Một phút cho xúc cảm
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
OceanLotus 16.06.2005 03:09:25 (permalink)
Anh à, em thật sự ko hiểu lí do vì sao nữa. Vì sao mà mỗi lúc em buồn, mỗi lúc em gặp rắc rối, mỗi lúc em thấy lo lắng thì người em nghĩ đến đầu tiên luôn là anh. Trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy...Mặc dù những lúc em ở trong tâm trạng thế này thì thường anh ko có bên cạnh em, thường thì anh đang ở cách em rất rất xa, thường thì anh chỉ biết khi em send mail nói với anh, thường thì anh sẽ cho em những lời khuyên hay an ủi, thường thì em rất mong nhận được những ý kiến từ anh, nhưng cũng thường thì vẫn vậy- em chỉ làm theo những suy nghĩ của mình mà ko hề báo cho anh biết. Em quan niệm chỉ có em mới hiểu rỏ nhất hoàn cảnh của mình. Vâng, có lẽ cái em thật sự cần là 1 sự ủng hộ, 1 sự quan tâm...

Chúng ta chia tay đã hơn 6 tháng rồi anh nhỉ. Cho nên dùng câu "trước đây cũng vậy mà bây giờ cũng vậy..." xem ra ko được chính xác. Mà thật ra đó cũng là điều mà em ko hiểu. Nếu nói rằng tình cảm em dành cho anh vẫn còn sâu như truóc thì quả thật ko đúng tí nào, nhưng nói rằng giờ em chỉ xem anh như 1 người bạn bình thường hay anh đối với em chả là gì cả cũng ko đúng.

Em đã nghĩ mình sẽ đau nhiều, và thậm chí còn ko dám tưởng tượng rằng nếu 2 đứa chia tay thì em sẽ thế nào nữa, chính anh cũng đã từng "lo lắng " như thế. Anh có hỏi em bây giờ đang thế nào ko? Em thấy hình như mình bị "chai cứng" đi 1 tí. Em thôi ko còn mơ mộng quá nhiều như trước, nói đúng hơn là ko dám mơ nữa. Đối với việc gì em cũng cẩn thận, đối với mối quan hệ mới nào cũng thận trọng. Và ko biết tự bao giờ em đã khóac cho mình cái phong thái bất cần nữa...

Nhiều lúc em tự hỏi liệu mình có còn yêu anh ko? Câu trả lời có thể là còn mà cũng rất có thể là ko... Tuy nhiên thì bản thân em đã khẳng định 1 điều rằng anh và em mãi mãi cũng ko thể... Đôi lúc em ước anh đã ko là anh- kiêu hãnh, cao ngạo, sinh trưởng trong 1 gia đình trung lưu, gia giáo và có 1 chút nào đó khắt khe- rất khác với gia đình em - ba mẹ em phải làm việc rất vất vả, và em yêu cuộc sống tự do tự tại, ko bị ràng buộc. Đó cũng là điều mà chưa bao giờ em nói với anh đấy!

Em cũng ko đoán được sau khi chia tay thì có còn bao giờ anh nhớ đến tên em hay nghĩ đến những việc gì liên quan đến em ko nữa.... Cũng có thể anh có cùng tâm trạng như em và cũng có thể anh sẽ cười nhạo em nếu đọc những dòng thư- ko - bao - giờ -được- gửi này. Em biết anh vẫn là anh, sống với phương châm rằng "thà để người khác chạy theo mình". Anh biết em ghét nhất ở anh điều này ko? Tự làm khổ bản thân! Nhưng dù sao đó cũng là điểm đặc biệt của anh.

Em đã nghe 1 nam ca sĩ hát thế này "có những người gặp rồi ta sẽ quên,cũng có những người trọn cuộc đời ko thể quên". Có lẽ anh là 1 trong những người "trọn cuộc đời ko thể quên" của em, nhưng chỉ có thế thôi, ko hơn!

Để em kể anh nghe rắc rối của em hiện giờ nha. Hồ sơ xuất cảnh của 2 chị em em đang gặp rắc rối. Từ hôm phỏng vấn đến giờ đã hơn 6 tháng nhưng em vẫn chưa nhận được visa và phải tiếp tục chờ có thể là thêm 6 tháng nữa... 1 mùa thi đại học nữa lại đến. Em ko thể dự thi mặc dù rất muốn. Anh có hình dung ra được tình trạng hiện giờ của em ko? Ko thể thi đại học vì sẽ ko có đủ thời gian ở lại VN để học, nhưng đồng thời cũng ko thể bay ngay qua đó vì chưa được cấp visa, trong khi đó thì hiện giờ em chỉ có thể ngồi ko mà chờ đợi ( giống như đợi " sung rụng vào miệng" vậy :( ) Anh nghĩ là em nên học ngọai ngữ tiếp tục? 1 vấn đề khác lại nảy sinh từ đó đấy anh à...

