ĐÔI BỜ NGHIỆT NGÃ
Ôi phải chi tôi là loài hoa dại.
mọc giữa rừng không bóng dáng người qua.
để trời đêm chan chứa bỗng òa
dòng lệ đắng chảy trong lòng nức nở
dòng sông ơi hỏi còn có nhớ.
ta bên nhau ngày ấy một chiều mưa.
gánh củi về anh đã đốt hết chưa.
hay đã hết để bờ môi em lạnh ngắt.
em đến bên sông mà lòng đầy u uất.
chỉ lửng lờ ta lướt nhẹ qua nhau..
trong tim em ứa nghẹn nỗi đau.
chỉ còn là nỗi nhớ về nhau day dứt
em đã biết ngày xưa em đã mất
mất sông rồi em mới thấy đơn côi.
gặp nhau đây em bỗng nhớ bồi hồi.
nhìn số phận chia đôi vờ nghiệt ngã
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2007 23:42:44 bởi giotnangmuathu2007 >