Lời ngọt ngào gian dối
Lời yêu đầu môi em trao tôi,
Cứ ngỡ bền lâu trọn cuộc đời.
Nghìn trùng nước Úc xa xôi tới
Than chồng ruồng bỏ hiện đơn côi.
Em yêu tôi hay muốn giết tôi?
Lòng người viễn xứ bạc hơn vôi.
Già rồi sao vẫn còn nông nỗi?
Như tình trăng gió phải rẽ đôi.
Ngày gặp đầu tiên trời sẩm tối,
Phi trường mờ mịt trận mưa rơi,
Bốn mắt nhìn nhau lòng phấn khởi,
Một nửa cách xa tưởng gặp rồi.
Đường về quận bảy trăng đưa lối,
Chúc mừng nhau chén rượu giao bôi,
Hôm sau hai đứa về Mỹ Lệ,
Hạnh phúc tuyệt vời đến thế thôi.
Hồn xác nhập hòa chung tiếng nói,
Song hành khắp các tỉnh miền tây,
Nát nhầu một tháng bao chăn gối,
Dấu ái yêu thương chẳng tách rời.
Đâu ngờ tất cả là gian dối,
Em quay về Úc phụ rẫy tôi,
Tình cảm nhạt nhòa như sương khói,
Tan như bọt biển ngoài xa khơi.
Tôi không oán trách em thay đổi,
Bởi lẻ kém tài phải chịu thôi,
Nhưng em thêu dệt lời gian dối,
Bôi bẩn chân tình danh dự tôi.
Duyên nợ trăm năm nếu lỡ rồi,
Vẫn còn tình nghĩa lúc chung đôi,
Sao em hiểm ác hơn lang sói,
Phun toàn nọc độc giết mòn tôi?
Trời ơi! tôi đã thêm lầm lỗi,
Mất hết bao dung từng luyện bồi,
Trái tim uất nghẹn trong đau lói,
Vạch tội em hay chính tội tôi?
Vâng! tôi chính là người phản bội,
Chẳng giữ tình yêu đẹp cuối đời,
Xin em thận trọng lần yêu tới,
Đồ giả tô gì cũng giả thôi...
Hmhiennhan