Thơ Sông Trà - Thơ tự do
ANH TỎ CÙNG EM …
Anh không chết vì sự đời dối gian lừa lọc
nhưng đã chết vì trái tim Em bốc lửa yêu đương.
Giữa chốn nhân gian ai mộng mị thiên đường
ta chỉ biết yêu cho cỏ cây vấn vương tình tuyệt diệu.
Dưới trời khuya làn gió bay riu ríu
chầm chậm thôi Em đừng vội níu cành mềm
ta ngồi đây nghe tiếng hát con tim
trong say sưa ai bảo Em không là tuyệt đẹp ?
và bờ mi xanh có bao giờ khép
khi nhìn Anh đôi mắt ướt như mơ
chợt tỉnh giấc Anh bơ phờ tình mộng.
Anh không chết vì non cao biển rộng
nhưng đã chết vì Em vắng bóng quê nhà
nỗi đau thương nào thơ cũng xót xa
Em cô lẻ trôi dài miền đất lạ
Anh nghẹt nghèo gánh cả việc trăm năm
hai tâm hồn như một cõi trăng rằm
đành cách biệt bởi vì đâu Em hỡi !
Có thế nào thời ta vẫn đợi
dẫu đắng cay hay nghiệt ngả đến nghìn lần.
Sài Gòn - 21/04/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 21:37:49 bởi Sông Trà >
CHỈ CÓ EM THÔI
Em ra đi cho đến bây giờ
biển mông mênh bến bờ ngây ngất
con tàu về mang hương của đất
đã bắt nguồn từ thuở xa xưa
người tiếp người trong nắng trong mưa
mê mải bước kiếm tìm hạnh phúc
khi dừng chân mấy ai có được ?
Ta yêu nhau như bướm yêu hoa
lẽ đời thường dị nghị dèm pha
đã yêu rồi Ta đâu ngần ngại
dẫu bão giông hay là nắng cháy
trái ngọt tình Ta hái tặng nhau
cho hôm nay và cả mai sau
hạnh phúc nầy chỉ có Em thôi !
Sài Gòn - 21/04/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 21:38:28 bởi Sông Trà >
“THIÊN ĐƯỜNG”
Chưa thấy Em đã nghe lòng bối rối
con đường nào dẫn lối Ta qua
dòng sông thơ khi giọt nắng nở hoa
nước man mát làn da Ai đến tắm ... !
Em ơi Em đã yêu rồi sao còn thầm lặng ?
để hồn Anh trống vắng tháng ngày trường
đợi Em sang chỉ một sợi tóc vương
môi Anh ngọt hơn vị đường nguyên chất
giữa dòng đời người đi tất bật
Anh và Em ngây ngất với tình thôi.
Phiến đá xanh tựa góc chân đồi
Ta đứng đó tỏ lời cùng thác
gió về đây cây rừng nào không hát
Em nâng niu đôi vạt áo dịu hiền
đất trời xanh bỗng chốc lặng yên
Anh cứ ngỡ như thiên đường đã đến ...!
Sài Gòn – 28/05/2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 21:39:36 bởi Sông Trà >
ANH VỚI EM
Thơ với rượu
như củ kiệu với hành,
như Em với Anh,
như đêm trăng thanh với nàng thi sĩ.
Uống đi Em cho đêm thành tri kỉ,
một nhấp môi thôi hơn vạn lời hoa mỹ nói yêu nhau.
Sài Gòn – 2009 – Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 21:40:18 bởi Sông Trà >
ĐI QUA ĐỜI
Đi qua đá...
Ai thấy cứng ?
Đi qua cỏ...
Ai thấy mềm ?
Đi qua đời...
Tôi thấy Em !
Sài Gòn - 2009 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 21:41:13 bởi Sông Trà >
KHÔNG
Tôi ...
không là Tôi ;
Đất ...
không là đất ;
Sao mây vội khóc ?
Nắng chiều ... rơi ... rơi ...
Sài Gòn - 2009 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 21:42:05 bởi Sông Trà >
CÓ CHI ?
Rồng
có bóng ...
Quan
có lộng ...
Lính
có chi ?
Sài Gòn - 15/01/2010 - Sông Trà.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.05.2011 21:42:49 bởi Sông Trà >
TA VẪN LÀ TA Mấy lần rồi Tôi đâu nào có lỗi
bỗng một hôm Tôi nóng vội với tình yêu
nên hồn Tôi tím suốt cả trời chiều
giữa biết bao nhiêu lá còn xanh bát ngát.
Em yêu ơi có nghe lời gió hát
tình đôi Ta tha thiết đến vô cùng
nhưng bước đường đời không thể được ung dung
khi có kẻ đã từng ganh đua ti tiện ...
Con đường Ta vẫn lá hoa xao xuyến
lối thơ về mê mải bến Tam Thương
cho Ta yêu không mộng mị Thiên Đường
tự tiếng lòng Ta vấn vương tình thế mãi.
Ngày lại ngày – Ta nâng tay hái
trái ngọt tình thăm thắm nỗi đời Ta
dù ở nơi đâu hay muôn tỷ ngân hà
Ta vẫn là Ta không khi nào mộng ảo !
Sài Gòn – 06/12/2010 – Sông Hậu.
SAY TRĂNG
Trăng lung linh nửa vòng trái đất
cánh thơ bay ngây ngất nhịp thời gian.
Trăng ơi Trăng đừng nhả sợi tơ vàng
xuống đỉnh đồi cao hay giữa làng núi tuyết
Trăng đi rồi Tôi biết lấy chi say !
Tôi còn đây, thơ hãy còn đây
con chữ lây quây khi Trăng liêng liếc.
Vòm trời xanh một màu biển biếc
Tôi yêu Trăng là học thuyết tuyệt vời
từ thuở xa xưa và mải miết muôn đời !
Sài Gòn – 11/12/2010 – Sông Hậu.
EM VẪN LÀ EM
Sông vô nghĩa khi nước đã ngừng trôi
biển sẽ chết khi mưa rơi lả tả
có gì đâu cho Ta hối hả
viên ngọc nào cũng là đá thế thôi.
Em vẫn là Em tuyệt nhất của Anh rồi
trăng đã tõ – Ta ngồi đây Em nhé
cốc rượu tình không khi nào nhạt tẻ
uống đi Em, trong lặng lẽ thế là yêu !
Tự tim Ta bừng sáng biết bao điều
không có Em là muôn chiều tăm tối
đã thanh liêm thì Ta đâu nên tội
có cần chi sớm hối phải không Em ?
Hãy nhích lại gần Anh dẫu mấy canh đêm
Ta vấn vít cánh môi mềm xao xuyến
tấm lòng Em là công danh bất biến
cho thơ Anh thi vị đến vô cùng ...
Sài Gòn – 15/12/2010 – Sông Hậu.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: