Nguyễn Công Phúc đã viết:NHỚ CHA
Tặng anh Nguyễn Hiền Nhân
Con nhớ thương cha khi nắng đã về chiều
Ôi hình bóng người cha trong lòng con sáng tỏ
Vần trán cao và nước da bóng đỏ
Làm cho con thương nhớ biết bao nhiêu
Một người cha yêu
Không hẳn đã cho con địa vị cao siêu
Cũng không hẳn đã cho con giàu có
Mà cha của con đó
Đã hướng con đi trên đường sạch cỏ và bùn dơ
Con thương cha và thương lắm vô bờ
Vì đời cha đã cho con tất cả
Con hiểu lắm khi đời cha tất tả
Chỉ vì con và vì cả ngày mai
Tấm lòng con có một không hai
Nên người tài đức không hoài tình cha./.
MÃ LAM
Bài thơ buồn về cha Con thường làm thơ nhớ công ơn mẹ
Nhưng ít khi nào chịu nhắc đến cha
Trong lòng con đầy mâu thuẫn xót xa
Thương và ghét cứ trộn hòa lý lẻ
Có những lúc cha làm con kính nể!
Khi cha hiền hòa thương mẹ thương con
Nhưng cha thường xuyên làm mẹ héo hon
Vì tính ích kỷ ham mê vợ bé
Mẹ vất vả kiếm tiền nuôi con trẻ
Gặp lúc khó khăn phải cậy đến bà
Ra ngoài đường cha vui vẻ hào hoa
Sao về nhà lại khắc khe, hoạnh họe?
Con được ngoại dưỡng nuôi từ tấm bé
Mỗi tháng đôi ngày mới được gặp cha
Cười nói hân hoan khi được cho quà
Đâu hiểu nổi cha còn nhiều lối rẽ?
Lớn khôn rồi rỏ nỗi đau của mẹ
Con không còn muốn thân thiết với cha
Tình cha con mình ngày một cách xa
Dù với con cha cũng không quá tệ
Ngày cha mất con gục đầu lặng lẽ
Cảm nhận mình đã có tội với cha
Trong mắt con suối lệ cũng chảy ra
Tình phụ tử dù sao ...cũng không nhẹ
Nhớ ngoại, mẹ thì con lại ghét cha
Nhưng công ơn cha con không phủ nhận
Tâm hồn con chen nhói đau, hụt hẩng
Cứ trộn hòa thương ghét khó nói ra
Tổng hợp hết những chuyện đã trôi qua
Con đáng nhận những đòn roi cha phạt
Cha đánh con nhưng cha không quá ác
Rồi vết thương lòng cũng đã liền da
Tội lỗi con chắc cha cũng thứ tha
Phận làm con đã lỗi câu hiếu đạo
Cha con mình đã có chung dòng máu
Không có cha ...làm sao con sinh ra?
hmhiennhan