Chuyện thường ngày ......!
Lời tự tình.....! Có con khỉ đột vò tai Nhổ râu, gãi mặt khen người đẹp thay ! Dáng cao ngút thẳng đường mây Ngắm xa trông rộng chim bay, cá tầm Bụng dạ thăm thẳm lòng nhân Cửa tâm rộng mở khôn, đần vui chung ! Ước mình không phải đen mun Bước chân khỏi thọm, thun, lùn sướng thay ! Ước gì rữa mặt mòn tay Để hoài hy vọng dạ, mày sáng khôi !
Lời nói thật...! Rửa mặt tay mòn hỏi ngán không Lăng xăng vuốt mãi má hây hồng Chuyên tâm tắm gội lòng thơm, đẹp Bởi giá đâu là.....mép, ria, lông ! Ngúc ngắc lùn,thun,sá chi khum Dang tâm ra với nắm tay cùng Nâng nhau lên tới tầng vân cữu Cỏ,đá, người ,hoa, thú,.... vui chung !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2010 20:16:59 bởi lelong54 >
Tuy...mà chỉ một ! Hãy mở rộng lòng ra Đừng ngượng ngùng xa lạ Từ từ rồi hối hả Ta sẽ thấy ngàn hoa ! Khi lòng bạn lòng ta Không còn là riêng nữa Không còn giữa còn rìa Gần nhau quên chia xa !
Nụ cười !
Gởi nhau một nụ cười thôi
Mà đời thi vị sắc trời mát xanh
Chỉ một, một nụ cười lành
Còn hơn âu yếm dỗ dành nâng niu
Cười nhé..... ! Dù nhỏ, chút xiu
Mở lòng rạng rỡ ! Bao điều.... thăng hoa !
Gởi đi....! Một tí cười à Để cho vui cửa vui vui nhà bà con Cho trời tròn mãi,đất còn vuông Mãi mê sống lại suối nguồn sơ khai Thương yêu đùm bọc lâu dài Như trong truyện cổ...nhớ hoài ngày xưa ! LL - ND.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2010 09:23:24 bởi lelong54 >
Thành kiến.... Thường thì thành nầy dẫn đến thành kia Thành trang hiếu lễ gần kề thành nhân Thành người rồi luôn tự tại thanh thản thành đến v.v... Không còn thành kiến làm đần thân - tâm !
Bi quan ! Khi đáy mắt ta nhìn đâu cũng tối Thì tận lòng hoen quá đổi bi quan Tìm trong mơ còn không thấy màu vàng Đời úa lạnh tim dâng tràn oán hận !
Phải có dây để.... Sống mà không có sợi dây Xỏ ngang lỗ mũi quậy hoài cho coi Nghĩ mình thở thật...cực quá trời Bởi âu đống cũi cả đời...cháy nhanh !
Chỉ ghê....! Nắm đuôi chạy với thời gian Để không uổng phí đoạn đàng đi qua Ốm đau chuyện nhỏ, cũng chả sợ già Chỉ ghê một nỗi như là...... sân si !
Nỡ nào...! "Người đi săn và con vượn" Một tác phẩm bình thường Mà lắng động bi thương Bởi gương Người cầm nỏ !
Đòn đời ! Ghét người cho khổ đời ta Băng hăng bó hó mau già héo hon Dung dăng để khoẻ luôn hồn Nét son còn mãi...dẫu đòn đời reo !
Hèn chăng...! Cỏ hèn mọn làm mềm chân ai dẫm Vứt, xả bừa, chà, đạp lắm.... cũng không sao Lúc đớn đau vẫn biết khóc nghẹn ngào Nhưng vẫn biếc tươi màu vì không khổ !
Dặn lòng...! Sau cơn dỗi....đất trời tình ăm ắp Mới thấy mình sao hắp tắp....đìu hiu Vốn có ta là....yêu mến thật nhiều Gìn giữ nhé !....dặn lòng điều đã lỡ !
Có ai đâu... Mấy người thích trách nhau đâu Chỉ mong lời tặng thơm màu thân yêu Cảm thông yêu mến thật nhiều Cho nên mới nện nặng điều luyến thương !
Chỉ có một. Đi về một cõi mà thôi Sớm - chiều, tan - họp, lẻ - đôi,... vẫn thường Ngặt người... vui sướng,chán chường Mới hay niềm nỗi đoạn trường thê lương !
Hãy quan tâm xung quanh như quan tâm mình vậy ! Bạn sẽ thấy cuộc sống nầy thật dễ thương ! Và bạn sẽ dịu dàng hơn ! Đáng yêu hơn !
Nếu như... Nếu mà hạnh phúc đầy đong Người đâu biết khổ cuồng ngông ẻo đời Nếu như vạn lối tuyệt vời : . Thì người sao đã biết lời cảm thông ! . Thì người xem cả đất trời bé ti !