Thơ Nguyễn Ngọc Cận
Mùa xuân và tình yêu
Em mang theo mùa xuân Về bên anh thắm thiết Cỏ hoa màu xanh biếc Xanh hơn cả ngày xưa. Mưa đầu mùa rơi thưa Dịu dàng con phố nhỏ Em có nghe lời tỏ, Anh muốn nói cùng em?
Bóng chiều rung leng keng Đổ dài trên mái phố Anh ngước nhìn ngây ngô Nào hay tình yêu đến. Mùa đông còn lưu luyến Đọng lại trên mắt xuân Một nụ cười vương vấn Giá băng giọt nắng hồng. Anh nhìn em ngượng ngùng Áng mây choàng bờ vai Cầm tay nhau ngừng ngại Để lạc mấy dòng hương. Hoa nở rộ khắp vườn Bướm rộn ràng hút mật Tình yêu ta thành thật Giữa mùa hoa yêu thương. Trên trời cao én lượn Chào mùa xuân đẹp tươi Em cười trong nắng mới Cho anh thôi đợi chờ. Và thế một bài thơ Về tình yêu vô tận Em có nghe mùa xuân Đang dâng trào sức sống. Tình yêu ta lồng lộng Gió đời thổi mê say Em có nghe đêm ngày Đang lên mầm năm tháng. Tình yêu ta trong sáng Hoa đời thơm ngát hương Tình yêu ta vô thường Trôi dạt vào thiên thu! N.N.C
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: