GIÃ BIỆT
Giữa cuộc đời ta bàng hoàng bở ngỡ
Trong dòng đời bao vi đắng men cay
Kiếp dã tràng chỉ có một không hai
Nỗi cô đơn trãi dài theo năm tháng
Ta nghĩ đời muôn vạn nẻo chông gai
Với khối óc và con tim nhỏ bé
Không đủ để ta đối đầu hiểu rõ
Chuyện lòng người và chuyện của tha nhân
Một bước chân đi để lòng lưu luyến
Nhưng đã đủ rồi khi ta không còn trẻ để lang thang
Giã từ niềm vui , ta về với cội nguồn
Nơi nâng đỡ bước chân ta từ tấm bé
Con đường làng nghe thân quen và thắm thiết
Đưa ta về sự bình lặng yên vui
Buổi tiệc vui nào rồi cũng chia tay thôi
Ta rướm lệ để nói lời giã biệt
lttrangngoc
Lời tạ lỗi!
Trang Ngọc ơi! anh thật là có lỗi,
Nếu em buồn giã biệt hẳn bến yêu.
Mộng dã tràng anh vẫn mãi chắt chiu,
Điên rồ gì để cắt chia hai lối?
Sao em không ngẫm nghĩ lời anh nói,
Khắp nẻo đời đầy cạm bẫy chong gai?
Tình xế chiều còn lại chút hương phai,
Mình phải vượt qua giận hờn nông nỗi.
Lòng anh, lòng em trước sau chẳng đổi,
Sao cất lời từ biệt muốn xa xôi?
Khi yêu thương chúng mình có nhau rồi,
Anh chỉ muốn được bên em sớm tối.
Hạnh phúc tuyệt vời còn đọng má môi,
Em rời bỏ mới trôi qua khập khểnh
Tình trên nét phất phơ không điểm đến,
Để ý chi thêm tức tói tim côi
Em chưa cảm nhận được đâu nguồn cội,
Thì đôi lòng ngày một cách xa thôi.
Tình yêu cần được bảo vệ vung bồi,
Chớ không phải dỗi hờn hay soi mói.
Hmhiennhan