Thơ Sông Trà - Thơ lục bát
SUỐI MƠ I Suối mơ ấy đã thực rồi Tiếng chim thánh thót bên đồi tương tư Lá xanh tim tím “mộng từ” Kết vần thơ đến ... tháng tư Em về … Thăm từng con nước qua khe Lung linh hạt nắng ngày Hè – Tây Nguyên Ngày xưa Mẹ cũng làm duyên Như Em nào có thể quên một thời … Cà phê bông trắng lưng đồi Hương đưa ngan ngát tình người mênh mông Mỗi mùa lễ hội ai trông … Em sang với mái nhà rông Người chờ … Từ khi Non Nước chia bờ Người đi xa xứ ... buồn ngơ ngẩn buồn Lắng trong giọt lệ Người tuôn Nhớ làng bản cũ, nhớ phường phố xưa. Còn Em trong nắng trong mưa “Con tim lỗi nhịp”…tình đong đưa tình … Chợt trông thơ lại thấy mình Hình như thơ đã … lộng hình dáng Em … Suối ơi ! Chiều đứng nghiêng nghiêng Đợi Em thăm Đất Mẹ hiền năm xưa Có tôi sáng đón chiều đưa Duyên Em đằm thắm như chưa lỡ làng … Sài Gòn – 23/02/2009 – ST.
TIẾNG LÒNG Hoa buồn … Lá cũng buồn lây … khi cây xa nắng xuân đầy mộng mơ Nắng nào lay động đường tơ Hoa rung rung cánh … Lá lờ lửng rơi … Gió về đâu hỡi gió ơi có mang theo tiếng lòng tôi yêu Nàng “Từ khi lỡ mộng …” Em sang … xứ người Em bước tình lang thang tình. Tôi còn đây giữa quê mình lặn trong cay đắng hành trình Nước Non Thương Em tôi gởi trăng tròn óng a óng ánh từng con chữ tình … Vần thơ Em đã lung linh thực hồn ở đấy … thực hình ở đâu … Ai sinh chi nỗi thương đau yêu còn đành cách xa nhau nghìn trùng. Hoa ơi ! Bão nổi sẽ dừng Lá không bối rối, Hoa đừng ngẩn ngơ Tiếng lòng rộn rã đường tơ khi trầm – khi bỗng – ta chờ đợi nhau … Sài Gòn – 11/03/2009 – Sông Trà.
TRĂNG THIÊN CỔ
Vầng Trăng rớt giữa ngực Anh bên Em mấy giọt long lanh cuộc đời Giữa lòng biển – cánh Trăng rơi nghìn con sóng dậy tỏ lời thiết tha Ta rồi cũng rớt vào ta giữa lòng vũ trụ ấy là con tim Người đi – người đến – cùng tìm vầng Trăng Thiên Cổ cho Em thuở nào ? Gió về cứ ngỡ chiêm bao bên ni – bên nớ – Trăng vào đời ta Trăng non cho đến Trăng già vị tình – chưa nhấm – Trăng đà ngất ngây Trăng ngồi đây giữa vòng tay Ta đùa tóc rối … Trăng say mơ màng … Sài Gòn – 12/03/2009 – Sông Trà.
LỠ MỘNG NHƯ TRĂNG
Trăng về giữa phố lầu cao Trăng ngơ ngác đứng lao chao lập lờ Trăng đi…Trăng bước ngẩn ngơ… có khi nào phố phường chờ trăng đâu Trăng ngồi – Trăng ngả nghiêng đầu trông tôi cũng lỡ mộng sầu như Trăng Thôi thì kéo sợi tơ giăng tôi sang bên ấy ... dìu Trăng trở về Hương đồng, láng cỏ, đường quê bờ ao xanh tựa con đê đầu làng Lên non – qua suối – qua ngàn gió đưa mấy nhịp… lá vàng bay bay Nơi nao vách núi đá dày ta leo lên với vầng mây lửng lờ Xa xa biển đợi biển chờ Trăng lăn bến cát tình mơ mộng tình. Sài Gòn – 13/03/2009 – Sông Trà.
UỐNG NỮA ĐI EM ! Tôi đi qua cõi đời nầy tôi còn có cốc rượu đầy là tiên Mời Em nâng cốc đừng nghiêng cho tôi uống cạn cái duyên say tình. Dẫu xa cách nửa hành tinh trông thơ Em cứ ngỡ mình bên nhau Còn thương còn nhớ còn đau tình còn cách biệt vì đâu hỡi người ?! Uống rồi… uống nửa… Em ơi… uống cho trong cả đất trời cũng say Say đêm rồi lại say ngày say sang bên ấy càng say mê nàng. Sông dài biển rộng miên man hồn không lỗi nhịp – ta nồng nàn yêu Thế gian đây biết bao nhiêu tình trong sắc thắm lắm điều đắng cay. Thương nhau ta lại cầm tay vị đời chưa nhấm đã lây lất sầu Ngàn xưa và mãi mai sau không say tình có chi đâu là tình… Sài Gòn – 14/03/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 15:30:38 bởi Sông Trà >
NON NƯỚC HỮU TÌNH I Tình ơi tình biết bao nhiêu Thuở chưa có tuổi đã yêu dạt dào Yêu bầu sữa Mẹ ngọt ngào Yêu Cha gánh củi từ non cao về Yêu em em xõa tóc thề Giữa lòng đất khách, nhớ quê hương mình. Mỗi mùa trăng sáng lung linh Sông Hồng – sông Cửu – sông tình thiết tha Lao xao ánh nước sông Trà Tiếng chuông Thiên Ấn khi đà ngân vang Sông Hương thành cổ thênh thang Con đò Bến Ngự đưa nàng như thơ. Sa Pa tuyết trắng, nắng mơ Cà Mau sóng vỗ ba bờ huyên thuyên Trường Sơn gió lộng hai miền Bắc – Nam đã thắm nên duyên Sơn Hà Bốn ngàn năm Nước cho ta Cây dân tộc Việt kết hoa anh hùng. Tây Nguyên lễ hội reo mừng Vị cà phê thấm tận cùng Á, Âu ... Thái Bình – Đồng Tháp – cho nhau Lúa xanh bát ngát, hương cau trầu nồng Những ngày lặng bão Biển Đông Cá đầy bến đợi ... thỏa lòng người đi ... «Cụ Đồ» cắm bút Ba Tri Xuồng em tải đạo nặng vì nghĩa nhân Nghi Xuân lồng lộng thanh vân «Thúy Kiều» một kiếp gánh phần lao đao Lam Sơn lấp lánh ánh sao «Bình Ngô Đại Cáo» em nào quên đâu. Nha Trang, Phan Rí, Vũng Tàu Đã từng ước hẹn dìu nhau bềnh bồng Làn mi em uốn cong cong Đăm chiu ngắm Vịnh Hạ Long thuở nào ? Tưởng chừng như mộng chiêm bao Phong Nha … ta đến … ngỡ vào cung tiên … ............ Sài Gòn – 17/03/2009 – Sông Trà.
HOA LÁ CHIỀU RU Ai xa núi nhớ trầm hương ai gần Em đã gieo thương cõi lòng Tháng ngày nào có thong dong khi Hoa lỡ rụng xuống dòng sông trôi Gió lay, sóng dập liên hồi đau thương chất ngất nửa đời thân Hoa Tôi đi dưới nắng chiều tà bên dòng sông ấy ngỡ là tôi mơ Hoa buồn như những vần thơ bay trong mưa ướt đôi bờ mi xanh Hoa chưa điểm bạc hoa chanh hương không đổi vị dẫu đành đắng cay Tôi càng dang rộng vòng tay đưa Hoa xa những tháng ngày chơi vơi Lặng lờ ong bướm rong chơi xuân tàn ta lại sang trời đất thu Đồi thông lộng tiếng gió ru Hoa nghiêng tựa Lá chiều thu là đà … Sài Gòn – 19/03/2009 – Sông Trà.
HÌNH AI … I Hình ai ... thơ lộng từng câu buồn như lá đổ rừng sầu cô đơn Mây xanh khi gió nhẹ vờn sợi dài sợi ngắn cuốn hồn Tôi bay Đăm chiu đôi mắt mỗi ngày trông Tôi cứ ngỡ trông ai yêu Nàng Cánh môi đo đỏ miên man chúm cha chúm chím, Tôi màn mơ say Ước gì Tôi được cầm tay dìu Em về bến sông đầy hoa trăng Bóng Em lẫn bóng chị Hằng lúng la lúng liếng nước giăng tơ tình Gió đi … gió đến lặng thinh bờ vai Em ngả nghiêng mình với tôi … Sài Gòn – 20/03/2009 – Sông Trà.
CHIA LI NGÀY ẤY Có Em đời sẽ có hoa không Em tôi có chi là xuân đâu. Em đi từ Á sang Âu dừng chân châu Mỹ biết bao năm rồi. Nhớ Em tôi đứng tôi ngồi ánh sao nhấp nháy, lưng đồi mưa tuôn. Ngậm ngùi hai tiếng Quê Hương Người đi – Người ở – Ai vương vấn gì ? Tôi từ giây phút chia li nửa đau Non Nước, nửa thì thương Em. Ông Cha : « Máu chảy ruột mềm » đời ta chia biệt bởi nên nỗi gì ? Người ơi có mấy đường đi ... khi nao mới vẹn nghĩa vì Âu Cơ ? Nỗi niềm tôi dệt thành thơ gởi Em xa xứ còn bơ vơ tình ! Sài Gòn – 21/03/2009 – Sông Trà.
SUỐI MƠ II Mây ơi có biết bao giờ... mưa đong đầy nước suối mơ dạt dào... Tôi xin làm bận mưa rào mưa cho con suối chảy vào sông thương Em về thăm lại quê hương nhớ thôn xóm nhỏ, nhớ trường làng xưa Mẹ già lững thững sáng trưa lối sau ngõ trước mỗi mùa lá rơi Vì đâu cách biệt, Mẹ ơi ! Mẹ đành hiu quạnh, con thời ly hương Chiều buồn sợi nắng bay vương... con đi... Mẹ ở... người thương đâu rồi ! Trăm năm trong mỗi nẻo đời ai không có lúc lệ rơi lặng thầm ? Em về đây đã cùng thăm có tôi đưa tiễn, khi cầm tay nhau Dìu Em qua mỗi nhịp cầu nhớ con Suối nhớ gối đầu Sông thương. Sài Gòn – 27/03/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 15:33:13 bởi Sông Trà >
THUỞ ẤY Đi đâu cũng nhớ cội nguồn nhớ thời “vượt biển” càng buồn chơi vơi. Con tàu đến giữa trùng khơi gió lay – sóng dập – tàu trôi bềnh bồng Nắng mưa… mưa nắng… mênh mông… biết đâu là hướng mở lòng đợi tôi ? Không may thì phận đã rồi tàu Ai bị đắm… cá xơi xác Người… Tôi trông như chết nửa đời có ai thương hỡi hỡi người người ơi ! Tàu tôi may được êm xuôi cập vào bến đợi tình người tha phương Xót xa bao nỗi đoạn trường Ai đau thân phận… Ai thương quê nhà… Con thơ, vợ trẻ, Mẹ già mồ hôi ướt đẫm mắm cà, củ khoai Trải qua từng tháng từng ngày còng lưng – tay vẫn trắng tay thường tình. Nước Non ơi Nước Non mình hòa bình tụt hậu, chiến chinh điêu tàn Tôi về thăm lại bản làng nhớ thời thuở ấy… hai hàng lệ rơi… Sài Gòn – 29/03/2009 – Sông Trà.
THẤP THOÁNG Yêu đương tự lẽ đất trời Yêu không tự trái tim người mình yêu Trăm năm nào biết bao nhiêu Hoa tàn, Lá rụng, Nắng chiều rơi rơi Mơ màng chi nữa Hoa ơi Lá xanh đã tỏ rõ lời quang sang “Yêu Hoa chớ để Hoa tàn Yêu Người chớ để dở dang trong đời” Gió yêu thơ đến đây rồi Gió đưa Hoa, Lá sang ngồi với thơ Liêu xiêu liễu rủ đôi bờ Lá chao nghiêng cánh Hoa chờ lả lơi Bình minh thấp thoáng lưng đồi Tơ bay lướt thướt sang đôi núi tình Lá, Hoa lẫy nguẫy uốn mình Như thơ ta đã say tình ta say. Sài Gòn – 30/03/2009 – Sông Trà.
EM ĐI LỐI NÀO ? Đời như quán trọ ven sông nhằm khi bão nổi đời không có gì Cho tôi xin cốc tình si nửa say nửa tỉnh… Em đi lối nào… Vung gươm múa kiếm phóng lao lừng danh một thuở anh hào thế nhân Thế thời thân cũng thiêu thân giữa lòng đất lạnh còn ân oán gì Dương trần chiến cuộc lâm li đã vì nhân nghĩa hay vì lợi danh Xác xơ bao lớp dân lành người chung một kiếp mà đành phân li ?! Em nào nỡ bỏ tôi đi tôi còn đây cốc tình si Em rồi… Sài Gòn – 03/04/2009 – Sông Trà.
TÔI YÊU
Dòng đời khi dọc khi ngang Dòng thơ ta mãi đầy man mác tình Mặc cho sóng gió rập rình Bến ta ta đậu, tàu mình mình đi Ta nào đâu sánh so chi Non cao chất ngất, biển thì mênh mông Yêu nhau yêu tự cõi lòng Nghìn thu còn đó hương nồng ta yêu Gió đi gió đến mỗi chiều Rung rinh nhánh trúc Lá liu xiu tình.
Sài Gòn – 04/04/2009 – Sông Trà.
ĐỢI EM Chờ khi gấc chín thành đôi Hương thơm có nhớ làn môi ai hồng Chờ Em, Em có chờ không Hỡi con kinh nhỏ xuôi dòng về đâu … Đất chờ nước đã từ lâu Cho đồng lúa mới một màu ngát xanh Chờ Em, Em đã chờ Anh Cây tình kết trái ngọt dành tặng nhau Nên thơ vốn đợi trước sau Mỗi ngày nối một nhịp cầu yêu thương Qua từng lối nhỏ quê hương Nhớ mùa gấc chín tình vương vấn tình. Sài Gòn – 06/04/2009 – Sông Trà.
ĐÔI NGÃ CÔ ĐƠN II Lên non – lượm cánh sao rơi xuống sông – vớt mảnh trăng trôi giữa dòng Lỡ Em vội bước theo chồng biết ai … san sẻ nỗi lòng cô đơn … Lưng đồi thấp thoáng hoàng hôn tiếng chiều lướt thướt gió mơn mởn tình Ngẩn ngơ tôi ngả nghiêng mình tựa thân cây đứng lặng thinh mơ màng… Bên bờ con nước suối vàng ai ngồi kẽ tóc … ngỡ Nàng tôi yêu … Nửa đời rồi biết bao nhiêu giữa miền đất lạ buồn liêu xiêu buồn… Từ Em lỡ bước yêu đương ngày qua tháng lại phơi sương “mộng tình” Mỗi mùa tuyết đổ trắng tinh phòng không gối chiếc biết mình nương ai… Có gì sẽ đến ngày mai bên kia còn mộng, bên nầy còn mơ Người ơi, tôi biết bao giờ cô đơn thỏa nỗi Người chờ cô đơn ?! Tây Nguyên – 10/04/2009 – Sông Trà.
NGỦ ĐI EM ! Sao Em hôm ấy làm thơ khi Anh đã đọc là ngơ ngẩn sầu Vì Anh vội bước qua cầu hay vì Em viết nhầm câu thơ tình ? Thời gian rồi sẽ chứng minh Anh đây…Em đó…tuy mình cách xa Yêu nhau yêu tự tim ta ngày đầu ước hẹn cũng là mai sau. Ngoài hiên trăng tỏ một màu ngủ đi Em nhé… trái sầu đã rơi… Xưa nay vốn ở trong đời trăm năm hạnh phúc mấy người có đâu. Ta xa cách nửa địa cầu từ yêu thơ đến hai đầu thương nhau Dù cho nắng đổ mưa mau suối mơ Em cũng gối đầu sông Anh. Sài Gòn – 17/04/2009 – Sông Trà.
MỊT MÙ TRỜI ĐÔNG Mấy hôm rồi cũng ngẩn ngơ từ “đêm mất ngủ”…Suối Mơ lặng thầm Gió ơi gió hãy đi thăm cớ sao Suối lại biệt tăm tiếng chào ? Suối – Sông – đang chảy dạt dào bỗng dưng Suối lặng…Sông nào yên đâu ! Giá như suối chảy qua cầu thời Sông đành hái trái sầu như thơ Chiều buồn sóng nước bâng quơ ngược xuôi xuôi ngược vỗ bờ Trà Giang Dẫu chưa trực diện Suối Vàng hồn Sông như đã trao Nàng thiên thu Suối nào nỡ lặng im ru mặc tình Sông chảy mịt mù trời Đông ! Sài Gòn - 20/04/2009 – Sông Trà.
GIÁ NHƯ…! Thôi thì thôi có sao đâu Em về bên ấy làm dâu nhà Người Mặc Tôi đứng ngóng lưng trời nửa thương còn nhớ..nửa cười còn đau.. Hẹn hò đã thắm từ lâu gió đưa ngan ngát hương cau mỗi mùa Lẽ nào ngọt lại thành chua dẫu sao Tôi cũng đi đưa tiễn Nàng. Nhà Người lộng lẫy thênh thang nhà Tôi chật hẹp, đêm càng trống trơn Nửa đời lăn lóc chập chờn giờ đây Tôi cũng có hơn thua gì … Giá như Nàng thực chia li Tôi buồn …Tôi biết thầm thì với ai … Thả hồn bay bỗng lên mây Tôi lang thang bước càng cay đắng lòng. Ngày qua tháng lại bên chồng có khi nào nhớ Tôi không hỡi Nàng ?! Sài Gòn - 24/04/2009 – Sông Trà.
CHƯA BIẾT CÔ ĐƠN Bé còn be bé…Thơ ơi Chớ nên vội đến tỏ lời thương ai … Bé buồn khi chả thuộc bài Bé ngơ ngẩn đứng trông mây gió vờn. Mấy lần Bé có giận hờn Cũng chưa hề biết cô đơn là gì … Một hôm Bé ướt bờ mi Bởi mưa sang độ xuân thì Bé thôi ! Sài Gòn - 25/04/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 15:39:49 bởi Sông Trà >
BỠ NGỠ Bé đi…Bé đến đây rồi… Cánh hoa phượng đỏ rơi vào tay ai… Vần thơ chữ ngắn chữ dài Len tròn chữ nhớ những ngày Bé xa. Bé còn trong độ mười ba Bé chưa được có đôi tà áo bay. Nên thơ Tôi đã từng say Bé đâu bỡ ngỡ như ngày mười lăm… Sài Gòn - 26/04/2009 – Sông Trà.
CON SUỐI TÔI YÊU
Một hôm lên núi dạo chơi có cô em đứng trông đồi thông reo Cô ơi có biết bao nhiêu lối vào con suối Tôi yêu không nào ? “Suối Vàng” ánh nước lao xao vầng trăng lộng bóng non cao lưng trời Ngày xưa Em đã một thời lên nương hái lá chè tươi mỗi mùa Nắng nung mấy buổi ban trưa Em ngồi bên suối như chưa ngỡ ngàng Tôi từ độ ấy mới sang con tim chưa tỏ thời Nàng đã xa Mười lăm năm ấy đi qua giờ Tôi gặp lại xót xa vô cùng Nàng thì “vỡ mộng tình chung” còn Tôi biết nói sao cùng gia phong ? Canh khuya nhỏ giọt lệ lòng suối ơi có hiểu Người không hỡi Nàng !!! Sài Gòn - 28/04/2009 – Sông Trà.
HOA QUỲNH Cuống nâu, cánh trắng nõn nà Hương đưa dìu dịu đậm đà canh khuya. Thân gầy đâu dễ chi lìa Lá dài sóng sánh trăng chia sẻ lời. Biết yêu đêm cũng tuyệt vời Cần chi ngày thuở đất trời còn Xuân. SÀI Gòn - 2009 - Sông Trà.
LÊN ĐỒI TƯƠNG TƯ Trăm năm Tôi vẫn là Tôi Xuống sông gánh nước – lên đồi tưới hoa. Chiều nghiêng nghiêng ngã về tà Có cô em đứng – cầm hoa lặng nhìn. Bàn tay nhỏ nhắn dịu hiền Làn mi ươn ướt như duyên Cô chào. Chợt Tôi lòng dạ nôn nao Giá như ước hẹn … nói sao bây giờ… Tôi đành giả bộ làm ngơ Trông trời lồng lộng mây hờ hững trôi. Cô buồn… Cô bỏ đi rồi… Tôi ngơ ngác bước lên đồi tương tư… Sài Gòn - 01/05/2009 – Sông Trà.
“THÂN PHẬN ?” Con đi biết mấy mùa Thu Giữa lòng đất lạ chiều ru nhớ nguồn Ba mươi năm lẻ càng buồn Mẹ về cát bụi còn vương vấn đời. Sao đành đến thế…Cha ơi ! Bỏ con lăn lóc vào đời bơ vơ Bao năm con đợi con chờ Tìm Cha…có biết bây giờ Cha đâu ? Còn con hái trái mộng sầu Cô đơn rồi lại gối đầu cô đơn Có gì đâu để buồn hơn Tìm Cha, nhớ Mẹ mà không được về. Đêm dài đất khách lê thê Trông đời con lại càng tê tái lòng Xưa nay thân phận má hồng Người ơi có mấy Người không lỡ làng ?!
Sài Gòn - 01/05/2009 – Sông Trà.
ĐƯA ĐÒ Buồn trông chênh chếch sao mai Sao ơi … sao hỡi … nhớ ai sao sầu … Nhớ Em … Em đã qua cầu … Không lời từ biệt, biết đâu Tôi tìm. Ngóng trời, khẽ bảo con tim Có ray rức cũng lặng im với lòng. Mong sao Em mãi theo chồng Để Tôi ở lại dòng sông đưa đò. Tiếng chiều rơi xuống tròn vo Len qua bến cũ con đò Tôi đưa. Dầm thân sáng nắng chiều mưa Tóc đà điểm bạc còn đưa đò tình… Sài Gòn - 06/05/2009 – Sông Trà.
MẸ TÔI Mẹ còn chi có hơn đâu ngoài lòng nhân đức gối đầu cho con Ra sông xuống biển lên non mấy mươi năm bước nắng giòn bờ vai. Mưa dầm tê buốt bàn tay mỗi lần Mẹ cấy cuối ngày sang đông Lúa reo ngan ngát hương đồng qua bao nhiêu tháng dày công Mẹ gầy. Mẹ chiu chắt tính từng ngày miếng cơm manh áo con đầy đủ chưa ? Chạy xuôi chạy ngược sáng trưa con thêm vị ngọt … Mẹ thừa vị cay … Đêm nào con ngủ không say Mẹ càng thao thức … lây quây bế bồng Con ơi ... con ngủ cho nồng mỗi ngày mỗi lớn theo dòng thời gian. Con đừng vội bước nghênh ngang ở đời không thể dễ dàng như mơ Lời ru Mẹ đến bây giờ đà thâm thấm mỗi vần thơ con rồi … Mẹ đi … ngày ấy … Mẹ ơi ! chiều chiều con đứng con ngồi con trông Xa xa biển cả mênh mông thương con – ai có hơn lòng Mẹ đâu ! Sài Gòn – 08/05/2009 – Sông Trà.
HÔM ẤY Em đi đồng thấp đồng cao qua từng cánh lúa lao xao chín vàng Lặng lờ trong nắng chang chang bụi bay rin rít bám làn áo nâu. Ánh chiều xuống núi non cao Em về theo lối hương cau nồng nàn Trăng lên soi bóng nhà ngang Em ngồi kẽ tóc bên hàng dừa xanh. Tiếng gà chưa điểm cuối canh Em đà vội bước nhanh nhanh ra đồng Ngón tay Em uốn cong cong bình minh bừng dậy má hồng xinh xinh. Anh sang một đỗi lặng thinh Em cười khúc khích …. ngỡ tình đã trao Lâu lâu gió đến xôn xao mấy bông cỏ dại nghiêng chào đôi ta. Hôm sau Anh lại sang nhà Em khe khẽ bảo : « Thôi mà đừng sang Người ta đã cậy họ hàng đến đây (dạm ngõ). Hôm Chàng mới yêu ». Anh về lòng dạ đìu hiu kể từ hôm ấy ... buồn liu xiu buồn ... Sài Gòn – 09/05/2009 – Sông Trà.
ANH NÀO BỎ ĐÂU ! Nàng nào đâu có giận hờn Sao không ước hẹn...biết hôm nào về ! Còn Tôi giữa đất trời quê Nhớ Nàng bên ấy, buồn lê thê buồn Mỗi ngày mấy bận mưa tuôn Hay Nàng ướt lệ cô đơn … hỡi Nàng ! Tình ơi sao quá trái ngang Yêu nhau tha thiết mà không được gần Tôi thơ thẩn bước ngoài sân Hồn Tôi như đã nửa phần bay xa : Gởi Nàng dệt lụa trăng hoa Cho thơ Nàng với thơ Ta dạt dào Quê hương còn núi non cao Em còn thương nhớ - Anh nào bỏ đâu ! Sài Gòn – 13/05/2009 – Sông Trà.
GIÁ NHƯ II Mấy hôm nay biết ra sao bên ni – bên nớ – buồn bao nhiêu buồn Em ưa ứa lệ canh trường tình trong ngang trái...ai nhường cho ai ? Ngày xưa Nữ Sĩ* thở dài tài hoa xuất chúng mà hai đời tình Đời nào cũng tủi phận mình tấm thân làm lẻ thì tình nồng đâu Chao ôi đất thấp trời cao sao đành đày đọa má đào thi nhân ! Em ơi...Anh cũng mấy lần canh khuya nhỏ lệ lặng thầm thương đau Giá như gặp gỡ từ đầu thời tình Ta có nên đâu nỗi nầy...?! Sài Gòn – 14/05/2009 – Sông Trà.
* Nữ Sĩ : HỒ XUÂN HƯƠNG.
MỘNG TÌNH II Em còn từ chốn xa xôi ngỡ như em với cùng Tôi đang ngồi Dòng sông uống nắng chiều rơi lấp la lấp lánh bóng đôi nhân tình Cỏ cây nào cũng lặng thinh khi Em đã ngã nghiêng mình sang Tôi Vị tình ngọt lịm làn môi nghe như trong cả đất trời cũng yêu Mấy lần ngất ngưởng tình xiêu trăng lên càng tõ dáng Kiều lung linh Chợt Tôi tỉnh giấc mộng tình em còn bên ấy lẻ mình canh khuya : Trong đôi mắt ướt đầm đìa ngóng chàng đất Mẹ sang chia mộng tình. Sài Gòn – 14/05/2009 – Sông Trà.
MƯA BUỒN...I Mưa buồn..buồn lắm..mưa ơi.. Bao người cuối đất cùng trời ngẩn ngơ ... Vì đâu thân phận xác xơ ... Vì tiền nên mới bơ phờ trăm năm ?! Sài Gòn – 25/05/2009 – Sông Trà.
MƯA BUỒN…II Mưa buồn..buồn lắm..mưa ơi.. Mịt mù cuối đất cùng trời Biển Đông. Xe chi duyên sợi chỉ hồng Thương đau chất ngất dòng sông quê nhà. Chạnh lòng Tôi nỗi xót xa Thơ ưa ứa lệ Sơn Hà lâm nguy. Canh dài thao thức Người đi Ai người ở lại nói gì được đâu ? Nghìn xưa còn đó một màu Anh hùng Đất Việt thay nhau tùy thời. Tôi xin được tỏ một lời Việt Nam muôn thuở đất trời Việt Nam ! Sài Gòn – 25/05/2009 – Sông Trà.
MỘNG VÀNG I Mấy cô bé bé xinh xinh đi đâu lại đứng rập rình nhà Tôi Ngoài sân khế đã chín rồi không chua, không ngọt, không mời Cô đâu ! Cớ sao Cô đứng lâu lâu làn mi nhay nháy hướng vào nhà Tôi ? Thương ai thì tỏ ... Cô ơi chớ nên lảng vảng ... xin đôi khế vàng. Đem về bổ dọc bổ ngang nhâm nhi vị khế… nhớ Chàng cho thơ Ngàn xưa dẫu đến bao giờ... không yêu – đời có chi mơ mộng vàng. Nhà cao cửa rộng thênh thang phòng không gối lẻ – Ai nồng nàn đâu Cô thưa – Ba – Mẹ – đi nào cho Tôi xin gởi “khay trầu trăm năm”. Giá như không đặng “duyên tằm” thời cho Tôi được một lần cầm tay Đưa Cô sang lại nơi này trông cây khế ngọt chưa Ai thương cùng … Sài Gòn – 21/05/2009 – Sông Trà.
CẢM ƠN II Cảm ơn Ai đã yêu Tôi Như hoa yêu lá, như đời yêu thơ. Cảm ơn nắng xuống giăng tơ Mỗi ngày Em đến mỗi bờ bến yêu. Cảm ơn tình biết bao nhiêu Ngọt bùi cay đắng cùng dìu nhau qua. Cảm ơn trời đất bao la Cho Ta ơn nghĩa – Mẹ – Cha – sinh thành. Cảm ơn Em, cảm ơn Anh Hồn trong muôn thuở xây thành non thơ. Cảm ơn Trăng tõ đôi bờ Mấy khi cách biệt cũng chờ đợi nhau. Sài Gòn – 14/06/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 17:05:26 bởi Sông Trà >
MƠ MÀNG Mưa về đây đã ướt ai … khi đàn Bướm trắng chiều bay la đà Bướm ơi…Tôi ngỡ như là… những ngày xưa Bướm bay xa cổng trường Lao chao cánh cuối con đường lá me líu xíu rơi vương tóc Nàng Chợt Tôi tỉnh giấc mơ màng ước gì giờ được có Nàng bên Tôi Lang thang sang ghế đá ngồi nghe làn gió hít hôn đôi má Nàng. Sài Gòn - 23/04/2009 – Sông Trà.
TIẾNG THƠ RƠI Giọt sương hay « giọt nhớ rơi » len vào vào ký ức Ai ngồi ngoài hiên Trông vầng Trăng lẻ nghiêng nghiêng càng thương càng nhớ Em duyên lỡ làng Mỗi ngày mỗi bước gian nan mỗi mùa đông đến biết Chàng ở đâu ?! « Bên con – Em gối mộng sầu con ơi hãy ngủ cho sâu giấc nồng Cha đi...con – mẹ – long đong mười năm rồi cũng giữa dòng đời trôi Lẽ nào thế mãi...con ơi ! con nhanh khôn lớn cho đời mẹ vui... » Tiếng Ai ru quá ngậm ngùi Tôi nghe như tiếng thơ rơi bềnh bồng ? Tôi còn nặng gánh gia phong biết làm sao để được mong Em về Thăm từng lối nhỏ hương quê cầm tay nhau lội qua khe suối ngàn Chiều nghiêng soi bóng thênh thang lao xao con nước…ướt Nàng với Tôi...! Sài Gòn – 03/06/2009 – Sông Trà.
BẾN ĐỢI KHÔNG GIỜ Xa xa thấp thoáng thuyền ai khi mô cập bến nước đầy sông thương Đã đi đây đó ngàn phương thuyền bao nhiêu bến còn vương lỡ làng ? Tối ngày chạy dọc chạy ngang gió lay lảo đảo ... miên man sóng dồi ... Cánh buồm ướt lệ mưa rơi ngấm từng vị đắng biển đời tha phương. Lao đao mấy nẻo tình trường bến trong – bến đục – Ai nhường cho Ai ? Không may thời phận thở dài thuyền ơi yêu nước sông nầy thì sang. Mỗi mùa Trăng lộng bóng vàng lao xao ánh nước… duyên nồng nàn say… Hồn Ta xanh tít non mây trong thơ có thực – tình ngây ngất tình. Sài Gòn – 04/06/2009 – Sông Trà.
LẶNG CHỜ ĐÔI TA Chanh chua – khế ngọt – đã đành sao Em cũng thế cho Anh mơ màng … chiều chiều khẽ bước lang thang ước gì … Em sẽ được sang nơi nầy … Ta cùng lững thững trông cây khung trời nho nhỏ … lá bay lững lờ … chiều nghiêng nắng xuống giăng tơ mấy chùm khế ngọt … lặng chờ đôi Ta … Gió đưa lất phất sau nhà hương chanh Anh cứ ngỡ là tóc Em chợt nghe rồi đứng bên thềm Anh ngơ ngẩn bước như đêm mộng tình. Bên kia mấy nhánh trúc xinh khi vầng trăng tỏ nghiêng mình với ai … còn Anh ngồi tựa canh dài Em chưa ước hẹn … biết ngày nào sang ?! Sài Gòn – 06/06/2009 – Sông Trà.
ĐÔI NGÃ CÔ ĐƠN III Ngoài hiên sao sáng chập chờn Ai ngồi tựa bóng cô đơn mơ màng Trăm năm duyên đã lỡ làng biết khi mô được có Chàng thương thay ? Còn Ai trông gió trông mây trông vầng trăng tõ càng cay đắng lòng Nửa đời có có không không tối ngày lủi thủi … tình nồng chi đâu ? Mỗi cây mỗi trái mộng sầu mỗi người một cảnh tình đau đớn tình Nào Ai thấu nỗi tim mình để cùng san sẻ nên đành cô đơn. Giờ thì càng lại buồn hơn yêu nhau sánh cả Trường Sơn quê mình Nhưng còn cách biển Thài Bình biết làm sao được gối tình duyên chung ?! Sài Gòn – 07/06/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2010 22:50:17 bởi Sông Trà >
MỘT LẦN KHÔNG THÔI Em về bên ấy lấy chồng còn Tôi ở lại giữa dòng sông trôi Chiều chiều có chiếc lá rơi đậu bờ bến mộng như Tôi hôm nào. Em sang má ửng hồng đào chưa cầm tay đã ấm vào con tim Trong đôi mắt bỗng lặng im Em buông tóc rối khẽ tìm Tôi say. Ngẩn ngơ trông chín tầng mây cỏ non sướt mướt nơi nầy nào hay Ngậm ngùi hai tiếng chia tay Em đi…Tôi ở…buồn bay bềnh bồng Em về bên ấy lấy chồng hay là vẫn đợi nỗi lòng dòng sông Non cao vời vợi hương nồng yêu Em…Em có lấy chồng…cũng yêu… Sài Gòn – 10/06/2009 – Sông Trà.
MƠ Mấy hôm–Hoa–Lá–mơ màng non cao lồng lộng Trăng ngàn ngất ngây Mơ ơi có đến nơi nầy cho Tôi lững thững cầm tay với Nàng Yêu Tôi–yêu chớ mơ màng mơ con sóng nhỏ lang thang biển đời Chiều chiều–Mây–Gió–rong chơi bên bờ cát trắng nắng phơi mộng vàng Gió khe khẽ vuốt tóc Nàng vị tình mơn mỡn hương làn môi say Nghìn thu trong cõi đời nầy không Em … Tôi có chi say nồng nàn ! Sài Gòn – 11/06/2009 – Sông Trà.
HÌNH AI … II Hình Ai như mộng Trăng rằm mấy hôm rồi lại biệt tăm bóng tình Hay yêu thật mới lặng thinh cho Người càng nhớ nhung mình thiết tha ?! Canh dài nào cũng đi qua trông hình Em cứ ngỡ là bên Tôi Ngoài hiên khi cánh sao rơi Tôi ngơ ngác đứng ngóng trời tương tư. Vần thơ tim tím “Mộng Từ” ngày đầu Xuân đến bây chừ ra sao ? Tôi còn như mộng chiêm bao yêu Em hơn cả non cao quê mình. Gió nào nỡ lại lặng thinh khi Mây đã thực thương mình – Gió ơi ! Gió về đây đã nhận lời Mây xanh xin gởi trọn đời yêu thương. Sài Gòn – 16/06/2009 – Sông Trà.
CHIA TAY NGÀY ẤY Chia tay đang buổi ban trưa người đi – người đợi – lòng đưa tiễn lòng Thiết tha từng ánh mắt trông như chim bay giữa mênh mông nắng giòn Lẫn trong mây gió ví von xa Em vạn dặm … ngỡ còn bên Em … Một hôm dưới ánh Trăng lên Em lang thang bước cuối thềm đầu sân Tôi sang cùng tiếng thơ ngân đưa Em mấy nhịp đến gần bờ cau Lặng thinh nghiêng tựa mái đầu hồn trong như đả say màu hương đêm Sương khuya rơi xuống cành mềm Tôi về càng nhớ thương Em dạt dào Lẽ nào tình mãi xa nhau khi duyên đã thắm như cau với trầu ?! Sài Gòn…ngày ấy…Sông Trà.
NHỚ Nhớ Xuân mấy chục năm rồi Lá – Hoa – kết giữa đất trời mưa tuông Nhớ từng bông lúa lưng nương như mây biển cả nhớ nguồn núi cao Nhớ đêm trong ánh trăng sao qua tim Em đã sáng vào hồn Tôi Nhớ Non Nước nhớ - Người ơi ! lũy tre xanh ngát khung trời quê hương Nhớ bàn tay nhỏ thân thương nâng niu quả ngọt – nhớ vườn nhà Tôi Chiến chinh bốc lửa lên rồi cửa nhà tan nát, tình người tan thương Làng đâu còn có mái trường cho Tôi thuở ấy – học “chương sử vàng”. Sài Gòn – 19/06/2009 – Sông Trà.
MÀU ÁO HẠ Phượng mang áo đỏ đi về Qua bao nhiêu nẻo hương quê, thị thành Sân trường áo trắng vắng tanh Lối nào nhơ nhớ me xanh mơ màng Mấy bờ bãi cát thênh thang Khoe màu áo tắm yêu Nàng có Tôi Non cao khoác áo da trời Chiều tà hoa nắng xuống phơi lụa vàng Áo đen – cánh lúa đã choàng Ánh sao lớp chớp tít ngàn xa xôi Bến giăng tấm áo Trăng rồi Lấp la lấp lánh đợi Người ngắm sông Bờ dương trải áo lụa hồng Tàu ra khơi nhịp mênh mông biển tình. Sài Gòn – 30/06/2009 – Sông Trà.
ĐÔI DÒNG CÔ ĐƠN Mấy lần trông chiếc lá rơi Tôi ngơ ngẩn đứng ngóng trời tương tư Mây ơi có dệt “Mộng Từ” Như Tôi đã dệt lá thư với Nàng Mây đi đây đó miên man Mây mưa đừng vội ướt làn mi cong Một hôm lớp chớp như giông Khiến Tôi nghiêng ngả giữa mênh mông tình Chợt Tôi ngơ ngác lặng thinh Khác chi Suối đã thật tình yêu Sông Lỡ mai Em ở bên chồng Là Tôi ôm cả đôi dòng cô đơn. Sài Gòn – 03/07/2009 – Sông Trà.
HƯƠNG THỜI GIAN Trời sinh Ta để thương nhau Ta sinh thơ để biết đau thương đời Duyên chi…Trăng đứng lưng trời… Khi Người lạc bước lên đồi hoang vu Xác xơ tiếng gió âm u Tình còn như đã mịt mù mưa Đông Mỗi mùa mỗi trận bão lòng Năm canh ôm lấy phòng không não nề Trăng ơi…Trăng hãy đi về… Cho tình xuống núi…duyên kề vai nhau… Hương trầu quyện với hương cau Hồn trong ngan ngát hương màu thời gian. Sài Gòn – 04/07/2009 – Sông Trà.
VỊ ĐẮNG ĐỜI TÔI…I Lâu rồi không được giỗ Cha Vì con túng thiếu…hay là vô tâm… Canh khuya lặng lẽ âm thầm Ai đà thấu nỗi kiếp tằm…Cha ơi ! Còng lưng dệt lụa cho đời Thân con tấm áo có rồi như chưa Dãi dầu sớm nắng chiều mưa Mấy mươi năm cũng còn đong đưa nghèo. Bờ vai nặng gánh gieo neo Từ thời chinh chiến bao điều xót xa Mất Anh, mất Mẹ, mất Cha Đời con có mới mười ba xuân tròn Đạn cày nát mái trường son Bút nghiên bỏ dở, con còn chi đâu Đồng gò cho đến đồng sâu Hái rau, bắt ốc, cắm câu, thả lờ… Lạnh đông tê tái tim thơ Mười lăm tuổi cõng bơ vơ lên Thành Đâu yên nổi giấc năm canh Đã làm tôi tớ thì đành đắng cay Mấy tuần con bịnh dạ dày Ngủ trên đống củi càng cay đắng lòng Biển đời sóng dội bềnh bồng Kẻ cười, người khóc, con dòng lệ rơi… Hòa bình ngày ấy đến rồi Lại càng xơ xác con thời trẻ trai Biết bao nhiêu trí nhân tài Lên rừng lở đất, hình hài ốm teo Thế thời sao thoát được nghèo Quanh năm lủi thủi bên đèo non cao Ngỡ như là mộng chiêm bao Cha đừng vội trách…con nào vô tâm !!! Sài Gòn – 2009 – Sông Trà.
VỊ TÌNH Yêu chi…yêu dễ ngậm ngùi… Yêu thơ dễ ngọt, yêu người dễ chua ? Yêu nào dễ nắng dễ mưa Chưa yêu … Anh dễ gì đưa Em về … Hương đồng thăm thắm tình quê Bờ ao … xanh lối tóc thề Em buông … Gió sang mấy sợi bay vương Người đi – Người ở – nhớ thương dạt dào Nhớ gì bằng thuở ban đầu Ai không bỡ ngỡ … cho nhau vị tình … Sài Gòn – 07/07/2009 – Sông Trà.
VỀ MIỀN CÔ ĐƠN Sông đưa mấy chuyến đò chiều có Người lữ khách liu xiu ngập ngừng Khách đi từ đất miền Trung hay là miền Bắc, đến cùng miền Nam Hương chanh, hương bưởi, hương cam quyện trong ngan ngát hương tràm quê Em. Hỡi Người lữ khách…Trăng lên… có tìm Trăng đứng bên thềm nghiêng nghiêng Đợi Người đã mấy mươi niên Trăng còn sải bóng về miền cô đơn Trông mây xanh gió nhẹ vờn thơ càng lồng lộng Trăng buồn chơi vơi. Trăng ơi, Khách đến đây rồi từ lâu Khách đã tìm Người như Trăng Nửa đời Khách mãi băn khoăn chợt yêu Người khác chi Trăng bây giờ Biết làm sao nữa hỡi thơ mỗi dòng sông được mấy bờ bến yêu ?! Sài Gòn – 08/07/2009 – Sông Trà.
VỊ ĐẮNG ĐỜI TÔI…II (1976 – 1994) Gió đi…Gió đến đây rồi… Gió về bên ấy đưa Người sang sông Hay là Gió vẫn một lòng Yêu Em còn nhớ thương dòng Trà Giang Từ khi chinh chiến điêu tàn Tôi đành sớm bước lang thang vào đời Biết bao nhiêu nỗi chơi vơi Miếng cơm manh áo – Ai người thương cho ?! Bốn mươi năm chạy vòng vo Khi bươn thành thị, khi dò rừng sâu Đội đầu nắng đổ mưa mau Mong manh tấm áo bạc màu bờ vai Lót lòng thường mỗi ban mai Bong gân cổ nuốt củ khoai lang sùng Mười năm dài cuốc còng lưng Làn da đen đủi, chai từng ngón tay. Lăn về phố thị lây quây Không nhà, không thế, không Ai họ hàng Chín năm gác trọ nóng rang Bởi chưa hộ khẩu – công an siêng mời Mỗi ngày Tết đã đến rồi Người đi náo nức, Tôi ngồi đìu hiu Trải lòng trong cõi cô liêu Thơ bay cuồn cuộn buồn hiu hiu buồn. Bước sang độ đã tứ tuần Tim Tôi mới có tim Nàng thương thay Tài nhân quây quất lất lây Tận cùng đần độn lên bày quan sang Đời Tôi lại ướt lệ Nàng “Đến bao nhiêu nữa với Chàng…Chàng ơi!” “Khuyết – tròn – là lẽ trăng rồi” “Vàng đâu sợ lửa…hỡi Người – Em yêu!” Sài Gòn – 09/07/2009 – Sông Trà.
MỘNG TÌNH III Trông mây trông gió trông đời Trông Em mủm mỉm môi cười xinh xinh Cớ sao Em đứng lặng thinh ? Sang đây Em nhé … có mình Anh thôi … Chiều nghiêng nắng xuống lưng đồi Bên bờ suối mộng … Ta ngồi với nhau … Tựa vai rồi lại tựa đầu Lá xanh bối rối hương màu tóc Em Lắng trong tiếng hát con tim Hồn trinh bẽn lẽn bay tìm thiên thai Thiên đường nào có đâu hay Anh và Em đã ngất ngây “Mộng Tình”. Sài Gòn – 10/07/2009 – Sông Trà.
NHỚ VỀ XÓM NHỎ Nghiêng nghiêng chiếc nón bài thơ Ai ra xứ Huế … Ai mơ sông Trà … Tôi đi còn nhớ thiết tha Sông Tiền – sông Hậu – chưa xa nỗi lòng Có Người lữ khách sang sông Về thôn xóm nhỏ từng mong Tôi về Hương tràm ngan ngát tình quê Tiếng chim thánh thót bờ tre sau nhà Ngoài hiên trăng trắng làn hoa Tôi trông càng nhớ đôi tà áo Em Lao xao lối nắng mới lên Gió đưa khe khẽ bước Em đến trường Mấy lần chiếc lá rơi vương Bờ vai Em ngỡ như thương nhau rồi. Sài Gòn – 11/07/2009 – Sông Trà.
MỘNG TỪ…II “Mộng Từ”…ngày ấy lâu rồi Tim Tôi cứ ngỡ mới hồi hôm qua … Em đi trong nắng chiều tà Bước cùng cuối phố gió là đà say Ngẩn ngơ Tôi đến nơi này Em nào có nhớ sau cây phượng hồng Đợi Em gỡ rối tơ lòng Sao Em lững thững lòng vòng xa xa ? Thôi thì thôi có chi là … Em đừng ước hẹn như hoa mười giờ Hay Em mê mải làm thơ Để Tôi đứng đợi tình ngơ ngẩn tình ? Sài Gòn – 11/07/2009 – Sông Trà.
NHỚ NÀNG Mấy ngày thôi đã lê thê Nhớ Nàng trong mỗi bước về Tây Nguyên Lưng đồi lộng gió huyên thuyên Qua rừng núi lớn xuống miền Trà Giang. Chợt Tôi tỉnh giấc mơ màng Nàng còn xứ lạ – Tôi càng tái tê Yêu nhau hơn cả lời thề Mà chưa từng được vai kề vai nhau. Mây ơi có thấu lòng nào Mỗi người một ngã biết bao nhiêu buồn Đêm đêm thao thức canh trường Tôi làm thơ dệt lời thương nhớ Nàng. Sài Gòn – 14/07/2009 – Sông Trà.
MỘNG VÀNG II Nhà Tôi không thấp không cao Cô có lẽ nào san sẻ cùng Tôi ? Chớ nên ngơ ngẩn ngóng trời Vầng mây tim tím chiều trôi lững lờ. Gió ru sướt mướt đôi bờ Cây xanh xanh chiếc lá chờ vấn vương Dẫu sao cũng một con đường Bên ni – bên nớ – Ta thường thấy nhau. Có gì ngần ngại nữa đâu Cô sang – Tôi sẽ bắt cầu Cô sang Cô đừng vội bỏ mộng vàng Con tim Tôi đã còn nồng nàng say. Người yêu Tôi lỡ có hay Tôi cùng Cô nuốt đắng cay vào lòng Ngày mai Cô ở bên chồng Thương Tôi – Cô nhớ thương dòng thơ thôi.
Sài Gòn – 15/07/2009 – Sông Trà.
MỘNG VÀNG III Gió đưa hương bưởi bay bay Cô đi … Cô đến … có hay không nào Cớ sao đôi mắt lao chao Mấy lần nhấp nháy bên rào nhà Tôi ?! Chúm cha chúm chím làn môi Cô đi – Cô đứng – Cô ngồi – lặng thinh Mỗi lần nhành bưởi rung rinh Trông Cô – Tôi lại thấy mình ngây thơ. Ngoài sân nắng nhỏ đôi bờ Óng a óng ánh sợi tơ tình chờ Yêu Người…hay đã yêu thơ… Lắng trong hương bưởi còn mơ mộng vàng. Nhà Tôi cửa ngõ thênh thang Khi nào Cô thích thời sang mỗi chiều Tôi xin gởi trái tim yêu Đã từ lâu lắm tình liu xiu tình. Sài Gòn – 16/07/2009 – Sông Trà.
HẸN Hoa rơi vương chiếc Lá rơi Duyên Trăng lơ lửng…Sao chơi vơi tình… Nhành cao nhành thấp rung rinh Lá – Hoa – không tỏ vì mình đã sang… Trăng đà lồng lộng bóng vàng Sao còn canh cánh thương nàng Trăng xưa Yêu thơ biết mấy cho vừa Yêu người dẫu có nắng mưa lỡ làng Thôi thì Ta hẹn thế gian Hôm sau Sao với Trăng nồng nàng say Trăm năm trong trái đất này Quí gì hơn được tháng ngày Ta yêu. Sài Gòn – 17/07/2009 – Sông Trà.
NGHIÊNG Mây nghiêng lơ lửng lưng trời Cánh diều lảo đảo mộng rơi bơ phờ Em nghiêng chiếc nón bài thơ Gió bay lướt thướt đôi bờ sông Hương Hình Ai…nghiêng bóng tha phương Vần thơ ríu rít … Tôi vương vấn tình … Cây nghiêng trong nắng bình minh Nhành cao – nhành thấp – vươn mình tơ vương Nước nghiêng mấy nẻo con đường Người đi – Người ở – quê hương ngậm ngùi Tình nghiêng đâu có gì vui Cho đời muôn thuở – hỡi Người - Tôi yêu ?! Sài Gòn – 21/07/2009 – Sông Trà.
MỘNG Tiếc thay một cánh hoa hồng Rơi vào bến nước sông trong lại chìm Thương thay cho những cánh chim Cây tùng – không đậu – mà tìm vu vơ … Thương nào bằng những Người Thơ Nay mơ mai mộng … tình bơ vơ tình … Sài Gòn – 23/07/2009 – Sông Trà.
DẪU SAO CŨNG ĐÀNH Em về trong mộng chiêm bao Hay thơ Em đã quyện vào thơ Anh Thường khi thao thức năm canh Nhớ Em – Anh cũng phải đành lặng thinh ?! Đất trời sao quá vô tình Cho Em ôm lấy đời mình đắng cay Sông dài biển rộng có hay Hồn Em vời vợi – Anh say nồng nàn Biết làm sao giải trái ngang Thương Em lẻ bóng, thương Nàng thủy chung Yêu nào đâu có đường cùng Đời nào lại mãi bão bùng sao Em ! Xa nhau – Ta có con tim Dệt thành thơ đã trông đêm trông ngày Trông đời trông cả xưa nay Thương nhau dẫu mấy đắng cay cũng đành.
Sài Gòn – 24/07/2009 – Sông Trà.
ĐƯA EM VỀ Cây xanh có lúc cũng cần Lá vàng điểm sắc cho vần thơ xanh Thương Em như đã thương Anh Tõ lời - trong ý - thơ thành thăng thiên Sông tình lấp lánh lương duyên Mỗi mùa Trăng đến Nàng Tiên nào bằng Em ngồi xõa tóc tơ giăng Cuốn hồn Anh với chị Hằng sang sông Đưa Em về bến nước trong Có người lãng tử từng mong Em về Trăng nghiêng nghiêng bóng sông quê Đôi bờ lộng gió tình tê mê tình. Sài Gòn – 31/07/2009 – Sông Trà.
ĐÔI BỜ II Đôi bờ lặng tiếng yêu nhau Tình trong thì đã như cau với trầu Mỗi vần thơ một nhịp cầu Bắt sang bên ấy trao nhau hương tình. Trà Giang nắng nhỏ xinh xinh Khi nao ước hẹn cho mình dìu nhau Lên đồi núi Ấn cao cao Trông về tứ hướng một màu quê Anh. Bích Khê, Nguyễn Vĩ, Tế hanh Từ thời tiền chiến đã thành thi nhân Bích Khê sớm biệt cõi trần Tiếng thơ gởi lại còn ngân muôn đời. Ta ngồi đây nhé – Em ơi Chờ trăng soi bóng chân đồi – Ta đi Xuống bờ Trà Kúc, thầm thì Chuyện tình hai đứa không khi nào tàn. Ánh đèn nhấp nháy miên man Lắng trong đáy nước. Ta màng mơ say Sóng tình cuồn cuộn ngất ngây Đi đâu cũng nhớ cầm tay nhau về. Sài Gòn – 01/08/2009 – Sông Trà.
ĐÔI BỜ III Trăng nghiêng bóng lẻ bên thềm Nước nghiêng bóng nước tình Em sông nào Sông thương nguồn tự non cao Người đi còn nhớ dạt dào Trường Sơn ? Mấy mươi năm gió mây vờn Giữa miền đất lạ biết hờn giận Ai Con tim lộng tiếng thở dài Hồn trong sắc thắm sao hoài thương đau ! Yêu người yêu đã từ lâu Vẫn chưa nát mộng gối sầu cô đơn Đường chia đôi ngã chập chờn Nửa trong đất Mẹ, nửa còn tha phương. Quyện vào tiếng hát quê hương Càng xa – thơ lại càng vương tơ vàng Lung linh ánh nước Trà Giang Đôi bờ hoa cỏ nồng nàn hương yêu. Sài Gòn – 02/08/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2009 17:17:45 bởi Sông Trà >
TRĂNG VỀ ĐÂU ? Về đâu…Trăng sẽ về đâu… Vầng Trăng nào cũng khởi đầu từ Đông Trăng nằm chơi giữa mênh mông Còn Ta đứng đợi cuối dòng sông thơ. Trăng ơi cho đến bao giờ Trăng về đây đã từng mơ lâu rồi ? Yêu Trăng từ thuở nằm nôi Lấp la lấp lánh trong lời Mẹ ru. “Trăng soi tõ bóng mù u Một thời con gái…sang Thu – Mẹ chờ… Mai sau con có làm thơ Yêu Ai – yêu chớ hững hờ, lả lơi”. Trăng đà xuống với thơ Tôi Dìu Em qua mỗi nẻo đời long đong Thương nhau vời vợi dòng sông Xuôi về biển cả Tôi nồng nàn yêu. Sài Gòn – 04/08/2009 – Sông Trà.
ĐƯA EM VỀ Cây xanh có lúc cũng cần Lá vàng điểm sắc cho vần thơ xanh Thương Em như đã thương Anh Tõ lời - trong ý - thơ thành thăng thiên Sông tình lấp lánh lương duyên Mỗi mùa Trăng đến Nàng Tiên nào bằng Em ngồi xõa tóc tơ giăng Cuốn hồn Anh với chị Hằng sang sông Đưa Em về bến nước trong Có người lãng tử từng mong Em về Trăng nghiêng nghiêng bóng sông quê Đôi bờ lộng gió tình tê mê tình. Sài Gòn – 31/07/2009 – Sông Trà.
TRĂNG VỀ ĐÂU ? Về đâu…Trăng sẽ về đâu… Vầng Trăng nào cũng khởi đầu từ Đông Trăng nằm chơi giữa mênh mông Còn Ta đứng đợi cuối dòng sông thơ. Trăng ơi cho đến bao giờ Trăng về đây đã từng mơ lâu rồi ? Yêu Trăng từ thuở nằm nôi Lấp la lấp lánh trong lời Mẹ ru. “Trăng soi tõ bóng mù u Một thời con gái…sang Thu – Mẹ chờ… Mai sau con có làm thơ Yêu Ai – yêu chớ hững hờ, lả lơi”. Trăng đà xuống với thơ Tôi Dìu Em qua mỗi nẻo đời long đong Thương nhau vời vợi dòng sông Xuôi về biển cả Tôi nồng nàn yêu. Sài Gòn – 04/08/2009 – Sông Trà.
TRẢ LẠI EM II Tôi xin trả lại nắng vàng Dòng sông xanh đã lỡ làng yêu Em Tôi xin trả lại bên thềm Khi vầng Trăng tõ cành mềm rung rinh. Trả nào đâu trả được tình Trả “Vần Thơ Cũ”, trả hình giao duyên Trả mây trả gió huyên thuyên Đẩy đưa Em lái con thuyền bơ vơ. Trả rồi Tôi lại ngẩn ngơ Nỗi buồn này biết bao giờ mới tan Những ngày tháng độ Xuân sang “Mộng Từ” đôi ngã nồng nàn hương yêu. Lẽ nào trả thật bao điều Thương thương nhớ nhớ mỗi chiều như mơ Trả cho “Bến Đợi Không Giờ” Tôi sao trả được vần thơ yêu Nàng ! Sài Gòn – 05/08/2009 – Sông Trà.
ĐÔI BỜ IV Đôi bờ lộng gió thi ca Mấy hôm lặng tiếng Người Ta…buồn buồn… Người Ta vội bước lên nương Hái dâu xanh để về ươm tơ tằm. Hay là bỏ cuộc trăm năm Người Ta xuống biển – đứng trông sóng dồi Con tàu lảo đảo ra khơi Mang tình Ai đến phương trời xa xa. Tàu đi có nhớ quê nhà Yêu đương ngày cũ còn tha thiết chờ Bến trong – bến đục – Ai ngờ Khi cơn giông dập – tàu xơ xác tình. Người Ta ơi chớ lặng thinh Ta ngơ ngẩn bước có mình Ta thôi Ta đi cuối đất cùng trời Mấy mươi năm cũng mong Người Ta yêu. Sài Gòn – 07/08/2009 – Sông Trà.
ĐÔI BỜ V Nắng nghiêng nghiêng ngã sang chiều Đôi bờ lộng gió liu xiu cành mềm Xuồng Ai nho nhỏ êm êm Đưa người lãng tử về bên xóm nghèo. Sóng chao – Em vững tay chèo Sông cong mấy khúc hướng theo bồng bềnh Xa xa hoa tím lục bình Bốn mùa hoa nở như tình duyên Em. Xuồng chưa cập bến nước lên Ai đà lặng đứng bên thềm trông Ai Rặng dừa lợp bóng chiều nay Lao xao ngõ trước nhớ ngày Người đi. Tiễn Người – Em ướt bờ mi Không lời ước hẹn biết khi nào về Dệt vần thơ đợi lê thê Người đi đâu cũng nhớ quê hương mình. Sài Gòn – 08/08/2009 – Sông Trà.
TRĂNG BUỒN Ai là bến nước sông trong Trăng đi đâu cũng còn mong ngày rằm Trăng về trải lụa tơ tằm Ta là bến nước Trăng nằm đây chơi. Trăng đà đứng bóng – Trăng ơi Trăng nghiêng chớ ngã sang đời cô đơn Năm canh thao thức chập chờn Trăng buồn…Ta khác chi hơn Trăng buồn… Sài Gòn – 09/08/2009 – Sông Trà.
LƯNG ĐỒI TÌNH Sá gì phú quí công danh Bày mưu lập kế để giành giựt nhau Trăm năm chả có là bao Sang đây Em nhé – lên cao non tình Cỏ cây hoa lá rung rinh Với thơ với rượu với mình Ta thôi Ta cùng Trăng xuống nằm chơi Gió nguây nguẩy tựa lưng đồi ngất ngây. Sài Gòn – 09/08/2009 – Sông Trà.
ĐÔI BỜ VI Sân trường lặng tiếng bước Em Lá me cuối phố bay tìm tóc bay Sao Em không đến chiều nay Vai kề vai đứng – trông cây phượng hồng ? Hay Em đã vội theo chồng Cho Tôi về với dòng sông quê mình Đôi bờ dệt lụa bình minh Tiếng chim thánh thót, đò tình Tôi đưa. Bãi gò khi chín mùa dưa Em sang – Em hái – mấy trưa nắng giòn Má hồng ửng đỏ như son Làn môi chúm chím tình tròn duyên Em. Một hôm Em đứng bên thềm Bỗng dưng mưa đến ướt mềm trong mưa Xa rồi – Tôi cũng như chưa Mưa tình ngày ấy còn mưa ướt tình. Sài Gòn – 09/08/2009 – Sông Trà.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: