Thơ Sông Trà - Thơ tự do
Sông Trà quí chào gia đình Việt Nam Thư Quán và Độc Giả !
Sông Trà tên thật là
Nguyễn Phiến (Nguyễn Khuyến) đã dùng các bút danh khác :
Sông Nguyên,
Nguyễn Khuyến, Sông Hậu sinh 07/03/1951 tại thôn Châu Me, xã Đức Phong, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi - hiện ở và làm việc tại 958/87/17 Lạc Long Quân, Phường 8, Q.Tân Bình, TP. HCM.
ĐT : 08.38617694 - 0983350620 - Email :
thosongtra@yahoo.com.vn SỐNG MÃI
Hoa lá xôn xao, còn tôi lặng lẽ
với hồn thơ lăn nhẹ một vòng tròn
bỗng bay xa qua tít tận ngàn non
lại trở về cánh chim dày sương gió
thủ thỉ cùng em nghìn thu sáng tõ :
“Tiền sẽ hết
địa vị sẽ mất
nhan sắc sẽ tàn
tâm hồn sống mãi với thời gian”.
Sài Gòn I – 1990 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.01.2010 12:49:02 bởi Sông Trà >
HẠNH PHÚC SẼ ĐẾN
Trời trong xanh
nước trong xanh
xuồng em đưa anh
qua sông Vàm Cỏ
mái chèo buông
bàn tay em đó.
Trời trong xanh
nước trong xanh
xuồng em lướt nhanh
về nơi đâu
ta hẹn hò nhau
sông không sâu
núi không cao.
Trời trong xanh
nước trong xanh
khi có anh
trong đời em
khi có em
trong đời anh.
Trời trong xanh
nước trong xanh
khi chúng ta
có trong đời nhau
hạnh phúc sẽ đến
như trăng với sao
mỗi mùa thu tới.
Long An – 1978 – Sông Trà.
NẾU
Nếu hai chất
không đồng hóa :
đất đá cũng như sông,
tình yêu đến mênh mông
vẫn không xanh một chiếc lá.
Kam – Pu – Chia – 1980 – Sông Trà.
HOA YÊU
Gió sẽ đến mây sẽ trôi
vội vã làm chi cho đời chật hẹp
yêu đi em ! con tim không bao giờ chết.
Biển cồn cào – biển khát đó thôi !
biển lòng anh đây có cả đất trời
có bờ bãi rộng cho em buông lời ân ái
giữa vòng tay anh – em đừng e ngại
hương vị tình yêu – hương vị cuộc đời.
Luật tạo hóa ấy định lâu rồi
cuối tương lai tất đầu thượng cổ
yêu đi em cho tình đừng dang dở
Hoa nào yêu không bỡ ngỡ thuở ban đầu !
Sài Gòn 3 – 1982 – Sông Trà.
CÕI YÊN BÌNH
Lấm chấm
xa tít
long lanh
em tặng anh
đôi mắt bình yên và hiền như chim sẻ.
Lặng lẽ
suy tư
thực, hư
bừng sáng
em hãy cho anh vầng trán của con tim.
Sài Gòn – 1983 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2009 08:15:25 bởi Sông Trà >
BẾN BỜ HẠNH PHÚC
Không !
không thể nào cô đơn như thế được
dẫu khó khăn nghìn lần ta vẫn bước
hạnh phúc đâu phải là địa vị cao sang
hay nhan sắc tuyệt trần và gia tài đồ sộ
em của anh ơi qua mỗi lần giông tố
càng hiểu nhau nhiều càng thêm nỗi nhớ thương.
Không !
không ai ngăn nổi được đâu
hãy yên giấc đi em tình đã bắt đầu
từ lời cứng rắn hôm nào của Bố, Mẹ
mà nửa đêm má hồng em ướt lệ
và bắt đầu khi cây bám rễ dòng đời.
Không !
không có thời gian nào tuyệt vọng
chỉ có con tim mình chưa biết yêu để sống
mà suốt đời mãi mơ mộng vu vơ
hãy yên giấc đi em vì yêu là bến bờ hạnh phúc !
Thanh Đa – 1983 – Sông Trà.
MƯỜI GIỜ ĐÊM
Có phải chăng
Anh thiếu khối óc và quả tim,
nên chẳng hiểu
trong đêm giờ nào khuya nhất,
hay quá yêu Em
mà Anh quên mất
mỗi gia đình
còn có cách sống khác nhau ?!
Chắc đúng thế
Anh đành chịu một cơn đau :
“Đêm đã khuya – mười giờ
về mau – để nhà yên giấc ngủ”.
Bấy nhiêu thôi
Em ơi cũng là tạm đủ
hai chữ tình yêu mây phủ lên rồi.
Quả tim ta ơi sao nói một lời
hay để cho thời gian lý giải ?
Thời gian ơi nếu ta lỡ dại
thời lẽ thực tình
nào lại kết án lẽ thực tâm
vì tình yêu đâu phải lỗi lầm !
Mộ Đức – 1986 – Sông Trà.
TẠM BIỆT QUÊ HƯƠNG
Quê hương ơi, hai mươi năm xa cách
nay trở lại, tôi thăm từng mảnh đất
dọc ngang đi nam bắc tây đông
cả thân tôi ấm mát tận đáy lòng !
Biển Lâm Hạ nước xanh trong gối bờ cát trắng
đoàn ghe về cá đầy khoang
rừng dương vừa gội nắng.
Đường ngọt lịm hẹn tình – Xuân – Hạ – Thu – sang
trên từng bãi mía rẫy Thạch Thang.
Bên cấm Thanh Giang, trước đồi Ông Đọ :
cầu Văn Hà –
cầu Lâm Thượng – mở ra hai cửa ngõ
dẫn lối ra vào trong ngoài xã thông thương,
lũy tre xanh uốn khúc
như cánh én chào quê hương.
Qua ruộng đồng – chân bước chân bịn rịn
sắc vàng tươi ngát hương bông lúa chín
bàn tay tôi âu yếm nâng niu :
hạt tiếp hạt – tròn như đôi mắt ngắm người yêu.
Chiều Châu Me – mây ôm đỉnh núi
em đón anh về nặng vai than củi
phần sưởi ấm mẹ già những đêm Đông
phần nung ngói đỏ mái nhà mong.
Đàn trẻ thơ hát vang hồ hởi :
vườn điều lên lớp vùng kinh tế mới
cành lá mướt non gió đợi trước sau
ngày đặng quả hương thơm bay tít tận trời Âu.
Đường ô tô, đường tàu “Thống Nhất”
nằm song song nối hai đầu đất nước
xe đưa hàng, xe đưa khách suốt non sông
xe đưa em ngực áo kết hoa hồng.
Đức Phong ơi, tôi sao kể xiết
mỗi nhịp đập quả tim chào tạm biệt
đằm thắm thương yêu tha thiết đến vô bờ !
Xã Đức Phong, Mộ Đức, Quảng ngãi – 1986 – Sông Trà.
HƯƠNG LÒNG
Năm ngón tay ta kẻ từng sợi tóc …
cây bút vẽ cánh hoa sắp nở đầu cành
cây kim và sợi chỉ may áo màu xanh
vẽ chưa xong cánh hoa, may chưa thành tà áo
sợi chỉ gút, cây bút nghiêng bởi vì đâu em ơi có nhớ ?!
Mưa Tháng Mười lạnh buốt phố Qui Nhơn
dáng ai đi trong bóng tối chập chờn
môi tím, chân run, bước vào khách sạn
phòng rộng thênh thang mà biển tình đã cạn.
Thế rồi năm tháng rẽ qua
anh đến Đồng Nai mùa nắng cháy da
lở đất trồng cây, đào ao nuôi cá
cho ngày mai đàn em bớt phần vất vả.
Về Sài Gòn, anh trở lại đường xưa
đã đôi lần ươn ướt cuối chiều mưa
trang nhật ký đâu phai màu mực tím
“Dòng sông em không ai có thể được hai lần đến tắm”.
Mười tám tháng dài như chiếc lá vàng rơi
lơ lửng giữa tầng không cùng áng mây trôi.
Bỗng mùa Xuân đến, nghe tiếng hát em vui náo nức
vọng về Sài Gòn từ quê hương Mộ Đức
“Thời gian thay đổi vạn vật đổi thay
riêng tà áo anh may em mãi giữ đến hôm nay”.
Anh vội vã quay về tìm em nơi chốn cũ
Hoa phong lan ngát hương thơm ru hồn anh yên giấc ngủ
bấy nhiêu thôi – có gì đâu chứng minh đầy đủ cả dòng sông
sao em vẫn mãi thầm kín với hương lòng
nên anh chỉ còn có cách
tất cả linh hồn tình yêu qua trang thư đều đốt sạch
và bằng những ngôn từ xay xát đáy dòng sông
ôi sao tàn nhẫn đến cháy lòng !
Nhưng anh không thể lặng im
vì khái niệm tình yêu chưa nhất quán
nên em có đập vỡ tan pha đèn tình ta đang tỏa sáng
hay gia đình, bè bạn có trách hờn anh
anh cũng đành chịu thế thôi em ơi có hiểu :
chiếc áo đã bạc màu vẫn đượm thắm tình quê
có mái trường son em sớm đến chiều về ?!
Sài Gòn I – 1989 – Sông Trà.
HOA TRONG ĐẦM
Em lại đến lúc bình minh chưa dậy
trong cuộc đời còn ngoắc ngoải áo cơm
có gì đâu để được yêu hơn
hoa vẫn ngát hương thơm dẫu đầm lầy lội.
Em lại đến khi vừa chợp tối
sau mỗi ngày hối hả bước đi
qua quãng đường độ mới xuân thì
bao thơ mộng đã lăn vào cuộc sống.
Em lại đến chiều nay gió lộng
thổi về anh biển rộng con tim
hạnh phúc đâu ở ngoài ta mà mê mải đi tìm !
Sài Gòn 5 – 1990 – Sông Trà.
SỐNG MÃI
Hoa lá xôn xao, còn tôi lặng lẽ
với hồn thơ lăn nhẹ một vòng tròn
bỗng bay xa qua tít tận ngàn non
lại trở về cánh chim dày sương gió
thủ thỉ cùng em nghìn thu sáng tõ :
“Tiền sẽ hết
địa vị sẽ mất
nhan sắc sẽ tàn
tâm hồn sống mãi với thời gian”.
Sài Gòn I – 1990 – Sông Trà.
VẪN DÒNG TRÀ KHÚC
Có thể hiểu hết không anh cùng một lúc
khái niệm tình yêu và hạnh phúc
như dòng sông Trà Khúc ở quê anh
chung một nguồn mà nước chảy phân ranh
chia hai ngã bởi đôi dòng trong đục ?!
Có thể hiểu hết thôi – cùng một lúc
như dòng sông Trà Khúc tự lâu rồi
chung một nguồn mà nước chảy chia đôi
cho dòng đục mang phù sa về nơi ươm mầm giống tốt
và dòng trong tắm mát nhánh hoa đời.
Có thể hiểu hết không anh cùng một lúc
đời em đó cũng giống sông Trà Khúc
lặng lờ trôi chảy giấu niềm đau
khi sóng cuồng dồn dập phủ đè nhau
Sông vẫn gối đầu biển xanh tha thiết
và lòng em cũng như Sông thanh khiết
sống trọn đời không nuối tiết van xin.
Có thể hiểu hết thôi – cùng một lúc
như sông Trà Khúc khi lặng lờ trôi
dẫu mấy cơn giông có lông trời lỡ đất
vẫn không hòa lẫn được đôi dòng trong đục
và cũng về với biển rộng … em ơi !
Bình Chánh – 1991 – Sông Trà.
TÌNH ĐÃ LỠ
Em cứ đến, đừng bao giờ hứa
em cứ đi, đừng lựa tháng ngày
khi đang yêu là lúc ta say
đã yêu rồi – chia tay thành vị đắng.
Em cứ đến, đừng bao giờ hẹn
em cứ đi, đừng thẹn thùng chi
kỷ niệm kia có nghĩa lý gì
cái chưa được mới ly kỳ tuyệt đẹp.
Em cứ đến, ngõ nhà anh không bao giờ khép
em cứ đi, chưa ai hề trách ai đâu
gió nổi lên – sóng cũng bắt đầu
con tàu nhỏ dễ đâu qua biển lớn.
Em cứ đến, dẫu bình minh chưa bừng sáng
em cứ đi, năm tháng sẽ ngỏ lời
đất nẩy mầm sau mỗi hạt mưa rơi
tình đã chết trước làn môi dịu ngọt.
Bình Chánh – 1992 – Sông Trà.
TÌNH ĐẤT MẸ
Qua đất Quảng, con mơ về sông Cửu
láng phù sa ươm mật ngọt quả chín vàng.
Rồi từ đó, con giã biệt đất Trà Giang
Đất thương con như tấm lòng của Mẹ
suốt một đời cũng âm thầm lặng lẽ
đội nắng mưa đi tìm kế sinh nhai.
Qua sông Cửu, con lại về thăm Đất Tổ
Đất đã bao lần chìm trong bão tố
bão từ phương Bắc, bão từ phương Tây
mấy trăm năm xay xát thân Mẹ gầy.
Con của Mẹ thời chia hai : đứa Nam, đứa Bắc
lỡ cầm tay lưỡi lê của giặc
giết nhau rồi giấu xác ở nơi đâu ?
Mẹ tìm con … ruột quặn từng khúc đau !!!
Đứa lội đồng sâu, đứa đứng đầu bến cảng
các con ơi cố quên đi dĩ vãng
cho tâm hồn thanh thản hướng tương lai.
Biển ta vẫn rộng sông ta vẫn dài
tình huynh đệ mãi đong đầy lòng Đất Mẹ !
Tân Bình – 1992 – Sông Trà.
LỐI EM VỀ
Em vẫn đi và em vẫn đến
ngón tay mềm đếm lá me bay
góc tương tư chứa cánh hoa gầy
nghiệm số tương lai có bao giờ chính xác.
Em vẫn say và em vẫn hát
con đường nào không vượt chông gai
lắm nẻo quanh co khúc khủy dong dài
khi đã vượt mới hay đâu là vị đắng.
Em vẫn học và em vẫn nhắn
biển mông mênh sóng lại càng to
vẽ hình tròn – em có tâm O
đọc bài thơ – em đôi mắt ướt.
Em vẫn yêu và em vẫn bước
dấu chân đầy trong cát pha lê
chính điểm em đi từ độ tóc thề
ẩn số bằng không – lối em về bất tử.
Tân Bình – 1993 – Sông Trà.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: