RE: Thơ Sông Trà - Thơ từ ba đến tám chữ
SÁ GÌ Trăng vẫn tõ, sao Em ngồi lặng lẽ ?
Dưới trời khuya như nỗi khổ không nhà
Mấy hôm rồi mỗi bận đã tan ca
Nơi Em trọ – lệ sa trang giấy mỏng.
Viết bài thơ sau thời Em mơ mộng
Khác chi Anh bóng tối từng đi qua
Bước tha phương mới quí vị quê nhà
Tết đến rồi càng xót xa thêm nỗi…
Phố phường reo tưng bừng ngày Xuân tới
Nhà Ta đâu để tối đón giao thừa ?
Không mẹ cha, không thân tộc đón đưa
Quê hương hỡi Ai thương Người viễn xứ ?
Đời là thế – Em ơi đừng tư lự
Sang đây thôi cho quá khứ bay đi
Ta yêu nhau yêu mãi…có sá gì
Khi quãng đương đời vùi trong bão nổi.
Tự tấm lòng Ta là Xuân mở hội
Mỗi ngày sang phơi phới nụ hoa tình
Ngát hương thơm trong nắng mới lung linh
Hãy ngẩng đầu lên với Anh – Em nhé !
Sài Gòn - 28/12/2009 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 17:35:52 bởi Sông Trà >
TUYỆT DIỆU Em ở đâu sao mà xinh đến thế ?
Thấy Em rồi – Anh có kể chi đêm
Mải mê say trong canh vắng mộng tìm
Đôi mắt lim dim, đôi môi ríu rít.
Đất trời xanh cũng ngẩn ngơ chênh chếch
Bởi vì Em – Em đẹp quá đi thôi
Em ở non cao hay ở lưng đồi ?
Trăng mươi sáu đã phơi đầy đỉnh núi.
Dòng sông Anh bắt nguồn từ con suối
Tóc Em buông đắm đuối bến nước mơ
Mỗi mùa sang man mát gió mong chờ
Tự lâu rồi cho thơ Anh vấn vít.
Hãy tựa đầu nhau – tình đà da diết
Ta cần thiết gì hơn thế nữa đâu
Với hôm nay và với cả mai sau
Không yêu nhau có chi là tuyệt diệu !
Sài Gòn - 28/12/2009 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 17:37:11 bởi Sông Trà >
BẤT NGỜ
Không tha thiết Anh đâu đà ngớ ngẩn
Khi Em buồn trong nắng nhỏ phôi phai
Công viên xanh – ghế đá tựa bờ vai
Trông gió lây quây, trông mây lơ lửng.
Lỗi hẹn nào đâu từ Ta hờ hững
Anh đến rồi – Em lững thững nơi nao ?
Cho Anh xin đôi mắt ấy như sao
Em lặng lẽ ẩn vào khu phố nhỏ.
Quán cà phê có làn hoa đo đỏ
Em vội hờn – Anh biết tỏ chi đây ?
Em bâng quơ, chả thèm ngó nơi nầy
Anh lại buồn như chiều nay lỗi hẹn.
Em vụt đi để hồn Anh trống vắng
Lối Anh về nằng nặng bước đường thơ
Ngẫm nghĩ tình từa tựa những sợi tơ
Dễ đứt bất ngờ – nào Ai thấu nổi ?
Sài Gòn - 30/12/2009 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 17:37:57 bởi Sông Trà >
THIÊN ĐƯỜNG II Chưa gặp gỡ sao Tôi đà cứ ngỡ
Như yêu Em từ mấy độ Xuân rồi
Tấm lòng Em trang trải đến muôn nơi
Là nguồn thi hứng cho Tôi dào dạt.
Với chốn thị thành nguy nga đài cát
Con đường nào ước hẹn lối Em sang
Hay cánh đồng xanh khi lúa chín vàng
Tự làng quê đã yêu thì vẫn thế ?
Dìu nhau đi trong mỗi chiều nắng nhẹ
Đôi mắt Em như chim sẻ lao chao
Và đôi môi hương vị thấm ngọt ngào
Hồn bỗng bay cao tình thơm ngan ngát
Tiếng chim thơ đôi bờ cùng ca hát
Gió sông Trà man mát bến Tam Thương
Đã bao năm Tôi mong đợi tình trường
Yêu tha thiết – thiên đường nào hơn thế ?!
