Thơ Sông Trà - Thơ tự do
CHIẾC LÁ
Chiếc lá xanh xanh giữa nhành cây vũ trụ
đang vươn thẳng tới đỉnh cao tình người đằm thắm.
Cớ sao các “Ngài” cứ ngu ngơ lẩm nhẩm
học thuyết này sẽ thắng học thuyết kia ?
Hay các “Ngài” cố ý phân chia
nhân loại thành nhiều phe đối kháng
để các “Ngài” được dễ dàng tranh nhau gậm nhấm :
chiếc lá còn xanh xanh …
Tân Bình – 1993 – Sông Trà.
CÕI THẦN TIÊN
Qua biển đời thơ đâu ở mãi
đến thiên đường thơ chả dừng chân
em ơi em đừng vội vã phân vân
yêu tha thiết là thánh thần ta đó !
Đi em nhé ! chớ ngại ngùng sóng gió
trái đất này đâu của riêng ai
của thiên nhiên cho nhân loại một lâu đài
cùng du ngoạn ở nơi nầy qua mấy chốc.
Đi em nhé ! em đừng cố công xây đắp
công trình nào cũng nước mắt với mồ hôi
của biết bao nhiêu nô lệ suốt cả đời
từ thuở sơ khai cho đến thời nguyên tử.
Đi em nhé ! em đừng tư lự bởi hư không
dẫu trong tương lai hay là trong quá khứ
tham vọng nào cũng biến thành sư tử
sát phạt nhau nên phá vỡ môi sinh.
Đi em nhé ! ta còn đây tất cả của hành tinh
suốt bốn mùa lung linh hoa trái ngọt
em hãy cùng anh ngân nga tiếng hát
xé lòng tham là đạt cõi thần tiên !
Tân Bình – 1993 - Sông Trà.
“THƯỢNG ĐẾ”
Sau mỗi lần cách trở xa xăm
trái nhớ nhung rụng đầy bên biển thẳm
hương ngát thơm rất xa và rất đậm
dòng sông xanh nắng tắm mỗi chiều
ôm vào lòng chênh chếch bóng cô liêu
người ra đi – gởi người ở lại
đợi mùa sau người nâng tay hái
trái ngọt ngào khi cây bám đất yêu thương.
Sau mỗi lần tắt ánh thái dương
trái đất sẽ về đâu hỡi con đường trần thế ?
họ đạp đầu nhau để tranh ngôi “thượng đế”
“thượng đế tiền, thượng đế quyền, và thượng đế danh”
khi phân chia thuộc địa đã không thành
lại đạp đầu nhau bằng những cuộc tranh tàn khốc
ôi biết bao nhiêu tội ác dập dồn
nhưng, em ơi, không ai giết chết được tâm hồn !
Nếu mai này trái đất tiêu tan thành hạt bụi
trôi trong không gian và biến mất trong vòng quay vũ trụ
anh sẽ đưa em về lục địa cõi tâm hồn
nơi ấy cũng trần gian
nhưng – không ai – tôn – xưng – “thượng đế”
chỉ có tình yêu rong chơi cùng thiên thể
như anh và em từng đêm lặng lẽ ngắm trăng vàng
tuyệt dịu vô cùng ơi cõi trần gian
bởi em và anh không mơ màng thành “thượng đế” !
Bảo Lộc – 1993 – Sông Trà.
ĐI XÂY HẠNH PHÚC
Ngọn gió lốc qua cánh đồng xanh thẳm
đến bây giờ Tôi còn thấm vị đau
quê hương ơi đất đã đổi màu
đừng cho Tôi cách nhau thêm lần nữa.
Tôi đã bên Em
Em đã bên tôi qua từng bửa
bát cơm đầy từ cây lúa trỗ bông
Mẹ chắt chiu suốt cả thu đông
cho Tôi lớn – Tôi không bao giờ quên Mẹ.
Và Em thương Tôi – Tôi xa quê từ thuở bé
bằng sức mình vươn mãi tới tương lai
không van xin, không tiếng thở dài.
Tôi cũng thương Em không vì tài sắc
vì tấm lòng thành đi xây hạnh phúc
hơn nửa cuộc đời còn cách biệt quê hương.
Mộ Đức – 1994 – Sông Trà.
THẾ LÀ HẠNH PHÚC
Đường đời có mấy khi phẳng lặng
hạnh phúc nào vắng hạt sương rơi
định lý cuộc đời thế đó – em ơi !
Ta cứ bước, mặc cho đất trời cay nghiệt
đích ta đến là biển xanh biêng biếc
như mạch hồng tha thiết chảy về tim !
Tân Bình – 1995 – Sông Trà.
HẠNH PHÚC CHO TÔI
Khi mây bật lửa – trời xuống thấp
con sông đầy nước mát tận lưng nương
tiếng cỏ cây náo nức quê hương
ngọn gió nào không vương tơ liễu rũ !
Khi ánh lửa tàn – vội vàng mây đi ngủ
vũ trụ mông mênh, trời bỗng lên cao
em cho anh hạnh phúc biết chừng nào
đôi mắt thay sao, tấm lòng nhân hậu
anh như chim đã về đây đậu
hoa lá xum xuê – kết trái ngọt ngào !
Tân Bình – 1997 – Sông Trà.
KHI GIÃ TỪ TRÁI ĐẤT
Cây cứ thế đong đưa trước gió
Tôi cứ đi dẫu có tháng ngày cùng
thơ ơi thơ đừng bay bỗng mông lung
khi Nước đã mất Đất đâu xanh nữa
cho Đông về thắp từng ngọn lửa
như cánh Hạ hồng rực rỡ giữa mênh mông.
Có ai hay thơ đã lọt lòng
thuở vũ trụ chưa hình thành trái đất
và suối sông mơ hòa cùng suối tóc
chảy xuống đời Tôi thành thể chất cho thơ
hóa cánh bay bay mãi đến bao giờ
Em không còn nữa – Tôi cũng giã từ trái đất.
Tân Bình – 1999 – Sông Trà.
MỘNG MỊ
Mưa chưa tàn, nắng đã vội tuôn tình chưa đứt – ai buồn thế kỷ ? Khi ta say tất là chân lý
mặc cho đời đố kị – Tây – Đông.
Đất trời ta ta xới ta trồng
một ngọn cỏ cũng thành tri kỷ
cốc rượu đầy hơn kho triết lý
uống đi em … đừng mộng mị thiên đường !
Tân Bình – 2002 – Sông Trà.
MONG MANH
Dòng người chảy như dòng sông cao đỉnh lũ
phố phường ơi, ai hiểu nổi kiếp phù du
một ngôi sao nào đuổi được đám sương mù
đành lặng lẽ giữa tầng không xa tít.
Thu chưa tàn, gió Đông đà vội rít
mây nhỡn nhơ bay bít góc trời xanh
ta được gì trong thế giới mỏng manh
khi vũ trụ hình thành đâu có đích ?
Mỗi cuộc đổi thay – mỗi lần thêm hài kịch
một người diễn đạt – lắm kẻ ngồi khen
hôm qua còn trịnh trọng – nay đã thấp hèn
sau sân khấu mấy ai thèm ca ngợi !
Phố phường ơi, xin em đừng cố đợi
cho ta về với xóm nhỏ ngày xưa
trái nghĩa – trái tình – ngọt lịm những mùa dưa
đo đỏ môi em như tuổi vừa mới lớn !
Tân Bình – 2003 – Sông Trà.
ĐỢI CON VỀ
Bên chiếc bàn con, mẹ ngồi đan áo
đợi con về, nghe tiếng sáo chiều ru
con ra đi qua biết mấy mùa Thu
đất quê người có xanh không trong nỗi nhớ ?
Bóng mẹ già lom khom nơi đầu ngõ
hằng mong con về với cả quê hương
đã xa rồi bao tang tóc đau thương
nay xóm làng quê đến từng phố mới
vì tương lai đàn em, cùng bước tới.
Bên giếng nước trong, mẹ ngồi giặt áo
con lại về bên cây táo ngày xưa
đã đôi lần ngan ngát hương đưa
vầng trăng chếch nghiêng nghiêng cành con gái.
Con ra đi, chưa hẹn ngày trở lại
táo đổi thay mùa, vẫn giếng nước trong
đợi con về, cành kết thắm thêm bông
giữa quê hương mênh mông tình Đất Mẹ
quả chín ngọt ngào như nỗi nhớ thương con !
Tân Bình – 2005 – Sông Trà.
THÁNH THIỆN
Tên lửa
có thể
phá vỡ một hành tinh,
Niềm tin
có thể
phá vỡ hàng nghìn cuộc chiến,
Nhưng
không thể
phá vỡ một trái tim thánh thiện.
Tân Bình – 2006 – Sông Trà.
MỘNG MỊ II
Xuân đã hết Tết còn chi nữa cốc rượu tình em hãy nâng lên
ta uống rồi thời lại uống thêm
uống đi em cho tàn đêm tội ác.
Có nghĩa gì đâu «lời vàng lời bạc»
khi ta còn khao khát yêu đương
em ơi em đừng mộng mị thiên đường
một nhấp môi thôi hơn nghìn chương triết lí!
Sài Gòn – 26/03/2009 – Sông Trà.
« SỐ PHẬN »
Cuộc đời ai không khóc, không cười
mà khóc và cười tùy Người tin đâu lẽ sống :
« Thượng Đế sinh ra, hay là do vận động ? »
Với Anh : số trừ, số cộng thành bài hát Em ca
còn con « số phận » là của ai bạc đãi đàn bà
hay của bạn nào chưa tìm ra nguồn gốc
những phương trình vật chất đổi thay
quả chua – quả ngọt – quả chát – quả cay.
Em yêu ơi qua tháng ngày êm ả
qua trang thư thắm dòng hoa lá
Anh nào thấu cả được tình đâu
chiều cao – chiều rộng – và chiều sâu.
Thế thôi đừng bao giờ Em khóc nữa
mà hãy đốt cháy bừng lên ngọn lửa
ta yêu nhau như hoa nở đầu cành
qua mưa nắng kết thành quả chín
cho bàn tay mình âu yếm nâng niu
quả quí nhất đời ơi quả sống là yêu.
Sài Gòn – 01/04/2009 – Sông Trà.
NẾU KHÔNG YÊU ... !
Tha thiết nhớ đến từ tiếng Nước
tiếng thơ mưa ươn ướt lệ trần gian
nếu không yêu thế giới sẽ điêu tàn
còn chi nữa vinh quang và phú quí !
Đã yêu Em – Em là thi sĩ
cuộc tình say dài hơn nghìn lần thế kỷ
chân lý nào thay thế nổi con tim
như Anh yêu Em không khi nào mộng ảo.
Sài Gòn – 04/04/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2009 12:16:35 bởi Sông Trà >
MÃI KHÔNG XA CÁCH
Một lần và chỉ một lần thôi
nỗi đau nào nhức nhối nửa hồn Tôi
dẫu biết yêu Em có thể rơi vào vực thẳm
Tôi vẫn yêu Em thiết tha say đắm
sao Em nỡ lòng để tháng ngày trôi ?
Hay Em vấp ngả mấy lần rồi
bởi sự đời thường dối gian, phản bội
đẩy Em vào bóng tối từ thuở rất còn thơ
chắc đúng thế – đến với Tôi Em cũng nghi ngờ
nên làm thơ yêu Tôi chưa lần nào Em dám tặng ?
Suốt đêm dài hồn Tôi sâu lắng
giữa ánh trăng trong lẫn hạt sương rơi
núi non ơi có chi đâu để nên lời đáng trách
khi hồn tình mãi không xa cách
như những ngày Tôi mới được yêu Em !
Sài Gòn – 12/04/2009 – Sông Trà.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: