Em nở lạnh lùng với anh sao? Yến Loan nói
Thầm lặng chôn lòng nửa vầng trăng
Nửa thương nửa ghét lẫn hận mang
Trăng khuya chia nửa trời thương nhớ
Gánh nặng tình sầu quá đa đoan?
Trả lời em
Em nở lạnh lùng với anh sao?
Em không còn chút cảm hứng nào
Tình yêu ngày trước là hư ảo?
Chóng tàn như một giấc chiêm bao?
Em nở lạnh lùng với anh sao?
Cảm xúc trong anh cứ dâng trào
Lòng Anh trổi dậy cơn giông bảo
Thèm muốn căng cương mọi tế bào
Nhìn em nhấp nhô gò bồng đảo
No tròn mông đít dáng cao cao
Nụ cười tinh quái làm điên đảo
Ánh mắt dại khờ anh lao đao
Em chỉ mới bước đầu tu đạo
Tâm hồn thể xác sống thanh cao
Nhưng tình anh ngấm vào mạch máu
Kiếp nầy mình không thể xa nhau
Còn nhớ ngày xưa ta yêu nhau
Trần gian tươi sáng đẹp muôn màu
Dù nơi bải biển hay thành phố
Tay nắm tay thì môi đã trao
Ngày ấy chúng mình như chim sáo
Yêu đời vui vẻ hát nghêu ngao
Vứt bỏ hết mọi điều phiền não
Mơ ước bên nhau đến bạc đầu...
Anh thì thầm tên Em là Gấu?
Còn Anh Em khẻ gọi là Voi?
Hỏng thèm đâu cái tên quá xấu
Xấu mà lại đúng với ta thôi
Góc khuất tình yêu còn khoản tối
Sài gòn Châu Đốc lại xa xôi
Anh vô tình làm cho em mệt mỏi
Ghen hờn nghi kỵ đường chia đôi
Vì hiểu lầm Em cô bác sĩ
Thông minh hiền thục lắm kẻ đeo
Còn Em thì nghi anh bạc bẽo
Tìm đường giải thoát chốn từ bi
Mình đã coi nhau như tri kỷ
Lẽ nào anh lại tham sân si ?
Cả năm đã rỏ lòng chung thủy
Sao Em còn muốn mãi phân ly?
Em đã nhập tâm lời kinh kệ
Trần thế phù sinh một kiếp bèo
Cỏi Phật có tốt gì hơn thế?
Mơ hồ hư ảo bóng trăng treo...
hmhiennhan