RE: Thơ Sông Trà - Thơ từ ba đến tám chữ
NHỰA SỐNG Duyên không lỡ sầu đâu đà đến thế Nắng đã lên còn nhỏ lệ nửa đêm Làn cây xanh – ủ rũ cánh hoa mềm Trong bóng tối cứ ngỡ tình tuyệt vọng ? Em ơi Em chớ lăn vào cõi mộng Dù non cao hay biển rộng mông mênh Con tàu nào có lúc cũng lênh đênh Sang sóng gió mới hiểu mình đích thực. Hãy đưa tay lên áp vào lồng ngực Nghe con tim từng gõ nhịp bay xa Ở nơi đâu cũng lộng tiếng thi ca Không tha thiết sao tình Ta cháy bõng ? Lồng ngực Em vẫn căng đầy nhựa sống Biết bao lần Anh mộng ước Ta say Cốc rượu tình Ta chung được cầm tay Uống đi Em cho tàn canh cay nghiệt ! Sài Gòn - 23/10/2009 - Sông Trà.
DẤU CHÂN THƠ Em lại về trong đất trời lồng lộng Biển mông mênh con sóng vỗ dạt dào Biết bao lần lấp lánh ánh trăng sao Duyên Em lỡ… đã lăn vào dĩ vãng. Lối Ta đi bình minh đà bừng sáng Dấu chân thơ rạng rỡ bước đường dài Không van xin, không quỳ lụy tiền tài Tâm hồn Ta tuy hai như là một. Thuở ấu thơ – Anh – Em – từng cô độc Lăn lóc vào đời chan chát bờ tai Vẫn vươn thân thẳng tới với ngày mai Trong gian khó Ta đong đầy chí khí. Nỗi lòng Ta chỉ mong cùng yêu quí Và mong sao được bình dị thông thường Cho chốn nhân gian thành cõi thiên đường Tháng ngày nào cũng yêu đương tuyệt diệu. Sài Gòn - 30/10/2009 - Sông Trà.
CÓ LẼ NÀO…?! Anh đã hiểu từ khi Em lỡ bước ngày lại ngày nghe nhức nhối con tim biết Anh đâu để san sẻ nỗi niềm và cứ thế con tim càng ray rức lệ tình buồn Em rơi đâu chỉ một dưới ánh đèn khuya bóng lẻ nhạt nhòa. Có Anh rồi cũng đành chịu xót xa bởi Em ở nơi phương trời xa tít biết làm sao để ta nghe gió hít làn môi thơm rin rít vị quê nhà khi vầng trăng đã hơn độ mười ba có lẽ nào đôi ta xa thế mãi …?! Sài Gòn – 2009 – Sông Trà.
KHÔNG THỂ NÀO QUÊN “Trông Em đi” – Anh nhớ thời đến lớp Đôi mắt Cô không chớp lúc khảo bài Và đôi khi bụi phấn trắng bờ vai Ngón tay Cô lăn tròn từng chữ số. Đã mấy mươi năm rồi Anh còn tõ Tiết giảng đầu tiên – Cô bảo các em Hãy lắng nghe con số chúng ta tìm Yêu tha thiết ấy là “em số một”. Muốn thành tài – các em cần gắng học Bài học đầu – Anh không thể nào quên : Không yêu mẹ cha, không yêu anh em… – Không có thiên tài làm nên lịch sử. Giờ giải lao – Cô chưa hề tư lự Kể Anh nghe sự thế đến mỗi ngày Vị ngọt hôm qua lại đắng hôm nay Trong tương lai có gì đâu là chắc. Sài Gòn - 09/11/2009 - Sông Trà.
VÌ TƯƠNG LAI Đã vào lớp sao Em còn ngớ ngẩn Liếc qua song trong đôi mắt diệu kỳ Con đường kia – Anh tiễn bước Em đi Mưa đâu đến mà mi Em ươn ướt Làn gió đùa áo Em bay lướt thướt Cánh tóc mềm lần lượt lướt bờ vai Nắng bừng lên đôi má đỏ hây hây Tay cầm tay – Em nghe lòng thèn thẹn Con tim Ta từ đây cùng ước hẹn Vì tương lai cố gắng học thành tài Cho tình thêm rạng rỡ ở ngày mai. Sài Gòn - 13/11/2009 - Sông Trà.
