Tình yêu viết cho anh
Cherry Royce 24.11.2009 17:20:45 (permalink)
Tình yêu trở lại
 
- Anh có ý định trở về không?
 
- Sao em muốn biết điều đó?
 
- Bạn bè thì quan tâm chút thôi.
 
- Không, anh không muốn về. Anh thích bay nhảy.
 
***
 
- Mình yêu nhau thế này, gần nhau rồi, đến lúc làm sao xa nhau được?
 
- Cứ làm anh lo lắng thôi. Ngày hôm qua đã qua đi với bao lỗi lầm không thể sửa chữa. Hãy để nó qua đi. Ngày mai không ai biết trước. Hãy cứ để nó tự đến. Chỉ có hôm nay là của em. Hãy sống hết mình cho hôm nay để không phải hối hận như hôm qua và lo lắng cho ngày mai.
 
***
 
Sân ga.
 
Mưa.
 
Lạnh.
 
Ồn ào.
 
Và có cả nỗi buồn không thể cất thành lời.
 
- Anh lên tàu đi, sắp đến giờ tàu chạy rồi.- Hân bịn rịn nắm lấy tay Minh không muốn buông ra.
 
- Em sẽ nhớ anh chứ?- Minh cúi nhìn cô.
 
Lặng lẽ gật đầu, Hân không dám nhìn vào mắt anh.
 
- Yêu anh nhiều không?- Minh hỏi lại cái câu hỏi mà anh đã hỏi hàng trăm lần trong những ngày ngắn ngủi hai người gần nhau.
 
Lại gật đầu lần nữa. Hân muốn khóc òa lên.
 
Minh choàng tay ôm siết lấy cô, hôn nhẹ lên tóc cô, thì thầm:
 
- Vậy tại sao anh đi lại không khóc?
 
Hân khóc nấc lên trong tay anh. Anh chưa đi mà cô đã nhớ anh rồi. Cô nhớ lần đầu gặp nhau anh đã ôm cô chặt thế nào. Nhớ nụ hôn đầu đầy nồng nàn mà anh trao. Nhớ cả cái cách anh ôm cô vào lòng khi cô giận dỗi. Nhớ mùi nước hoa nhè nhẹ của anh. Nhớ cái cách anh đột ngột kéo cô lại gần và hôn nhanh lên môi cô khi cả hai đi bên nhau. Mùa đông năm nay với cô thật ấm áp.
 
Vậy mà đã đến ngày anh đi. Anh trở lại với cuộc sống sôi động trong kia, với một nơi không có cô. Nơi đó đầy những cô gái theo đuổi anh. Cô không muốn anh đi.
 
Mặc cho sân ga đông đúc với bao người qua lại, anh cúi đầu, trao cô một nụ hôn thật dài. Nhưng điều đó cũng không làm cô thôi khóc. Hân nghe vị đắng của nước mắt trong nụ hôn của anh, lòng cô đau tê tái. Tiếng người báo tàu sắp chạy, Hân giật mình, lau vội nước mắt, bảo anh:
 
- Anh lên tàu đi, không là em không cho anh đi nữa đâu.
 
Minh ngoái lại nhìn con tàu rồi cúi xuống hôn cô lần nữa và thì thầm vào tai cô:
 
- Anh sẽ rất nhớ em đấy, bé ngốc của anh. Anh sẽ sớm về với em thôi. Chờ anh nhé!
 
Và anh đi lẫn vào dòng người hối hả, chen chúc. Hân thần thờ nhìn theo con tàu cho đến khi sân ga chỉ còn lại những cơn gió lạnh lùng, cô vẫn còn chôn chân nguyên vị trí cũ, nơi Minh bỏ cô lại với một nụ hôn như gió thoảng.
 
***
 
- Nhớ anh nhiều không?
 
- Em nhớ anh lắm.
 
- Nhớ thế nào?
 
- Không muốn sống nữa.
 
Im lặng. Rồi Minh nói:
 
- Mình dừng lại đi em. Anh cũng không thể sống như thế này mãi được. Anh chỉ sợ đến lúc anh không chịu nổi nữa, anh sẽ làm điều có lỗi với em. Anh không muốn làm em đau lòng.
 
Im lặng. Hân cúp máy.
 
Đêm. Hân nhắn một tin thật dài sau khi đã khóc một trận như mưa như gió.
 
“Em nghĩ anh đúng. Mình nên dừng lại thôi. Em hiểu cảm giác yêu mà không được chạm vào người mình yêu nó khó chịu đến nhường nào. Em không thể đem đến cho anh những điều đó. Hơn nữa, em không thể theo anh vào đó, em cũng không muốn làm người ngăn cản bước chân anh, những ước mơ bay nhảy của anh. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác yêu và được yêu là thế nào. Hãy cho em thời gian để quên anh.”
 
Rồi Hân tắt máy. Hôm sau cô thay số.
 
***
 
Hai năm trôi qua.
 
Minh chia tay cô bạn gái mới bằng một nụ hôn rồi quay xe ra về. Đây là cô bạn gái thứ 15 kể từ sau khi anh chia tay với Hân. Dù có bao lần nghiền nát họ trong tay mình, phủ lên họ những nụ hôn đầy ham muốn, anh cũng không thể nào lấp đầy được khoảng trống trong lòng mình. Hân đã quên anh chưa? Anh cứ tưởng tình cảm xa xôi như thế càng dễ quên, nhưng hình như anh lầm. Anh chưa khi nào quên nổi Hân từ cái ngày điên rồ ấy. Anh nhớ cô đến quay quắt, để quên, anh lao vào những cuộc tình, vào những giây phút mây mưa rồ dại. Đôi khi anh muốn quên cô vì thấy mình cần có trách nhiệm với người yêu mới. Nhưng chính họ lại chẳng xem trọng việc đó, làm anh hẫng hụt và chán nản. Anh cũng chẳng rõ mình đã quen những người kia như thế nào. Có khi chỉ là tình yêu trong hai tuần. Dài lắm thì cũng được ba tháng. Anh không cảm thấy thỏa mãn khi ở bên bất kì ai. Sự nghiệp lên nhanh chẳng làm anh vui hơn. Anh từng ước ao được bay cao, bay xa, được sang Mỹ hay những nước giàu có hơn để thỏa mãn tham vọng của mình. Giờ đây, đứng trước cơ hội sang Singapore làm giám đốc điều hành một chi nhánh công ty ở đó, anh cũng chẳng cảm thấy vui thú gì. Nhưng biết đâu công việc và một thế giới xa hơn sẽ giúp anh nhanh chóng quên cô đi?
 
Việc đầu tiên anh làm để quên được quá khứ là cất đi tấm ảnh anh chụp trộm cô khi cô đang nấu ăn, tấm ảnh anh đã rửa và vẫn nằm trong ví của anh bấy lâu nay. Nó là lý do khiến một cô bạn gái cũ của anh giận dỗi và đòi chia tay. Anh chẳng bận tâm. Thế là chuyện tình dừng ở đó. Sau đó anh thay desktop của chiếc laptop, cũng là một tấm hình của cô. Anh dọn sạch hòm thư bao gồm tất cả những email mà cô đã viết cho anh, mặc dù anh đã thay hòm thư khác và không dùng đến địa chỉ mail đầy kỉ niệm này nữa. Cuối cùng, anh xóa phần tin nhắn lưu trong điện thoại. Anh đọc lại tin nhắn cuối cùng mà anh đã gần như thuộc lòng: “Em nghĩ anh đúng. Mình nên dừng lại thôi. Em hiểu cảm giác yêu mà không được chạm vào người mình yêu nó khó chịu đến nhường nào. Em không thể đem đến cho anh những điều đó. Hơn nữa, em không thể theo anh vào đó, em cũng không muốn làm người ngăn cản bước chân anh, những ước mơ bay nhảy của anh. Cảm ơn anh đã cho em cảm giác yêu và được yêu là thế nào. Hãy cho em thời gian để quên anh.” Và cả tin nhắn cách đó rất lâu: “Anh có ý định trở về không?”.
 
Đọc tin nhắn. Minh bật dậy khỏi giường gọi cho cô và chợt nhớ ra là cô đã thay số. Blog và facebook đều vắng bóng cô. Cô đã tự tìm cách bốc hơi ra khỏi cuộc sống của anh. Để cho anh được yên ổn với cuộc sống của anh. Anh đã quên Hân là người vô cùng thông minh và tinh tế.
 
***
 
Hân chụp cho đôi bạn trẻ tấm ảnh rồi trao máy ảnh lại cho họ. Hôm nay là chủ nhật nên công viên đông hơn thường lệ, mặc dù mùa đông vào đây rất lạnh. Hình như đã thành thói quen không bỏ, ngày chủ nhật nào cô cũng đến đây, nếu không dạo chơi thì cũng đến đọc sách. Đây là  nơi lần đầu cô gặp Minh. Hai người đã ôm hôn nhau rất lâu chính tại nơi này. Hai năm không đủ để cô quên anh, vì hình như cô chẳng tìm ra lý do gì để quên được anh. Cô đã thử bắt đầu với một vài anh chàng, nhưng đều không thể quên nổi Minh. Hơi ấm của anh vẫn luôn bao quanh cô, làm cô không có cảm giác gì khi ở cạnh những người con trai khác.
 
- Anh tưởng em không thích những nơi lạnh lẽo?
 
Một giọng nói quen thuộc cất lên mà cô ngỡ mình đã quên hẳn rồi. Cô ngẩng đầu lên, cuốn sách rơi tuột xuống chân. Minh đứng đó mà cô tưởng mình nằm mơ. Cô đứng dậy, lắp bắp:
 
- Sao anh lại ở đây?
 
- Anh nhớ nơi này nên đến đây.- Minh nhún vai tiến lại.
 
- Ý em là tại sao...
 
Cô chưa nói hết câu thì Minh đã lao đến, ôm chặt lấy cô, y như lần đầu hai người gặp nhau, anh nói nhanh:
 
- Ngốc quá. Em vẫn ngốc như ngày trước vậy. Vì anh nhớ em. Vì anh không thể sống mà không có em. Ngốc có nhớ anh không? Còn yêu anh không?
 
- Còn công việc, còn ước mơ của anh?- Hân băn khoăn trong vòng tay anh.
 
- Anh mặc kệ. Không có em thì anh chẳng thích thú chuyện gì khác.
Trước mắt anh chỉ cần em thôi. Mình cưới nhau nhé.
 
- Rồi anh lại đi. Em thì không thể...
 
- Đừng nói nữa...- Anh ngăn cô lại- Anh biết lỗi của anh rồi. Cho anh xin lỗi. Anh đã phải đi một chặng đường quá dài để nhận ra anh cần em biết chừng nào.
 
Một dòng nước mắt lăn dài trên má Hân. Cô khóc. Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc vô bờ. Minh cúi xuống. Họ trao nhau nụ hôn dài bất tận như cái lần đầu tiên họ đến bên nhau.
 
 Hết
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2009 22:35:34 bởi Cherry Royce >
#1
    Jamiechan 24.11.2009 21:29:10 (permalink)
    ^^~ bạn yêu viết truyện hay quá ^^~
    cố lên nhoa
    #2
      Cherry Royce 24.11.2009 22:32:37 (permalink)
      BẢN TÌNH CA KHÔNG LỜI

      Tôi nằm trên giường, mắt không rời trần nhà, tai lắng nghe tiếng tích tắc đều đặn đến khó chịu của chiếc đồng hồ Thụy Sĩ kiểu cách và nghĩ về giấc mơ đêm qua. Đêm qua tôi lại mơ thấy em. Đã hai tháng nay, dường như ngày nào tôi cũng chỉ mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại, không có gì đổi khác: Em ngồi đó, lặng lẽ chơi đàn và thả hồn theo khúc nhạc êm dịu. Chính dáng vẻ đó đã khiến tôi làm quen và yêu em. Nhưng giờ đây, tôi lại không thể làm gì hơn là quanh quẩn ở nhà và điên đầu với nỗi nhớ em...
      ***

      Khoảng bốn tháng trước, tôi gặp em lần đầu tiên tại một quán cafe nhỏ trên đường Trần Duy Hưng. Tuy đó chẳng phải là một ngày cực kì đẹp trời hay có lá thu bay lãng mạn như những tập phim Hàn, nhưng đó thật sự là một ngày đáng nhớ đối với tôi. Sau bữa tiệc đình đám, đập phá tung trời tại một nhà hàng hạng sang nhìn ra biển ở Hải Phòng, tôi cùng vài tên cạ cứng nhảy lên xe phóng về Hà Nội. Mệt nhoài với việc hò hét, nhảy nhót và chếnh choáng men say do mấy ly rượu ngoại hạng nặng gây ra, tôi chỉ muốn về nhà và đánh một giấc. Nhưng Hải và Trung thì nhất định lôi tôi vào một cái quán cafe quỷ quái nào đấy mà theo lời bọn bạn úp mở thì có một thử thách thú vị đang chờ tôi ở đó. Bảo và Thịnh ngoái lại nói với tôi một câu đầy khiêu khích: "Về nhà làm gì khi trời thì đẹp mà phố thì vui thế này, mày? Hay mày sợ không qua được "ải" này?". Rồi không đợi tôi trả lời, hai thằng rồ ga phóng thẳng đến chỗ hẹn trước. Bọn tôi vẫn thường có những kiểu thách thức quái dị kiểu đó và có một quy tắc ngầm là từ chối tức là chịu thua. Và tôi- kẻ chưa một lần ngã gục trước bất cứ thách thức nào- không thể chịu để mất mặt được!

      Khi tôi, Hải, Trung bước vào thì Bảo và Thịnh đã gọi đồ uống xong và cười khẩy, giơ tay lên vẫy chúng tôi. Tôi kéo ghế ngồi một cách uể oải. Tên quán thì hay thật đấy- Valentine- kiểu trang trí lãng mạn thật đấy, nhưng không phù hợp với cá tính ồn ào của bọn tôi chút nào. Trung nháy mắt với tôi và cười đẩy ẩn ý: "Mày sẽ không phải hối hận đâu! Có trò vui đấy! Một em rất đáng để mày liếc qua và thử mức độ hào hoa của anh chàng điển trai nhất nhóm mình." Tôi cằn nhằn với hắn: "Nếu mày lại tăm tia được em lễ tân nào đó ở đây thì tao đi về. Tao không khoái bọn con gái ấy." Tôi toan đứng dậy nhưng hắn đã kéo tay tôi lại, đưa mắt về phía cuối phòng ra hiệu cho tôi. Tò mò, tôi nhìn về hướng đó. Một chiếc dương cầm đặt cạnh cửa sổ có dây leo quấn đan xen, thật duyên dáng dưới ánh nắng nhạt. Tôi nhìn tên chiến hữu tỏ vẻ không hiểu làm hắn chưng hửng: "Nhìn kĩ chút đi mày! Nàng đang chơi đàn đó! Mày không nghe thấy tiếng đàn sao?" Quả thực, không biết có phải tại mấy ly rượu không mà đầu óc tôi lúc này cứ mơ mơ màng màng. Nghe Trung nhắc tôi mới nhận ra thứ âm nhạc mà tôi nghe nãy giờ hoàn toàn xuất phát từ phía chiếc dương cầm kia. Tôi nhìn ra phía đó một lần nữa với thái độ chăm chú hơn. Tôi chỉ nhìn thấy một vầng trán cao và rộng thấp thoáng sau chiếc dương cầm. Ấn tượng đầu tiên về vầng trán ấy quả thực rất mạnh đối với một kẻ xưa nay chỉ nhìn đời bằng nửa con mắt như tôi. Đó hẳn phải là một cô gái rất cương nghị, và tiếng đàn du dương tuyệt diệu ấy chứng tỏ cô ta là người có tâm hồn đẹp. Chà, không tồi đâu! Tiếng cười khanh khách của Thịnh làm xáo động suy nghĩ của tôi. Đó là kiểu cười quen thuộc của hắn, tôi đã quen rồi, nhưng không hiểu sao hôm nay nó lại khiến tôi giật mình. Hắn nheo nheo mắt nhìn tôi kiểu "đây biết rồi" và nói xỏ xiên: "Bỗng một ngày đẹp trời, chàng hoàng tử kiêu ngạo nhìn thấy một cô gái chơi dương cầm tuyệt xinh, và thế là tim chàng ta rớt cái "bịch" xuống làm trời đang xanh là thế chợt nổi cơn giông... Ha ha." Thằng này nó đang muốn nhại lại câu nói cửa miệng của tôi. Tôi từng nói nếu có ai đó làm tôi xao động ngay cái nhìn đầu tiên thì chắc chắn lúc đó trời đang đẹp mấy cũng sẽ nổi giông bão ầm ầm. Tôi tự tin thế vì xưa nay chỉ có tôi làm người ta xao xuyến chứ có ai làm tôi động lòng ngay được. Cả bọn cười ầm lên khiến tôi muốn nổi cáu. Xưa nay thường cái gì tôi cũng đúng nên chưa khi nào tụi nó dám cười vào mũi tôi như thế. Thấy tôi chuẩn bị nổi giận, Bảo vội hạ hỏa: "Mày cứ từ từ... Suốt tuần qua bọn tao đã thử mọi cách mà vẫn không đổi lấy được một nụ cười của nàng. Có thế mới phải mượn đến tay "lãng tử tình trường" như mày. Tao đảm bảo là đi đứt những cô bé trước đây của mày."

      Nghe một tràng "quảng bá sản phẩm" của thằng bạn, tôi chẳng "xúc động" mấy. Chắc nó chỉ lia cho nàng vài đường kính lúp thôi chứ các em đã từng khoác tay tôi đều có nhan sắc ở mức "đỉnh của đỉnh" cả. Hải tiếp tràng "chào hàng" của Bảo bằng sơ yếu chiến thuật tác chiến: "Nghe đây, sau nhiều lần thất bại bọn tao đã rút ra được một bài học: nàng không thích các công tử, đại gia. Bằng chứng là cả bốn đứa bọn tao lần lượt đều bị nàng làm cho thất bại ê chề. Còn những thằng có vẻ quê quê lại được nàng đáp lại, ít nhất là một nụ cười duyên chết người. Mày về "tẩy trần" đi rồi hãy tiếp cận nàng. Nếu không phải nàng biết hết mặt bọn tao rồi thì cơ hội này chẳng đến tay mày đâu. Thôi, uống cafe đi, cafe ở quán này cũng không đến nỗi tồi lắm mà." Tôi khuấy tách cafe, chốc chốc lại liếc mắt về phía đàn dương cầm. Mặc dù vẫn tỏ ra dửng dưng nhưng nếu nói tôi không chú ý gì đến người ngồi sau chiếc dương cầm kia thì chắc chắn là nói dối. Thực ra nàng là người thế nào mà khiến cả bốn thằng chiến hữu của tôi, vốn có những sở thích khác nhau đều đánh giá cao đến vậy? Bọn tôi tán dóc vài ba câu rồi cũng giải tán. Tôi về nhà, mang theo nỗi băn khoăn về một cô nàng chưa biết mặt cũng chẳng biết tên.

      Tôi không đợi "kế hoạch" của bọn bạn mà độc lập tác chiến. Ngày hôm sau, tôi mặc chiếc áo sơ mi đã là lượt cẩn thận do chị giúp việc chuẩn bị (sau khi mắt tròn mắt dẹt trước yêu cầu của tôi) và chiếc quần tây đứng đắn. Ngắm mình trong gương, tôi tặc lưỡi thấy vẻ trí thức của mình cũng không quá "lệch pha" với bộ mặt điển trai của mình. Tôi xuống nhà. Tấm thảm Thổ Nhĩ Kỳ sặc sỡ với những chi tiết cầu kỳ luôn làm tôi ngứa mắt, hôm nay tôi cũng chẳng mấy để ý. Phải nói là tôi đang rất vui, rất háo hức, hệt như đứa trẻ con sắp được bóc quà Noel của ông già tuyết vậy. Tôi trèo lên con Dylan và tra chìa, sực nhớ ra điều gì, tôi lại chạy vào bếp và hỏi chị giúp việc về ti tỉ thứ liên quan đến xe bus, mà phải thừa nhận là tôi hoàn toàn mù tịt. Tôi bỏ mặc sự lo lắng của chị ta rằng: "Cậu không đi được loại xe ấy đâu!" và chạy ra phố. Nhưng quả thật là tôi shock nặng khi vừa mới chen chân để trèo lên một cái xe bus: quá đông đúc, chật chội, chen lấn làm tôi nóng bức đến khó thở. Tôi chìa tờ 100 000 (lẻ nhất) trong ví ra cho anh phụ xe và bị anh ta "mời xuống" thẳng thừng. Dù hơi bực mình trước cách xử sự của anh ta, tôi vẫn thầm cảm ơn điều đó vì nhờ thế tôi đã thoát được cái chuồng khỉ quái quỷ mà con nào cũng cố giành cho mình được một chỗ treo mình lý tưởng ấy. Vấn đề bây giờ là đến quán cafe bằng cách nào cho nó bình dân nhất? Không thể dắt con xe lúc nào cũng bóng loáng kia của tôi đến được. Đi bộ ư? Không thể được! Quá xa. Xe ôm? Sau khi nghe lời khuyên chí lý bằng giọng ngái ngủ của Trung trong phone, tôi quyết định đi taxi đến gần đó rồi xuống đi bộ.

      3h chiều, tôi có mặt trước quán Valentine. Bước vào quán, tôi chọn một chiếc bàn dễ quan sát em hơn- cô gái bí ẩn với những bản nhạc êm dịu. Từ chỗ đó, tôi có thể mặc sức nhìn ngắm em. Em mặc chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc đen dài rất tự nhiên xõa xuống đôi bờ vai nhỏ nhắn, nhưng tôi vẫn chưa thấy rõ mặt em. Em đang chơi một bản Romance ngọt ngào. Tôi nhịp nhịp ngón tay xuống bàn, chờ đợi bản nhạc kết thúc. Rồi một vài tiếng vỗ tay lác đác vang lên, tôi rút bông hồng trắng  cắm trong chiếc lọ nhỏ đặt trên bàn và đứng dậy, đi về phía em. Tôi đứng trước em, đưa bông hoa ra và khẽ nói: "Bản nhạc thật tuyệt! Bạn cho phép mình được tặng bạn bông hoa này chứ?". Em ngước lên nhìn tôi, hơi ngỡ ngàng. Và em mỉm cười. Tôi choáng váng thật sự! Quả thật là đến lúc này, đối diện với em, tôi mới thấy bọn bạn hoàn toàn không quá lời chút nào. Em có đôi mắt nâu, to với hàng mi cong dài, vừa như cởi mở, vừa như chứa đựng đầy bí ẩn, đôi mày toát lên một vẻ kiên cường đến kì lạ và làn môi hồng nổi bật trên nền da trắng. Tôi đứng sững nhìn em và suýt trở thành kẻ vô duyên ngớ ngẩn nếu không sực tỉnh, trao cành hồng vào tay em và nói câu gì đó trước khi tô thấy mình đứng ở ngoài đường. Tôi lang thang trong công viên cả phần còn lại của chiều ngày hôm đó, không làm được gì nhiều hơn là hình dung ra khuôn mặt và nụ cười của em. Em khác hẳn những cô nàng đỏng đảnh tôi từng gặp. Em không kiểu cách và giả bộ kiêu kì. Và cả tình cảm của tôi lúc này, cũng là thứ tình cảm đặc biệt lần đầu tiên tôi có với một người con gái.
      Cho đến khi trời tối hẳn thì tôi mò được về đến nhà. Chị giúp việc hoảng hồn khi ra mở cổng cho tôi. Chị xoắn lấy tôi và hỏi liên tục điều gì đó (liên quan đến xe bus thì phải) bằng một giọng lo lắng. Tôi không nói gì, dợm bước lên phòng. Tôi nằm vật ra giường và thấy mình hình như là ốm, đầu hơi nóng và người hơi khó chịu. Tôi không bao giờ nghĩ rằng việc tiếp cận một cô gái bình dân lại khiến tôi phát ốm lên thế này. Tiếng bản "Walking in the sun" đổ dồn, tôi không bắt máy. Cho đến khi nó làm tôi phát cáu thì tôi giằng mạnh lấy và hét vào điện thoại: "Alô!?" Tiếng Hải ở đầu dây bên kia hỏi ngay: "Sao rồi mày?" Tôi đáp cộc lốc: "Chẳng sao cả." Hải chính là người đầu tiên phát hiện ra em, và cũng là thằng bạn đầu tiên của tôi bị em làm cho thua ê chề khi cố tìm cách chinh phục em. Sau khi nghe Hải nói: "Tao cũng chẳng giúp mày được gì đâu vì tao cũng chẳng biết gì hơn về nàng so với tụi mày cả. Tao chỉ biết ngày nào nàng cũng đàn ở đó", tôi lạnh lùng dập máy không thèm chào hỏi tên chiến hữu chắc hẳn đang ngẩn người ra không hiểu gì. Lúc này tôi bắt đầu tự sỉ vả mình sao lúc ấy lại bất lịch sự thế, bao nhiêu kế hoạch "lâm tặc" bay đâu hết cả. Trước mặt em, tôi như một tên ngốc không hơn không kém.

      Quyết tâm sửa chữa sai lầm và chinh phục em, những ngày sau đó tôi luôn đến nghe em đàn và tặng hoa em. Cái bàn tôi ngồi lần đầu tặng hoa em đã được đảm bảo luôn trống khi tôi đến. Nhưng mọi công sức tôi bỏ ra dường như đều công cốc. Lần nào nhận hoa của tôi em cũng chỉ mỉm cười. Dù nụ cười ấy có đẹp đến đâu thì dần dần đối với tôi nó cũng trở thành không đủ. Chí ít thì để xứng đáng với công sức bỏ ra, tôi cũng phải được nghe giọng nói của em hay mời em một tách cafe chứ? Cuối cùng, sau hai tuần, tôi quyết định sẽ mời em đi chơi công viên (có lẽ nên thế vì các nhà hàng hạng sang không phù hợp với túi tiền của một anh sinh viên cho lắm) và tôi sẽ nhân dịp đó tỏ rõ ý định theo đuổi em.

      Em nhìn tôi một cách hết sức ngạc nhiên khi nghe lời mời của tôi. Sau đó, em hơi cúi xuống và suy nghĩ rất lâu, đến khi tôi mất kiên nhẫn, hỏi lại: "Em đồng ý chứ?" thì em mới khẽ gật đầu. Tôi sướng gần như phát điên và mất ngủ đêm đó!

      Ngày hẹn cuối cùng cũng đến, tưởng chừng như nó sẽ là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Tôi cưỡi trên một chiếc xe máy đã cũ (mà không biết Trung kiếm nó ở đâu ra). Tụi bạn chuẩn bị cho tôi đủ thứ khiến chính tôi cũng có cảm giác mình chưa hẹn ai đi chơi bao giờ vậy. Tôi vừa đi vừa huýt sáo, trong đầu nhảy nhót những ý nghĩ hạnh phúc về thời gian sắp tới giữa tôi và em. Chiếc xe làm tôi hơi bực mình một chút, nhưng cuối cùng tôi cũng đã đến nơi. Em đang đứng đó, ngay trước cửa quán cùng với một anh chàng cao lớn khác. Anh ta nhìn tôi từ xa, nói gì đó với em và em khẽ gật đầu. Tôi còn chưa hết ngạc nhiên, dừng xe trước mặt em, định hỏi thì anh chàng đó đã lên tiếng trước: "Chúng ta nói chuyện với nhau một chút được chứ?". "Tại sao?"- tôi hỏi lại bằng giọng hơi bực bội vì con kỳ đà không quen biết này. "Vì tôi muốn thế." Anh ta đáp lại bằng một giọng lạnh lùng và bước vào quán. Tôi đưa mắt nhìn em, em chỉ quay đi, lảng tránh ánh mắt của tôi và em bước theo anh chàng đó vào trong. Tôi bước vào quán, anh chàng lạ mặt đang ngồi đợi tôi ở chiếc bàn tôi vẫn ngồi. Tôi đảo mắt tìm kiếm em, nhưng em đã biến đi đâu mất. Anh chàng kia lên tiếng: "Anh muốn theo đuổi cô ấy à?" Tôi nhìn anh ta chau mày: "Đúng vậy, nhưng tại sao anh lại quan tâm đến chuyện đó? Anh là ai?" Anh ta đáp với vẻ mặt lạnh lùng nhất khiến tôi cũng có một chút rờn rợn trong người: "Cô ấy không muốn gặp anh nữa, cô ấy không có chút tình cảm nào với anh cả. Và đơn giản hơn, tôi là bạn trai của cô ấy". Dứt lời, anh ta xô ghế đứng dậy và đi ra cửa. Trước khi đi hẳn, anh ta còn ngoái lại nói một câu: "Hãy từ bỏ ý định của anh đi trước khi tôi bực mình."

      Tôi trở về với nỗi tức giận sôi lên trong máu, cũng chẳng nhớ đã quẳng cái xe vào đâu nữa. Tôi đi taxi về thẳng nhà. Tôi không thể ngừng nghĩ đến em và anh chàng lạ mặt kia. Nhất định tôi phải tìm gặp lại em, để nghe chính miệng em nói với tôi rằng trước giờ em hoàn toàn không có một chút tình cảm nào với tôi chứ không phải từ một tên xa lạ nào đó.

      Ngày hôm sau, tôi lại đến Valentine. Thật may mắn! Em vẫn ở đó chứ không biến mất như tôi tưởng. Tôi bước vào khi em đang chơi bản "Romeo và Juliet" rất buồn. Khi em ngừng chơi, tôi bước lại phía em. Thấy tôi, em vụt đứng dậy bỏ chạy ra ngoài. Tôi vội vã chạy theo em trên phố, con phố nhỏ và vắng vẻ lần đầu tiên tôi biết. Tôi bắt kịp em, giữ tay em lại. Tôi hỏi em một loạt những câu hỏi về tình cảm của em đối với tôi những ngày qua, về anh chàng lạ mặt đi cùng em hôm trước, về lý do em không chịu nói với tôi lấy một lời. Và em bật khóc, đôi mắt đẫm lệ nhìn tôi nửa sợ hãi, nửa như giấu diếm điều gì đó. Tôi chợt thấy mình tồi tệ hơn bao giờ hết. Tôi kéo em tựa vào vai mình và vuốt tóc em: "Xin lỗi! Anh không định làm em sợ như vậy! Anh chỉ muốn em biết là anh yêu em!" Em run lên trong vòng tay tôi, nhưng vội vã, em lại đẩy tôi ra. Tôi lặng im nhìn theo bóng em bé nhỏ xa dần trên phố. Vậy là rõ! Em không hề để ý gì đến tôi. Chỉ có tôi dại dột và ngốc nghếch sa vào chính cãi lưới do mình giăng ra. Chỉ có tôi là hoang tưởng về tình cảm của mình. Tôi thất thểu quay lại như một kẻ bại trận hoàn toàn.

      Ngày hôm sau nữa, có lẽ đã thành thói quen, dù bao lần tự nhủ là không đến đó nữa, nhưng cuối cùng tôi vẫn đứng trước cửa quán Valentine vào giờ mà tôi hay có mặt ở đó. Đứng ngoài một lúc, tôi không nghe thấy tiếng đàn thường ngày của em. Hôm nay em không đến thật rồi. Tôi bước vào trong. Nhìn về phía đàn dương cầm lạnh lẽo, tôi nén một tiếng thở dài và tiến về phía chiếc bàn tôi vẫn ngồi. Nhưng tôi phải đứng sững lại khi thấy anh chàng hôm trước- bạn trai của em- đang ngồi đó với ly cafe nghi ngút khói. Vẻ mặt của anh ta trầm ngâm một cách kỳ lạ. Tôi suy nghĩ trong vào giây và ngồi xuống đối diện với anh ta, hỏi bằng giọng chua chát (từ ngày biết em và yêu em, tôi đánh mất cả thói quen nói những lời ngạo mạn, khinh bạc): "Tôi đã bỏ cuộc rồi, anh còn chuyện gì quên chưa cảnh cáo tôi sao?" Anh ta nhìn tôi, nét mặt không hề có chút phản ứng nào. Đợi người phục vụ đem cafe ra cho tôi xong, anh ta mới lên tiếng: "Cậu không hiểu những gì tôi nói với cậu lần trước sao?". Tôi cười khẩy: "Hiểu, thì đã sao? Anh còn muốn dạy dỗ gì tôi nữa thì nói luôn đi?" Anh ta nhìn tôi rất lâu, cuối cùng, anh ta hỏi tôi, giọng hơi chùng xuống: "Cậu yêu Phụng Anh thật chứ?" Tôi hơi ngẩn người trước câu hỏi này của anh ta. Tôi hỏi lại bằng một câu hoàn toàn không liên quan gì đến câu chuyện của anh ta: "Tên cô ấy là Phụng Anh à?" Không trả lời câu hỏi của tôi, anh ta vẫn tiếp tục hỏi: "Cậu sẽ làm bất cứ điều gì vì cô ấy chứ? Sẽ không bỏ rơi cô ấy vì bất cứ lý do nào chứ?" Tôi bắt đầu thấy anh chàng này có vấn đề không bình thường, nhưng vẫn trả lời: "Tất nhiên. Và chắc chắn là tình yêu đó không thua anh đâu". "Ngay cả khi cô ấy... Phụng Anh... cô ấy... không thể nói được ư?" Tôi trợn mắt, nhìn anh ta không nói được gì. Tôi thậm chí chưa tin những gì mình vừa nghe thấy. Tôi lắp bắp: "Anh... nói gì?".

      Và anh ta kể, anh ta tên là Hoàng Anh, không phải bạn trai mà là anh trai của Phụng Anh. Theo như câu chuyện của anh ta thì chỉ có hai anh em họ sống với nhau. Phụng Anh được nhận vào quán Valentine với tư cách nhạc công, còn Hoàng Anh làm nhân viên trong công ty vệ sĩ. Phụng Anh có một giọng hát trong trẻo, ngọt ngào và năng khiếu âm nhạc tuyệt vời, nhưng từ sau khi cha mẹ mất trong một vụ tai nạn xe cộ, cô im lặng cho đến khi không thể nói được nữa. Hoàng Anh lặng lẽ hơn khi nhắc tới điều đó. Anh nói rằng Phụng Anh cũng yêu tôi và hoàn toàn không bị tôi đánh lừa như tôi vẫn tưởng. Nhưng cô ấy không muốn bắt đầu một mối quan hệ rõ ràng với tôi. Cô ấy sợ tôi biết cô ấy không thể nói được, và với thuộc tính cố hữu của kẻ giàu có, tôi sẽ không thể chấp nhận được điều đó. Trên hết là cô ấy cảm thấy không xứng đáng với tôi. Thì ra là thế! Tôi đã không biết một điều gì về Phụng Anh. Tôi chỉ biết yêu và đòi hỏi cô ấy như trước nay tôi vẫn đối xử với mọi người quanh tôi. Những gì cô ấy phải trải qua, nhữn nỗi lo sợ một ngày nào đó tôi sẽ tiến xa hơn và biết được sự thật về cô ấy... tôi không hề biết. Tôi chợt thấy mình đần độn và có lỗi với Phụng Anh vô cùng. Tôi khẩn khoản cầu xin Hoàng Anh dẫn tôi đến gặp Phụng Anh một lần nữa, tôi sẽ nói cho cô ấy hiểu tất cả, rằng tôi rất yêu cô ấy và sẵn sàng từ bỏ mọi thứ tôi có nếu cô ấy muốn. Nhưng Hoàng Anh từ chối: "Tôi cần tôn trọng ý kiến của em gái tôi, nó đã nói sẽ không gặp lại cậu dù có phải đau khổ thế nào. Tôi không giúp được gì cho cậu đâu. Điều duy nhất cậu có thể làm là chờ một ngày nào đó Phụng Anh thay đổi quyết định và duyên phận cho hai người đến với nhau. Về phần tôi, tôi cũng khuyên cậu một câu chân thành, cậu nên xem xét và suy nghĩ lại thật kỹ càng tình cảm của mình, đừng để đến khi quá muộn rồi mới nghĩ ra là mình đã bồng bột ngộ nhận. Tôi không muốn em gái tôi bị tổn thương, và ai làm nó bị tổn thương chỉ vì sự khiếm khuyết của nó, nhất định tôi sẽ không tha đâu..."
      ***


      Tôi khoác áo và xuống nhà. Bốn tháng qua, ngày nào tôi cũng rời nhà vào giờ này để đến quán Valentine. Vẫn chiếc bàn đó, vẫn người phục vụ đó, vẫn khung cửa và chiếc dương cầm đó, chỉ vắng mình em. Tôi cũng chẳng tìm hiểu xem sao họ không thay nhạc công hay quẳng quách cái đàn ấy đi, có thể họ đang tìm nhạc công mới. Hôm nay là Valentine, trời se lạnh và tôi đã lang thang hàng giờ, ước ao được nắm tay em đi trên phố trong dịp đặc biệt này. Con đường quen thuộc đưa bước chân tôi đến quán cafe cũ. Trong ngày này, quán được trang hoàng vô cùng ấn tượng. Tôi dựng xe, lặng im đứng ngắm nhìn những bông hồng nhung kết quanh chiếc biển rực rỡ và mơ hồ nghĩ đến em, đóa hồng trắng tinh khôi và kiều diễm nhất mà tôi từng biết. Em trong trí nhớ của tôi vẫn nguyên vẹn như lần đầu gặp mặt. Tôi cúi xuống nhặt một cánh hồng trắng lạc loài giữa những cánh hồng thẫm đỏ, và đúng vào lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng đàn, giai điệu "So in love" đằm thắm và tươi vui. Tôi mỉm cười. Vậy là người ta đã tìm được nhạc công mới. Định bước vào quán thì Bảo gọi tôi. Mấy tên chiến hữu của tôi đang cùng bạn gái của tụi nó đợi tôi ở nhà hàng như đã hẹn trước. Tôi ngẩng lên nhìn cái biển quán Valentine lần nữa, có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng tôi đến đây chờ em xuất hiện, chẳng có một lý do gì để làm vậy nữa! Bản nhạc kết thúc. Tôi nhìn vào khung cửa sổ điểm dây leo le lói ánh nến hắt ra: cô gái mặc váy trắng với mái tóc đen dài đứng lên, và, đáp lại những tràng vỗ tay tán thưởng, tôi nghe thấy tiếng cô ấy cảm ơn mọi người...

      Hết
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2009 22:38:07 bởi Cherry Royce >
      #3
        Cherry Royce 24.11.2009 22:41:27 (permalink)
                   EM KHÔNG LÀ GIẤC MƠ

        Một trận gió ào qua làm lá vàng thi nhau trút xuống đường phố đông đúc. Đó là cảnh mà bất cứ một tay thợ nhiếp ảnh hay quay phim nào cũng muốn giữ lại mãi mãi. Tôi vội vàng nâng máy ảnh lên, nhưng rồi tôi ngây ra như tượng đá. Ngón tay tôi không làm sao bấm máy được. Ngay giữa ống kính của tôi, em đứng đó, cạnh gốc cây, mặc váy trắng, quay ra phía đường phố, tóc bay tung lên trong gió. Dù chỉ có thể nhìn ngang mặt em nhưng tôi không thể không thừa nhận rằng đó là gương mặt đẹp nhất mà tôi từng thấy. Đôi mắt em đăm đăm nhìn vào một khoảng không phía trước mặt, tựa hồ như em không thấy ánh mắt những gã đàn ông đi ngang đang nhìn em. Khi tôi còn đang choáng váng, em hơi ngẩng đầu lên và đưa tay ra như muốn bắt lấy một chiếc lá đang bay giữa không trung.

        Tôi chưa kịp bấm máy thì một người chạy đến cạnh em, một cô gái còn mặc nguyên bộ đồng phục của Fantasy Cafe. Cô gái nhặt một chiếc lá vàng dưới chân, đặt vào lòng bàn tay em và cười khanh khách, nói thêm câu gì đó. Em nắm tay lại, rất chặt. Họ trao đổi thêm một vài câu, và chiếc taxi ghé vào lề đường. Thì ra em đang đợi taxi. Cả hai lên xe và chiếc xe chạy thẳng. Tôi ngẩn ngơ nhìn theo như kẻ vừa đánh mất một món đồ quan trọng. Buổi sáng hôm ấy, tôi không giữ lại được cơn mưa lá vàng trên phố, nhưng tôi đã ghi lại một hình bóng trong trái tim mình.

        Minh...

        Lần đầu tiên nó đi cùng hội mà im lặng quá 10 phút. So với tính ồn ào của nó thì đây là một biểu hiện bất thường. Tôi dí lon Halida lạnh buốt vào má nó làm nó hét toáng lên, khủng khiếp và kinh hoàng như chưa bao giờ được hét. Cái thằng này tôi có lạ gì đâu. Nó là con nhà giàu, tính ngang ngạnh, cứng đầu và gàn dở không ai chịu được. Nhà cao cửa rộng nó không ở, chỉ thích đi bụi, ngủ lang bất cứ chỗ nào nó thích. Có bằng quản trị hẳn hoi, nhưng nó hoàn toàn thờ ơ với chiếc ghế giám đốc khách sạn của bố mình. Nó chỉ mê đúng hai thứ, nhiếp ảnh và chơi bi- a. Ấy thế mà từ lúc bước chân vào cái thế giới quen thuộc của dân chơi bi- a đến giờ, nó im lặng và đuổi theo những suy nghĩ nào đó mà có lẽ tôi chưa được biết. Từ xưa đến nay, có cái gì làm đầu óc nó phải bận tâm lâu đến thế đâu, trước đây, đến thi cử nó cũng coi là xoàng. Nếu không phải bởi ngần ấy cái thắc mắc thì tôi đã không dí lon bia vào mặt nó, và nó đã không hét lên một tiếng lộng óc như lúc này. Hất lon bia đi, nó hét lên như tát vào mặt tôi:

        - Mày muốn chết à?

        Tôi nhăn nhở cười vì đã quá quen với cái cách hỏi xấc xược của nó rồi. Hùng hổ vậy thôi chứ một nắm đấm nó cũng chưa từng dứ về phía tôi.

        - Ừ, tao tưởng mày sắp chết nên cũng muốn chết theo đây. Ai bảo tao với mày là "đôi bạn cùng chiến" chứ.

        Nó trừng mắt nhìn tôi hồi lâu rồi cũng toét miệng ra cười. Bất ngờ, nó đứng dậy, nháy mắt với tôi:

        - Mày đi uống cafe với tao.

        Tôi uống vội ngụm bia đến nỗi bị sặc và ho dữ dội. Một thằng xưa nay anti-cafe bây giờ lại chủ động rủ tôi đi uống cafe, hỏi làm sao mà tôi không bị sốc cho được.

        Thấy tôi ho mãi không dứt, nó nhăn nhó:

        - Mày có cần trào phúng vậy không? Tao không bị điên, ấm đầu hay bất cứ bệnh gì đại loại thế đâu.

        Nào tôi có cố tình giả vờ đâu. Cái thứ bia lạnh này đi đến nơi về đến chốn thì làm người ta khoái, nhưng đi lạc đường một chút thì không gì khó chịu bằng. Một lát sau, hai đứa tôi, lần đầu tiên chia tay hội bạn thân để đi đánh lẻ ở một quán cafe nào đó mà tôi chắc mười mươi là phải có gì đó thật đặc biệt mới có thể kéo thằng bạn thân của tôi ra khỏi hội bi-a dễ dàng như thế.

        Và ở đó, lần đầu tiên tôi gặp em, cũng như biếy đến một câu chuyện cảm động khác.

        Thục Anh...

        Có ba lý do để tôi yêu Fantasy Cafe. Thứ nhất, tôi yêu cái không khí lãng mạn và yên ả ở đây. Quán cafe bỏ lại bên ngoài cánh cửa cách âm kia cả Hà Nội ồn ào và sôi động. Dường như đó là hai thế giới hoàn toàn cách biệt. Khách đến đây không ồn ào, dường như chính họ cũng sợ sẽ làm vỡ mất cái không gian đặc biệt này của quán. Từng đôi, từng đôi một ngồi bên nhau, cố tận hưởng những khoảnh khắc rất riêng này. Đây là lý do mà Fantasy Cafe còn có một tên gọi khác là Cafe Tình Nhân. Cafe Tình Nhân cũng là đồ uống đặc biệt của quán, được các đôi tình nhân rất ưa thích. Tôi nghe những anh chị đã làm ở đây từ trước nói rằng chính anh Khôi Nguyên là chủ nhân của công thức pha chế Cafe Tình Nhân và Coktail Endless Love nổi tiếng. Và anh Khôi Nguyên là lý do thứ hai khiến tôi yêu Fantasy Cafe. Anh Nguyên là ông chủ của tôi, đồng thời cũng là ông anh họ mà tôi vô cùng ngưỡng mộ. Anh đẹp trai, lịch lãm và tài giỏi. Mới 29 tuổi nhưng anh đã là chủ của một series Cafe Tình Nhân và nhà hàng ba sao. Tôi gặp anh lần đầu tiên vào năm thứ hai đại học, khi đó tôi đã bị shock khi thấy anh rất giống với chủ tịch hội sinh viên của trường tôi khi đó. Tôi còn ngưỡng mộ anh Khôi vì một lý do khác nữa, đó chính là Linh Chi- người mà anh vô cùng yêu thương. Linh Chi không giống bất kì người con gái nào quanh anh, cô ấy là một người đặc biệt, vô cùng đặc biệt. Anh Nguyên gồng mình để chống đỡ rất nhiều áp lực từ phía gia đình, bạn bè, đã dùng đôi vai của mình để che chở cho Linh Chi. Tôi thương Linh Chi, tôi còn thương anh Nguyên hơn. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt anh nhìn chị ấy, tôi thấy trong lòng tê tái, nhưng cũng vô cùng ngưỡng mộ. Tôi nhìn ra phía đàn dương cầm, món quà anh Nguyên tặng Linh Chi nhân dịp Noel nhiều năm trước, tối nay Linh Chi không đến, và anh Nguyên cũng không.

        Mải suy nghĩ, tôi không để ý có hai vị khách bước vào quán. Khi anh Hải huých nhẹ vào tay, tôi mới luống cuống cầm tờ menu đi đến chỗ hai vị khách. Khi một trong hai người ngẩng đầu lên nhận menu từ tay tôi, tôi "ơ" lên một tiếng theo phản xạ rồi lặng ngắt. Tim tôi tự nhiên đập thình thịch trong lồng ngực. Quỷ quái thế nào mà tôi vừa nghĩ đến anh thì anh xuất hiện. Anh mỉm cười, cái nụ cười đã làm bao nhiêu cô gái phải điên đảo, trong đó có cả tôi:

        - Sao thế? Anh có biết em không?

        Tệ thật. Lần đầu tiên tôi ước tôi là Linh Chi. Cũng may đèn mờ nên anh không nhận ra tôi đang đỏ mặt. Tôi ấp úng:

        - Anh là anh Minh đúng không? Anh từng là Chủ tịch hội sinh viên trường em mà.

        - Thế à?- Minh ngồi thẳng dậy nhìn tôi chăm chú- Sao anh lại không biết em nhỉ? Em học khoa nào vậy?

        - Em học khoa kế toán, dưới anh ba khóa.

        Anh cười. Nụ cười đó là trái tim tôi rớt bịch xuống, y hệt như lần đầu khi tôi thấy anh chơi bóng rổ. Anh làm sao có thể biết đến một con bé sinh viên nhà quê bình thường như tôi giữa hàng trăm nữ sinh viên nổi bật khác được chứ. Quay trở lại quầy lễ tân rồi mà chân tôi vẫn không hết run. Và nếu tôi biết (theo như sau này anh kể lại) rằng anh còn nhìn theo tôi rất lâu sau nữa thì chắc tôi không thể đứng vững được mất. Lần đầu tiên sau hai năm không gặp anh, tôi biết trái tim tôi một lần nữa lại lỗi nhịp.

        Linh Chi...

        Cuộc sống với tôi luôn là một chuỗi những khó khăn. Nhưng Nguyên đã ghé vai vào gánh hết cho tôi. Anh thường nói đùa rằng có lẽ do kiếp trước anh nợ tôi nên kiếp này anh phải trả cho bằng hết. Anh nói vậy để tôi không cảm thấy tự ti hay mặc cảm về bản thân mình, chính vì vậy mà tôi không bao giờ cho anh thấy tôi xuống tinh thần. Mọi thứ đè lên anh đã quá nặng nề, nếu tôi suy sụp, điều đó giống như một hòn đá tảng, nó sẽ làm anh gục ngã hoàn toàn.

        Sự xuất hiện của Nam giống như một khúc biến tấu trong bản nhạc cuộc đời tôi. Người con trai kì lạ ấy đã kiên trì với tôi một cách khó hiểu, chỉ vì anh đã trông thấy tôi vào một buổi sáng nào đó ngoài phố. Nhờ chiếc áo đồng phục Thục Anh đã mặc khi đi cùng tôi lúc đó đã giúp anh tìm ra tôi không mấy khó khăn. Nam là một nhiếp ảnh gia, Thục Anh đã giải thích rằng những người có máu nghệ sĩ như anh thường rất kì quái. Tôi không hiểu, nhưng tôi từ chối gặp Nam, đơn giản vì tôi không thể có những mối quan hệ bình thường như những cô gái khác được. Thế giới của tôi trước nay chỉ có Nguyên, và tôi không muốn thay đổi điều đó. Đã có lúc Nguyên khuyến khích tôi: "Em hãy thử gặp anh chàng đó đi. Anh không phải là lựa chọn duy nhất của em đâu." Anh nói vậy không phải do quá mệt mỏi mà đẩy tôi đi, anh quan tâm đến cảm xúc của tôi và cho rằng việc tôi phải ở bên anh là một sự không công bằng với tôi. Anh nói tôi có quyền được lựa chọn tình yêu của mình.

        Cuộc gặp gỡ giữa tôi và Nam được Thục Anh sắp đặt ngay tại quán, sau khi tôi kết thúc bản nhạc "Hành khúc Thổ Nhĩ Kì". Đưa tôi đến bàn xong, mặc tôi ở đó với Nam, Thục Anh và bạn trai mới quen của cô ấy lánh đi chỗ khác. Tôi loay hoay một lúc rồi cũng hướng về phía Nam đang ngồi. Sau khi giới thiệu tên mình theo phép lịch sự, tôi hỏi anh bằng giọng thực sự tò mò:

        - Tại sao anh muốn gặp em đến vậy?

        - Vì anh muốn biết nhiều hơn về cô gái anh đã gặp vào buổi sáng đầy gió và lá bay ấy. Cô gái ấy không chỉ lấy đi của anh một bức ảnh đẹp mà còn lấy đi tâm trí anh nữa. Anh không biết tại sao, nhưng anh không tài nào ép mình không nghĩ đến cảnh cô ấy đưa tay bắt lấy chiếc lá đang bay được. Anh thấy hình như anh đã yêu em từ giây phút đó...- Nam nói liền một hơi dài như sợ nếu anh dừng lại thì tôi sẽ biến mất vậy.

        Tôi im lặng. Trong trường hợp này tôi còn có thể nói gì đây? Thấy tôi không trả lời, anh tiếp:

        - Có thể nhiều người sẽ cho rằng kết luận đó là quá vội vàng và không có cơ sở gì. Những người như anh thường sẽ bị cho là không đứng đắn trong tình cảm. Anh biết anh đang nói gì và anh là người có trách nhiệm với những gì anh đã nói ra.

        Cố lấy một vẻ mặt và giọng nói thản nhiên nhất, tôi trả lời anh:

        - Có quá nhiều điều về em mà anh chưa biết. Em không phải là đối tượng phù hợp của anh. Trên đời này, không phải cái gì cũng muốn là được. Hơn nữa, em đã có bạn trai rồi.

        - Anh không quan tâm đến chuyện em có bạn trai hay chưa. Anh chỉ muốn được đến đây, được thấy em chơi đàn, đừng vì sự ngoan cố của anh mà từ bỏ sở thích của mình.

        Nguyên đã giải thích với tôi rằng đôi khi tình yêu rất đơn giản. Anh nói Nam thực sự yêu tôi chứ không phải là một ý thích chơi bời nào đó. Nhưng tôi mặc kệ những gì anh nói, mặc kệ những gì Nam nói, tôi yêu Nguyên. Cả cuộc đời này tôi không thể rời xa Nguyên được nữa. Anh chính là không khí, là tình yêu, là niềm tin, là chỗ dựa vững vàng và là mục đích sống của tôi.

        Nam...

        Việc tìm gặp Linh Chi đã đem lại nhiều thay đổi cho tôi và cả cho Minh. Trước nay, Minh là một thằng có thừa cá tính để hấp dẫn những cô nàng khó chiều nhất. Vậy mà người trói buộc được trái tim ngựa chướng của nó lại là một cô bé không có gì là nổi bật cả. Chưa bao giờ tôi thấy nó nghiêm túc trong chuyện tình cảm như lần này.

        Tìm được Linh Chi, tôi không biết tôi đã vui và háo hức gặp em đến thế nào. Dù cho em năm lần bảy lượt từ chối gặp tôi nhưng tôi vẫn cứ kiên trì với hy vọng rằng quyết tâm của mình sẽ được đền đáp xứng đáng. Cái thế giới của em có gì đó mơ hồ vô cùng, nhìn em ngồi đàn nơi góc quán mà tôi tưởng chừng như em đang ở một nơi nào đó rất xa. Tôi yêu em mà không đòi hỏi ở em một sự đáp lại. Minh nói rằng tôi bị điên, rằng trên thế giới này sẽ không bào giờ còn một thằng con trai nào si tình và ngốc nghếch hơn tôi. Tôi cũng đã muốn từ bỏ, nhưng bước chân vô thức  cứ đưa tôi đến Fantasy một cách đều đặn, đều đặn, để bây giờ nó trở thành một thói quen khó bỏ.

        Ngay cả lúc này đây, ngồi trong một quán cafe nhỏ trên một con phố tấp nập, tôi vừa có một lý do để từ bỏ em, vậy mà có cái gì đó nghèn nghẹn nơi trái tim. Tách cafe phía đối diện tôi vẫn đầy nhưng đã nguội ngắt. Hình như con người vừa rời đi ấy đã không nhấp một ngụm cafe nào. Mang dáng dấp của một con người thành đạt, anh ta sẽ đem đến cho em cuộc sống tốt hơn tôi- một kẻ chỉ quan tâm đến những sở thích cá nhân của mình. Anh ta tự tin yêu em hơn tôi, dám đương đầu với mọi thứ để che chở cho em, điều mà tôi không chắc tôi sẽ làm được.

        - Tôi đã nghe Linh Chi cũng như Thục Anh nói nhiều về anh. Nhưng phải đến tận hôm nay tôi mới có dũng cảm để hẹn gặp anh.- Khôi Nguyên đã bắt đầu với tôi như thế- Tôi là Nguyên, anh trai của Linh Chi.

        - Chứ không phải bạn trai à?- Tôi cau mày ngạc nhiên. Rõ ràng Thục Anh nói bạn trai em tên là Khôi Nguyên, cái tên này làm tôi khá ấn tượng.

        - Tôi cũng là bạn trai của Chi. Nhưng hôm nay tôi đến đây gặp anh với tư cách anh trai của cô ấy, một người anh trai quan tâm đến hạnh phúc thực sự của em gái mình.

        Tôi nhổm dậy. Rõ ràng là tôi không hiểu những lời mà Khôi Nguyên vừa nói ra.

        Khôi Nguyên đan hai bàn tay vào với nhau và nhìn tôi chăm chú, đến độ tôi không còn tự tin nhìn vào mắt anh ta thách thức như lúc ban đầu nữa.

        - Tôi không coi thường tình cảm của anh dành cho em gái tôi, nhưng tôi nghĩ trước khi anh quyết định tiến xa hơn, anh cần phải biết một số chuyện. Sau khi nghe tôi nói xong, nếu anh không có chút băn khoăn gì trong đầu mà vẫn theo đuổi Chi, tôi sẽ không cản anh nữa, mà sẽ coi anh như một địch thủ xứng đáng của mình. Còn nếu như anh bỏ cuộc, tôi không cho đó là một sự trốn chạy.

        - Anh nói khó hiểu quá- Tôi vội ngắt lời anh ta- Anh cứ nói thẳng những gì anh thích, nếu điều đó cần suy nghĩ, tôi sẽ không kết luận vội vàng đâu.

        - Vậy thì tôi sẽ nói ngắn gọn thôi. Linh Chi không giống những người bình thường khác, đôi mắt cô ấy không thể nhìn được...

        Nguyên ngừng lời, hình như anh ta không thể nói được tiếp. Tôi nghĩ ngay đến đôi mắt của em, đôi mắt luôn ngơ ngác và có phần ngây dại. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó, nhưng tôi lờ mờ hiểu ý Khôi Nguyên.

        - Ý anh là cô ấy bị mù à?- Tôi bật cười trước ý nghĩ khôi hài vừa thoáng qua trong đầu. Tôi không thể ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được một người mắt sáng và một người mù.

        - Không hoàn toàn là vậy- Khôi Nguyên thở dài- Anh phải hiểu, Linh Chi chỉ nhìn được 10%, nghĩa là mọi thứ đều lờ mờ và đơn thuần những gì cô ấy nhìn thấy chỉ là những cái bóng nhạt nhoà mà thôi.

        Câu chuyện về Linh Chi thực sự khiến tôi bàng hoàng, cứ như đang trải qua một giấc mơ khủng khiếp vậy. Tôi thấy lồng ngực tức tức, một cảm giác phải nói là vô cùng khó chịu.

        - Linh Chi là một đứa trẻ mồ côi. Cô bé bị sinh thiếu tháng, lại bị bỏ rơi ở một ghế đá trong công viên nên từ nhỏ đã ốm yếu vô cùng. Khi ông bà nội tôi đem cô ấy về nuôi mới phát hiện ra cô bé bị mù 90%, đáng thương hơn là cô bé phải mang theo cả căn bệnh tim bẩm sinh nữa. Linh Chi lớn lên với một thế giới trắng đục, nhờ nhờ và tử thần luôn là bạn đồng hành của cô ấy. Với thể trạng đó, Linh Chi vĩnh viễn phải sống trong nỗi mơ hồ và sợ hãi. Trước đây, tôi và cô ấy lớn lên như hai anh em. Lớn hơn, tôi nhận ra rằng tôi không chỉ muốn làm anh trai của cô ấy, mà muốn được che chở, lo lắng, chăm sóc cho cô ấy mãi mãi. Thật không dễ dàng gì để gia đình tôi chấp nhận chuyện ấy. Mẹ tôi đã từng khóc lóc thảm thiết, van nài, thậm chí xúc phạm cô ấy mong cô ấy buông tha tôi, từng dọa tôi rằng bà sẽ tự tử nếu tôi không thay đổi ý định. Nhưng tôi không bao giờ làm việc đó. Không một điều gì có thể khiến tôi xa rời cô ấy. Tôi không hối hận khi ở bên cô ấy. Nếu anh làm được như tôi, chấp nhận mất rất nhiều thứ, thậm chí là khi chết đi có thể bị đày xuống 18 tầng địa ngục để được ở bên cô ấy, che chở cho cô ấy trước mọi áp lực, tôi sẽ dắt cô ấy đến cho anh. Tôi yêu Linh Chi, nhưng tôi muốn để cô ấy được lựa chọn.

        Sau đó Khôi Nguyên nói gì tôi hoàn toàn không nghe thấy nữa. Đầu óc tôi như đang lang thang ở một nơi khác. Tôi thấy mình đến Fantasy cafe. Em đang mải mê, say sưa với những phím đàn. Tôi thấy mắt em vẫn mở to, nhưng có cái gì đó thật hoang lạnh và mênh mang. Tôi lại thấy tôi đến Vincom, nơi Minh và Thục Anh đang hò hét đập phá. Tôi không hề để ý rằng Minh đã muốn nói với tôi điều này vào cái ngày mà nó và Thục Anh dẫn em đến gặp tôi. Lúc ấy, trước khi rời đi, nó đã đặt tay lên vai tôi, siết rất mạnh và đôi mắt nhìn tôi như muốn nói điều này. Tôi đã không bao giờ để ý. Lần thứ ba, tôi thấy tôi ở nhà. Đã lâu rồi tôi không về nhà. Tôi thấy bố mẹ đều đang ngồi xem ti vi trong phòng khách và nhắc đến tôi. Tôi thấy hình như mẹ khóc và nói nhớ tôi. Mẹ sẽ phản ứng thế nào nếu tôi ở trong trường hợp của Nguyên? Bố mẹ tôi là những doanh nhân, khắt khe, thực tế, hà khắc và toan tính, nhưng nói thế nào đi nữa, họ đều rất lo lắng và quan tâm đến tôi. Mẹ chưa bao giờ áp đặt tôi, tôn trọng sở thích và lựa chọn của tôi, nhưng đó là những lựa chọn mẹ có thể nhân nhượng được. Linh Chi thì sao?

        Đến lúc này tôi nhận ra rằng, trong cuộc sống có nhiều con đường đi khác nhau và không phải lúc nào đó cũng là con đường mình mong muốn. Tối hôm ấy, tôi dừng xe trước Fantasy cafe nhưng không bước vào. Ánh đèn mờ của chiếc bảng hiệu lấp lánh như mời gọi. Tôi không nghe thấy tiếng đàn. Tôi quay đầu dứt khoát rồi phóng xe vù đi. Tối nay tôi sẽ về nhà.
         
        Hết
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.11.2009 23:14:16 bởi Cherry Royce >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9