RE: Thơ Sông Trà - Thơ từ ba đến tám chữ
TRI KỶ I Em lặng lẽ trong canh dài đất khách mải mê tìm trang sách dệt dòng thơ xa quê hương – thương nhớ đến vô bờ từ thuở thơ ngây sang thời con gái. Mảnh vườn nhà Anh mỗi mùa kết trái Em vội vàng – len lén hái rồi đi một chiều kia trong gió nhẹ thầm thì Em có hái – đừng vội đi nữa nhé ! Vị ngọt – vị chua – Ta cùng san sẻ có vui, buồn cũng thường kể nhau nghe lửa Ta yêu đã tõ lối Ta về khung trời quê tiếng chim ca thánh thót. Chiếc lá trầu xanh đang thời hẹn ước vội chia tay trong quá đỗi bất ngờ bởi sự đời đâu êm ả như mơ nơi đất khách Em mong chờ thế mãi Mảnh vườn xưa những ngày Ta trở lại mỗi mùa sang vẫn kết trái ngọt ngào cho Ta say trong nắng nhỏ lao xao tít đỉnh non cao cũng thành tri kỷ. Sài Gòn – 23/05/2010 – Sông Hậu.
VẤN VƯƠNG I Em thương nhớ một chiều mưa tầm tã Ta cuối đầu từ giã đất quê hương ngày chia tay – mỗi đứa đến mỗi phương nơi xứ xa, vấn vương từng kỷ niệm. Khung trời Ta lao chao chim chiền chiện tiếng hát trong xao xuyến lối Hạ về bông lúa chín vàng ngan ngát hương quê sang mấy con đê – Ta dìu nhau bước. Bờ vai Em cánh tóc dài lươn lướt đôi mắt tròn trong nắng liếc cong cong lá liễu xanh thăm thắm má Em hồng lồng ngực đầy vòng tay Ta ân ái. Cái thuở ban đầu Ai không ngần ngại lửa yêu đương bốc cháy biết chi ngờ Em quay đi nhưng lòng lại mong chờ làn gió hít bờ môi Em đo đỏ. Tháng ngày qua – Anh, Em nơi xứ lạ mỗi mùa sang nhung nhớ thiết tha lòng con đê xanh có thảm cỏ kết bông lời ước hẹn nồng nàn Ta từ ấy. Sài Gòn – 25/05/2010 – Sông Hậu.
BÌNH TÂM Chưa tõ tường quê hương, gia tộc
hay là Em nguồn gốc thế nào
tiếng tơ tình đã bỗng bay cao
đêm từng đêm dạt dào nhung nhớ.
Nỗi lòng Ta như hoa mới nở
hương quyện vào hơi thở con tim
tháng ngày qua da diết Ta tìm
giờ đã đến ngỡ Em mộng mị.
Khi Ta yêu cũng cần lí trí
để dung thân chân lí Ta yêu
tình không thể như áng mây chiều
lẳng lơ trôi xiêu về bóng tối.
Em ơi Em, nếu Ta yêu vội
dễ rơi vào rắc rối sầu bi hãy bình tâm mỗi bước Ta đi đã yêu rồi sá chi sóng gió.
Sài Gòn – 28/05/2010 – Sông Hậu.
THƠ Tâm hồn Tôi không khi nào có tuổi nên yêu Thơ là rong ruổi muôn đời nay đứng non cao mai lộng trùng khơi rời trái đất lại bay vào vũ trụ. Thơ ơi Thơ biết bao điều thích thú Thơ giáng trần không tư lự phân vân Thơ yêu Tôi như yêu cõi thế nhân không phân biệt thượng tầng hay hạ cấp. Khi nắng phương Nam khi mưa phương Bắc vẫn vòng tay Tôi ôm ấp con tim mải mê say ngây ngất tự cánh chim lảo đảo muôn phương cũng tìm tổ ấm. Tháng ba xa Tôi yêu Thơ tháng tám nguyệt đầy dòng sóng sánh bến trung trinh lá cỏ non trong bẽn lẽn uốn mình Tôi đắm đuối men tình Thơ ngất ngưởng. Sài Gòn – 03/06/2010 – Sông Hậu.
LINH HỒN EM Em đứng đợi nghe tim mình rủ rỉ
cuộc thi nào có kẻ sĩ ngẩn ngơ
chưa lập trình đã vội vã làm thơ
Cô giám thị cũng bâng quơ liêng liếc ?
Làn gió đùa bóng me xanh vấn vít
bờ môi Em tíu tít tự tiếng lòng
vái đất trời Anh đừng đạt điểm không
cho thỏa nỗi dòng thơ Ta từng ước.
Mấy mươi câu Anh đâu còn nhớ được
bởi nhớ Em trong đôi mắt diệu kỳ
linh hồn Em hơn cả những cuộc thi
nếu có rớt tất thì Anh không tiếc.
Tự xưa nay vẫn mông mênh biển biếc
con tàu nào cũng đến đích vì yêu
như đôi Ta khi nắng nhỏ mỗi chiều
dìu nhau bước biết bao điều thú vị.
Không thành kỹ sư – Ta thành thi sĩ
nẻo đường trần đâu chỉ một mà thôi
Người tiếp Người kết trái ngọt hoa tươi
Ta làm thơ cho đời càng yêu quí …
Sài Gòn – Mùa thi 2010 - Sông Hậu.
TÔI ĐI TỚI Đất Sài Gòn chưa tàn ngày Đông đến Xuân đã về xao xuyến lối Tôi đi có Ai hay tia chớp tự làn mi Em đứng đợi những gì Tôi đã đợi ? Bến Tam Thương đưa Tôi cùng đi tới Bến Bạch Đằng phơi phới nắng ban mai mỗi chiều về trong gió mới ngất ngây làn tóc Em bay xanh càng da diết. Đã từ lâu rồi Tôi mê mải miết xây những nhịp cầu tiếp bước yêu đương tay cầm tay trong tiếng hát quê hương thương nhớ mãi ngày đầu Tôi gặp gỡ. Em thẹn thùng – nép sau cây phượng đỏ cánh môi hồng nho nhỏ tỏ lời yêu vị hương tình bay bỗng biết bao nhiêu dìu nhau bước – Tôi càng say đắm đuối. Sài Gòn – 12/11/2010 – Sông Hậu.
TRI KỶ II Đông chưa tàn nỗi lòng càng day dứt đất quê hương nhung nhớ đất xứ Người mỗi đêm về trong tiếng lệ Em rơi tê tái thân côi ấy đà nửa kiếp. Duyên cũng lỡ từ khi Người ly biệt có Ai đâu da diết gối mộng sầu nơi đất khách biết bao điều kỳ thị dòng thơ nào cho Em thành tri kỷ ? Con đường làng lợp bóng lũy tre xanh mấy khúc long lanh thuở trăng mười sáu tiếng thơ Anh đã lồng trong tiếng sáo có Em sang – đứng đợi lối Ta về. Trông xa xa thấp thoáng những con đê Ta dìu nhau bước – tỉ tê bay bỗng làn gió hít bờ môi Em thơ mộng Ta nghe tình lồng lộng đất trời quê. Sài Gòn – 25/11/2010 – Sông Hậu.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: