Gởi Người Em Gái Gia Long Lâu lắm mới đi ngang chùa Xá Lợi,
Nhớ một thời áo trắng ngập Gia Long.
Nghe dư âm chuỗi cười yêu mong đợi,
Em tan trường về guốc mộc khua vang.
Dưới ánh nắng vàng mùa hạ chói chan,
Trông em đẹp dịu dàng như thánh nữ.
Sao nỡ gọi tín đồ anh quỷ sứ,
Khiến ve sầu rên rĩ khúc ly tan.
Áo lụa phất phơ nón lá che ngang,
Em giấu kín bao lời yêu chẳng nói.
Ngoài buổi cầu kinh thắp hương Xá Lợi,
Ra khỏi chùa hai đứa bước hai nơi.
Sợ thị phi,thầy mẹ biết anh ơi!
Đưa đón mãi mộng rớt ngoài cửa lớp.
Yêu đương gì cứ làm em hồi hộp,
Chữ nghĩa nhớ thương lẫn lộn rối bời.
Tháng tư Sài Gòn cờ sao phất phới,
Anh đợi hoài hỏng thấy bóng tiên sa.
Chắc sáo sang sông phiêu bạt nẻo xa.
Ngay ngày Sài Gòn thay tên đổi mới.
Hoa học trò trổ đỏ rực góc trời,
Bao mùa Hạ qua đi rồi trở lại.
Đôi mắt người xưa vẫn xa diệu vợi.
Lưu ở hồn tôi một chút hương phai.
Hmhiennhan