HOÀI NIỆM HỘI LIM (trang thơ lưu-KHÔNG HỌA)
GIẤC MƠ TRỞ LẠI...
Mình cứ đợi...giấc mơ biết có còn...?
Chiều lặng lẽ...Man mác buồn viễn xứ.
Rừng bạch dương ngưng khúc reo...Tư lự!
Người xưa đâu?Nghe quá khứ... cồn cào...
Tháng Sáu rồi...Ve gọi nắng xôn xao
Vòm phượng vĩ đốt khát khao...Nơi ấy.
Sắc hoa đỏ như lửa lòng bùng cháy,
Nỗi nhớ mong chợt thức dậy...Giấc mơ...
Em bên anh...hồn nhiên nét ngây thơ.
Mình trong trẻo tiếng cười đùa giòn giã.
Gót chân trần khiến ngẩn ngơ sỏi đá...
Tóc bồng bềnh... bối rối cả chiều nao.
Trò chơi xưa...vẫn nguyên vẹn, ngọt ngào.
Trong tâm thức.., dù cho bao năm tháng.
Giấc mơ về,ta tìm lại bóng dáng.
Của quân vương thấp thoáng..., thủa mười ba.
Thứ phi em...giờ đây đã cách xa.
Đọc thơ anh...mắt nhạt nhòa hoen lệ.
Dấu yêu ơi...Làm sao mình có thể.
Chờ giấc mơ ngày thơ bé trở về...?
Kiev 08/6/2010-TG
CÒN ĐỌNG LẠI
Bến sông xưa vẫn ngóng đợi người về...
Lau vẫn trắng dọc triên đê thao thức...
Cỏ may găm vào trái tim buốt nhức,
Biết bao giờ thành hiện thực …giấc mơ?
Thuyền dời bến vẫn chưa trở lại bờ
Để một người cứ mãi chờ…Vô vọng.
Kỷ niệm xưa lẽ nào tan bọt bóng…
Mà câu thơ loang chiều rộng …Chơi vơi..?
Cánh hoa vương…Anh lặng lẽ thả trôi.
Theo dòng nước…Với bao lời nhắn nhủ…
Qua mất rồi …Em chẳng còn thiếu nữ…
Anh vẫn chờ…bởi quá khứ …Chẳng quên…
Day dứt hoài một nỗi nhớ không tên.
Em lang thang dọc những triền đê lạ
Cố kiếm tìm …ngày xưa ,dù na ná…
Dịu lắng cồn cào trong dạ …nhớ anh…
Hoa cỏ may sao gầy guộc mỏng manh.
Mà buốt nhói khi găm vào câu hát....
Kỷ niệm xưa...Đọng thành giọt mặn chát.
Lăn dài theo đôi tay quạt ru con...
Kiev 09/6/2010-TG
Hoài vọng cố hương
Nửa đời ngỡ...đã lạc nhau.
Bây giờ gặp lại...Cũng đâu được gần...
Tiếng lòng tha thiết còn ngân.
Quan san cách trở, trầm luân đọa đày...
Hương xưa vơi nhạt...vẫn say.
Khát khao mơ mãi phút giây tương phùng...
Con tim côi cút nhớ nhung.
Quê xa ..,ngừoi có cùng chung nỗi niềm…?
Nỗi buồn lẩn khuất trong đêm.
Để lòng người mãi chất thêm u sầu…
Chẳng mơ trái ngọt hương đầu
Ước mình …ga cuối cho tầu dừng chân.
Trầu cau chờ kết duyên trần.
Vòng tay khát đợi những lần yêu thương
Cuối trời…nơi ấy quê hương.
Chiều xa hoài vọng khói sương quê nhà…
Kiev 09/6/2010-TG
VẪN CÒN...
Hoa cau rụng trắng bên thềm.
Nguyệt rằm sáng tỏa trong đêm dịu dàng...
Song thưa... gió lạc đi hoang.
Buồn rơi lặng lẽ...,gối loang giọt sầu...
Tiếng lòng hay tiếng giọt Ngâu,
Mà nghe tê tái...Nỗi đau cựa mình...?
Sợi mềm...như lưới vô hình.
Giăng con tim dại...Luỵ tình mãi xa...
Nửa đời bạt xứ , bôn ba
Thân mình -chiếc bóng nhạt nhòa … vậy thôi…
Hồn còn mảnh …vật vờ trôi…
Sống nhờ ,thác gửi quê người …lọ tro…
Về ư…? Cách trở thuyền đò.
Lời xưa ước hẹn đến giờ còn nguyên.
Kiev 8/6/2010-TG
BAO GIỜ TRỞ LẠI.?
Bao giờ mới đến ngày xưa...
Cho mình trẻ lại, vui đùa hồn nhiên...?
Chui rào...riêng lối đi quen ,
Dành cho anh trốn sang bên vườn nhà ...
Chơi trò mua bán... hai ta.
Cúc tần ,bông bụt...vờ là cá rau...
Chùm xoan anh giả buồng cau
Lá nốt anh dặn:- lá trầu nhớ nghe !
Gió cười nghiêng ngả ngọn tre
Khi xem hái đứa mải mê bán hàng...
Tiền lá …cả xấp...anh mang.
Mua cho bằng hết gánh hàng thì thôi…
Trầu cau ,riêng một khay rồi.
Hoa ngâu bứt để làm xôi...đỗ vàng.
Lèo mít.. lợn sữa quay sang.
Thêm mấy chung rượu khao làng thật vui...
Trò chơi mua-bán...xa rồi..
Bây giờ hai đứa đôi nơi mịt mờ.
Rưng rưng nhớ thủa ấu thơ.
Ước gì trở lại những trò chơi xưa.
Kiev 10/6/2010-TG
NỖI NIỀM...
Biết anh nơi đó chờ mong,
Em -thuyền lạc bến...mãi không trở về...
Tháng Sáu đom đóm lập loè...
Cuốc kêu khản giọng đêm hè gọi nhau...
Em, anh chung nỗi niềm sầu.
Giấc mơ chẳng trọn...tình Ngâu đượm buồn.
Hai khoảng trời...cách núi non.
Cách sông cách biển...sợ còn mãi xa.
Khát khao nơi ấy quê nhà.
Vần thơ hoài vọng ... giao thoa sóng lòng...
Nửa đời...Tóc trắng sợi mong.
Mơ ngày sum họp trao vòng tay yêu...
Sợ cơn gió chướng nghịch chiều...
Cuốn trôi tất cả bao điều ước mơ
Và thuyền sóng đẩy xa bờ
Lênh đênh xa xứ...bao giờ hồi hương...?
Cho anh vơi nỗi nhớ thương.
Khi em còn mãi cuối phương trời này...
kiev 11/6/2010-TG
NƠI ẤY BÌNH YÊN
Theo mạch thơ..., nên câu chữ đẩy đưa.
Họa tiếp lời...người thề non hẹn biển.
Có lẽ nào... bởi vần thơ xao xuyến.
Chốn thi đàn...Giờ thành chuyện buồn vương...?
Cỏ may úa.., xơ xác nép ven đường
Chiều lộng gió, dòng sông Thương trầm lắng.
Bến bờ xưa...sao trở thành hoang vắng...
Viễn xứ còn...một chấm lặng...Buồn tênh...
Lời hẹn cũ... thoáng mờ nhạt, chênh vênh...
Bởi xa cách...nên gập ghềnh trắc trở...?
Bến sông quê hờ hững con sóng vỗ...
Nỗi nhớ giờ ai để ngỏ...Hình như...
