Nụ cười và nước mắt Nụ cười không thể chảy thành nước mắt,
Niềm vui sao trộn lẫn với bi thương?
Dù địa ngục có thay thế thiên đường?
Anh chỉ có thể buồn trong khoãnh khắc...
Đừng nhốt hồn mình vào trong ngục thất,
Em hãy vui cùng khúc hát tình say,
Hãy cố cười , thay cho dòng lệ chảy,
Dù mai nầy mỗi đứa ở một phương.
Chỉ sợ hồn em bay mãi ,quên đường,
Chớ trời đất còn mối dây liên lạc,
Em muốn quăng tình anh vào bãi rác,
Anh cũng coi là chuyện rất bình thường
Bởi chúng mình không thể sống bên nhau,
Thì anh đây mới là người có lỗi,
Chính lòng tự ái, ngang tàng,cứng cỏi,
Đã bao lần làm cho em bối rối?
Khoảng cách đôi lòng ngày một xa xôi,
Đừng ai trách ai là người phản bội,
Chúng mình đã làm cho nhau mệt mỏi,
Thêm đắng cay khi quá it ngọt ngào?
Ta hãy nén buồn chúc phúc cho nhau,
Em hãy quên anh và quen người khác,
Hãy gom hết kỹ niệm vào sọt rác,
Thanh thản lòng đón nhận kẻ đến sau...
Hmhiennhan
Cơn bão của lòng Em vẫn ước nụ cười là giọt nước
Dù biết rằng điều đó chẳng xảy ra
Cũng như anh và em vẫn quá xa
Đại dương đó làm sao em vượt nỗi?
Chuyện tình yêu không còn thời nông nổi
Trái tim nghe tiếng nói nhỏ rất riêng
Tình yêu anh vẫn chỉ mãi dành riêng
Một ai đó dù đã xa dịu vợi....
Trái chín ngọt em mời anh nếm vội
Chưa thấm lòng anh đã vội quay lưng
Bảo đắng cay không phải chín ngọt lừng
Bao chua chát anh dành em gánh chịu
Bởi em biết tình em sầu man mác
Cả tấm lòng anh cũng chẳng dành em
Trách gì nhau khi đường lại xa thêm
Em loi lẻ đến sau đành câm nín
Dòng thời gian hai đầu là đối nghịch
Như tấm lòng hai đứa ở hai nơi
Gió qua miền sáng tối bổng chơi vơi
Như hụt hẫng vượt xa tầm tay với....
Kim Lê
Hụt hẫng Gió đi vào cỏi ảo ,trống chơi vơi,
Anh hụt hẩng trước hai bờ sáng tối,
Em đừng làm hồn anh thêm bối rối,
Khi nỗi lòng hai đứa cách 2 nơi
Nếu biển nhớ ở nơi em man mác,
Cây sầu đông anh cũng đã nở bông,
Trách gì đây? héo úa nhuộm tím lòng,
Người đến sau gượng cười che tiếng nấc.
Trái tương tư em mời anh nếm thử,
Đắng chát hồn, đành phải sớm quay lưng,
Lời ngọt ngào em gởi tặng người dưng,
Bão nhung nhớ em trút anh gánh chịu?
Tuổi chúng mình đã không còn nông nỗi,
Chuyện tình yêu không thể cứ hồn nhiên,
Trái tim anh rất chân thật, thiêng liêng,
Không thể nói riêng những lời gian dối.
Anh mơ ước cửa thiên đường mở lối,
Vững niềm tin điều tốt sẽ xảy ra,
Anh và em nếm trãi đủ phong ba,
Cùng hội tụ trên đỉnh cao chói lọi?
Hmhiennhan