Trả lại em tuổi bốn mươi Trả lại em tuổi bốn mươi,
Cùng bao tiếng hát nụ cười pha lê,
Những lời trách móc hẹn thề,
Tuổi già đâu giống đam mê tình đầu?
Tình yêu cũng lắm bể dâu,
Tình nhân em đếm mười đầu ngón tay
Khoãnh khắc quen biết đắm say
Ngọt ngào chen lẫn chua cay đủ rồi?
Em về tô lại son môi,
Tâm tình thả nồi buông trôi câu người
Anh thì ngày một biếng lười,
Trái tim băng giá nụ cười khùng điên,
Trăng vàng nửa mảnh ngã nghiêng
Tình yêu thánh thiện thiêng liêng mỏi mòn,
Chí hùng lấp biển dời non,
Tay đàn tay súng chỉ còn trong mơ..
Em ơi đừng nói đợi chờ,
Nghìn thu sóng vỗ mịt mờ đại dương
Tìm trong khói sóng trùng dương,
Bóng người xa đã tha phương du hành
Nửa vòng trái đấy xoay quanh,
Phải duyên kết số nợ nần tính sau
Chia tay ai chẳng lòng đau
Khi da thịt đã nhạt màu ái ân
Nồng nàn hương vị gối chăn,
Giường xưa đã có tình nhân khác rồi
Em cười vui đỏ má môi,
Tại sao lại nói với tôi là buồn?
Thôi em tình đã cạn nguồn,
Đi qua biển nhớ núi buồn là quên,
Nợ duyên mình đã chông chênh
Xoá đi rồi lại thay tên một người?
Trả lại em tuổi bốn mươi,
khung trời xưa voi 1 người mới quen?
Đừng ai trách móc hờn ghen
Ta vào canh bạc đỏ đen cuối đời
Lạnh lùng giử đúng luật chơi,
Chúc em may mắn để đời lên hương
Riêng anh mộng vẫn bình thường
Tìm trong kinh Phật con đường tịnh tâm
Cuộc đời mình cứ thăng trầm
Ai không có chut sai lầm tình duyên,
Người tỉnh cũng có lúc điên,
Chìm trong giấc mộng biến thiêng hảo huyền