ĐÔI NGÃ Mới mấy ngày thôi đã thấy buồn Nàng thơ đi vắng nắng nào buông Lá nhớ – Lá thương Hoa lẻ bóng Mộng tình đôi ngã có còn vương ? Đường xưa lối cũ – Ai mong đợi Em về phơi phới đất quê hương Sông tình chia nhánh vẫn một phương Biển biếc mông mênh hồn thi sĩ Bay đến thiên thu say cùng thế kỷ Yêu tha thiết ấy là chân lý Có gì đâu hơn thế - Em ơi ! Sài Gòn - 15/11/2009 - Sông Trà.
ĐA TẠ
Thơ đã cạn nguồn nên buồn ray rứt
Nếu viết tiếp thì lập lại thế thôi
Bấy nhiêu thơ có lẽ cũng đủ rồi
Anh xin Em hãy nhận lời đa tạ
Tấm lòng Em mông mênh như biển cả
Cho Anh yêu mãi mãi ấy là thơ.
Sài Gòn – 23/11/2009 - Sông Trà.
LỬA ĐỜI Anh đã hiểu bao lần Em tha thiết Mong ngày về mải miết với tim yêu Dìu nhau đi trong hoa nắng mỗi chiều Anh sẽ kể những gì Em chưa biết… Núi nào cao hơn nỗi lòng Ta quyết Dù đường đời nghiệt ngã đến bao nhiêu Bến sông tình Ta yêu vẫn là yêu Không như thế đâu tõ điều ước hẹn. Trăng đã nghiêng mà Em còn nằng nặng Trái sầu rơi trong trống vắng, cô đơn Đêm từng đêm Em thao thức chập chờn Bởi nhớ quê hương thương cùng mẫu tử. Anh đã hiểu nên không hề tư lự Và tỏ chi lời quá khứ thương đau. Dòng sông thơ Ta mãi sáng một màu: Yêu là lửa đời cho nhau bất tử. Sài Gòn – 05/12/2009 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2009 00:47:32 bởi Sông Trà >
YÊU LÀ THẾ II Yêu có nghĩa từ Ta đà tha thiết Với mông mênh trong đôi mắt linh hồn Khi gặp gỡ hay hãy còn cách biệt Yêu là yêu đâu cần thiết núi non. Có những lần Em từa tựa trẻ con Bước bâng quơ trong trăng tròn ngớ ngẩn Ngóng mây trời ở tận cùng xa thẵm Nỗi lòng buồn bỗng chốc lại khoang thai. Ngày Ta hẹn – khi Anh chưa kịp đến Em đã hờn và lệ thấm bờ mi Cỏ cây xanh cùng gió nhẹ thầm thì “Em không đợi vì Anh đâu nữa nhé”… Một chiều kia – Ta ngồi đây lặng lẽ Tay đan tay rồi ve vuốt mái đầu Vạn nẻo đường xưa muôn kiếp mai sau Yêu là thế – cho nhau không giới hạn. Sài Gòn – 08/12/2009 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.12.2009 18:39:35 bởi Sông Trà >
THƠ TÔI Tình thi sĩ Ai vương đà lảo đảo Như cánh chim khi bão nổi bất ngờ Em có yêu thơ – xin đừng vội trách Không đa tình đâu đúng cách thơ Tôi. Yêu cho nhau đến cùng trời cuối đất Ngất ngây say tít tận đỉnh non cao Thu chưa sang đã đổ lá xạc xào Tháng ngày nào vẫn yêu đương tíu tít. Đôi mắt tròn Em liếc nắng cong cong Lồng ngực đầy vòng tay Ta ân ái Thuở ban đầu Ai không hề ngần ngại Lửa tình yêu bốc cháy biết chi ngờ. Xa nhau rồi Ta còn lại vần thơ Thương nhớ mãi những giờ Ta vấn vít Làn gió đùa bờ môi Em ríu rít Biển mông mênh bỗng chốc cũng lặng im. Sài Gòn - 13/12/2009 - Sông Trà.
VẪN THẾ Anh vẫn thế từ khi Em đã hiểu Nếu không yêu thế giới sẽ điêu tàn Còn chi nữa vinh quang và phú quí ? Thi vị nào hơn cho cõi trần gian Hoa vẫn yêu bướm vàng chơm chớp cánh Trong ánh mai lên mỗi độ Xuân về Xuân tự lòng Ta thăm thắm tình quê Muôn nẻo sơn khê tận cùng biển cả. Em vẫn thế từ khi sang xứ lạ Chiếc lá tình rơi lơ lửng dòng đời Có nghĩa gì đâu những lời ước hẹn ? Em vẫn yêu vần thơ Anh đã tặng Ngậm đắng cay mới quý vị ngọt bùi Trên bước đường đời mấy khi phẳng lặng Buồn gì hơn ngày Em đà đi vắng Mưa đầy trời – hoa nắng nở nơi đâu ?! Sài Gòn - 16/12/2009 - Sông Trà.
TÌNH THƠ Tuyết trắng rơi đầy trời trên đất lạ Nơi quê nhà Tôi giá buốt con tim Từng canh dài Tôi mộng ước tìm Em Nhưng đâu được bởi tình đời chia biệt. Nỗi lòng Tôi lời thơ nào tả xiết Khi yêu Em đã da diết vô cùng Không bâng quơ, không ảo tưởng mông lung Hồn chung nhịp đều quay về một hướng. Biển tình thơ đến mênh mông muôn trượng Ngày tiếp ngày trong nắng sớm sương sa Vần thơ Tôi vẫn bay bỗng chan hòa Với thơ Em từ phương trời xa thẵm. Đông sẽ tàn tất Xuân sang thăm thắm Lối Em về hương đậm lá hoa yêu Tay cầm tay tình tứ biết bao nhiêu Sáng thị thành hay chiều quê lộng gió. Sài Gòn - 22/12/2009 - Sông Trà.
NHÁNH HOA THƠ Nắng xuân sang cho đông tàn buốt giá Đất trời quê óng ả nhánh hoa thơ Đã bao năm Ta thầm lặng mong chờ Sợi tơ tình vấn vương duyên Em lỡ… Nơi xứ xa từng đêm Em trăn trở Người đi rồi có lẽ cũng yên thân… Chỉ riêng Em nằng nặng bước phong trần Ai sẽ nhận nửa phần Em trống vắng ? Vần thơ nào cùng bay vào năm tháng ? Dòng Trà Giang còn đó Bến Tam Thương Đợi Em về trong nắng mới quê hương Cầu Trà Khúc nối đường đi Nam, Bắc. Đêm không Trăng, ánh đèn soi bãi cát Ta ngồi đây man mát gió dòng sông Nguồn tự Trường Sơn xuôi đến Biển Đông Mấy khúc cong cong đôi bờ nguây nguẩy. Anh lớn lên ngay giữa lòng Quảng Ngãi Cho nhánh hoa thơ kết trái mỗi mùa Thâm thấm vị đời khi ngọt, khi chua Anh vẫn yêu Em như tình chưa lỡ… Sài Gòn - 25/12/2009 - Sông Trà.
YÊU ĐI EM ! Chưa sóng gió có biết chi đích thực Thước đo lòng Ai tái tạo được đâu Học thuyết nào ở ngoài nghĩa yêu nhau Em hãy tựa đầu thương cùng Anh nhé ! Phố phường đông từ làng quê vắng vẻ Tự ngàn xưa và vẫn mãi thay ngôi Yêu đi Em cho lấp kín tim côi Không như thế thì đời Ta tuyệt vọng Đến non cao hay trời xanh lồng lộng Nhựa sống dâng đầy trong bước đường yêu Không so đo – không tính toán ít, nhiều Mỗi bửa vắng Em muôn chiều tăm tối. Đông sẽ tàn và nàng Xuân sẽ tới Biển mông mênh phơi phới vị hương nồng Đôi môi Em xinh, đôi má Em hồng Đôi mắt Em trong Ta còn yêu mãi… Sài Gòn - 26/12/2009 - Sông Trà.
TIA CHỚP Không đa tình Tôi đâu nào liếc mắt Cô bé ơi đừng vội trách Tôi chi Cho Tôi xin tia chớp tự làn mi Cô đã đi ngang nhà Tôi chiều ấy. Bờ giậu xanh, nhành cây đầy hoa trái Làn gió đùa nguây nguẩy mấy cành tơ Chợt thấy Tôi trông…Cô lại bâng quơ Ngâm ngẫm bài thơ Tôi yêu cây khế. Công Ai trồng sao mà xinh đến thế Hoa lá xum xuê, kết trái ngọt ngào Những trái còn non – Ai nào nỡ hái Trái chín rồi... Cô ngần ngại chi đâu… Cô đừng thấp thỏm…cố đứng lâu lâu… Không thấy Tôi, Cô ngước đầu, vội hái Bước quay đi có ngoảnh lại bao giờ Để lại Tôi … tia chớp hãy còn thơ … Sài Gòn - 27/12/2009 - Sông Trà.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: