Nỗi Đau Tột Cùng Dù biết trước chuyện sinh ly tử biệt,
Kiếp con người ai cũng phải trãi qua,
Đức Phật kia còn đến lúc phải già,
Tôi làm sao thoát khỏi vòng oan nghiệt?
Trời không bão, chỉ lòng tôi nổi bão,
Nếu trời mất mẹ trời sẽ ra sao?
Chắc trời cũng chìm ngập nỗi khổ đau?
Xin đừng trách tôi không còn ngoan đạo.
Tôi không khóc nhưng hồn như rĩ máu,
Còn biết tìm đâu hình bóng thân thương?
Người mẹ già hiền hậu,tóc pha sương,
Suốt cả đời hy sinh cho con cháu.
Như cánh cò trong huyền thoại ca dao,
Mẹ chắt chiu từng bó rau hạt gạo,
Lưng tôm còng vẫn sớm khuya tần tảo,
Giúp mọi người để tạo phúc đời sau.
Chiếc áo nâu mẹ mặc sờn bạc màu,
Không rời bỏ ,còn mắng con lãng phí,
"Sự tích trầu cau" ,tấm gương chung thủy,
Bài dạy vỡ lòng con chóng quên mau?
Thắp nén hương con xấu hổ nghẹn ngào,
Buồn không giữ được tấm lòng nhân ái,
Xin lỗi mẹ , chuyện cơm áo tiền tài,
Cuốn hút con vào vòng quay bá đạo...
Hmhiennhan