em biết vì sao lại hững hờ...
để lòng trống trải nỗi bơ vơ...
ai đem nỗi nhớ vào trong mộng...
để trái tim ta giữa thẩn thờ...
dòng sông ơi!
có lẽ nào cuộc đời chỉ toàn là nước mắt...ngày xưa anh chẳng dám nắm tay em...đi giữa trời mưa run rẩy chỉ dám đừng từ xa mà thương nhớ...cả một đem trời lạnh giá ngồi bên nhau mà chỉ biết nhìn nhau ...mối tình ngày ấy thật trong sáng biết bao...em đã yêu anh chàng trai hiền lành chân thực... nhưng rồi số phận đã ko cho em đến với người mà em yêu quý nhất trên thế gian này....thời gian là thước đo tất cả anh đã ra đi để lại trong lòng em nỗi đau đớn khôn nguôi...ngày tháng trôi qua em đã hiểu tất cả...nhưng quá muộn màng...anh và em chỉ còn lại một bến bờ nuối tiếc...
dòng sông ơi! có nỗi đau nào bằng nỗi đau khi mất người thân...có lẽ em là người đa cảm chăng...hay là một cô gái tuổi trăng tròn nghịch ngợm và khờ dại...giá như em lớn hơn một chút thì tốt biết bao... em đã thầm yêu nhớ trộm một người suốt những tháng năm quay quắt...
dòng sông ơi! xin đừng giận hờn em nữa nhé... em vẫn thương anh như thời còn thơ ấu...nhưng có một sợi dây vô hình ràng buộc nên em ko thể vượt qua đường biên ngăn cách,,,chỉ biết rằng tình yêu đó vẫn tồn tại và mãi mãi trong lòng em một nỗi nhớ khôn nguôi...
ở nơi phương trời xa này em chỉ cầu mong sông thật hiền hòa sống nhé...chúc sông hạnh phúc...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2008 12:23:58 bởi hoanang >