Đêm bệnh viện nhớ em Trời Châu đốc có lạnh không em?
Mặc thêm áo ấm kẻo lạnh lòng,
Blouse áo trắng không trang điểm,
Để kẻ đô thành nghĩ viễn vông.
Mưa nhẹ Sài gòn em biết không ,
Thuơng em ca trực mệt vô cùng,
Bao người trăn trở trên giường bệnh,
Mong được bình yên êm giấc nồng.
Em đến từng giường thăm hỏi luôn,
Chia sẽ bệnh nhân mọi vui buồn,
Lời thanh tiếng ngọt như thuốc uống,
Sưởi ấm lòng người bớt đau thuơng.
Rét mướt bao quanh trời bệnh viện,
Hành lang vẫn sáng bóng em đi,
Suơng khuya thắm ướt vai bác sĩ,
Em có bâng khuâng nhớ bạn hiền?
Cánh én tình xuân sắp đến đây
Mãi mê phiên trực suốt đêm dài,
Mang niềm vui đến bao người bệnh,
Sao sáng đầy trời em có hay?
Có lúc nào em nhớ anh trai,
Yêu em ôm nỗi khổ dài dài?
Nhớ em nhiều lúc hồn ngây dại,
Mong được bên em suốt đêm ngày...
Còn không em những chiều thứ bảy,
Đường phố về khuya tay nắm tay?
Hai bóng cận kề rồi nhập lại,
Trãi dài mặt lộ thoả tình say?
Hmhiennhan