" Một phút cho xúc cảm"??? Ko có thời gian cho xúc cảm nữa đâu L ạ!....
Nhiều lúc thấy mình như bị chai cứng vậy....Nhiều lúc buồn đến ko hiểu nổi...Cười cười, nói nói nhưng chính bản thân lại lạc lõng giữa mọi người...
Chiều, gặp chị, lâu lắm rồi mới gặp lại. Đang rất vui thì...
"Em ở lại VN luôn đi chị làm mai cho 1 người", "Nếu em thích thì chắc ko cần đến chị phải làm mai", " Tại sao lại ko thích?". Chị hỏi lại chính bản thân mình thì sẽ có câu trả lời thôi, chẳng phải chị cũng giống em sao? Người mình muốn đến bên cạnh thì mình ko thể, người có thể thì mình ko muốn... Ngay cái câu hỏi của chị, chị biết là em đã có 1 sự so sánh ko? Cảm giác hoàn toàn khác biệt! Đơn giản vì từ trước em chỉ xem người đó như 1 người anh ko hơn, cho nên cũng chẳng thấy e ngại hay có chút gì đặc biệt trước người đó, đến nỗi ngồi trên xe người ấy chở mà em thấy tay chân mình thừa thải quá đỗi, cả bản thân mình dường như cũng thừa...bởi chỗ ngồi ấy có thích hợp với em đâu!
"Người mà em ghét đã về rồi đấy!" " Sao chị biết là em ghét!" Uh, thật ra thì em chưa bao giờ ghét người đó chị à, mặc dù người đó đã gây cho em nhiều nỗi đau...Bởi vì em cũng ko chắc em đã ko làm người ta tổn thương... Nên gọi là trớ trêu hay là gì chị nhỉ? Khoảng thời gian em ko có ở SG thì người ấy cũng đang ở tít xa. Ngày em trở lại SG thì cũng là ngày người ấy trở về... Cho nên em mới tò mò hỏi chị người ấy về đến lúc mấy giờ... Buổi chiều hôm ấy, lúc xe vừa về đến SG thì trời mưa chị ạ, mưa lúc thì rì rầm, lúc thì lại ầm ầm...em còn giơ tay ra cửa xe để hứng lấy những giọt mưa đấy... Mà chị biết ko, chuyện của em và người ấy có liên quan nhiều đến mưa ( hay là nước mắt...)... Và bây giờ lại là tháng 7, 1 mùa mưa dầm lại đến.... Ko biết có ai còn nhớ 7/7 là ngày gì ko nhỉ???
Mỗi lúc trời mưa, tâm trạng em vừa rất thỏai mái mà cũng vừa... mâu thuẫn lắm chị à... Và em đã sống như thế suốt mấy tháng nay mà ko dám hé nửa lời với bất kì ai, thậm chí là với bản thân mình! Em chưa bao giờ dám đối diện với cảm xúc thật của mình... Sao thế nhỉ? Mọi người mà biết thì lại lo lắng, vừa lo lắng và vừa chế giễu?Và em lại là 1 con nhóc, 1 con nhóc và 1 con ngốc! Nếu mọi người cứ thấy em cười rạng rỡ thì sẽ hỏi em "có bạn trai mới rồi à", "sao dạo này vui vậy".... Còn nếu em hé ra nửa lời nào thì... "Điệp khúc cũ " tái diễn...
Chị nói rằng chị chỉ ăn những gì chị ko thích và chị sẽ ko ăn những gì chị thích, đơn giản vì nếu ăn những thứ chị thích vào thì dần dần sẽ nhàm chán, nó sẽ trở thành món ko thích nữa. (Vâng, em có đọc ở đâu đó câu "đôi lúc cần xa ai đó, xa để thấy càng yêu người đó nhiều hơn" Có mâu thuẫn và dại dột quá ko nhỉ? )...Còn em? Em ko thể ăn những thứ mình ko thích, mặc dầu em vẫn có thể ko ăn thứ em thích. Vâng, chuyện ko thích thì cũng ko bao giờ em làm! Nhưng em cũng lại thường làm những chuyện rất ư là vô nghĩa. Ví như chuyện chiều qua em kể với chị : Send 2 sms, 1 vào số điện thọai đã bị mất của em và 1 vào số điện thọai của người đó ( khi mà em nghĩ là số điện thọai hiện ko ai xài và vĩnh viễn ko ai đọc được)
Em nghĩ là mình đã thực sự ổn rồi đấy chị à, nhưng xem ra thì... tim em vẫn còn đập mạnh mỗi lúc em nghe nhắc bất cứ điều gì về người ấy. Em đã nghĩ mình sẽ mỉm cười thật tươi như gặp lại 1 người bạn cũ nếu chẳng may ( chẳng biết là may hay rủi) ra phố gặp người ấy... Nhưng bây giờ thì em hiểu nếu em gặp lại người đó em sẽ lúng túng hơn bao giờ hết và chắc chắn sẽ lẩn tránh mất... Hóa ra thì em vẫn vậy- Vẫn là con ngốc của ngày nào và bấy lâu nay lừa người khác và lừa cả chính bản thân...
Nhiều người hỏi em tại sao lại đổi số điện thọai, tại sao lại đổi nick. Câu trả lời của em với họ là "Ko thích xài đồ cũ, nhàm chán!" Sự thật có lẽ là vì em ko dám đối diện với những cái "cũ"... Em đã nói với chị đấy "em ko thích giữ những cái cũ, khi mà em chẳng thể làm gì hơn với nó"...
Ở lại VN à? Trừ khi là em bị bắt buộc phải ở lại! Bản thân em hiểu rỏ nhất rằng em "trốn" được lúc nào hay lúc đó...Trốn, trốn và chối bỏ cảm xúc thật của mình...Vì có đối diện với nó thì sao chứ? Em ko thể làm cho sự việc trở nên khác được...Tội tình gì em phải tự làm khổ chính mình khi cứ sống với quá khứ? Chính bản thân hiện giờ cũng ko hiểu tại sao em còn đau khi nghĩ đến người đó, thật ra đó có phải là tình yêu??? Hay 1 sự háo thắng? hay là 1 sự hối hận? hay cũng có thể là 1 sự thương cảm??? Dù cho nó có là gì thì em tin nó cũng sẽ bị dòng thời gian làm phai mờ và rồi mất dạng, sẽ chỉ còn lại trong em cái mà em vẫn hay "kháo" lên với mọi rằng "kỷ niệm đẹp khi nó ko làm đau chính bản thân mình ở hiện tại". Lẩn tránh, cũng ko hẳn là lẩn tránh, chi có thể gọi là "ko đụng đầu với kẻ mạnh hơn", đúng ko chị?
Nhưng chị cũng thấy rồi đấy. Em đang muốn vào học 1 lớp võ và đang cố gắng khắc phục những điểm yếu của mình. Ví như là nắm lấy đuôi 1 con thằn lằn, vuốt da của 1 con trăn, vuốt lông của 1 con mèo, đến gần 1 con chuột hay là ko sợ đến quy luật sinh tử, ko sợ phải đến bác sĩ, ko sợ phải chơi những trò cảm giác mạnh. Chị cũng biết đấy, em đã thành công được bước đầu rồi còn gì!
Vâng, ngay lúc này em ko dám nói là mình ổn, em thật sự chẳng thể ổn nổi khi cả núi sự việc đang đổ lên đầu mình, chuyện gia đình, chuyện riêng tư.... và nó dẫn đến chuyện tình cảm... Cứ mỗi lúc em buồn và bế tắc thì người đó luôn là người đầu tiên em nghĩ đến... Nhưng mà em sẽ ổn thôi, em chắc như thế! Bởi vì em là thế mà, có đúng ko chị? Chẳng có việc gì tồn tại quá lâu đối với em, cũng chẳng có rắc rối gì có thể thực sự đánh gục em cả! Chỉ đơn giản là đôi lúc em cần phải đối diện với con người thật của mình, để rồi sau đó có thể tiếp tục bước, bước và bước đi vững chãi hơn!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.07.2005 22:09:58 bởi OceanLotus >