Lúc Chết
Lệ Kiên 19.11.2009 13:27:42 (permalink)
Dường như có luồng khí lạnh, rất lạnh len lõi dưới làn da nó, muốn bứt phá ra ngoài. Nó rướn mi mắt lên, nhưng năng quá, đến độ nó có cảm giác phái sử dụng hết sức lực vốn có từ thuở được làm người để thực hiện công  việc ấy. Nó  cố nhìn cho rõ, Mẹ nó đang ngồi ở gốc giường ủ rũ, lo lắng.
Trong mơ hồ, miệng nó hình như có máy động, lan ra thứ âm thanh mông lung một cách hối hả. Lẽ dĩ nhiên, chỉ mình nó biết. Ngoài kia, màn đêm đã dần đặc sệch, ánh đèn đường không thể làm nó an tâm đi vào giấc ngủ đang hối thúc mãnh liệt. Tự nhiên nó thấy tiếc quá, cái áo bà chị họ mới may cách đây hai tuần, nó tính mặc đi học, khoe bạn, nhất là con nhỏ mập ngồi ở dãy ghế thứ ba bên trái, lúc nào cũng chê quần áo nó cũ, đầu năm học mà cũng không có bộ đồ mới. Nó tức lắm, nhưng không biết phải làm sao, đến khi bà chị họ ra nghề, mở tiệm may và quyết định may cho cái áo màu da cam này.
Để dành tết, Mẹ nó mắng khi nó lôi cái áo ra ngắm tới nắm lui. Tết ư, bao giờ mới tới tết. Và nó có bao giờ được nhìn thấy tết nữa không? Cái áo màu vỏ trái cam, màu nó rất thích. Đơn giản vì nó thích ăn cam, nhiều khi nuốt cả hột. Bổng dưng nó muốn nói với Mẹ, hãy cho con mặc áo màu cam đi, cho con đi khoe với các bạn, tết chắc con không chờ được.
Nó lờ mờ nhận ra, có nhiều người đi xung quanh chỗ nó nằm. Họ lăng xăng không biết làm gì. Nó sợ hãi, tìm kiếm Mẹ. Nhưng Mẹ nó không còn ngồi ở gốc giường nữa, mà đang đứng ở dưới chân nó, hai tay ôm mặt. Ôm mặt làm gì? Nó chợt nhớ ra, mỗi lần Mẹ khóc, hai tay lại ôm mặt. Thì ra Mẹ đang khóc, nhưng tại sao Mẹ khóc, ai đã làm mẹ buồn nhỉ? Bất giác nó cảm thấy khó chịu vô cùng, có cái gì nghẹn ở cuống họng, cản trở tiếng gọi mẹ đang được nó cố gắng hết sức đề tuôn ra. Sao lại thế này? Từ nhỏ đến lớn, mình chưa từng bị như thế mà? Ai làm mình như thế? Mẹ ơi, sao con không nói chuyện được, không thể gọi mẹ được? Nó lại nghĩ, sao mình không dùng tay ra hiệu cho mẹ, chuyện này quá dễ dàng. Ngay lập tức, nó thực hiện . Nó giơ tay lên. Trong thoáng chốc nó cảm nhận được, những ngón tay khẽ đọng đậy, nhưng cánh tay thì vẫn im lìm bất động. Quái, sao cánh tay không chịu nghe lời mình? Không chịu giúp mình ngoắc Mẹ tới gần. Nó bắt đầu thấy sợ. Mình bị sao thế nhỉ? A, mình bị bệnh rồi. Nó còn nhớ, có lần nó cũng thấy người không có sức giống thế, Mẹ nói nó bị bệnh. Nó ghét cảm giác bị bệnh, bực bội lắm. Người lúc nào cũng mệt mõi, không được đi chơi, lại cứ thấy như buồn ngủ, muốn ói. Kiếm bác sĩ chích thuốc! Đúng rồi, mỗi lần nó bệnh, mẹ thường chở nó ra chỗ nhà ông già kia. Ờ, ông già có mái tóc bạc, có móng tay út dài nhìn phát khiếp. Mỗi lần nó tới, ổng nhìn nó cười hì hì, hỏi lung tung, nào là con học lớp mấy?  có khi nào bị cô giáo đánh đòn không? Thậm chí vô duyên đến mức hỏi nó có bồ chưa nữa? Rồi nhân lúc nó đang suy nghĩ cách trả lời, ổng vạch quần nó ra, lấy ống chích đâm vào mông nó. Sau đó chẳng thèm ngó ngàng đến tâm trạng đau đớn kiêm bực bội của nó, ông già quay qua nói chuyện với mẹ  một hồi. Đừng tưởng ông già tầm thường, chích nó một mũi mà khi về tới nhà, nó thấy khỏe hẳn, có thể ra sân ngồi chơi. Phải kêu mẹ, tìm cách kêu mẹ đưa đi gặp ông già thôi. Nó lại loay hoay trong vô vọng…
Hình như bên tai nó vang lên nhiều âm thanh rất lạ, đan xen vào nhau; có tiếng nghe rất rõ, có tiếng lại khi có khi không: “Cháu ngoan, đi với nội nào…?” “ Con ơi, đừng làm Mẹ sợ ! Bác sĩ, cứu con tôi với….” “Người nhà bình tĩnh, đi ra ngoài để bác sĩ cấp cứu”…”Bác sĩ, tim bé ngừng đập rồi”…... Ừ, trong khối hỗn độn đó, nó chỉ nhận ra giọng của Mẹ, hốt hoảng, thảng thốt. Mẹ ơi, con nghe tiếng Mẹ rồi,  con sẽ không làm gì cả, Mẹ đừng sợ… Nó chợt thấy cả người lâng lâng, nhẹ tênh. Một cảm giác thật khác thường ùa đến, như còn hàng ngàn , hàng vạn bàn tay đang kéo nó ra khỏi chính nó. Nó không còn sức kháng cự. Hơi thở không ngừng trôi đi, máu từ từ dừng lại, không buồn di chuyển. Hơi lạnh dưới làn do nó, rốt cuộc cũng đã bứt phá ngoài…
Trong mơ hồ, nó vẫn nhìn thấy bóng người đang ôm nó thật chặt…
Tô Giang
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9