Sài Gòn – 06/01/2010 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 17:38:41 bởi Sông Trà >
ANH VẪN ĐỢI
Trăng chênh chếch nửa hồn Tôi đắm đuối
Suối sông đầy nhung nhớ núi non thơ
Hoa có biết từ ấy Lá mong chờ
Em sẽ đến như thơ Em đã đến.
Tự lầu rồi Em đâu còn quí mến
Khi Xuân về trong trống vắng, cô liêu
Trông người đi – càng tủi phận đìu hiu
Nơi đất khách biết bao điều lạc lõng.
Lấp sầu đau bằng thi ca mơ mộng
Em thả hồn bay bỗng tít phương xa
Trong tình cờ gặp gỡ bóng quê nhà
Tháng ngày qua đã thành lời ước hẹn.
Khung trời xanh lao chao đàn chim én
Em sẽ về với đất Mẹ – Ta yêu
Vai kề vai trong hoa nắng mỗi chiều
Tình thăm thắm biết bao nhiêu vị ngọt.
Sài Gòn – 08/01/2010 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 17:39:58 bởi Sông Trà >
NHỚ TẾT Tôi đã đi – đi chung cùng thế kỷ
Xuân lại về – nhung nhớ đất trời quê
Con đường xưa vẫn lợp bóng bờ tre
Tết có đến như thời tôi be bé ?
Sáng ba mươi không thể nào lặng lẽ
Khi mẹ về sau phiên chợ cuối năm
Cánh đồng xa cha hối hả vội thăm
Căn nhà bếp chị châm thêm lửa đỏ.
Vạt sân tròn ngát hương bông vạn thọ
Nụ mai vàng tia nắng nhỏ lung linh
Mấy cành tơ trong gió nhẹ uốn mình
Khung trời xanh tiếng chim ca thánh thót.
Màu áo mới sáng tươi ngày mồng một
Gái trai làng hồ hỡi bước gần xa
Bánh tét – bánh chưng – kính cẩn ông bà
Lời chúc Tết thiết tha mừng năm mới.
Thôn dưới thôn trên rộn ràng mở hội
Lá cờ Đình phơi phới nghĩa tình quê
Những mảnh vườn lẻ tẻ cách bờ đê
Vẫn nhộn nhịp người về thăm tíu tít.
Bạn bè xưa nào ai còn có biết ?
Khi tiết trời chơm chớm độ sang Xuân
Nỗi lòng tôi đà da diết, bâng khuâng
Nơi đất khách từng đêm thầm nhớ Tết.
Sài Gòn – Mùa Xuân 2010 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 17:48:14 bởi Sông Trà >
NGÀY ẤY
Sài Gòn hỡi … có Ai chờ Em nhỉ
nắng mai lên cây phượng vĩ lao xao
Em ở thị thành hay ở non cao
chưa ước hẹn, biết khi nào Em đến ?
Mới gặp gỡ con tim đà xao xuyến
đôi mắt Em tia chớp đến diệu kỳ
con đường kia – Ai tiễn bước Em đi ?
Anh lặng lẽ – đứng thầm thì trong gió.
Hạ sẽ sang cho cánh hoa phượng đỏ
làn môi Em nho nhỏ vị hương nồng
vội cuốn hồn Anh bay bỗng mênh mông
tha thiết thế tự nỗi lòng yêu quí.
Ngày ấy đã thành ngày Ta tri kỷ
Anh và Em đâu ngẫm nghĩ xa xôi
chỉ biết yêu là số một ở đời
có lẽ thế lời thơ Ta bất tử ?!
Sài Gòn – 14/03/2010 – Sông Hậu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 17:49:12 bởi Sông Trà >
NGÀY ẤY
Sài Gòn hỡi … có Ai chờ Em nhỉ
nắng mai lên cây phượng vĩ lao xao
Em ở thị thành hay ở non cao
chưa ước hẹn, biết khi nào Em đến ?
Mới gặp gỡ con tim đà xao xuyến
đôi mắt Em tia chớp đến diệu kỳ
con đường kia – Ai tiễn bước Em đi ?
Anh lặng lẽ – đứng thầm thì trong gió.
Hạ sẽ sang cho cánh hoa phượng đỏ
làn môi Em nho nhỏ vị hương nồng
vội cuốn hồn Anh bay bỗng mênh mông
tha thiết thế tự nỗi lòng yêu quí.
Ngày ấy đã thành ngày Ta tri kỷ
Anh và Em đâu ngẫm nghĩ xa xôi
chỉ biết yêu là số một ở đời
có lẽ thế lời thơ Ta bất tử ?!
Sài Gòn – 14/03/2010 – Sông Hậu. SÀI GÒN QUÊ HƯƠNG ƠI
Sài Gòn vùng đất hứa
Đón bao người về mơ
Tình thơ mãi ghi nhớ
Đi bao xa vẫn chờ
Sài Gòn vùng đất mộng
Luôn mở rộng vòng tay
Đón con yêu trở lại
Vầng hồng rực ban mai
Sài Gòn vẫn chờ trông
Những người thân hoài vọng
Về sưởi ấm cõi lòng
Bỏ bao ngày mong ngóng
Sài Gòn quê hương ơi
Tình người đẹp muôn đời
Từng ngày thay đổi mới
Việt Nam mãi đẹp tươi
Sức sống luôn rạng ngời !
Đỗ Hoàng Quân
ĐA TÌNH Tình thi sĩ Ai vương không lảo đảo như cánh chim khi bão nổi bất ngờ Em có yêu thơ – xin đừng vội trách đã đa tình mới đúng cách thơ Tôi. Yêu là yêu đến cuối đất cùng trời tự nỗi lòng Tôi trông đời lồng lộng khi trăng tròn ngực Em như trái mộng Tôi nâng niu nhựa sống bỗng dâng đầy. Dòng thơ Tôi cứ thế mải mê say hoa lá cỏ cây đầu thôn cuối phố Em ở nơi đâu là Tôi ở đó mỗi mùa đông sang hay độ xuân mơ. Xa nhau rồi Tôi còn lại vần thơ thương nhớ mãi những giờ Tôi vấn vít làn gió đùa bờ môi Em ríu rít tít non cao sao sáng cũng ngẩn ngơ. Sài Gòn – 28/03/2010 - Sông Hậu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 18:53:23 bởi Sông Trà >
TIÊN YÊU I Tiên giáng trần bởi tấm lòng quí mến bến yêu đương con sóng vổ dạt dào linh hồn Tiên đôi mắt sáng như sao lớp chớp lao chao bỗng dưng lặng lẽ. Trông bờ cau xanh có đôi chim sẻ tựa đầu nhau trong nắng nhẹ chiều tà thảm cỏ non mơn mởn gió la đà làn tóc rối thành thi ca bay bỗng. Ở nơi đâu cũng dâng đầy nhựa sống là tiếng lòng bay thẳng tới thiên cung chớ phân chia thượng đẳng hay bần cùng cho nhân thế nâng niu tình đồng loại. Yêu không thật nên biến thiên thần thoại cố hơn thua thành đày đoạ nhân sinh Tiên ơi Tiên hãy ở lại hành tinh yêu da diết là hành trình tuyệt tác. Sài Gòn – 04/04/2010 – Sông Hậu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 18:54:00 bởi Sông Trà >
TIÊN YÊU II Tiên vẫn đến như ngày mới giáng trần
Tiên và Người không phân vân, chia biệt
tự tấm lòng Ta mông mênh biển biếc
có cần chi kho triết lý non xanh.
Một ngày kia trong nắng mới long lanh
duyên Em thắm tình Anh người sông Hậu
sẽ kể nhau nghe những gì đã thấu
bởi túi tham thành kết cấu phi nhân.
Ở nơi nao phú quí cũng phù vân
mỗi cuộc thay ngôi – mỗi lần đổi kế
Người hiền lương thế thời nào vẫn thế
Tiên yêu Người nên nhỏ lệ thi ca.
