RE: Thơ Sông Trà - Thơ từ ba đến tám chữ
QUÁN VẮNG
Quán vắng mấy ngày sao quá đỗi
Thơ buồn vời vợi có Ai hay ?!
Độc cốc men tình cay mấy bửa
Yêu rồi…yêu nữa lại càng say…
Sài Gòn – 21/05/2009 – Sông Trà.
NHƯ THUỞ …
Tựa góc bảng đen cô giáo già
Phấn bay trăng trắng ngón tay hoa
Đôi tà áo tím Cô như thuở
Lửa tình cháy đỏ đất trời Ta.
Sài Gòn – 2009 – Sông Trà.
YÊU
Sóng ngực căng rồi tình Em rót
Đôi môi vị ngọt ngất ngây rơi
Đê mê tê tái ... chị Hằng ơi ...
Trong cả - Em - Tôi như đã chết …
Sài Gòn – 30/06/2009 – Sông Trà.
NHỚ QUÊ XƯA
Em vội vã sau mỗi chiều tan lớp
cánh cò bay trăng trắng góc trời quê
lặn lội đòng sâu bước mẹ chưa về
cha kĩu kịt bờ vai xuôi dốc núi.
Thôn xóm nhỏ lùm tre vừa chợp tối
vầng trăng nghiêng soi bóng lối ta qua
nghe đâu đây gió lộng sóng sông Trà
ai xa quê không hề mang nỗi nhớ ?!
Em lớn lên trong từng hơi đất thở
cho mía ngọt ngào, cho lúa trỗ bông
cây khế chua lũ trẻ cũng dịu lòng
xúm xít đầu sân, chia nhau hái quả.
Bến nước xưa khi mưa về cuối Hạ
con kênh dài nối ngã ruộng đồng gieo
mái nhà tranh che những cuộc đời nghèo
đêm Đông lạnh, khều than nung bếp lửa.
Bát cơm đầy – củ khoai hơn một nửa
dạ em đành mỗi bữa có chi đâu
ngoài hiên ra thẳng tắp mấy hàng cau
đôi chim sẻ tựa đầu chung tổ ấm.
Hạt sương rơi điểm cành hoa sen thắm
cá đớp mồi bong bóng nổi long lanh
sau mấy lần em nhẹ bước dạo quanh
bờ ao xanh thành nơi tôi nhớ mãi !
Tân Bình – 2003 – Sông Trà.
TÌNH CỨ NGỠ
Tiền ta gởi bao giờ cũng giới hạn
ta gởi tình thì vô tận – em ơi !
có nghĩa gì đâu trong những cuộc đời
khi chưa yêu đến cùng trời cuối đất.
Em ơi em đừng đánh mất thời gian
con tim ta đang nồng nàn cháy bỏng
vội vàng chi – em suy tư tính toán
tắt lửa tình nhựa sống sẽ đìu hiu.
Xuân nào về trong đôi mắt đăm chiu
màn máy tính – em nâng niu chữ số
anh xa rồi – thương nhớ bao nhiêu
linh hồn em thấp thoáng dáng yêu kiều
qua phố nhỏ, mỗi chiều tan công sở
lối ta yêu cứ ngỡ thuở học trò ?!
Tân Bình – 2008 – Sông Trà.
NHỚ VỀ EM
Đêm thanh vắng dưới trời khuya lặng lẽ
Lối “Trăng Buồn”..khe khẽ tiếng lòng ai
Nghe đâu đây mưa xuống suối sông đầy
Tình sẽ đến…Trăng ơi đừng buồn nhé !
Đêm thanh vắng giữa khung trời Đất Mẹ
Buồn ơi buồn lặng lẽ nhớ về ai …
Đã lâu rồi cứ ngỡ mới hôm nay
Yêu tha thiết sao tình đành cách biệt ?!
Đêm thanh vắng đất trời còn cay nghiệt
Nhớ về Em biết mấy nỗi thương đau
Xa quê hương, xa cả tiếng yêu nhau
Và từ ấy lăn vào bao cay đắng.
Đêm thanh vắng dưới vầng trăng sáng tõ
Em lại về theo lối nhỏ Anh đưa
Bờ ao xanh lợp bóng mấy rặng dừa
Tình đã đến cho Ta hương vị ngọt.
Sài Gòn - 28/04/2009 – Sông Trà.
ANH ĐƯA EM VỀ
Tình đã đến sao Em còn ngần ngại
Và bâng quơ ngoảnh lại nẻo đường xưa ?
Mảnh đất nào không nắng cũng không mưa
Cho trái ngọt mỗi mùa Ta cùng hái.
Tình đã đến với vòng tay ân ái
Tự nỗi lòng – Ta hãy nhận đi thôi
Dẫu chúng mình mỗi đứa ở một nơi
Cách trở nghìn khơi, sóng đời dồn dập.
Tình đã đến từ vần thơ đầu ôm ấp
Mộng sẽ thành lấp lánh « trái tim côi »
Con đường nào có lúc cũng chơi vơi
Đừng sầu nữa...Em ơi...tình đã đến...
Một ngày kia sẽ không còn lâu lắm
Anh đưa Em về trong nắng quê hương
Sau lũy tre xanh có những mái trường
Thời thơ ấu Ta vương từng kỷ niệm.
Sài Gòn - 29/04/2009 – Sông Trà.
MƯA BUỒN ĐÔI NGÃ
Khi mưa buồn đã về trong đêm vắng
Nỗi lòng Ta càng buồn lắm...mưa ơi !
Biết làm sao ở cuối đất cùng trời
Mưa đôi ngã buồn rơi như thác đổ ?
Mấy hôm rồi trong đêm dài trăn trở
Hạnh phúc nào có thể dễ đến đâu
Kiếp nầy không đặng…Ta hẹn kiếp sau…
Em giữ hộ Anh từng câu thơ nhung nhớ
Mai xa rồi…Ta tìm đâu…Em hỡi
Những nỗi niềm mong đợi tháng ngày qua
Giờ chỉ còn lại hai tiếng xót xa
Len vào hồn ta từng ngày da diết !
Đất trời ơi sao mà đành cay nghiệt
Chia biệt tình mỗi đứa đến một nơi
Trong thương đau đâu nói được nên lời
Chỉ có lệ Em rơi thành giọt nhớ...!
Sài Gòn – 20/05/2009 – Sông Trà.
MỘNG TỪ…III
Tôi lại thức trong canh dài hiu quạnh
Nghe “Tình Buồn” lành lạnh đất trời xa
Bao năm rồi Em vẫn thế lăn qua
Nỗi lòng sầu xót xa đời lẻ bóng.
Con sông nào đã âm thầm dậy sóng ?
Bến nước đầy mà trống vắng trăng sao
Đêm từng đêm sông mãi nhớ dạt dào
Lời ước hẹn Em trao “Vần Thơ Cũ”.
Vần thơ mới thế vẫn còn chưa đủ
Cho chín tình buồn ủ rũ phôi phai*;
Dệt “Mộng Từ” phơi phới với tương lai
Tôi và Em tuy hai như là một.
Dẫu trái ngang nhưng nồng nàn gõ nhịp
Chung bước đường thơ muôn kiếp không thừa
Em trong Tôi như mùa Xuân đã đến
Con sông tình mỗi bến một đò đưa.
Sài Gòn – 13/07/2009 – Sông Trà.
* 9 bài thơ “Tình Buồn”.
TA VẪN ĐI
Thôi hết rồi những ngày Xuân đã tới
Vòm trời xanh phơi phới ánh bình minh
Chớm nở trong Tôi một nụ hoa tình
Làn gió nào đã thổi thành xơ xác ?
Thôi hết rồi những lời thơ khao khát
Nụ hoa tình ngan ngát đến nguyên trinh
Từ hồn thơ đôi ngã sáng lung linh
Giữa chốn nhân gian cho tình bất tử.
Thôi hết rồi tương lai hay quá khứ
Tháng ngày qua không tư lự bao giờ
Ta đi tới cùng mong đợi ước mơ
Dẫu trái ngang trong bến bờ hạnh phúc.
Thôi hết rồi hay Ta còn có lúc
Con “Dốc Tình” ta sang khúc khó leo
Đi đường nào cũng nặng gánh gieo neo
Ta vẫn bước Em ơi tình đã đến.
Sài Gòn – 18/07/2009 – Sông Trà.
SỐNG NHƯ THƠ
Em lại đi trong trống vắng, cô liêu
Bóng sầu đời hắt hiu đà nửa kiếp
Trông xa xa biển tình xanh biêng biếc
Con sông nào tha thiết chảy về đây ?
Có mang theo kỷ niệm những tháng ngày
Nước vẫn trong đong đầy dòng nhung nhớ
“Vẫn Thơ Cũ” xót xa duyên đã lỡ
“Vần Thơ Mới” còn dang dỡ yêu Ai …
Biết làm sao trong mỗi bước tương lai
Đến nơi nào đắng cay đời sẽ dịu
Nỗi lòng buồn từ khi Em bé xíu
Cho nửa đời còn lại với tình say ?
Thơ ơi thơ…thơ có lẽ nào hay
Dìu Em qua những tháng ngày cô độc
Tôi và Em cùng cất cao tiếng hát
Tình dạt dào mãi mãi sống như thơ.
Sài Gòn – 20/07/2009 – Sông Trà.
CHIỀU MƯA
Sao lạ thế hỡi chiều mưa nho nhỏ
Hạt nào bay trong gió đã lặng lờ
Hạt nào rơi ươn ướt mấy vần thơ
Sài Gòn ơi có Ai chờ Em nhỉ ?
Tôi lớn lên hơn nửa vòng thế kỷ
Chưa bao giờ hiểu nổi cuộc tình say
Từ phương Đông bay tít đến phương Tây
Chỉ vì yêu, chứ không hề tính toán ?
Khi đã tối mà Tôi còn thấy sáng
Tự lòng mình rạng rỡ hướng tương lai
Dẫu yêu nhau thăm thẵm bước đường dài
Nhưng trái đất xoay ngày mai sẽ tới.
Mây có sang đây hãy cùng Tôi đợi
Đưa Em về thăm lại mái nhà xưa
Dìu nhau đi, lất phất những chiều mưa
Đã đôi mươi như mới vừa đôi tám.
Sài Gòn – 22/07/2009 – Sông Trà.
“YÊU MÃI CÒN YÊU”
Thơ ơi thơ đừng nhỏ lệ hai hàng
tôi yêu Người, đâu yêu vàng yêu bạc
đừng bảo tôi cố công cùng khai thác
những nơi nào có ngà ngọc long lanh.
Tâm hồn tôi từ thuở rất còn xanh
vẫn không mơ thành danh ngài phú quí
chỉ mong sao được sống đời bình dị
với trái tim mình “yêu mãi còn yêu”
Sài Gòn – 03/10/2009 – Sông Trà.
LỬA TÌNH YÊU Sông vô nghĩa khi nước đã ngừng trôi Biển cũng chết khi mưa rơi lả tả Nhưng em ơi đừng vội vã đi tìm Dẫu nơi này hay hành tinh xa lạ Còn lửa tình yêu ta còn tất cả. Sài Gòn – 08/03/2009 – Sông Trà.
NHỚ BẾN SÔNG THƯƠNG Nơi đất khách lòng tủi buồn cô quạnh (KN) Chốn quê nhà lành lạnh bước phong sương Nhớ nào hơn Ta nhớ bến sông thương Ngày lại ngày nương thân tình dang dở. Thu đã về sao Ta còn bỡ ngỡ Lá vàng rơi như tim vỡ vì đời Nuốt đắng cay Em đâu nói nên lời Trong cách trở mới hiểu người thành thật. Từ thuở bé Anh đà từng lây lất Khác chi Em tất bật lối quê người Nén sầu đau trong mỗi tiếng Em cười Trông Trăng sáng cho quên thời ly biệt. Anh đã hiểu – nỗi lòng càng da diết Mong Em về ríu rít tựa cây xanh Trái ngọt tình thăm thắm nửa đời Anh Em sẽ hái lúc bình minh bừng dậy. Sài Gòn 20/10/2009 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2009 23:47:59 bởi Sông Trà >
ĐỢI EM VỀ Em không về thời tâm Anh vẫn đợi Cánh hoa thơ phơi phới đất trời xa Đêm từng đêm lặng lẽ nhớ quê nhà Người yêu ấy xót xa từ tấm bé. Bởi lửa chiến chinh cướp đời Bố, Mẹ Bé bơ vơ đến mấy chục năm rồi Mỗi bửa cơm sang lẫn lệ Bé rơi Cõng kiếp nghèo thế thời nào cũng thế. Tháng ngày trôi Bé từng nghe Người kể Ở nơi đâu cũng lắm kẻ tham tàn Cố canh nhau chiếm lĩnh vị cao sang Để bao người đành lầm than vất vưởng. Anh và Em dù xa nhau muôn trượng Lối Ta đi là biển lớn Ta yêu Con sóng vỗ mỗi chiều hoa nắng xuống Đợi Em về tình thắm biết bao nhiêu ! Sài Gòn 21/10/2009 - Sông Trà.
YÊU LÀ THẾ Mây lảng vảng từ khung trời đất khách Dòng suối mơ tí tách tiếng Ai rơi ? Em đi rồi – Tôi đứng ngóng chơi vơi Một nửa hồn Tôi như đời đã chết. Khi Em buồn – Xuân về đâu có Tết Biển mông mênh bỗng chốc cũng âm u Tận cõi lòng Tôi tăm tối mịt mù Yêu là thế – gió ru cùng muôn thuở. Khi Em vui – cội già hoa vẫn nở Con sóng bạc đầu cứ ngỡ còn xanh Tít non cao sao sáng rớt rung cành Tình thăm thắm thành danh người tri kỷ. Khi Em sang làng thơ Tôi tuyệt mỹ Tự con tim cho thi sĩ tuyệt trần Mải mê say, đâu tính toán xa gần Yêu là thế – không phân vân tư lự. Sài Gòn - 22/10/2009 - Sông Trà.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: