chỉ còn là nỗi nhớ phải không anh.
khi vũ trụ đã chìm vào trong sâu lắng
em lặng lẽ nhìn dòng đời cay đắng
ôm nỗi sầu hoài vọng một dòng sông
dòng sông yêu thương..!...đêm nay trong muôn vàn đêm thươngnhớ...nhìn những vì sao lấp lánh tỏa sáng trên bầu trời mà lòng chạnh nỗi buồn vô tận......mảnh trăng khuya lẻ loi soi xuống một tán lá im lìm trong hư ảo.....sự cô đơn lãnh lẽo của đất trời đang dồn vào trong em những dòng tâm sự.....em muốn nói với anh muôn vàn lời yêu thương....nhưng em không thể diện đạt hết.......chỉ còn là nỗi nhớ nhè nhẹ vào giấc ngủ mỗi đêm về.....
bóng thời gian huyền ảo đã ngừng trôi theo dòng hoài niệm để cuộc tình lẵng lẽ đi qua....thuyền ai nhẹ buông xuôi dòng nước để thu về đơn côi trong mênh mông........
em đã trải qua một cơn ác mộng...giờ vẫn còn bàng hoàng đau đớn...tà áo trắng trinh nguyên rón rén bước vào đời anh trong một cơn mưa vắng vẻ, ngơ ngác , run rẩy... , để rồi vụt tắt những tiếng cười.....
anh còn quan tâm đến em ư?...tại sao vậy???....thà rắng anh đã ra đi vịnh viễn....để nỗi nhớ gữi lại cho nhau những ký ức đẹp cửa thuở ban đầu...
mỗi lần nhìn thấy nhau em lại hỏi ông trời sao nghiệt ngã như vậy.
tiếng sóng của nỗi lòng sao lại cuồn cuộn ở trong em không bao giờ ngừng.
em ko thẻ quên được dòng sông thuở ấy....dòng sông vẫn chảy cuồn cuộn trong lòng mùa thu......xa xa......trong nỗi nhớ triền miên dai dẳng......
em đau đớn bước ra khỏi đời anh.
trong nỗi nhớ lá thu vàng óng ả
để hôm nay dòng chảy thành hai ngã.
bến đò xưa nỗi nhớ đã vô hình