Chuyện thường ngày ......!
Bất cần... Khi mọi thứ quanh ta đều vô nghĩa Tâm hồn hoang còn thấm thía nỗi gì Ta bất cần luôn ta nữa có khi Trời sập xuống đất đen sì vô vọng !
Giữ lấy ! Hạnh phúc ôm choàng ta tháng năm Qua mưa giông bão... nám da sờn Phong ba giá lạnh hồn...nguy khốn Vẫn giữ ôm đời... hôn xiết hơn !
Cười hay khóc.... Thứ mình nên nhớ....dễ dàng quên Cứ buông rơi rớt chẳng sợ đền Cái không nên có....thèm mới tội Đổ lệ cuồng oan....lỗi thang thênh !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.04.2010 19:12:51 bởi lelong54 >
Lại về.... Lại về đến điểm ta đi Nỗi vui hòa quyện thầm thì xót xa Bao chông,ghềnh thác, cỏ.... hoa.... Núi sông trùng điệp...quê nhà vẫn đây Chia xa là.... để sum vầy Nhớ nhung nhiều để.... nay ngày hợp hôn !
Lạ chưa... Người rầu.... cảnh có buồn đâu Cảnh sầu người lại....lo âu thở dài Quán trong...còn lại lo ngoài Thảm thương số kiếp đọa đày thê lương !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2010 11:15:08 bởi lelong54 >
Sửa thôi.... Mụ mầm nên mới lầm, sai Trách mình chuốt lỗi ngoài rồi phải xin Sửa thôi ! Không thể bội tình Kẻo người chém vội....ta - mình lìa xa !
Hạnh phúc !
Hạnh phúc quá khi tâm hồn trống rỗng
Không buồn vui và thương ghét âu lo
Không chờ mong và đưa đón hẹn hò
Lòng nhẹ nhõm hơn cánh cò bay bỗng !
Không gì hết... nhưng dâng tràn sức sống
Vui buồn không mà lắng động tình yêu
Chi cũng không là... có thật là nhiều
Người hạnh phúc không kiêu hình như thế !
Vui nhân thế...tiếp sau buồn vô kể
Buồn nhân gian....phút cuối tựa thiên đàn
Thì dặn lòng....thôi thán oán đa đoan
Lòng dung dẻ miên mang niềm hạnh phúc !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2010 09:48:15 bởi lelong54 >
Hạnh phúc !
Vui không muốn nên buồn rời ngoan ngoãn
Không đa đoan....lòng thanh thản lạ thường
Không chấp người, thôi vui....hết thê lương
Về thư thả ngao ngang vườn hạnh phúc !
Nói.....
Nói cho người hiểu lòng ta
Thì người chê dại, thật thà, ngây ngô
Nói cho người mãi mơ hồ
Thì người chết mệt....cắp bồ không buông !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2010 07:30:05 bởi lelong54 >
Chỉ một lần ! Một lần lơi lả buông trôi Một đời hối hận đen thui nát nhầu Một lần lơ đễnh cơ cầu Một đời nuối tiếc âu sầu trầm ngâm Một lần chối vội tình thâm Một đời cô quẽ xa xăm ngậm ngùi !
Ngón cái ! Ngón còi trong một bàn tay Kể ra cũng xấu nhưng tài kém ai Đại ca của những ngón dài Đảm đang cần khó lâu ngày lùn beo !
Bước chân ! Khó đầy... khổ ải vây quanh Cũng ghê ! Khiếp ! Sợ....! Nhưng đành sống thơm ! Bị quật ngã....! Lại lòm còm Bước dù xiêu vẹo...quên mồm oang oang !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2010 21:47:28 bởi lelong54 >
Nhìn vô.... Hay cười mặt thỏ mỏ dơi Để quên bàn nạo cho trời nướng khô Thế gian người xấu thấy mồ Để mình quạnh quẽ điên rồ nhìn ra ! Nhìn ra bấn loạn kêu ca Nhìn vô...ta cũng vậy mà chữa hôn !
Không...! Không nợ ai mà quấy nhiễu nhau Không duyên ai khoái để bụng nào Không không thoáng đãng vào vô tận Không nợ duyên thì thoát khổ đau !
Cái này tặng a LeLong54 (không biết phải hôn nữa, thấy Dịp chúc mừng nên Lớp nghĩ dzậy )
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: