Nỗi đau còn mãi Ừ thôi em cứ quên tôi
Còn hơn hai đứa nhân đôi gánh sầu.
Kiếp tằm ơn nặng nợ dâu,
Nợ em tôi trả bạc đầu chưa xong.
Đã mang duyên phận vợ chồng,
Miền tây mấy tỉnh mặn nồng ái ân.
Sao em vội rũ bụi trần,
Tình nhân đổi tiếng cố nhân bẻ bàng?
Chính em phá nát mộng vàng
Sao còn đổ lỗi phụ phàng cho tôi?
Hai đầu biển nhớ pha phôi
Nhưng thời gian chẳng cuốn trôi ân tình
Nửa đời kiêu bạt linh đinh,
Yêu em tôi chỉ biết mình em thôi,
Thị phi em chẳng xét soi,
Đẩy tình lạc bến nổi trôi lềnh bềnh...
Cội nguồn khoảng khắc chênh vênh,
Ghen hờn em quyết lãng quên bạn đời,
Trăng vàng xẻ nửa ,chia đôi,
Bóng hồng Châu Đốc rã rời niềm tin
Dở dang duyên nợ ba sinh,
Khổ đau em trút cho mình tôi mang,
Náu nương cửa Phật bình an,
Em còn oán trách tình lang đa tình.
Tôi giờ lạc cõi u minh,
Em theo tiếng kệ,lời kinh vô thường,
Xin đừng xát muối vết thương,
Lạnh lùng phủ nhận yêu đương ban đầu.
Tôi không hề phụ em đâu
Mất em tôi đã chôn sâu nụ cười
Tím lòng trong úa ngoài tươi,
Càng quên, càng nhớ một người...ngày xưa
Nguyễn Hiền Nhân