GỞI NGƯỜI TỪNG NÓI YÊU TÔI
Đừng bao giờ em nói yêu tôi
Bằng lời nồng nàn ẩn trong bóng tối
Bất tài đâu mà cần em cứu rổi
Trăng tình yêu cứ xẻ nửa chia đôi
Tôi đâu phải kẻ si tình nông nỗi
Hay gả Sở khanh nhẩn nhục săn mồi
Tôi lúc nào cũng vẫn chính là tôi
Sống trung thực dù ba chìm bảy nổi
Luôn chế nhạo những âm mưu đen tối
Những tên xu nịnh uốn gối theo thời
Lòng kiên trung sau trước chẳng đổi dời
Với thế nhân chưa bao giờ gian dối
Đời giang hồ áo vải đi muôn nơi
Ngủ resort hay phơi mình sương gió
Nhiều đêm trắng gối đầu lên thảm cỏ
Hồn miên man mở ngỏ với sao trời
Em yêu tôi sao khoảng trống chơi vơi?
Để tình cảm thả trôi không định hướng
Đỉnh hội tụ tham lam trong tư tưởng
Tình mây ngàn theo gió đến bốn phương
Em đã nhiễm rồi lối sống tây phương
Nên với ai cũng hòa thơ chung chạ
Ôm ấp mê ly ngỏ lời suồng sã
Đánh mất dần phẩm giá gái Đông phương
Như nàng Thúy Kiều buôn bán sắc hương
Với ai em cũng nói mình một nửa
Với ai em cũng ngọt ngào mở cửa
Hẹn ngày về rực cháy lửa yêu đương
Tôi bình thường nhưng không thể tầm thường
Yêu và ghét đều phân chia giới tuyến
Nếu tình ảo chẳng có gì lưu luyến
Bởi bến mê không có cửa thiên đường..
Cũng có lần tôi đã trót vấn vương
Rồi cuồng vội chuyện chia ân xẻ ái
Người mộng bay đi nỗi buồn ở lại
Ám ảnh đời tôi mãi một vết thương
Tôi trở thành người dở dở ương ương
Ghê tởm những kẻ buôn hương bán phấn
Không giữ được tình tinh khôi trong trắng
Chuyện thủy chung em nói thật hoang đường
Thôi em nhé! tóc đã ngã màu sương
Tôi đâu còn tuổi ngây thơ khờ dại
Tôi chấp nhận mình là người chiến bại
Trên tình trường không có trận so gươm
Mê ly gì chuyện lửa phực cháy rơm
Bãn năng thấp hèn như hai con vật
Tuy mến chuộng nền văn minh vật chất
Nhưng tôi vẫn yêu giá trị tinh thần
Tuổi xế chiều nhưng hồn phách tinh anh
Tôi yêu quý ai nết na đức hạnh
Với tình yêu tôi xem như thần thánh
Chuyện trăng hoa tôi không muốn dự phần
Tôi tin chắc rồi sẽ gặp một tình nhân
Người duy nhất sẽ chia tôi ấm lạnh
Tôi và người yêu tôi cùng kiêu hãnh
Nắm tay nhau du lịch khắp thế gian
hmhiennhan