Phải chăng lòng ... Trăn trở nỗi ưu tư...
Day dứt mãi...giữa thực hư...mộng mị...
Biết làm sao...tim chẳng nghe lý trí
Mãi nặng lòng thương hình bóng muốn quên...?
Có điều gì...khiến người lạ lối quen...?
Lời ước hẹn vẫn còn nguyên thủa ấy...
Ta trao nhau...Trước sau...mãi vẫn vậy.
Bão giông đời...Riêng mình hãy bình yên...
Kiev 12/6/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2010 04:26:46 bởi THƯƠNG GIANG >
Nếu đời có em...
Nếu em về...
Anh có bớt ưu tư?
Trời toả nắng,
và sương mù tan hết..?
Đêm trăng tròn,
Để không bao giờ khuyết...
Như tình anh...
Mãi bất diệt gửi trao...
Nếu có em...
Biển lại hát xôn xao...?
Ngàn con sóng
Đùa xô vào bãi cát...
Bờ thuỳ dương...
Hoà nỗi lòng biển hát.
Khúc đợi chờ...
Dòng sông mát nơi xa...
Nếu có em...
Xuân sẽ rực sắc hoa
Chồi nở bung
Trên cây già cạn nhựa…?
Anh bảo rằng:
Hồn anh giờ còn nửa
Nửa kia trao…
Từ cái thủa mình quen…
Em sẽ về…
Cùng anh đón Noel
Và giáo đường
Lại sáng lên …lấp lánh.
Những thiên thần
Nhỏ xinh giang đôi cánh
Rộn rã hát
Những bài thánh ca mừng…
Kiev 12/6/2010-TG
Thơ cũ gom về
Cám ơn người đã ghé bến sông quê
Nghe Quan họ hát:"...Đừng về..." người nhé
Nửa cuộc đời người qua bao lối rẽ
Đến sông Thương mời thi khách dừng chân
Nếu không chê...xa xôi cũng nên gần
"Cầu dải yếm" bắc tình thân thi hữu.
Xuôi
Dòng lệ xuôi chảy ra ngoài
Khi bao cách trở chẳng phai tình nồng
Vu qui pháo đỏ rượu hồng
Tình yêu hạnh phúc , lưng tròng mi hoen..
Dời bến mà dạ ước thầm
Mong ngày trở lại ghé thăm mỗi ngày...
Vừa gặp sao...nỡ chia tay?
Chút tình thơ gửi đong đầy vấn vương...
"Cầu dải yếm" đã mở đường
Cho ai còn nhớ...sông Thương tìm về...
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Thăng trầm số phận đẩy đưa dòng đời...
Tiếc ngày xưa ấy qua rồi...
Chút tình nhen nhóm...phai phôi bất ngờ...
Em buồn khép lại trang thơ
Héo hon sầu nhớ đến giờ chưa nguôi...
Chỉ còn vạt nắng lung linh
Nhuốm vàng sắc lá lặng thinh cuối ngày...
Sếu chở mùa ,sải cánh bay
Liễu bên hồ rủ dáng gầy xác xơ.
Nỗi buồn rớt xuống trang thơ
Thấu chăng em vẫn đợi chờ người ơi!
Lời ru từ những vần thơ
Dỗ em vào giấc ngủ mơ ngọt ngào...
Dịu êm như khúc ca dao
Bao nhiêu phiền muộn tan vào hư không.
Lời thơ ru giấc mơ hồng
Bập bùng ánh lửa mùa đông xứ người...
Chẳng còn giá lạnh đơn côi
Khi thơ chắp cánh thành lời hát ru...
Còn đâu cách trở mịt mù
Bóng chim khuất nẻo về từ nơi xa...
Sông Thương mãi chảy hiền hòa
Còn lưu kỷ niệm -Món quà thơ ru...
Tháng Mười , giờ đã cuối thu
Ngày mai Đông sẽ mịt mù tuyết rơi.
Cho Giang được cám ơn người.
Ru mùa Đông gửi, đơn côi chẳng còn
Lời ru xa xứ dẫu buồn
Vẫn mang hơi ấm cội nguồn quê hương
Ơn "cầu dải yếm" mở đường
Sông sâu cách trở...nhớ thương lại về...
Chân qua khắp nẻo sơn khê
Nghe lời ru ấm tình quê nghẹn ngào...
Tựa cửa dõi mắt xa xôi
Em chờ thi hữu đến chơi nhà mình.
Chén trà nên nghĩa muội -huynh.
Vần thơ đối họa lưu tình tri ân
Cho nên tháng Bảy mới Ngâu...
Mưa là nước mắt tình sầu dở dang.
Thương chuyện Chức Nữ -Ngưu Lang.
Cả năm nhung nhớ chờ sang một lần...
Cầu Ô Thước nối sông Ngân.
Để dòng thương chảy lại gần nhau hơn...
Dù đời sóng gió thăng trầm
Vẹn nguyên nỗi nhớ ta thầm gửi trao
Tới người xưa ở phương nao...
Còn lưu tình cũ...mà sao chẳng về...?
Chiều mưa buồn lạnh tái tê
Có người lặng lẽ ngóng về cố hương...
Nhớ thương năm tháng dưỡng nuôi
Cho tâm hồn bớt đơn côi tủi sầu
Cám ơn thơ bắc nhịp cầu
Cho tơ lòng gửi trao nhau nỗi lòng
Đời người thương một dòng sông
Ngân nga tiếng hát chờ mong từng ngày
Biết nói lời nào cảm tạ đây...
Đêm Đông tha hương...lạnh thân gầy
Tấm lòng người khiến ta ấm lại
Đâu cần lò sưởi...,người có hay...?
Sông Thương phiêu dạt mãi trời Tây
Chiều chiều dõi theo cánh nhạn bay
Muốn gửi về người bao nỗi nhớ
Chạnh lòng đất khách...mắt nhoè cay...
Biển lại hiền hoà
Tan giông biển lại bình thường
Lô xô con sóng yêu thương hiền hoà
Trời mây xanh biếc bao la
Biển êm ru khúc tình ca đôi bờ...
Ngỡ thuyền giận bỏ sông rồi.
Khiến sông lặng lẽ buồn trôi xuôi dòng
Nghĩa tình chẳng thể đếm đong
Còn thương nhau tặng những dòng thơ lưu..
Ngọt ngào khúc hát yêu thương
Hòa trong sóng gió trùng dương dạt dào
Anh ru nhẹ giấc chiêm bao
Cho em mộng đẹp hồn vào cõi mơ
Ru em ngon giấc yên bình
Ngủ ngon khúc hát ru mình em thôi
Ru em câu hát chơi vơi
Chiều thu nhạt nắng...anh ngồi ru thương....
Em còn thao thức nơi đây
Lời ru anh gửi nhẹ bay bềnh bồng.
Muốn theo câu hát nhớ mong
Vỗ về giấc ngủ đượm nồng hương say...
Quên đi giá lạnh trời tây
Ấm lòng trong những tháng ngày xa quê
Khúc tha hương giữa chiều buồn
Nghe lời ru ấy tâm hồn chơi vơi
Sầu dâng tím lạnh đôi môi
Câu thơ chan chứa...bồi hồi chờ mong.
Vẫn còn thương nhớ dòng sông
Đêm ngày chở nặng nỗi lòng người đi...
Từ khi dải yếm bắc cầu
Là khi thao thức canh thâu nhớ người...
Sông Thương cầu yếm bắc rồi
Khi nào người nhớ...Xin mời ghé thăm...
Em níu kéo thời gian
Mong sao trôi chậm lại
Dòng sông thời con gái
Giờ trôi xa.. rất xa...
Cuốn theo giấc mơ hoa
Vùi lấp chôn kỷ niêm
Chỉ còn thơ lưu luyến
Chảy mãi với cuộc đời....
Cám ơn anh an ủi em nhiều
Để em tự tin yêu cuộc sống
Cho câu thơ trẻ trung lắng đọng
Mãi hồn nhiên như tuổi đôi mươi..
Ánh trăng chênh chếch bên thềm
Lời đắng uống cạn trong đêm cùng người.
Nỗi buồn thánh thót tan rơi...
Bao điều phân tỏ...ngoai nguôi dần dần..
Tha hương mệt mỏi đôi chân
Gót son ngày ấy...bụi trần vương mang...
Ngày xưa...thề ước lỡ làng
Bây giờ nhắc lại em càng đớn đau...
Một lần cất bước qua cầu.
Nhớ thương xếp lại góc sầu trong tim...
Mặc nỗi nhớ chẳng lặng im
Cồn cào tha thiết đi tìm...dấu xưa...
Tìm chi cay đắng xót chua
Dấu yêu kỷ niệm như vừa hôm qua...
Thời gian xa chẳng phôi pha
Vẫn còn day dứt câu ca hôm nào
Vẫn còn nhớ dải yếm đào
Bắc cầu dẫn lối người vào làm quen....
Thôi nhắc chi nữa...tàn đêm
Cám ơn người đến cùng em uống sầu...
Lời anh quá đỗi dịu dàng
Cho người lỡ bước nghe càng xót xa...
Lời trách ngọt , nhẹ ... thiết tha
Rưng rưng nỗi nhớ nhạt nhòa mắt cay
Em đi mang mảnh trăng gầy
Biết bao giờ ghép tròn đầy vầng trăng...?.
TG
Cho dù duyên lỡ làng rồi
Ngàn năm lưu giữ những lời hôm nay
Cầu Ô Thước vẫn còn xây
Mỗi năm dẫu chỉ một ngày gặp nhau...
Còn mình...Thôi nhắc thêm sầu
Kiếp này dang dở kiếp sau...đợi chờ...
Trăng vàng rớt đáy chén thơ
Nâng ly uống cạn giấc mơ nhé người...
NN-TG
Cùng em thức suốt đêm dài
Nâng chén ta cạn .. sầu hoài chẳng vơi...
Tuyết tan vẫn lạnh xứ người
Gửi em chút nắng từ nơi quê nhà...
Xin người tấu ĐỘC HUYỀN CẦM
Cho đời ồn ã chút trầm lắng hơn
Cho em quên hết giận hờn
Cho em vơi nhẹ nỗi buồn tha hương
Cho dài thêm những sợi thương
Cho người xa xứ nhớ đường về quê ...
Em bất ngờ...lữ khách này!
Dừng BƯỚC CHÂN CUỐI CÙNG, thay bước đầu...
Bài thơ tứ tuyệt bốn câu
Gieo bao cảm xúc...trong nhau ...ngọt ngào!
Anh nhặt vần thơ vương...
Còn bám đầy tuyết trắng
Như nỗi buồn trống vắng
Của lữ khách xa quê...
Biết bao giờ trở về...?
Em cũng chẳng biết nữa...
Nhớ em hãy ra cửa,
Tìm những vần thơ rơi...
Muộn màng...mình mới quen nhau
Nhờ "Dải yếm thắm bắc cầu" lên duyên...
Tiếc rằng ván đã đóng thuyền
Ngang qua mắt biếc..lạc miền nhớ nhung
Thôi đành lỡ nhịp cầu chung
Khi con chim mộng tương phùng vườn ai...
Gửi người
Bây giờ trời đã sang Đông
Tuyết rơi trắng xóa từng bông ngoài trời
Muốn gom chút tuyết xa xôi
Gửi về nơi ấy cho người..tôi thương...
Nơi anh vùng đất Phương Nam
Giữ sao cho tuyết đừng tan nhé người...
Nâng niu kẻo tuyết tan rơi,
Thành giọt nước mắt ...thương đời xót xa .
Chẳng giá trị đâu chút quà
Chỉ là chia lạnh nước Nga cùng người...
Cho anh cảm nhận được thôi,
Mùa đông xao xác trắng trời tuyết bay...
Bao nhiêu thề ước ngọt ngào
Rồi mai gom lại hết sao...hỡi người?
Lời thương ,lời nhớ,nụ cười...
Người ơi cứ lấy , phần tôi...Nỗi buồn..
.
Đừng buồn..
Thôi xin đừng hờn trách em thêm
Đừng tiêu sầu trong đêm lạnh vắng...
Đừng uống nữa...Làm sao hết chén đắng:
-Khi anh cần đâu có dáng hình em?
Lời buồn trách...nghe nhưng triệu mũi kim,
Đau đớn như trái tim xát muối...
Biết làm sao...chỉ còn niềm tiếc nuối
Em bây giờ...đã an phận hiền thê...
Kỷ niệm xưa...theo nỗi nhớ tìm về
Khung trời cũ...biết có người mong đợi..
Hai nửa vầng trăng...buồn diệu vợi...
Cách xa...
Rồi một ngày trên lối cũ anh qua
Hình bóng em sẽ nhạt nhòa tan biến
Trước mắt anh...một người mới xuất hiện
Sẽ chẳng còn lưu luyến bóng hình em...
VẪN SỢ...
Em chỉ sợ những điều dù biết trước
Vẫn bất ngờ...khi người bước chân đi
Bao yêu thương thề hẹn...nỡ chia ly...
Dẫu tuyết trắng,biển vẫn xanh như thế...
Thương Giang
Nhưng biết đâu... nếu như trời giông tố,
Và thời gian nỗi nhớ sẽ phôi pha...
Lại còn nữa- khoảng cách rất là xa...
Niềm tin ơi...có nhạt nhòa sương khói...?
Nhớ ơn Thầy Cô
Ơn thầy,nghĩa mẹ ,công cha
Đó là đạo -hiếu nhắc ta nhớ nguồn...
Chẳng nghề nào cao quí hơn
"Trồng người" -nghề giáo...vinh tôn Cô Thầy...
"Ăn quả nhớ kẻ trồng cây"...
Thầy cô nâng cánh ta bay vào đời...
Muốn gửi ngàn lẵng hoa tươi
Mừng Thầy Cô để thay lời biết ơn-
Những người "Kỹ sư tâm hồn".
Cho ta tri thức lớn khôn trưởng thành.
Thầy Cô ươm giấc mơ xanh
Cho bao thế hệ nghề- ngành khác nhau...
Dẫu rằng xa xứ bao lâu
Đến ngày Nhà Giáo quên đâu chúc mừng...
Thương Giang
Chúc mừng Thầy Cô
Cả năm mới có một ngày
Cho em được chúc mừng Thầy lẵng hoa...
Triệu đóa hồng vương tuyết Nga
Để Thầy luôn nhớ trò xa quê này...
Tấm lòng gửi lẵng hoa đây,
Tôn vinh ,cảm tạ ơn Thầy ,công Cô
Cả đời vất vả đưa đò
Chở thuyền tri thức ...bao trò lớn khôn...
Món quà khác người
Món quà em thật khác người
Gửi tặng hoa tuyết anh cười phải không?
Em biết tuyết gợi mùa đông
Gợi cả cái lạnh thấu lòng...cô đơn...
Nhưng tuyết nhắc người ta luôn,
Nhớ tới xứ lạnh..đượm buồn mắt ai...
Mùa đông sáu tháng kéo dài...
Quê nhà ấm áp ...thương hoài ... phương xa.
Thương Giang.
"Nỗi lòng người viễn xứ"
Chứa đầy ắp trang thơ...
Nỗi buồn vương tuyết trắng
Đông đất khách bơ vơ...
Buồn rớt xuống trang thơ
Lạnh ẩn trong hoa tuyết
Anh ơi!Anh có biết...
Hoa tuyết -nỗi lòng em...?
Xin đừng nghĩ vậy người ơi!
Gai tình ..chẳng để tim côi ...thế này...
Sơ ý gai hồng đâm tay
Máu vừa nhỏ xuống thành ngay tim rồi...
Quấn quýt bên đóa hồng tươi
Trái tim-Hồng đỏ..có dời nhau đâu...?
Hoa hồng một đóa xinh xinh
Giọt máu nhỏ xuống thành hình tim yêu
Nỗi đau đời dẫu còn nhiều
Niềm tin thắp sáng...cô liêu chẳng còn...
Vẫn nguyên nỗi nhớ, khoảng trời...
Vẫn còn kỷ niệm một thời chưa xa...
Đừng buồn...tuyết vẫn nở hoa....
Người em tìm thấy cũng là bạn thơ...
Em đã nghe...lời anh gọi tha thiết
Em đã thấy những trang viết cho em
Em đã nhận tình cảm từ trái tim
Anh trao gửi với nỗi niềm nhung nhớ...
Cám ơn anh những gì còn đọng lại-
Trong lòng anh là kỷ niệm -thơ em...
Có những bông tuyết trắng xốp mềm
Có dòng sông sông êm đềm vẫn chảy
Có cả những nỗi niềm bỏng cháy...
Nỗi buồn tha hương...vẫn còn đấy thơ em..
Em đi tuyết trắng một mầu
Anh che giọt nhớ...còn đâu lạnh lùng...
Hoa không quên-gợi nhớ nhung
Dẫu mình xa vẫn cùng chung nỗi niềm...
Ân tình anh em mãi khắc ghi
Lời thơ gửi -lời thầm thì anh nói
Dẫu xa xôi-anh vẫn luôn chờ đợi
Dòng sông Thương "dải yếm "đã bắc cầu...
Câu thề hẹn bội xóa chẳng dễ đâu
Hoa tuyết gửi cho nhau ...lưu giữ mãi...
Đọc thơ anh đêm khuya em thao thức
Lòng bối rối bao cảm xúc đan xen...
Một cảm giác chẳng thể gọi thành tên...
Vừa bâng khuâng vừa thân quen khó tả...
Em giật mình...bởi trái tim cằn sỏi đá,
Giờ đã rung khi em đọc thơ anh...
Buồn thay kẻ ở người đi
Sầu dâng chất ngất ,ai bi nỗi lòng
Xa xôi cách trở ngàn trùng
Chưa lần gặp đã nhớ mong thế này...
Rưng rưng mắt lệ ngấn đầy
Hoài hương viễn vọng hao gầy mảnh trăng...
Đêm khuya anh vẫn thức cùng
Để ru em ngủ..lạnh lùng còn đâu...
Dẫu xa cách chẳng gặp nhau...
Lời ru dỗ giấc ngủ sâu...nhẹ nhàng...
Em say trong giấc mộng vàng
Có anh ngồi hát dịu dàng...ru em...
Sông Ngân lấp lánh mộng mơ,
Sông Thương tim tím đôi bờ đợi mong...
Hai sông Tỷ -Muội hòa dòng
Về Thư quán bởi...phải lòng khách thơ...
Cho em
Lời ru khe khẽ dịu êm
Em thiêm thiếp ngủ trong đêm xứ người...
Lời ru ngọt lịm trên môi ,
Trong mơ còn nụ cười yêu thương...
Anh ru em khúc tha hương
Lời ru thao thức canh trường nhớ nhung
Dẫu xa cách đến ngàn trùng
Khúc ru khuya bớt lạnh lùng cho em
Sông Thương dời bể xa nguồn
Khách thơ vẫn đợi héo mòn mất thôi...
Sông lưu lạc mãi cuối trời
Biết bao gặp...Tội người ngóng trông...
Hai dòng sông chảy hiền hòa
Sông Ngân -Thương dẫu cách xa cũng gần
Bởi hai dòng kết tình thân
Tự nhiên , chớ có ngại ngần khách thơ...
Dùng dằng...
"Người ơi...người ở...đừng về"
Một câu quan họ đủ mê lòng rồi
Hội tan...mà chẳng muốn rời...
Dùng dằng câu hát níu người đừng đi...
Trách người xưa tiếc cơi trầu
Nếu xin cưới hỏi...mình đâu lỡ làng...?
Con đò dời bến sang ngang..
Bỏ câu quan họ bên đàng...xót xa...
Hội tan về bến sông Thương
Chiều buông lãng đãng màn sương phủ mờ...
Buồn trông con nước lững lờ
Buâng khuâng biết đến bao giờ gặp nhau...
Qua cầu cất bước chẳng đành
Dùng dằng câu hát...biết anh vẫn chờ...
Hội Lim tan ,dạ ngẩn ngơ.
Thương người ở lại...câu thơ đượm buồn...
Dẫu xa mấy cũng vẫn tìm
Dấu hài kỷ niệm trong tim xưa còn...
Yếm điều trao tựa lòng son
Quên...người sau đặng bởi còn nợ duyên...
Chẳng trao câu hát bồng bềnh
Quên thuyền quên bến lênh đênh xứ người..
Nguyên vẹn nỗi nhớ tinh khôi
Ngoạt niềm cách trở xa xôi tìm về...
NGUYÊN vẹn tấm lòng son
NGOẠT khúc đời trắc trở
VƯƠNG tơ lòng từ thủa
MANG được kiếp làm người...
NỖI niềm chẳng ngoai nguôi
LÒNG mến thương nhung nhớ.
VIỄN cảnh ngày hội ngộ
XỨ mình không tuyết bay..
Phải lòng câu quan họ
Dối câu quan họ... người về...
Lòng anh như bị bùa mê mất rồi!
Phải lòng ánh mắt,nụ cười ..
Hội tan lưu luyến :'' Người ơi...Đừng về''*
Khắc khoải những đêm thâu
Ngóng trông hoài nơi ấy...
Anh ơi! Anh có thấy...
Em vẫn đợi chiều mưa...
Nhớ về anh...
Em gửi tặng cho anh
"Nỗi lòng người viễn xứ"
Bao buồn vui quá khứ
Chất chứa cả trang thơ
Cả những thoáng mộng mơ
Cả những lời tình tự
Anh không hề trách cứ
Vẫn trân trọng yêu thương...
Ru em khúc tha hương
Trong đêm dài lạnh giá
Dỗ em bằng câu thơ
Ấm lòng chiều xứ lạ...
Trái tim dẫu sắt đá
Cũng hóa thành mong manh
"Nguồn thi hứng của anh-
Cám ơn em nhiều nhé...!"
Những lá thư như thế
Anh khiến em xuyến xao
Và lời ru ngọt ngào
Anh hát ru em nữa...
Mỗi ngày bên khung cửa
Hoài ngóng về nơi anh...
Mỗi ngày mong gặp nhau
Cho với đi nỗi nhớ
Mưa giăng ngoài khung cửa
Như giọt lệ nhớ thương...
Bao giờ ta chung đường
Để không còn ngóng đợi
Những chiều mưa diệu vợi
Dõi mắt về phương anh...
Thương Giang
Phải duyên Nguyệt Lão bắc cầu
Nếu nợ sẽ có kiếp sau đáp đền
Anh hùng gặp gái thuyền quyên
Người trong mộng sẽ lên duyên cùng người.. .
Em nghe tấu khúc mơ màng
Bàn tay anh lướt nhẹ nhàng tiếng tơ...
Tấu khúc tha thiết câu thơ
Tiếng lòng ngân nốt đợi chờ người ơi!
Tuyết rơi suốt đêm ngày
Em bình yên giấc ngủ
Chăn thơ anh ấp ủ
Mang hơi ấm cho em...
Mong sao giấc mơ đêm
Mình gặp được nhau nhỉ...?
Để nghe anh thủ thỉ
Để ngắm anh đọc thơ...
Dẫu chỉ là giấc mơ
Mà cũng thầm ao ước
Khi mình không gặp được
Hai người ở hai nơi...
Bầu trời thì rất rộng
Con đường thì rất dài
Như tấm lòng anh đó
Dành cho em ngày mai...
Luôn thắm đượm không phai
Đầy ắp như con nước
Chẳng bao giờ cạn được
Niềm tin dù cách xa
Tuyết trắng sẽ đơm hoa
Kết thành trái hạnh phúc
Trước tình anh chân thực
Quan tâm dành cho em...
Biết thi khách vẫn đợi chờ
Dòng sông Thương nhớ đôi bờ mênh mang...
Nửa đời phiêu bạt lang thang
Bây giờ trở lại ..xốn xang trong lòng...
Mịt mờ tăm cá ,bóng chim...
Bến xưa mòn mỏi ,con tim thẫn thờ...
Người đi ,dạ nhớ ngẩn ngơ
Hội Lim lại đến...Hãy chờ em nghe....
Hình như...
Hình như ta lỡ yêu rồi..?
Trái tim lỗi nhịp vì người ... Thấu chăng...?
Tại duyên,tại số ,tại trời...
Kiếp này không gặp...hẹn người kiếp sau..
Lỡ hẹn...
Thứ bảy em hẹn đến chơi,
Thế rồi lỡ hẹn...vì trời đổ mưa...
Còn anh hết ngóng lại chờ,
Vào ,ra mở cửa thẫn thờ...Không em!
Nóng ruột anh thử bói xem:
Đến...,rồi không đến...anh thêm rầu lòng...
Bồn chồn đi lại trong phòng...
Sao em chẳng đến...Biết không?Anh buồn...
Hẹn...
Hành khách cuối cùng đã xuống tầu
Mà sao người hẹn chẳng thấy đâu...?
Đèn đường chong mắt đỏ thao thức ,
Dõi mắt nhìn...ta đợi chuyến sau...
Lạc nhau...
Em vẫn chờ anh dưới mưa đêm
Vai gầy ướt lạnh...nép bên thềm
Anh đến chuyến sau.Sao chẳng thấy...
Có khi nào anh lạc mất em...?
Mỗi năm hội mở một lần
Anh có chờ được ngày Xuân em về...?
Người quan họ giữ lời thề
Dẫu đi muôn nẻo ,chốn quê nặng lòng...
Gom bao tình nghĩa mặn nồng
Gửi trong câu hát nhớ mong trao người...
Nghiêng vành nón thúng em cười
Mắt nhung biết nói suốt đời ..Tặng anh...
Chẳng thể nào....
Chẳng thể nào ta để lạc mất nhau
Nơi gặp gỡ ,anh bắc cầu dải yếm...
Em về đó sẽ gom nhặt kỷ niệm
Viết thành thơ tìm kiếm...Gửi trao anh...
Sắp tới Noel cầu chúc anh lành
Cho nhân loại và cho chúng mình nữa
Cầu mong sao đời không nhiều bão tố
Hai chúng mình không cách trở đôi nơi....
Dòng sông chảy mãi ra khơi
Thế rồi anh đến...dòng trôi chậm dần...
Em nghe như tiếng lòng ngân
Lời ru dịu ngọt bao lần anh trao...
Cám ơn anh biết nhường nào...
Dành NGUYÊN hạnh phúc,ngọt ngào cho em...
Hạnh phúc nhỏ nhoi anh mãi đi tim
Lời hẹn thề trong tim vẫn giữ
Dòng sông trong lưu chân người lữ thứ
Bến cuối dừng, chong mắt nhớ -Sông Thương.
Em đi rồi...Vẫn giữ mãi tình quê
Câu quan họ và lời thề ngày ấy
Dẫu xa anh nhưng yếm đào còn đấy
Và thiết tha câu "người ở đừng về..."
Em đi rồi...lòng neo đậu bến quê
Nơi có người ngày đêm mong nhớ
Chờ ngày Xuân ,khi hội Lim lại mở
Mình sẽ hát"Lời thương ngỏ cùng nhau..."
Em đi rồi , hồn neo đậu bến quê
Gửi lại anh "Nỗi lòng người viễn xứ..."
Em không mang theo buồn vui quá khứ
"Giọt nắng mùa thu",em sẽ giữ bên mình...
Để tháng năm lưu giữ mãi bóng hình
Của anh trong những bài thơ gửi tặng
Bến sông xưa chẳng bao giờ lạnh vắng
Em sẽ về, để hát hội cùng anh...
Em bận kiếm chút quà mừng Noel
Cũng là mừng ngày mình quen nhau đấy...
Anh đừng buồn ,khi bóng em không thấy
Em sẽ về với quà tặng cho anh...
Thánh đường kia chứng giám nỗi niềm riêng
Và những lời thề nguyền anh đã hứa...
Dẫu xa xôi , dẫu đường đời trắc trở,
Suốt đời này anh luôn nhớ về em...
Những câu thơ lãng mạng ngọt ngào
Anh viết trong đêm tặng cho em đó
Khúc ru buồn anh ru em còn nhớ,
Thiên đường ngời hạnh phúc hai ta
Đêm Noel giữa hoa nến lung linh
Ta bên nhau đón Giáng sinh anh nhé...
Thiên đường riêng của chúng ta là thế
Trái tim trao hơn ngàn vạn lời thề...
Có khi nào trong bài thơ anh giảng
Bóng hình cứ em thấp thoáng hiện ra...?
Có khi nào trong lời hát anh ca
Vừa cất lên... bỗng thấy hồn xao xuyến...?
Lòng nghẹn dâng kỷ niệm đêm hò hẹn
Ngày đầu tiên mượn dải yếm bắc cầu...
Có khi nào ,chong mắt với đêm thâu,
Soạn giáo án mà trong đầu chỉ thấy
Ánh mắt em như ngàn sao lấp láy
Tinh nghịch đùa như vậy trước mắt anh...
Và nỗi nhớ cứ hiện hữu vây quanh,
Trang giáo án soạn ,anh đành bỏ dở...
Có khi nào anh dạy cô trò nhỏ
Tính ướng bương...anh lại nhớ tới em...?
Nghĩ về anh
Có những phút em mường tượng dáng hình
Rồi thầm hỏi :Biết anh ra sao nhỉ?
Vầng trán cao, đôi mắt sáng cương nghị
Miệng hay cười mỗi khi đọc thơ em?
Mắt có quầng vì hay thức trong đêm,
Soạn giáo án ,khi chấm bài chấm vở...
Có những lúc ngồi buồn em bỗng nhớ,
Những lời thơ mình viết tặng cho nhau...
Đã bao giờ em thấy mặt anh đâu...?
Chỉ hình dung qua bài thơ anh tặng...
Nghĩ về anh -Người trầm tư sâu lắng
Rất hiền lành và độ lượng vị tha...
Em trái ngược ,chẳng hiền dịu nết na
Mà nghịch ngợm bướng bỉnh như con trẻ...
Hai con người khác nhau nhiều điểm thế...
Chẳng hiểu sao lại hòa hợp ,nhớ thương...?
Vừa mới gặp đã lưu luyến vấn vương
Trái tim em bỗng bất thường...Lỗi nhịp...
Có phải anh chỉ là giấc mơ đẹp
Đến rồi đi khi tỉnh giấc mộng chăng?
Có nhiều người bảo tim em giá băng
Sao ngọn lửa trong anh làm tan chảy?
Thực hay mơ nhưng trong em còn đấy
NGUYÊN NGOẠT anh khơi dậy hồn thơ em
Đêm đừng tàn...ước gì đêm dài mãi
Anh bên em trao khắc khoải nhớ mong
Bao yêu thương như rượu ủ men nồng
Đêm huyền thoại ..say bềnh bồng hạnh phúc
Anh đã đến...Cả đêm dài thao thức...
Ngắm nhìn em...nguồn cảm xúc thơ anh...
Ta trao nhau những tình cảm chân thành
Đêm huyền thoại...đêm an lành.Anh đến...
Ta bên nhau...Đêm lung linh ánh nến...
Thiên đường hồng ...nơi hò hẹn người ơi!
Dẫu ngày mai ,t àn đêm...Trời sáng rồi...
Đêm huyền thoại sẽ lưu mãi... THƯƠNG NGUYÊN .
Có những lúc chẳng giấu nổi buồn vương
Khi chúng ta hai phương trời xa cách
Em dòng sông...Gặp anh người lữ khách
Dừng gót phiêu du...sau thử thách bao lần....
Có những lúc sao chợt thấy ngại ngần...
Câu thơ gửi mà lòng ngân tiếng vọng
Anh gần đấy mà xa xôi ảo mộng
Thực trong thơ...lại xa cách giữa đời...
Có những lúc lòng trống vắng đơn côi
Anh nhẹ đến với những lời thủ thỉ...
Hát ru em khúc hát vượt hải lý
Vạn dặm xa, đến em những ngày đông...
Có những lúc em đã tự hỏi lòng
Cảm xúc ấy biết gọi tên sao nhỉ?
Có phải chăng hương tình yêu thi vị...
Anh đã về từ trong giấc mơ em...?
Cố níu kéo ...Đêm vẫn cứ trôi
Nhưng còn lại một trời nhung nhớ
Và lung linh trong thơ ngọn lửa
Anh trao em chan chứa yêu thương
Dẫu tàn đêm...Hai đứa cách hai phương
Kỷ niệm đêm thiên đường huyền thoại
Sẽ còn in đậm trong tâm em mãi
Để trong mơ ta sẽ lại tìm nhau...
Giữa cuộc đời biến động thăng trầm
Anh vẫn nuôi tình yêu hy vọng
Tìm thấy em :-lẽ sống ,nguồn thơ...
Rồi gặp em ...không phải trong mơ.
Em hiện hữu giữa đời thực đấy...
Dòng sông Thương hiền hòa vẫn chảy
Trong thơ anh có thấy hình em...?
Nơi xa em thao thức mỗi đêm...
Nhìn tuyết trắng lòng thêm lạnh giá...
Đọc thơ anh nỗi buồn khây khỏa
Bao nỗi niềm rất lạ cứ dâng...
Mơ hồ gieo cảm xúc bâng khuâng
Khó gọi tên...hình như là thương nhớ...
Anh có biết...bến anh dừng chân đỗ
Dòng Thương xa xứ sở...Gọi anh!
Và bây giờ hay mai sau cũng vậy.
Em nâng niu tình cảm anh trao
Mãi dưỡng nuôi dòng thơ ngọt ngào
Dành cho anh dẫu mình xa cách
Thời gian cũng sẽ là thử thách
Minh chứng lòng thanh bạch-hai ta...
Kiev giờ mùa đông vẫn chưa qua
Khánh Hòa nơi anh Xuân đang tới?
Anh có nghe nỗi buồn diệu vợi
Đang tan trong bông tuyết nơi em...?
Khi anh dành thương nhớ mỗi đêm
Trong câu thơ ngọt mềm trao tặng
Tuyết nơi em giờ không mầu trắng,
Mang ánh hồng ngọn lửa tình anh...
Có không anh đoá hoa vô thường?
Để em hái lồng hương gửi tặng
Cho anh vơi nỗi buồn xa vắng
Tháng ngày vẫn thầm lặng đợi chờ...
Mình nhớ nhau từ những vần thơ
Cầu dải yếm bây giờ vẫn thắm
Dẫu hai ta cách xa vạn dặm
Chẳng nhạt nhòa ,in đậm hình nhau...
Anh đã đến bên dòng sông Thương nhớ
Dừng bước chân ,bỏ dở bước đăng trình
Cầu dải yếm đã bắc một mối tình
Se duyên thắm cho chúng mình buổi ấy...
Cám ơn anh...những lời thơ nồng cháy
Khúc Nghê Thường khơi dậy nhớ mong...
Kiev giờ tuyết trắng -Mùa đông,
Tình anh sưởi ấm lòng người xa xứ.
Em chẳng còn những chiều buồn tư lự,
Bao buồn vui quá khứ cũng dần trôi
Thành kỷ niệm dĩ vãng mãi xa rồi.
Còn lại tình anh sáng ngời ánh lửa
Băng tuyết mùa đông đâu còn lạnh nữa?
Khi chúng mình hai đứa nhớ thương nhau...
Em có thực và luôn luôn tồn tại
Trong thơ anh và hiện hữu giữa đời....
Đừng u sầu lo lắng chuyện xa xôi...
Kỷ niệm đẹp với bao lời thương nhớ
Anh trao em còn đó chưa quên
Dòng sông Thương in bóng mảnh trăng nghiêng
Gửi về anh nỗi niềm hoài vọng...
Đừng buồn vì những ngày em vắng bóng
Em sẽ về khi anh nhớ tới em...
Đêm Giáng sinh mình chắp tay xin hứa
Mãi bên nhau và xin Chúa yêu thương
Cho chúng mình có duyên nợ tơ vương
Dẫu cuộc đời có trăm đường,ngàn lối
Nhưng tình mình suốt đời không thay đổi
Chẳng bao giờ mình gian dối với nhau
Hai đứa mình dù xa cách bao lâu
Vẫn thủy chung vẹn tròn Nguyên nỗi nhớ
Cầu mong Chúa , để không còn cách trở
Cho dòng Thương về bến cũ gặp người
Đêm Noel mình xa xôi cách trở
Chẳng thể cùng nhau đón Giáng sinh...
Ngoại đạo bao người cũng giống mình.
Cầu xin Chúa anh linh che chở
Ban hồng ân ,mãi yêu thương đôi lứa...
Sống an lành ,hạnh phúc bên nhau
Mình cũng xin cho đời bớt khổ đau
Và niềm tin luôn xanh mầu hy vọng
Cám ơn anh những lời ru thơ mợng
Em an lành trong giấc ngủ đêm nay...
Chẳng quản lội suối với trèo non
Đã trao lời hẹn mãi vẹn tròn
Trăm năm giữ tấm lòng son
Nghìn năm xa cách vẫn còn chờ nhau.
Sông sâu...yếm thắm đã bắc cầu
Hai đầu thương nhớ mộng canh thâu
Duyên mình nồng đượm trầu cau
Suốt đời quấn quýt , đi đâu cho đành...
Cho em được nói :-Cám ơn anh !
Luôn ru em khúc hát ngọt lành
Đêm đông trống trải vắng tanh
Tình anh gửi những chân thành cho em...
Tình anh
Tình anh như nắng mùa thu
Xua tan hơi lạnh sương mù ,nơi đây...
Lời anh như cánh hạc bay
Đậu vào giấc ngủ hao gầy...nhớ thương...
-TG-
Xa xôi cách trở ,gian nan
Anh đừng lo lắng ...Chúa ban phước lành.
Cho em sẽ mãi bên anh
Dịu dàng chia xẻ chẳng đành xa đâu.
Để anh vơi bớt nỗi đau,
Để anh nhớ thủa yêu đầu đã qua...
Nửa đời người chưa hẳn già
Cũng đâu còn trẻ như là đôi mươi...
Trái tim lỗi nhịp vì người
Buâng khuâng nhung nhớ ...cất lời yêu thương...
Nhưng...
Nhưng lời thật chẳng ai thích mới khó,
Bởi họ quen ngọt ngào giả dối thôi
Mình nói thật nhưng nào có mấy người
Tin điều ấy...Thế nên đời khổ lụy...
-TG-
Cám ơn anh thật là nhiều.
Dành em tất cả tin yêu chân thành.
Mái đầu giờ chẳng còn xanh.
Vẫn thấy hạnh phúc có anh bên đời...
Bồ câu sải cánh giữa trời
Mang bông hồng thắm tặng người mình yêu.
Trái tim thắm nói bao điều ...
Tín hiệu hạnh phúc cô liêu chẳng còn
Hai trái tim -hai tâm hồn
Giờ lồng vào một có còn đơn côi?
Nghe giả dối -Đó là tin mù quáng
Biết làm sao...Thôi đành mặc sự đời!
Ảo mộng kia như bong bóng tan thôi
Còn ở lại tấm lòng người chân thât!
Nhớ nhung thao thức kiếm tìm
Thời gian ,khoảng cách nhấn chìm nổi đâu...
Tóc xanh dù có phai mầu
Trái tim trẻ mãi bên nhau tháng ngày...
Nụ cười tỏa nắng còn đây
Đôi tay ngà ngọc dâng đầy yêu thương
Em đã đi nửa chặng đường...
Nửa đời còn lại...tha hương xứ người.
Cám ơn anh đến bên đời
Tặng dòng thơ thẫm đẫm lời cảm thông...
Như tia nắng ấm ngày đông
Sưởi tan băng giá trong lòng sông Thương..
Hình như...
Hình như cảm xúc cạn rồi...
Bước chân thưa thớt nẻo đời cô đơn...
Phải chăng" giọt nắng..."dỗi hờn.
Lời ngay...phá hỏng suối nguồn thi ca?
"Nhớ về giọt nắng..." hôm qua
"...mùa thu" nỗi nhớ trong ta vẫn còn...
-TG-
Những bông tuyết rơi ngập trắng buổi chiều
Ngày cuối năm lòng cô liêu hoang vắng
Thời gian trôi , mình khô thành giọt đắng
Rồi tàn theo những tia nắng cuối ngày...
Ngày cuối năm...khoé mắt chợt thấy cay...
Anh chậm đến đã hao gầy nỗi nhớ...
Cầu mong sao đừng bao giờ cách trở ,
Giấc mộng xưa đừng vụn vỡ người ơi !
Tình vẫn vẹn tròn, dù trước sau
Cảm hứng thi ca mãi tím mầu
Thủy chung một dạ ,trao anh đó,
Cho dù xa cách đến bao lâu...
Em
Anh hiền lành rất thật thà,
Còn em tinh nghịch như là trẻ con
Bỗng dưng đùa nghịch dỗi hờn
Anh đừng nghĩ ngợi mà buồn lòng nghe...
Em nào dám trách dám chê
Thơ anh dài ,ngắn...câu thề nhạt phai.
Mấy ngày anh bận vắng hoài
"Nỗi lòng...","Giọt nắng..."mệt nhoài đợi trông.
Em sang thăm viết mấy dòng
Đùa trêu anh chớ rầu lòng nghe anh!
Happy New year!
Năm Mới đến,chúc cho anh.
Gia đình hạnh phúc , lợi danh cũng nhiều!
Công việc cứ chạy đều đều.
Phiền ưu tan biến trong chiều cuối năm
Dẫu bận rộn vẫn nhớ thăm...
Vườn thơ gieo hạt bón chăm mỗi ngày...
Sông Thương con nước ắp đầy.
Vẫn Nguyên kỷ niệm Giang tay đón người...
Nguyên Ngoạt-Thương Giang
Tàn canh phố xá lặng im
Còn mình thao thức tan chìm trong nhau.
Rượu hồng uống cạn đêm thâu.
Men say tình ái ,dễ đâu đổi dời?
Dẫu mai cách biệt chân trời
Đêm nay cạn chén với người mình thương.
Hết giận...
Anh đến muộn
vì còn bận chấm thi
Em hiểu rồi...
Chẳng giận gì anh nữa...
Anh nghe chăng,
Xuân hồng đang gõ cửa...
Những cây khô căng ứ nhựa,
Bung chồi!
Xuân đang về,
Em vẫn ở xa xôi
Lòng trống vắng,
nhớ khoảng trời nơi ấy...
Anh đến muộn
Em vẫn chờ ở đấy.
Tuyết vô tình,
đậu mi mắt long lanh...
Mãi mãi bên anh
Năm mới vừa sang ,bao ước mong.
Sao anh buồn vương cứ chất chồng?
Hãy để héo sầu cho năm cũ.
Bên nhau đón Xuân với rượu hồng...
Tất cả yêu thương hứa dành em
Những vần thơ tình,nốt nhạc êm
Cả trái tim mình đang khao khát
Uống cạn chén Xuân suốt cả đêm...
Thì sao có chuyện mình xa nhau
Anh đừng cả nghĩ , mắt quầng sâu.
Tháng ngày thơ mộng bao kỷ niệm
Dễ gì bội xóa được ngay đâu?
Đừng bao giờ nhắc chuyện phân ly
Tìm gặp được nhau ,chẳng dễ gì...
Đường đời em gặp bao lối rẽ.
Mãi chọn hướng anh để cùng đi..
Sông Thương xuôi chảy về nguồn
Sẽ cuốn trôi những dỗi hờn vụn vặt.
Niềm tin ơi ! Đừng bao giờ nguội tắt
Mãi lung linh sáng trong mắt anh thôi.
Em đi đâu ? anh chớ nghĩ xa xôi...
Vẫn đồng hành cuối chân trời góc bể
Đừng bao giờ gợn hoài nghi anh nhé
Mình như sam chẳng đơn lẻ đâu anh...
Uống cùng anh
Anh ơi!Uống đã nhiều chưa?
Mời anh ly mới ,em vừa rót thêm
Rượu hồng ngọt lịm môi mềm.
Uống vào say mãi...tàn đêm chẳng dời...
Say thơ,say rượu ,say người...
Hai ta uống mãi cho trời ngả nghiêng...
Giao thừa thời khắc thiêng liêng.
