Em yêu! Đừng nói ghét anh Em nói ghét anh lắm,hãy đi đi
Sao anh còn đứng lại cười khì khì?
Cái trán không chịu đóng dấu chữ si
Nay cũng biết rù rì lời năn nỉ?
Em không nghe còn trề môi xí xí
Anh bật cười giống ngựa hí hi hi!
Giọng nói nghe dẻo quẹo như ma quỷ
Em yêu à Em bớt giận chút đi
Mây hồng ơi! Em đang bị bệnh gì?
Nhớ nhờ người thân xoa dầu cạu gió
Anh hỏng biết tội anh nhiều lắm đó
Vậy thì anh phải lấy viết ra ghi
Mấy ngày nay anh đang bận việc chi
Chắc vào Nét thả dê tìm bồ nhí?
Hỏng chừng đã có riêng thằng cu tý
Quên đám ngò bụi cỏ ở nhà Em?
Miệng anh hãy còn phản phất mùi hèm
Nhậu mấy chai? Mặt đỏ gai thấy ghét
Anh chỉ giỏi chút biệt tài tán phét
Làm Hồng Nhung nầy mất ngủ đêm đêm
Sức khỏe anh nay đã thuộc về em
Hứa bỏ thuốc vậy mà không chịu bỏ?
Mất chữ tín không phải là chuyện nhỏ
Em thiến anh thành thái giám cho xem
Trời đất ơi! Em lại nỗi cơn ghen
Sao còn ở mãi phương xa nước Úc
Em thừa biết nick anh là HPhanhphuc
Luôn nhớ em khi thành phố lên đèn
Giữa chợ đời anh chẳng giỏi bon chen
Buồn hiu hắt khi đêm về một bóng
Từ Melbourne Em gởi về bão sóng
Làm lòng anh luôn xao động bềnh bồng
Có bao giờ anh bớt nỗi nhớ nhung
Người thiếu phụ rất đảm đang hiền thục?
Anh yêu Em rồi yêu luôn nước Úc
Lạnh bên em vơi bớt nóng Sài Gòn
Tình ngàn dặm sẽ mãi mãi màu son
Dù hai đứa chỉ gặp nhau trên Nét
Từ buổi ban đầu trao nhau tiếng sét
Chẳng phai đâu dẫu biển cạn núi mòn