Mà anh có biết vì sao em lại bực tức như thế này ko? Bởi vì vốn em đã muốn đi khỏi VN từ lâu để ko phải nhìn thấy, ko phải nghĩ đến những cái gì liên quan đến anh nữa, em muốn " làm lại từ đầu". Em rất lo lắng về tương lai của mình , trong khi đám bạn sắp học đại học năm 2 thì em vẫn... Hơn nữa em đang rất muốn thể hiện chính mình, em muốn cho anh và 1 số người thấy rằng em ko phải chỉ là 1 con nhóc, em ko phải chỉ là 1 người tự ti mãi và chỉ biết khóc thôi ( Nhưng làm sao mà anh thấy được khi chúng ta ko còn giữ liên lạc nhỉ !!! :d ). Trời ạ !!!!Em ghét cái cách làm việc của LSQ Mỹ, ghét chết đi được!!!!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2005 03:17:56 bởi OceanLotus >
#1
    OceanLotus 24.06.2005 03:12:50 (permalink)
    Nhiều lúc tự hỏi có phải trong thời đại này, lối sống vội vã đang là "mốt" ko nhỉ? Mà bản thân mình cũng là 1 trong những người chạy theo cái "mốt" ấy...
    Trước đây mọi người đã nói thế nào nhỉ? "Nhóc con", "trẻ con", "yếu đuối", có 1 người còn nói "thử nhìn xem, PN nghĩ gì thì nó hiện lên cả trên mặt","tôi chán nhìn thấy những giọt nước mắt lắm rồi"....Tất cả những từ đó hay những từ tương tự được dành để nói về mình- 1 người 17 tuổi!

    6 tháng sau cái ngày ấy. Đôi lúc tự hỏi đây có phải là cách sống tốt nhất dành cho mình ko nhỉ? Có lẽ, có thể... "Sống vội vã" - hình như mình đã sống vội đến nỗi ko hề hay biết đến cảm xúc thật của bản thân, nói cách khác là cố tình ko biết... Ko có người đó bên cạnh, đương nhiên mọi việc vẫn tốt đẹp, có lẽ là tốt hơn nữa vì chính điều đó khiến mình phấn đấu và cố gắng nhiều hơn....thế nhưng đôi lúc thấy cô đơn quá đỗi, cái cảm giác cô đơn...

    Hôm nay lại tìm để nghe cho được " ko thể mất em", vì có 1 người đã từng nghe bài hát đó và nhớ về...1 người khác.... Hy vọng là có ai đó khi nghe lại bài hát này sẽ nhớ về mình....mơ hồ quá...Nhưng tại sao lại muốn như vậy nhỉ? Tại mình ích kỷ, cố chấp? Mình háo thắng và ko chịu nhận là bản thân đã thua? Tại sao biết ko thể cứu vãn được mà vẫn muốn người ta mãi nhớ về mình? Sao ko sống đơn giản hơn nhỉ? Có lẽ cái vòng lẩn quẩn ấy vẫn đeo bám lấy mình? Hay là vì mình cố chấp ko chịu thóat ra khỏi?

    Cũng chẳng hiểu nổi cảm giác hiện giờ...Ko phải là yêu, ko hẳn là nhớ....Có lẽ là tiếc nuối... Hình như vẫn chưa quen được với cảm giác cô đơn...

    Nothing's really the worst! Vâng, phương châm của mình mà!

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2005 02:48:08 bởi OceanLotus >
    #2
      OceanLotus 02.07.2005 21:29:41 (permalink)
      " Một phút cho xúc cảm"??? Ko có thời gian cho xúc cảm nữa đâu L ạ!....
      Nhiều lúc thấy mình như bị chai cứng vậy....Nhiều lúc buồn đến ko hiểu nổi...Cười cười, nói nói nhưng chính bản thân lại lạc lõng giữa mọi người...

      Chiều, gặp chị, lâu lắm rồi mới gặp lại. Đang rất vui thì...
      "Em ở lại VN luôn đi chị làm mai cho 1 người", "Nếu em thích thì chắc ko cần đến chị phải làm mai", " Tại sao lại ko thích?". Chị hỏi lại chính bản thân mình thì sẽ có câu trả lời thôi, chẳng phải chị cũng giống em sao? Người mình muốn đến bên cạnh thì mình ko thể, người có thể thì mình ko muốn... Ngay cái câu hỏi của chị, chị biết là em đã có 1 sự so sánh ko? Cảm giác hoàn toàn khác biệt! Đơn giản vì từ trước em chỉ xem người đó như 1 người anh ko hơn, cho nên cũng chẳng thấy e ngại hay có chút gì đặc biệt trước người đó, đến nỗi ngồi trên xe người ấy chở mà em thấy tay chân mình thừa thải quá đỗi, cả bản thân mình dường như cũng thừa...bởi chỗ ngồi ấy có thích hợp với em đâu!

      "Người mà em ghét đã về rồi đấy!" " Sao chị biết là em ghét!" Uh, thật ra thì em chưa bao giờ ghét người đó chị à, mặc dù người đó đã gây cho em nhiều nỗi đau...Bởi vì em cũng ko chắc em đã ko làm người ta tổn thương... Nên gọi là trớ trêu hay là gì chị nhỉ? Khoảng thời gian em ko có ở SG thì người ấy cũng đang ở tít xa. Ngày em trở lại SG thì cũng là ngày người ấy trở về... Cho nên em mới tò mò hỏi chị người ấy về đến lúc mấy giờ... Buổi chiều hôm ấy, lúc xe vừa về đến SG thì trời mưa chị ạ, mưa lúc thì rì rầm, lúc thì lại ầm ầm...em còn giơ tay ra cửa xe để hứng lấy những giọt mưa đấy... Mà chị biết ko, chuyện của em và người ấy có liên quan nhiều đến mưa ( hay là nước mắt...)... Và bây giờ lại là tháng 7, 1 mùa mưa dầm lại đến.... Ko biết có ai còn nhớ 7/7 là ngày gì ko nhỉ???

      Mỗi lúc trời mưa, tâm trạng em vừa rất thỏai mái mà cũng vừa... mâu thuẫn lắm chị à... Và em đã sống như thế suốt mấy tháng nay mà ko dám hé nửa lời với bất kì ai, thậm chí là với bản thân mình! Em chưa bao giờ dám đối diện với cảm xúc thật của mình... Sao thế nhỉ? Mọi người mà biết thì lại lo lắng, vừa lo lắng và vừa chế giễu?Và em lại là 1 con nhóc, 1 con nhóc và 1 con ngốc! Nếu mọi người cứ thấy em cười rạng rỡ thì sẽ hỏi em "có bạn trai mới rồi à", "sao dạo này vui vậy".... Còn nếu em hé ra nửa lời nào thì... "Điệp khúc cũ " tái diễn...

      Chị nói rằng chị chỉ ăn những gì chị ko thích và chị sẽ ko ăn những gì chị thích, đơn giản vì nếu ăn những thứ chị thích vào thì dần dần sẽ nhàm chán, nó sẽ trở thành món ko thích nữa. (Vâng, em có đọc ở đâu đó câu "đôi lúc cần xa ai đó, xa để thấy càng yêu người đó nhiều hơn" Có mâu thuẫn và dại dột quá ko nhỉ? )...Còn em? Em ko thể ăn những thứ mình ko thích, mặc dầu em vẫn có thể ko ăn thứ em thích. Vâng, chuyện ko thích thì cũng ko bao giờ em làm! Nhưng em cũng lại thường làm những chuyện rất ư là vô nghĩa. Ví như chuyện chiều qua em kể với chị : Send 2 sms, 1 vào số điện thọai đã bị mất của em và 1 vào số điện thọai của người đó ( khi mà em nghĩ là số điện thọai hiện ko ai xài và vĩnh viễn ko ai đọc được)

      Em nghĩ là mình đã thực sự ổn rồi đấy chị à, nhưng xem ra thì... tim em vẫn còn đập mạnh mỗi lúc em nghe nhắc bất cứ điều gì về người ấy. Em đã nghĩ mình sẽ mỉm cười thật tươi như gặp lại 1 người bạn cũ nếu chẳng may ( chẳng biết là may hay rủi) ra phố gặp người ấy... Nhưng bây giờ thì em hiểu nếu em gặp lại người đó em sẽ lúng túng hơn bao giờ hết và chắc chắn sẽ lẩn tránh mất... Hóa ra thì em vẫn vậy- Vẫn là con ngốc của ngày nào và bấy lâu nay lừa người khác và lừa cả chính bản thân...

      Nhiều người hỏi em tại sao lại đổi số điện thọai, tại sao lại đổi nick. Câu trả lời của em với họ là "Ko thích xài đồ cũ, nhàm chán!" Sự thật có lẽ là vì em ko dám đối diện với những cái "cũ"... Em đã nói với chị đấy "em ko thích giữ những cái cũ, khi mà em chẳng thể làm gì hơn với nó"...

      Ở lại VN à? Trừ khi là em bị bắt buộc phải ở lại! Bản thân em hiểu rỏ nhất rằng em "trốn" được lúc nào hay lúc đó...Trốn, trốn và chối bỏ cảm xúc thật của mình...Vì có đối diện với nó thì sao chứ? Em ko thể làm cho sự việc trở nên khác được...Tội tình gì em phải tự làm khổ chính mình khi cứ sống với quá khứ? Chính bản thân hiện giờ cũng ko hiểu tại sao em còn đau khi nghĩ đến người đó, thật ra đó có phải là tình yêu??? Hay 1 sự háo thắng? hay là 1 sự hối hận? hay cũng có thể là 1 sự thương cảm??? Dù cho nó có là gì thì em tin nó cũng sẽ bị dòng thời gian làm phai mờ và rồi mất dạng, sẽ chỉ còn lại trong em cái mà em vẫn hay "kháo" lên với mọi rằng "kỷ niệm đẹp khi nó ko làm đau chính bản thân mình ở hiện tại". Lẩn tránh, cũng ko hẳn là lẩn tránh, chi có thể gọi là "ko đụng đầu với kẻ mạnh hơn", đúng ko chị?

      Nhưng chị cũng thấy rồi đấy. Em đang muốn vào học 1 lớp võ và đang cố gắng khắc phục những điểm yếu của mình. Ví như là nắm lấy đuôi 1 con thằn lằn, vuốt da của 1 con trăn, vuốt lông của 1 con mèo, đến gần 1 con chuột hay là ko sợ đến quy luật sinh tử, ko sợ phải đến bác sĩ, ko sợ phải chơi những trò cảm giác mạnh. Chị cũng biết đấy, em đã thành công được bước đầu rồi còn gì!

      Vâng, ngay lúc này em ko dám nói là mình ổn, em thật sự chẳng thể ổn nổi khi cả núi sự việc đang đổ lên đầu mình, chuyện gia đình, chuyện riêng tư.... và nó dẫn đến chuyện tình cảm... Cứ mỗi lúc em buồn và bế tắc thì người đó luôn là người đầu tiên em nghĩ đến... Nhưng mà em sẽ ổn thôi, em chắc như thế! Bởi vì em là thế mà, có đúng ko chị? Chẳng có việc gì tồn tại quá lâu đối với em, cũng chẳng có rắc rối gì có thể thực sự đánh gục em cả! Chỉ đơn giản là đôi lúc em cần phải đối diện với con người thật của mình, để rồi sau đó có thể tiếp tục bước, bước và bước đi vững chãi hơn!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2005 22:09:58 bởi OceanLotus >
      #3
        fly1tome 03.07.2005 00:51:37 (permalink)

        Ko biết có ai còn nhớ 7/7 là ngày gì ko nhỉ???

        Hihihi...Có lẽ đây là ngày mà chim ô thước bắt cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau...
        #4
          khicon 03.07.2005 02:54:20 (permalink)
          cái nào đến rồi sẽ đến cái nào đi thì dù bè có nghĩ đến nó cũng vậy thui hoho hiện giờ là 7-2 còn 5 ngày nữa là 7-7.........7-7 thì sao chứ !!! Đó cũng đã là quá khứ.Người ta thường nói nghĩ về tương lai chứ ai lại nghĩ về quá khứ bao giờ đâu?????? chuyện gì đã qua rồi thì hãy quên đi.........Tui ko tin quên 1 người khó đến như vậy Hic... 6 tháng mà vẫn còn nghĩ đến hắn...tui pó chân với bè luôn òy đó.Còn visa thì đành phãi chò thôi..hihih bè cũng đâu thễ can thiệp vào cách làm việc của DSQ nên đừng hi vọng nhiều... DSQ đâu chỉ có mỗi hồ sơ của bè đâu...còn cả ngàn hồ sơ khác....và tui nghĩ họ có cách làm việc của họ........ quên nữa hiện giờ tui nghĩ bè đang rãnh nên...........tận dụng thời gian này với bạn bè đi......đến khi qua đây thì ko còn cơ hội nữa đâu ====> kinh nghiệm của người đi trước ) hoho !! quên nữa nếu qua rùi thì liên lạc với tui........đễ tui còn phe' bè nữa ^_^
          WTH LTD
          #5
            OceanLotus 04.07.2005 18:13:35 (permalink)

            Tôi cảm ơn trước với những lời khuyên của ông nhá. Ông là người bạn duy nhất cho tôi lời khuyên đấy, vì cũng chỉ có mỗi ông là người duy nhất biết được những cảm xúc điên khùng của tôi :d

            Tôi biết là đọc đoạn này xong thì mọi người sẽ nghĩ là tôi còn yêu ai đó sâu đậm lắm hoặc nghĩ cái gì đó tương tự. Sự thật thì ko hoàn toàn như vậy mà tôi cũng ko biết phải lí giải thế nào. Đơn giản nếu bây giờ tôi biết người đó đang vui vẻ, thậm chí là sẽ chuẩn bị "cưa đổ" 1 ai đó, có lẽ tâm trạng tôi sẽ thanh thản hơn nhiều. Tôi ko phải nghĩ mình là "tội nhân thiên cổ" như ông nói nhưng cũng...gần tương tự như vậy đấy, dù tôi ko phải là người có lỗi, nhưng tôi cũng là người có lỗi vì mối quan hệ rạn nứt ấy có tôi tham gia vào 1 trong những "vai chính" , ông nghĩ đúng ko? 1 lần nữa cảm ơn vì những điều ông đã cho tôi biết, ông ko tưởng tượng nỗi là nó giúp tôi nhiều đến thế nào đâu :d

            Ngày 7-7 á? Ko vĩ đại như ngày "Ngưu lang chức nữ" gặp nhau đâu. Mà đơn giản đó là 1 trong những ngày có nhiều kỉ niệm đối với tôi thôi. " Người ta thường nói chỉ nghĩ về tương lai chứ ai lại nghĩ về quá khứ".Tôi thấy biết nghĩ về tương lai cũng tốt nhưng nếu ko nhìn về quá khứ thì bản thân mình sẽ dễ dàng gặp lại những lỗi lầm vốn có ở quá khứ, tôi ko muốn phải học đi học lại mãi 1 bài học cũ rích đâu ông à. Chính vì vậy mà như tôi nói đấy. Có lẽ đã đến lúc tôi đối diện với cảm xúc thật của mình 1 lần để rồi say good bye 4ever với nó. Dám đối diện với nó nghĩa là ko còn "sợ" nó nữa và ko còn bị nó "ám ảnh" nữa rồi, ông nghĩ đúng ko? :)
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2005 18:16:50 bởi OceanLotus >
            #6
              lucquaipsnt 12.07.2005 15:41:28 (permalink)
              có nhiều khi anh đã nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian!
              có một người yêu lý tưởng, một người luôn yêu thương va nghĩ về anh mong cho anh dược hạnh phúc đó là em. có một một công việc mà nhiều người mơ ước,vậy mà anh đã sai, một ý nghĩ thật lực cười.
              em yêu hãy cho anh gọi như vậy mặc dù giờ đây anh và em chỉ đơn thuần là hai người bạn, thậm chí còn không được như thế, nhưng xin em hãy cho anh gọi chỉ một lần này nũa thôi ,
              em yêu đã 6 tháng qua anh như kẻ mất hồn.cái câu tưởng chừng như không bao giờ anh nói được " chúng ta sẽ làm bạn của nhau thôi em nhé" vậy mà anh đã phải nói ra câu mà khiến anh đau nhiều lắm, em có biết không em? ngày xưa , ôi cái ngày xưa ấy! giờ đây chỉ còn là kỉ niệm chỉ còn lại trong kí ức, anh đã có lỗi vói em , có lỗi nhiều lắm. ở hai đầu nỗi nhớ mà anh quá vô tâm ,anh tự cho rằng anh không thể hay đúng hơn la không có điều kiện để chăm sóc em.nhưng anh đac lầm bởi vì bây giờ anh mới biết đối với em chỉ cần một chữ hỏi thăm một câu điện thoại cũng đủ cho em vui và có thêm nghị lực. nhưng anh đã không thể anh đã vô tâm để rồi em phải buồn phải khổ, nhưng em ơi có ngày nào là anh không nhớ, không thương, không mong không đợi.ngày chúng ta gặp lại. có ngày nào là anh không cầu mong cho em được bình an vui vẻ , có ngày nào anh không nhìn tấm hình mà anh và em đãc chụp chung khi còn ở bên nhau. ngày nào cũng vậy anh vẫn tự nhủ lòng mình mãi chỉ yêu mình em ,mãi chỉ có em trong suốt cuộc đời. vậy mà tất cả những gì là ước mơ cho tương lai ấy giờ đây chỉ còn trong những giấc mộng , giấc mộng liêu trai thôi em à
              em yêu những ngày tháng xa nhau anh biết em buồn và khổ nhiều lắm , yêu mà không có người mình yêu bên cạnh , những lúc em buồn không có anh , những lúc em vui cũng không người chia sẻ.anh biết lắm chứ nhưng làm sao được khi anh không thể ,em có biết không anh cũng đã từng mong sao chúng ta ngày ngày bên nhau ,ngày ngày sống trong vòng tay hạnh phúc. anh cũng đã từng mong rồi đây sẽ có một mái ấm gia đình giành riêng cho anh và em, chỉ anh và em mà thôi , vậy mà đã 6 tháng qua đó chỉ là những giấc mộng
              em yêu !
              trời vẫn mưa nhưng cơn mưa mùa hạ chợt đến chợt đi để lai trong anh biết bao nỗi niềm sâu kín , anh vẫn nhớ một ngày mưa năm ấy khi tiếng yêu đầu đời thốt ra trong hơi thở ngập ngừng , khi đôi môi chạm nhau lần đầu tiên êm dịu ,khi nhung giọt nước mắt em rơi trong nghẹn ngào hạnh phúc ,những hạt mưa rơi ướt đôi vai năm nào. giờ đây trời vẫn mưa mà sao em không tới, mà làm sao em tới được khi anh và em giờ đây chỉ là những người bạn
              em yêu !hãy cho anh gọi mãi tên em trong những cơn mưa chiều mùa hạ. để suốt cuộc đời này anh vẫn hạnh phúc trong mối duyên đầu. ANH YÊU EM
              tiếng nói yêu trong muộn màng này giờ đây đâu còn ý nghĩa gì nữa phải không em hãy tha lỗi cho anh và em hãy sống that vui vẻ. hãy mỉm cười em nhé! anh biết một người con gái như em rồi đây sẽ có một cuộc sống hạnh phúc. một ngày kia nơi phương trời xa lạ anh mong rằng sẽ nhận được nụ cười của em khi anh đặt chân đến đó
              chào em và chúc em những gì hạnh phúc nhất sẽ đến với em!


              bạn thân mến tôi nghĩ nơi phương xa nào đó người ấy của bạn cũng có những dòng tâm sự như tôi. hãy thông cảm và sống thật tốt bạn ah, dù sao trong mỗi chúng ta đều có những khoảng khắc khó quên cho mối duyên đầu m chúc bạn hạnh phúc


