nước mắt chảy dài mãi tận sông sâu.
gió nức nở trong biển trời biền biệt.
nỗi đau đớn giận hờn hỏi sông ơi có biết.
em chỉ yêu một dòng sông tha thiết ở trong lòng.....
dòng sông ơi!.....em không thể.......không thể lãng quên mối tình đầu đầy cay đắng. tình yêu và nỗi nhớ vẫn tuôn dào dạt trong lòng em.....em cố quên đi..nhưng không thể....hình ảnh yêu thương vẫn hiện về.như lưỡi dao đang đâm nát trái tim em...
đêm nay em cố tĩnh tâm để nhìn lại những ngày qua những tháng ngày vui vẻ...với tình yêu nồng nàn say đắm. em không thể quên được một người anh, người bạn người em yêu đã động viên ,khích lệ em...trong học tập. em đã đạt được điểm tốt...năm học qua đi...đã nhiều lần anh đã nói rằng em còn quă trẻ để nghĩ đến tình yêu..nhưng rồi con tim anh đã yêu em..chúng mình đã yêu nhau...tuy hai phương trời cách biệt nhưng anh vẫn động viên em hoc tâp. em thấy mình thật hạnh phúc...hạnh phúc ấy quá đơn sơ và mộc mạc nhưng nó đã ngấm sâu trong máu thịt..đã làm cho em có những tháng ngay êm đêm hạnh phúc....niềm hy vọng một ngày mai cuộc đời sẽ đep hơn......em không thể quên được nhưng buổi trường em đi xem ca hát.còn em thì lủi thủi một minh lặng lẽ nghe ngoài trời tiếng gió thổi mưa rơi...những lúc buồn ấy em lại nhớ anh...những lời anh nói làm cho em cảm thấy cuộc đời này thật đẹp biết bao...
anh ơi .....em có biết rằng anh quá thực dụng...vì thực dụng mà anh đã xa em......tiền tài danh vọng ư?...em không có những thứ đó..em chỉ có một tấm lòng chung thủy mà thôi...em quá nghèo...em đã tự lăn lộn với cuộc sống để có tiền tự nuôi mình ăn học..em đã làm việc không mệt mõi vì em nghĩ rằng: trong trái tim em anh luôn soi sáng trên bước đường em đi.....những lúc buồn em thường gọi tên anh....em đã gọi anh trong lúc ngủ say. người ta đến tán tỉnh em. em không đoái hoài đến họ..trong lòng em chỉ có anh mà thôi.họ đã bức bội nói em là kiêu căng, tự phụ.
thời gian cứ trôi trong dòng chảy của đồng tiền, danh vọng..anh đã thay đổi. anh đã im lăng khi nghe em nói. tuy anh không nói ra nhưng em đã hiểu tất cả....em quá nghèo....em không thể có chỗ đứng trong trái tim anh....em đã đau xé, rụng rời...bầu trời như sụp đổ......
chỉ có tiền nức nở của chiếc lá mùa thu còn đọng lại...bầu trời sao lấp lánh mà em tưởng như tối lại....cả đất trời quay cuồng đưới chân em dòng sông đang rên rỉ bởi đêm giông tố...em đi dưới cơn mưa rả rích...để những giọt nước thấm đầy trên vai áo.....đêm nay........anh có biết không em đã đi trong nỗi buồn vô tận..không hiểu mình đã đi đâu , về đâu...em đi trongchơi vơi với tất cả nỗi đau vô tận.....người bạn gái thân của em đã gặp và đưa em về nhà....
buông đau nhức nhối không lời nói ra...dai dẳng.....giơ em đã bình tâm lại. em cố quên đi dòng sông thưở ấy.....nhưng ko thể..vì sao? vì sao///? em không thể hiểu nỗi lòng mình........
anh thương yêu....cho em được gọi anh như ngày xưa....em không giận anh đâu...em biết cuộc đời này đâu có mỉn cười với em bao giờ đâu.
em đã xa anh thật rồi...
ở phương trời xa ấy...anh đã sang sông......chỉ còn lại một mình em ngày mỗi ngày đứng lẵng lẽ nhìn về phía chân trời xa mang trong lòng " tình yêu và nỗi nhớ"......
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.07.2007 14:59:02 bởi giotnangmuathu2007 >