Đến nhân gian từ muôn tỷ ngân hà
Tiên cho Ta biết bao điều thi vị
ngày lại ngày đôi Ta cùng yêu quí
con tim mình là chân lý – Em ơi !
Sài Gòn – 07/04/2010 - Sông Hậu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.05.2011 11:12:37 bởi Sông Hậu >
YÊU TIÊN I Mỗi chiều về trải lòng trong nắng nhỏ làn cây xanh lươn lướt gió hiu hiu Ta ngồi đây ngẫm nghĩ biết bao điều Người yêu thơ có khi nào buồn tủi ? Em của Ta ơi – xin đừng giận dỗi những Nàng Thơ bối rối bởi yêu thơ khi nhận lời thành khẩn tưởng ngu ngơ Ta cũng yêu thơ yêu không bờ bến. Cuộc đời vui khi Ta cùng yêu mến hạnh phúc đầy đến tự tấm lòng Ta Ta yêu Tiên từ tư chất thật thà và yêu Ai cũng bao la biển biếc. Ngày mới thiếu thời Ta đà mải miết mộng mơ tìm da diết tựa như Tiên yêu là yêu đâu tính toán, ưu phiền giờ đã đến – Ta yêu Tiên là thế ... Sài Gòn – 15/04/2010 - Sông Hậu.
YÊU TIÊN III Nắng xuân sang cho đông tàn buốt giá đất trời quê óng ả nhánh hoa thơ biết bao năm Tôi thầm lặng mong chờ giờ đã đến sao Tôi còn bỡ ngỡ ? Tiên yêu thơ như muôn chiều lá đổ Tôi nỡ lòng nào nói tiếng chia li Tiên ơi Tiên đừng vội ướt bờ mi Anh đã yêu Em cực kỳ vô tận. Tâm hồn Em hơn nghìn lần biển rộng cho thơ Anh bay bỗng tít non xa làn mây xanh trong gió nhẹ la đà đợi Em đến ấy là Tiên thực tế. Một ngày kia Em sẽ nghe Anh kể những nỗi niềm khi bóng lẻ phong ba Người với Người lại cố ý chia xa để đi tìm thiên đường ca mộng ảo ?! Sài Gòn – 17/04/2010 – Sông Hậu.
THIÊN ĐÀNG TỪ ẤY Nuốt đắng cay mới tõ tâm kẻ sĩ đến biên cương sẽ thách chí anh hùng có chi đâu Em khua kiếm tứ tung Anh vẫn yêu Em trong từng tiếng nước. Con đường đời không thể nào biết trước mấy khúc bình yên, mấy khúc gập ghềnh lối Ta đi là biển biếc mông mênh cho Em say đến tận cùng thi vị. Ngày gặp gỡ tự tim Em yêu quí khi đa tình đâu cạn ý nguồn thơ cớ làm sao Em bỗng chốc bâng quơ để mây buồn rồi ngẩn ngơ ngẫm nghĩ ? Và mong Em chớ thành Người ích kỷ hãy mở lòng trang trải với nhân gian ở nơi đâu cũng non nước mênh mang Người yêu Người là thiên đàng từ ấy. Sài Gòn – 12/05/2010 – Sông Hậu.
NGẤT NGÂY Nắng rực lửa bỗng dưng mưa lại đến
phố Sài Gòn Tôi xao xuyến vần thơ
biết bao năm Em mải miết mong chờ
giờ đã thắm ấy là mơ hay thực ?! Mây ơi mây không khi nào ray rứt
bởi tấm lòng thành thật tỏ lời yêu
mỗi đêm về nhung nhớ biết bao nhiêu
nơi đất khách – yêu chi bằng đất Mẹ. Tháng ngày qua Em âm thầm lặng lẽ
kết vần thơ trong bóng lẻ phương xa
gởi thi nhân quí mến bến sông nhà
yêu da diết dẫu sóng đời nghiệt ngã. Vẫn lối về hối hả một đường thi
có chi đâu bằng nhâm nhi vị ngọt
từ cốc men tình Em chung tay rót đất trời quê Ta càng ngất ngây say. Sài Gòn – 15/05/2010 – Sông Hậu.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: