – chia hai mỗi cung một góc nếu sai là đời Tâm em hai góc mà thôi góc tình – góc nghĩa – chung đôi song hành. Tân Bình – 1996 – Sông Trà.
GỞI LẠI QUÊ HƯƠNG (Trích nhật ký cho con) Lao xao sợi gió bay vương hàng cau nhà Ngoại chiều buông dần rồi Tiễn con – Ngoại đứng ngậm ngùi lệ rơi từng giọt – nửa vui – nửa buồn Vui con thông thái hiền lương buồn con cách Ngoại nẻo đường quá xa Bao người thân vội bước ra tiễn con cũng lệ như là mưa rơi Con đi trong bóng mây trôi quê hương – gởi lại tình người bao la. Đức Tân, Sông Vệ, La Hà thẳng đường quốc lộ một A xuôi dòng Hướng về : kế cận “Núi Ông” cầm tay nhau mỗi nỗi lòng thiết tha Xin chào tạm biệt sông Trà chuyến tàu “Liên Hiệp” rời ga quê mình Đường phèn – đường phổi – lặng thinh cho con vị ngọt tâm tình quê hương Càng xa càng nhớ càng thương quê nghèo nên Ngoại dầm sương thân cò ! Trên tàu “Liên Hiệp” – đêm – 31/ 12/1996 – Sông Trà.
THĂM MÁI NHÀ XƯA (Trích nhật ký cho con) Đường về nhà Nội không xa nhưng còn khúc khuỷu đi qua ruộng đồng Ngõ vào vẫn hướng Bắc Đông vẫn sân lót gạch điểm bông thọ vàng Vườn sau vườn trước thênh thang bờ tre xanh đợi đôi làn gió ru Giếng trong như nước hồ thu mái nhà ngói đỏ, chim gù xa xa Rặng dừa đầy bẹ trái hoa xoài cao lẻ bóng, u ma đứng gần Đào vương nhánh tận đầu sân hiên che – mái rạ – gánh phần gian nan Bác Ba già cũng lo toan cửa nhà ngăn nắp – nghiêm trang phụng thờ. Các cô, anh, chị, dượng chờ đón con về Nội – xem giờ ra sao Láng giềng xúm xít xôn xao lời khen nức nở, tiếng chào thân thương Bữa cơm đạm bạc quê hương cá lưng lưng dĩa, mắm thường có ngay Giã từ nhà Nội chiều nay trở về nhà Ngoại – ngày mai lên đường Chia tay bao nỗi vấn vương nghĩa tình làng xóm, tông đường nhà ta Bố đi từ thuở mười ba mấy mươi năm cũng đậm đà hương quê. Mộ Đức – 29/12/1996 – Sông Trà.
TA ĐI Có xuân khi đất có hoa anh hùng lỡ bước … Sơn Hà có chi ? Ta còn – có lối ta đi hôm nay chưa chắc … chắc gì ngày mai … Bạc đầu đâu bạc chí trai non cao đã ngược sông dài cũng xuôi Nghìn thu khắc dấu chân người gánh thơ đi giữa đất trời hiên ngang ! Tân Bình – 2002 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 15:22:16 bởi Sông Trà >
MƯỜI EM UỐNG RƯỢU Núi cao, biển lại mênh mông mỗi người một cảnh, mỗi sông một nguồn Về đâu cho gió đừng tuông cho hoa đừng rụng cho buồn đừng rơi ? Dẫu gì ta cũng uống thôi mời em nâng cốc rượu đời không tên Uống rồi … uống nữa đi em ! uống cho ngoắc ngoải cánh chim giang hồ. Tân Bình – 2003 – Sông Trà.
THIÊN THU Lưa thưa mưa cuối thu chiều hạt nương nhánh trúc, hạt dìu em đi Xa xa ngọn gió thầm thì đường đời muôn thuở em đi gập ghềnh Giá không sóng dội bồng bềnh con tàu nào có hiểu mình được đâu Lặng thầm trở giấc canh thâu vầng trăng nghiêng bóng gối đầu sông thơ Chợt trong hạnh phúc ngẩn ngơ trăm năm ai dễ gì mơ mộng thành Cái nghèo đi với cái thanh cái nhân – cái nghĩa – xây thành sắt son Ngập đồng – ta lại lên non đất thay đổi chủ, tình còn thiên thu. Tân Bình – 2004 – Sông Trà.
MƯA VỀ ĐÔI NGÃ Mưa từ đâu đến chiều nay … ướt đôi tà áo trắng bay lặng thầm Ướt đời tôi những tháng năm đã lâu lắm mới về thăm sân trường Nhành me chín trái yêu đương hạt mưa nho nhỏ rơi vương tóc mềm. Cũng từ độ ấy xa em xa nhành me chín tôi lên nông trường Hạt mưa theo mỗi quãng đường ướt từng chiếc lá người thương nhớ người Tháng giêng cho đến tháng mười qua rừng Xuyên Mộc … qua đồi Đắc Nông … Mưa đâu đổi dạ thay lòng người đi mở cõi non sông thuở nào Sương dầm nắng đổ gian lao bát cơm một nửa, gai cào buốt da Đêm đêm tựa cánh rừng già bập bùng ánh lửa dưới hoa trăng thề. Mưa sang lối nhỏ tôi về mưa cho thấm đất tình quê em chờ ! Tân Bình – 2005 – Sông Trà.
CON HÃY VỀ ĐI Trăm năm muôn sự đổi dời người xuôi kẻ ngược, sông bồi đồi lưng Ai về trong gió rưng rưng mây chiều khuất bóng bóng từng bơ vơ ! Trông con nhện xuống giăng tơ cho tôi viết tiếp bài thơ cuộc đời Con đi … con ở lâu rồi đường xưa lối cũ đất trời vẫn xanh Vườn xuân ta nhú thêm cành nụ hồng chúm chím, sao đành chia li ? Về đi – con hãy về đi cây còn có cội – không gì hơn đâu ! Trăm năm một mối duyên đầu mẹ già mủm mỉm miếng trầu tình quê Mát lòng con mỗi trưa hè Phượng hồng cuối phố, bờ tre đầu làng Lá reo trong nắng mới sang con về cho Đất Mẹ càng thêm xanh ! Tân Bình – 2005 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2009 10:20:23 bởi Sông Trà >
TẠ LỖI MẸ CHA Chợt trông qua ngõ nắng vàng con nghe bối rối chiều ngang đỉnh đồi Nhớ quê – quê nhớ con thời bắn bi – đánh đáo – nhắn lời mai sau Đồng gò cho đến đồng sâu lúa xanh xanh thắm tươi màu quê hương Dạt dào biển mặn yêu thương gối bờ cát trắng vấn vương cành mềm Mỗi mùa cá đặng, sóng êm con càng mát dạ lên thêm nỗi lòng Núi cao đứng giữa mênh mông cho Cha đốn củi – Mẹ trông từng ngày Bếp nung lửa ấm bàn tay sau lần lặn lội cấy cày vụ Đông Mẹ ra giặt áo bến sông nước xuôi nước ngược nước không phụ tình Bất ngờ quê nổi chiến chinh mái trường sụp đổ, gia đình ly tan Đêm Cha vĩnh biệt trần gian bởi viên đạn quá bạo tàn – Mẹ ơi ! Con đành chịu kiếp thân côi lang thang tứ xứ, đứng ngồi sao yên Đạn boom cày xới liên miên cửa nhà tan nát, láng giềng phân tâm Con còn thơ đã gánh phần kiếm cơm kiếm áo nuôi thân từng ngày Hòa bình ba mươi năm nay vẫn con túng thiếu như ngày đơn côi Lặng trong phố nhỏ chiều trôi vầng mây bạc trắng khung trời xót xa Con xin tạ lỗi – Mẹ – Cha bốn mươi năm thiếu hương hoa nắm mồ ! Tân Bình – 2005 – Sông Trà.
XUÂN MƠ Xuân đi Xuân đến thênh thang Xuân là sợi nắng cuối làng đầu thôn Xuân về sau mỗi hoàng hôn lao xao lối phố ai còn rong reo Xuân sang hoa lá liu xiu trong tôi Xuân mãi là yêu nồng nàn Dẫu em vội bước lỡ làng hay em thả tóc mơ màng như Xuân ! Tân Bình – 2006 – Sông Trà.
HOA BỐN MÙA Hạ về phượng đỏ long lanh đợi tà áo trắng bay thành mộng mơ Gió ru cúc tím đôi bờ hồ Thu in bóng mây lờ lững trôi Hoa tay em đã cho đời mỗi mùa Đông ấm tình người mênh mông Mai vàng – đào thắm – Xuân sang yêu nhau – bạc tóc – ta càng nên Xuân. Tân Bình – 2005 – Sông Trà.
CHÚC XUÂN Xuân chưa tõ ánh lửa đào bàn tay tôi đã ấm vào lòng em Dạt dào tiếng hát con tim người ơi, người chớ đi tìm Xuân xưa Xuân nào không nắng không mưa không hương vị ngọt, không thừa đắng cay ? Xuân là ánh lửa ta say đi đâu rồi cũng cầm tay nhau về Từ thành phố đến hương quê chúc Xuân mỗi độ Xuân về càng Xuân ! Tân Bình … SÔNG TRÀ.
MỘNG TỪ…I
Mộng từ đâu đã cho mình yêu đời còn mộng như tình còn mơ Mộng từ đây đến bao giờ yêu Em - Em đã yêu thơ dạt dào Mộng từ lá đổ non cao sông thương biển nhớ tình sao chưa về ? Nước còn bao nỗi nhiêu khê Người đi muôn dặm tái tê cõi lòng Đã chung một giống Lạc Hồng sao đành chia biệt đôi dòng – Nước ơi ! Em lang thang giữa xứ người Tôi nghèo cuối đất cùng trời quê hương Làm sao vượt Thái Bình Dương cho Tôi ân ái người thương … hỡi Người ?! Sài Gòn – 13/01/2009 – Sông Trà.
HƯƠNG TÌNH TRÀ GIANG Cảm ơn em đã cho anh hồn trong đồng điệu xây thành non thơ Chiều buông óng ả như tơ sợi thương – sợi nhớ – sợi chờ em sang Dìu nhau về bến Trà Giang lao xao ánh nguyệt giữa làn nước trôi Khúc sông kia tựa khúc đời nửa trong – nửa đục – từ thời xa xưa Gió ru nhánh lá đong đưa lặn trong đáy nước như chưa đong đầy Xa xa thấp thoáng thuyền ai cuối bờ cát trắng, bóng mây là đà Lối cầu Trà Khúc ta qua đứng trông dòng nước la đà ngất ngây Tóc xanh em gối bờ vai tóc đùa với tóc tình say đường tình Đất trời bỗng chốc lặng thinh em đi có nhớ hương tình Trà Giang Mỗi mùa xuân hạ thu sang … cho nhau ngan ngát hương nàng thơ yêu ?! Sài Gòn – 05/02/2009 – Sông Trà.
MỞ CỬA CON TIM Nguyên Tiêu lộng bóng quê nhà biết bao nhiêu nỗi đau đà chưa tan Còn tôi bỏ bước lang thang yêu em…em lại bàng hoàng...hoài nghi… “Mai sau em sẽ được gì canh khuya ươn ướt bờ mi mấy lần Suy xa rồi nghĩ đến gần hay là số kiếp lãnh phần bão giông ?’’ Rằng không. Hỡi cánh hoa hồng lỡ rơi vào khúc…long đong...bởi vì… Chưa thông đường đã vội đi chưa từng mưa nắng đã si nẻo tình. Nơi nào tôi cũng đinh ninh tim không mở cửa đời mình có chi Em đà qua mỗi bước đi tải đầy năm tháng lâm li đoạn tình. Sông nào đâu nỡ lặng thinh khi hoa rơi đã linh đinh giữa giòng Hoa ơi ! Sông mãi một lòng mỗi bờ mỗi bến yêu nồng nàn yêu. Gió ơi, gió hỏi Nguyên Tiêu xứ người em gánh bao nhiêu đoạn trường Thơ còn lấp lánh hạt sương nửa đau thân phận, nửa thương quê nhà ?! Sài Gòn – Nguyên Tiêu Kỷ Sửu (2009) – Sông Trà.
ĐÓN NGÀY MỚI SANG Tình đâu ở tự hữu hình tình trong mỗi tấm lòng mình bao la Thái Bình là biển cho ta đôi bờ nhung nhớ thiết tha từng ngày. Em đi từ độ trăng đầy quê hương gởi lại còn cay đắng lòng Đất trời sông núi mênh mông xa xa … ai đã cùng trông em về … Rặng dừa, bãi mía, bờ tre lên non, xuống biển, qua khe suối vàng Dừng chân cuối nẻo bản làng đong đưa cánh võng, hương ngàn ngất ngây. Phố xưa còn đó những ngày áo Em thấp thoáng dưới cây phượng hồng Nắng chiều sợi gió uốn cong Ai chưa kịp đến … Em dong duỗi hờn … Tội tình chi lại cô đơn khi đời vẫn thế … có hơn thua gì … Yêu cho tròn kiếp cây si Xuân tàn mấy chốc … Người đi mấy lần … Cớ sao em cũng phân vân cho thơ ta dệt nên vần đắng cay Em ơi ! Tình đã cùng say mở lòng ra đón những ngày mới sang ! Sài Gòn – 11/02/2009 – Sông Trà.
NHỚ TRĂNG Lâu rồi thôi bước lang thang Nay Ta chợt thấy Trăng càng ngây ngô Trăng trông đăm đắm như thơ Trăng nghiêng, Trăng ngã, Trăng mơ, Trăng tròn Trăng treo lơ lửng đầu non Bình minh bừng dậy…Trăng còn nửa đâu… Nhớ Trăng...Ta ngẩn ngơ sầu… Ta đi lững thững…Trăng vào mênh mông… Ngày mai Trăng có về không Hay là Trăng bỏ dòng sông quê nhà ?! Sài Gòn – 14/02/2009 – Sông Trà.
CUNG TIÊN Sông nào sóng cũng lao xao đường nào anh cũng đi vào nhà em Ngoài song cửa sổ Trăng lên đong đưa cánh lá bên thềm nghiêng nghiêng Mây xanh xanh đến dịu hiền đưa ta về cõi cung tiên lững lờ Nghìn thu nắng xuống giăng tơ thân em trắng nõn tựa bờ suối reo Cỏ cây ngây ngất lưng đèo hồn trinh bẽn lẽn bay theo gió ngàn Chợt ta tỉnh giấc mơ màng Trăng nằm nguây nguẩy giữa làn nước trôi. Sài Gòn – 14/02/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 15:28:06 bởi Sông Trà >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: