trích đoạn : Tỷ Tóc
Tiểu muội Uớt Mi bị ' nhiễm' bịnh mần thơ và virus đang tung hoành nên bài thơ vui dài như pháo Tết dị há ! Sao tỷ nghi ngờ ẩn nhân giấu tài rùi nghen...
Để huynh quậy chạy theo muội đi, tỷ đứng chờ ở cuối đường xem ai tới trước...., làm thơ tiếp đi , hay là qua nhà thơ thẩn của tỷ chơi , tỷ ráng phá với cho dzui, chịu hông?
Chòy ... được Tỷ "khen" muội khóai cười típ mắt ... củng tưởng có tài "ngầm" thử mần thim bài thơ nửa "hù" Tỷ và Huynh Triart... mờ sao kí đầu lùng bùng chỉ nhớ .... bằng bằng chắc chắc bằng bằng ...trắc bằng ko hà ... ôi mộng làm thi sỉ tang tành rùi Tỷ ui... tỉu muội nì hay len lén zào zườn thơ nhà Tỷ đọc ké lắm á ... mơ ước được "nhiểm" 1 tí của Tỷ nhưng sao nó hổng chụi tuôn ra bị kẹt cứng đầu á ... cám ơn Tỷ với những bài thơ sao mờ như nhìu lúc nói dùm tiểu muội rứa... như mí bài nì muội copy giử lại thuộc lòng lun á Tỷ ui
HÌNH NHƯ
Hình như có chút mộng mơ,
Nằm trong đáy mắt ngây thơ em nhìn.
Hình như có một chút tình,
Dấu trong tim nhỏ, riêng hình bóng ai.
Hình như gió thổi luồng vai,
Bay bay tóc rối, gởi nhài hương thơm.
Hình như nụ thắm vừa đơm,
Chỉ chờ nắng ấm, hoa vươn cánh hồng.
Hình như dấu diếm trong lòng,
Chút gì thơ mộng, mêng mông vô cùng.
Hình như biển sống chập chùng,
Giọt tan, giọt vỡ, muôn trùng chứa chan.
Hình như có chút than van,
Dịu dàng em tỏ, thênh thang ân tình.
Tóc nâu
LẠI MƯA
Mưa buồn nhẹ hạt lưa thưa
Giọt rơi, giọt rớt, ướt thừa vai ai
Mưa tuôn giọt vắn, giọt dài
Như mưa muốn xóa miệt mài niềm đau
Em ngồi ngắm trận mưa rào
Ước mình như thể - không màu - hạt mưa
Để buồn thôi hết đón đưa
Để tìm quên lãng, thuở chưa biết gì !
Tóc nâu.
TÌNH ĐI VẮNG
Đã tự bảo lòng
không thể yêu
Mà sao tim nhỏ
bước ngược chiều
Ghé vào vườn cấm
tình ngang trái
Để chợt tỉnh hồn
sao hắt hiu
Đã tự bảo lòng
ta hãy quên
Đường đi còn lắm
bước gập ghềnh
Nấc cao, nấc thấp
tình hụt hẩng
Sao lắm ngập ngừng
yêu chẳng nên
Đã tự bảo lòng
thôi ngẩn ngơ
Hãy cố vui đi
chớ thẫn thờ
Chớ để mây buồn
mưa giăng mắc
Ướt thấm tình riêng
trong giấc mơ
Đã tự bảo lòng
hãy đi xa
Thoát hết mộng thơ
đóng cửa nhà
Và ta treo bảng
tình đi vắng
Nghĩ thật nực cười
ta vẫn ta...
Tóc nâu.