              #7
                yeongung 12.07.2005 17:33:11 (permalink)
                chán quá, cuộc đời này đâu phải chỉ có mỗi 1 việc là: "sống chỉ để yêu" không thôi đâu. Cuộc đời còn biết bao việc đang chờ ta làm ở phía trước. đọc những dòng tâm sự của bạn mà tui lại thấy tiếc cho bạn, một con người bi lụy vì tình cảm quá. bạn có nghe bài hát "hát với dòng sông" của Mỹ Tâm chưa? " Tình yêu đến ta không mong đợi gì, tình yêu đi ta không hề hối tiếc". hãy sống hết mình đi bạn ạ, và cái gì đã qua thì mình cũng không thấy hối tiếc là mình đã không sống hết mình với nó. hãy nghĩ đến tương lai, nhưng không quên quá khứ, mà hãy giữ nó lại 1 nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim bạn. Những lúc buồn có thể nhớ lại nó như 1 kỷ niệm đẹp. Mình ghét nhất những người chỉ vì thất tình mà suốt ngày ủ rũ, buồn rầu thậm chí còn có ý định tự tử nữa. Những người này họ sống không có trách nhiệm với bản thân, với gia đình và xã hội. Có thể bạn nghĩ là nếu như những ai mà không đau khổ , không suốt ngày buồn rầu thì họ chưa phải là đã yêu thật sự. không phải thế đâu bạn ạ, những ai biết vượt qua nỗi đau, biến nỗi buồn quá khứ thành niềm vui hiện tại thì những người đó mới thật sự là vĩ đại và đáng khâm phục biết bao. Mình cũng đã từng yêu, yêu say đắm, yêu cuồng nhiệt, yêu hết mình cho một thời cắp sách đến trường để rồi mối tình đẹp của thời học sinh cũng qua đi để lại trong mình biết bao kỷ niệm. Mình không khuyên bạn hãy quên người đó, quên nỗi buồn này đi mà bạn hãy nưu giữ nó lại đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến nó, hãy sống cho hiện tại và tương lai của bạn sau này nha bạn. Chúc bạn sớm lấy lại sự hồn nhiên đừng quá thận trọng, khép kín mình quá.
                #8
                  OceanLotus 16.07.2005 01:55:18 (permalink)
                  Vâng Yeongung, mình hoàn toàn đồng ý với bạn rằng "sống ko phải chỉ để yêu", người ta còn nhiều việc khác cần thiết hơn phải làm, còn sự nghiệp, còn ước mơ hòai bão. Và bên cạnh mỗi người ko phải chỉ có 1 người mà mình gọi là "người yêu" thì đủ, còn có bạn bè, gia đình, còn có những người khác rất yêu thương mình....

                  Yeongung cũng nói bạn đã 1 lần yêu rất thật lòng, vậy bạn có còn nhớ giai đoạn đầu khi vừa mới chia tay với người đó thì tâm trạng bạn như thế nào ko?

                  Có lẽ là mỗi người có 1 cách biểu hiện khác nhau. Người thì vẫn tỏ ra bình thường, sống vui vẻ như chẳng có việc gì xảy ra. Người thì buồn rầu, ủ rũ và ko kiềm nén được cảm xúc .... Nhưng mình nghĩ tất cả đều sẽ có chung 1 cảm giác, đó là cảm giác trống vắng và có lẽ có 1 chút hụt hẫng, thất vọng...

                  Nhưng dù trống vắng thế nào thì Lucquai àh, tất cả chỉ còn là kỉ niệm thôi, và bản thân chúng ta ko thể làm gì để níu kéo được cái quá khứ ấy trở lại cả! Việc gì phải xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi. Cái quan trọng nhất là đừng nên "cố chấp" quá, hãy biết chấp nhận sự thật như chính nó đang diễn ra, làm như vậy bản thân chúng ta sẽ ít bị tổn thương hơn và mọi việc sẽ trở nên đơn giản, nhẹ nhàng hơn. ^_^

                  Yeongung nói đúng đấy Lucquai à. Mỗi chúng ta khi yêu thật lòng thì đều hướng đến những điều tốt đẹp nhất, mong muốn những kết quả tốt đẹp. Và sẽ ra sao khi ước mơ đó bị vỡ bụp trước mắt? Hãy vẫn để tình yêu đó thật đẹp Lucquai nhé! Bằng cách hãy chỉ nhớ về những kỉ niệm đẹp đã có để nó động viên bản thân chúng ta sống tốt hơn, còn nếu bạn thấy nó cứ như 1 nỗi ám ảnh thì tốt nhất hãy vứt bỏ tất cả những thứ liên quan đến nó... Time'll heal, vết thương nào rồi cũng sẽ lành thôi mà...

                  Bạn biết ko, mình thì toàn nhớ về những câu mà người ấy chê mình, nào là vụng về, nào là trẻ con, ko thể làm được chuyện này chuyện nọ....Vì thế mà bây giờ mình giỏi hơn trước rất nhiều rồi, thật sự đấy! Mỗi lần nhớ đến những lời chê bai ấy là mình quyết tâm phải sống tốt hơn. Mình sẽ còn sống tốt hơn người đó và sẽ giỏi hơn người đó nữa cho xem! ^_^

                  Mình ko tin và mình cũng ko muốn rằng ở nơi nào ấy, người đó cũng đang có tâm trạng giống như Lucquai. Mình mong là người đó ko phải đau khổ về chuyện tan vỡ này ( vì người ấy đã đau quá nhiều rồi vì những chuyện buồn khác...), mong là người ấy bây giờ còn sống tốt hơn trước lúc quen mình. Nếu như vậy thì mình sẽ ko có gì phải hối hận hay luyến tiếc cả ^_^. Và mình mong bạn cũng sẽ như thế đấy Lucquai à. Chúc bạn sẽ vui hơn ^_^
                  #9
                    khicon 16.07.2005 13:11:00 (permalink)
                    Hohoho!!! Lâu quá ko vô đây lại... Bè dạo này sao rồi hic lâu quá ko gặp bè có khoẻ không chuyện giấy tờ của bè sao rồi hả..........lâu quá ko chat hihih Chuyện mà tui nói cho pe2 nghe làm cho pè cảm thấy thoải mái hơn thì tốt rồi ^_^ Hi vọng sớm gặp bè để bè còn dẫn tui di0 en ^_^ hoho
                    Good Luck buddy
                    #10
                      tulipdenus 16.07.2005 19:56:06 (permalink)
                      Ai cũng vậy, sinh ra và lớn lên nảy sinh tình yêu đó là lẽ thường tình. Thế nhưng những gì đầu tiên, mới mẻ cũng làm người ta choáng ngợp và ấn tượng lâu nhất, huống gì tình đầu. Một trái tim non dại đang tràn nhựa sống nên tình yêu đầu càng mãnh liệt khó nguôi. Một trái tim chưa lần trầy xướt vì tình yêu thì vết xướt đó sẽ là ghi đậm nhất vì đó là lần đầu tiên biết được buồn đau sung sướng và yêu đương...
                      Đúng vậy, cuộc sống không chỉ có tình yêu, chúng ta phải biết san xẻ để sống sao cho thật sự đúng nghĩa là "người sống" Trước tiên là gia đình nơi đã nuôi ta lớn lên cũng là nơi khi ta vấp ngã quay về tìm vòng tay chia xẻ thương yêu, rồi đến bản thân ta mang nhiều trọng trách báo đáp những ân tình mà ta đón nhận của những người xung quanh và cả của ta sau này...đồng hành cùng ta là bạn bè , bạn bè luôn có trước tình yêu, ta không phải là người bất nghĩa nên bạn bè cũng là một phần của cuộc sống chúng ta...cuối cùng là tình yêu...
                      Tình yêu là điều ta gặp sau nhất so với những điều kia nhưng nó thể hiện được rõ nhất cảm xúc của con người nên tình yêu khiến ta phải nặng nhất khi ta vướng phải.
                      Khi tình yêu được đón nhận và đáp trả chúng ta sẽ hạnh phúc nhất và khi thất bại chúng ta sẽ quỵ lụy yếu đuối nhất huống gì là tình đầu...tình đầu nhiều lúc sẽ làm người ta thay đổi suy nghĩ về cảm xúc bản thân trong tình yêu và gia đình khác hẳn so với những suy nghĩ ban đầu "thuở chưa yêu"

                      Có những người mạnh mẽ cứng rắn trong công việc và thành đạt trong xã hội nhưng yếu đuối và thất bại trong tình yêu và ngược lại...thế nên trong tình yêu không thể so sánh giữa người này và người khác hay nói ai mạnh hay ai yếu.

                      Tôi cũng yêu, tình đầu của tôi rất đẹp, người tình của tôi cũng tuyệt vời ( đối với tôi) thế nhưng lại phải chia tay "nên kĩ niệm đẹp làm đau khắp lối..."trời đất trong tôi như sụp đổ hầu như tôi chẳng muốn quan tâm đến một điều gì nữa, mọi việc như xáo trộn " khi vướng phải nỗi đau quá lớn thì những nỗi đau khác đều chẳng thể làm nhức nhối..."Nhẫn tưởng tôi không thể đứng dậy, nhưng nhìn lại xem, tình đầu mấy ai thành đôi, ai nói họ không đau khổ , họ không tha thiết nhưng họ vẫn sống tốt...vì họ còn rất nhiều thứ xung quanh (ngoài tình yêu) và còn rất nhiều điều phải làm...tôi cũng vậy sau lần đó tôi cảm thấy mình quá ích kĩ chỉ nghĩ đến bản thân thôi nên...

                      Tôi vùi đầu vào nhiều việc và cố gắng sống tốt hơn, thời gian không thể xóa được vết thương nhất là vết thương trong tim - một tình yêu đầu -nhưng phần nào cũng nguôi ngoai. Tuy rằng mỗi khi nhớ lại hay ngang qua những kĩ niệm xưa long tôi vẫn nhói lên một niềm chua xót và luyến tiếc...
                      Tôi hiểu nỗi đau thế nào khi chia tay tình đầu và khi nỗi đau ấy qua đi tôi cũng hiểu nỗi đau ấy sẽ càng nhức nhối và đau hơn nếu ta chỉ nghĩ đến bản thân và ôm khư khư nó...hãy mở rộng lòng mình ra và cố gắng để chấp nhận và để vượt qua...
                      Xin được chia xẻ cùng các bạn, và chúc các bạn sớm vượt qua những khó khăn này, dù rất khó nhưng sẽ vượt qua phải không?
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2005 20:06:28 bởi tulipdenus >
                      #11
                        OceanLotus 19.07.2005 03:47:48 (permalink)

                        Tối hôm wa, rất vô tình biết được 1 tin cực kì hay ho. Uhm, nghe xong thii ko cần phán đoán, bản thân cũng đủ hiểu bao nhiêu % trong đó là đáng tiin.. Tự dưng thấy hơi tức cười, cầm điện thọaii lên sms cho 3 người với 1 nội dung "em vô tình được biết, rằng có 1 người thật sự ko xứng đáng"
                        Chắc là ông còn biết rất nhiều chuyện của tôi mà bản thân tôi thậm chíi ko biết, đúng ko WTH? Thôi mặc kệ đi, ai đang thế nào ko wan trọng bằng bản thân tôi đang thế nào. Còn ai có nói tôi thế nào tôi cũng chả wan tâm, chỉ cần tôi có được sự bình yên thật sự trong tâm hồn mìinh là wa' đủ rồi.
                        Bấy lâu nay tự mìinh suy diễn, cứ nghĩi là mình bị "nợ 3 đời" cái nhà ấy sau những chuyện như thế hay sao ấy....ặc ặc, giờ nhớ lạii còn thấy phát khiếp
                        Okay,vậy là prob's over thật sự rồi đấy!
                        Everybody! Tôi là ngườii mở cái sub này, hãy để tôi là ngườii kết thúc nó nhá
                        #12
                          lucquaipsnt 19.07.2005 03:50:31 (permalink)
                          vâng! tôi vẫn biết tình yêu không có lỗi gì, chỉ có những kẻ bôi nhọ tình yêu. gắn cho tình yêu một tiếng xấu,tại sao chúng ta phải sợ tình yêu ,tại sao chúng ta phải đâu khổ vì tình yêu?tình yêu hai tiếng tưởng như thiêng liêng nhưng có mấy ai dám đối đầu với tình yêu , có mấy ai không nhỏ những giọt lệ cho buổi chia tay , cho bữa gặp nhau lần cuối cùng, có mấy ai không vì tình yêu mà tạo cho mình một cái vỏ bọc ,vỏ bọc của sự tự ti ,vỏ bọc của sự đau khổ.cả tôi bạn và tất cả những ai đã từng yêu đều có những thời khắc đau khổ.tôi cũng không ngọai lệ,tôi cũng đã từng yêu đã từng hạnh phúc và cuối cùng để tình yêu vụt tắt nơi chân trời, tôi đã hận tôi đã mất niềm tin và hi vọng.
                          nhưng rồi sao chứ?tất cả những gì đã qua sẽ phải qua ,có chăng chỉ còn tồn tại trong kỉ niệm. những kỉ niệm về một thời cắp sách những kỉ niệm về một mối tình đầu thơ mộng. có mấy ai có thể quên khi lần đầu tiên tay trong tay cùng người yêu dạo bước , mấy ai có thể quên lần đầu tiên cùng trao nhau nụ hôn đầu.
                          yeongung bạn đã nói đúng chúng ta sống không phải chỉ để có yêu, không phải chỉ có đau khổ mới là một tình yêu đích thực.tôi cũng như bạn cũng đã từng yêu để rồi đau khổ.tôi rất cảm ơn bạn về những lời lẽ chân thành và tôi tin rồi đây tất cả chúng ta :tôi cũng như các bạn sẽ tìm thấy cho minh một chân trời mới. một chân trời của tình yêu hạnh phúc và hi vọng
                          chúc các bạn vui vẻ hạnh phúc
                          psnt
                          #13
                            khicon 19.07.2005 06:15:10 (permalink)


                            Trích đoạn: OceanLotus


                            Chắc là ông còn biết rất nhiều chuyện của tôi mà bản thân tôi thậm chíi ko biết, đúng ko WTH?

                            choài tui ko ở ko đâu mà diều tra chuyện của bè hoho có điều ai muốn tâm sự cho tui cái gì thì tui ngồi tui nghe thôi ^_^ Giờ bà ko còn cãm thấy có lỗi nữa là ok rồi hihi ráng sống dzui dzồi kiếm 1 anh chờ tui dzía dẫn tui d0i en lẫu dê nha !! dạo này thèm lẫu dê bạo nhưng........hic bên này ko có be'n sao giờ????? đã dzị còn bị người ta chọc tức nữa...........thui nói nữa tui thèm chãy nc.................. ngập phòng tui bây giờ
                            #14
                              OceanLotus 23.08.2005 03:25:21 (permalink)
                              uhm, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng hơn, tất cả mọi việc ....thật nhẹ nhàng và đơn giản...Thấy thỏai mái hơn bao giờ hết...thanx my God ^_^, i'm mature enough, maybe :d
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9