ĐỀU KHÔNG !
Không buồn - vui, ghét và thương
Vậy là... ta chẳng còn vương nợ tình
Hợp - tan, đông đủ - một mình
Chả còn sóng dập, yên bình là ngoan
Mối đời chi chít đa đoan
Hết còn trói buột, tâm hồn ung dung
Đau thương dù ngất nghìn trùng
Sướng dầu có trải tận cùng nào lay
An nhiên thường thức hoài hoài
Kiếp nầy, kiếp nữa,... trong ngoài đều không !