Cầm tay...anh muốn nói riêng điều gì...?
Anh ơi!Gió đã thầm thì...
Những lời anh gửi em ghi trong lòng...
Đừng nói thêm nữa được không...
Bấy lâu tình cảm hương nồng vẫn say...
Dịu dàng tay nắm bàn tay...
Bên nhau tận hưởng phút giây ngọt ngào....
Nói cùng anh
Em là bến, thuyền anh tránh bão giông
Giữa cuộc đời những khi không yên ả
Bến với thuyền...có bao giờ xa lạ?
Mãi keo sơn một dạ giữ thủy chung...
Biển khơi kia dẫu xanh biếc ngàn trùng
Vẫn rình rập cuồng phong khi bão tố
Bước đường đời nhiều gian nan sóng gió
Nhưng bến thuyền luôn gắn bó với nhau.
Không gì chia cắt
Em đi xa lòng neo đậu bến quê
Nửa vầng trăng và lời thề gửi lại.
Em đến muộn để lòng anh trống trải
Suốt đêm trường khắc khoải lo âu...
Anh đừng buồn em sẽ chẳng xa đâu.
Đừng thức nữa để quầng sâu đôi mắt.
Trời giông bão cũng chẳng thể chia cắt
Mối duyên mình luôn bền chặt keo sơn...
Em là bến để thuyền anh tránh bão.
Đừng giam mình trong ốc đảo cô đơn.
Những hoài nghi tự làm khổ mình hơn.
Tình cảm ấy vẫn vẹn tròn sau trước.
Anh lo gì...Sông bao giờ cạn nước,
Thuyền tình anh không qua được bãi bồi?
Anh biết đấy,mình xa cách đôi nơi...
Chuyện tình cảm phải dưỡng nuôi hy vọng
Em vẫn gần bên anh trong giấc mộng
Mình vẫn luôn như là bóng với hình...
''Giọt nắng mùa thu " vẫn tỏa lung linh
'' Lòng người viễn xứ" lưu tình anh gửi
Hãy yên lòng...em sẽ chẳng thay đổi
Ngã tư đường...em chọn lối có anh...
Đừng lo lắng...biển luôn giữ mầu xanh.
Như tình ta mãi ngọt lành hạnh phúc!
Hãy tin nhau đừng bao giờ ngờ vực
Tấm lòng em luôn chân thực gửi trao.
Không thề non hẹn biển ồn ào,
Lời giản dị như ca dao mộc mạc...
Bước chân em qua nghìn nẻo khác
Nhưng chẳng hề bước lạc người ơi!.
Xuân đang về ! anh chẳng đơn côi
Dẫu xa cách em đã gửi lại
Cô gái Hội Lim...nụ cười đọng mãi
Trong thơ anh , thực tại có em...
Khi nào buồn thao thức chong đêm.
Ngắm hình...sẽ thấy em bên cạnh...
Mặc dòng đời bình yên hay nổi sóng
Nhưng chúng mình vẫn thơ mộng bên nhau.
Em sẽ không bao giờ để anh sầu
Dù thời gian bao lâu vẫn thế...
Hãy vững lòng ,anh sẽ chẳng đơn lẻ.
Em vẫn luôn lặng lẽ bên anh.
Khúc yêu thương em vẫn mãi để dành.
Sẽ hát tặng cho riêng anh đấy...
Cám ơn anh dành cho người xa xứ
Tình cảm ngọt ngào với tâm sự yêu thương.
Em hát ư? Một bài hát quê hương
Điệu dân ca còn vấn vương người hỡi
Rằng:"Thương nhau xin hãy chờ hãy đợi"...
Ngày Xuân về sẽ hát hội cùng nhau...
Trăm năm duyên còn thắm đượm trầu cau
Tình quan họ... dù đi nơi đâu vẫn nhớ...
Cho em được nói lời cám ơn
Anh cầu mong nên em khoẻ lại
Vườn anh giờ không còn trống trải.
Em đã về viết lại lời xưa
Anh đừng lo , con tim héo nẫu.
Em khoẻ dần và trở lại đây.
Vắng thi đàn nhớ đến hao gầy
Bàn phím buồn nhớ tay gõ chữ
Góc vắng
Những ngày em đi vắng
Anh chờ đợi ngóng trông
Bây giờ em trở lại
Chẳng thấy anh...buồn không?
Gió Bấc lạnh buốt đông
Trong lòng em thổi mãi
Chơi vơi niềm trống trải
Giọt buồn đáy mắt sâu...
Kỷ niệm trôi về đâu
Trong những ngày xa vắng?
Thành nốt chấm tròn lặng
Rớt trang thơ chiều nay....
Mấy hôm liền, biết anh ngóng đợi
Em cũng buồn mong khỏi ốm thôi
Không gặp mấy ngày ,sao dài thế
Ngồi đếm thời gian chậm chạp trôi...
Chẳng quản gì trở ngại
Vững niềm tin nghe anh!
Tình yêu vốn mong manh
Như thuỷ tinh dễ vỡ
Đừng bao giờ trót lỡ
Vô tình buông tay rơi...
Trái tim vỡ vụn rồi
Nguyên lành đâu ghép được?
Đường dài còn phía trước
Mình nắm tay bước qua
Bên nhau cùng năm tháng
Cây tình yêu nở hoa.
Góc vắng buồn cô liêu
Đã tan khi Xuân đến
Thuyền xưa đã cập bến
Chở hạnh phúc về đây.
Anh có còn nhớ...
Biết nói gì cùng anh
Khi ngày Xuân gần đến...
Năm hò rồi mười hẹn
Vẫn chẳng về ngày Xuân!
Anh có chờ bước chân
Của em ngày trở lại?
Anh có còn khắc khoải
Thao thức niềm nhớ mong?
Anh còn ru giấc nồng
Dịu dàng cho em ngủ?
Hãy gom vần thơ cũ
Dệt chăn ấm yêu thương.
Gửi cho người tha hương
Héo lòng nơi xứ lạ
Sầu hoen mi buốt giá
Rưng rưng ngày đầu năm
Vắng em rồi vườn trống trải xác xơ
Ai thay em gieo mầm thơ tha thiết?
Em biết anh dành yêu thương đặc biệt
Lo lắng nhiều khi chẳng thấy bóng em...
Em lại không đến để anh chờ
Mấy ngày vắng bóng quạnh vườn thơ
Lời thương còn đó...đâu vơi cạn
Chữ tình vẫn giữ , chớ có ngờ...
Chỉ vì công việc ,không về được.
Nào phải quên nhau mà ngó lơ!
Người đi nặng lòng câu ước hẹn
Thương người ở lại dạ ngẩn ngơ...
Mịt mờ tăm cá , với bóng chim,
Em đi khuất nẻo ,biết đâu tìm...
Thương anh nơi ấy ngơ ngẩn nhớ.
Ngày Xuân lỡ hẹn về Hội Lim
ANH...
Anh bao giờ cũng thế,
Luôn lo lắng cho em
Thao thức ru từng đêm
Dỗ em ngon giấc ngủ...
Giờ đông dày tuyết phủ
Anh ước làm hàng cây
Chịu giá rét mỗi ngày,
Dõi theo chân em bước...
Con đường dài phía trước
Băng trơn trượt gồ ghề
Anh ước làm bánh xe
Luôn bên em từng chặng
Anh muốn làm giọt nắng
Sưởi ấm em ngày đông
Dẫu bên trời bão giông
Em chẳng còn lạnh nữa...
Tình anh nồng đượm lửa.
Dịu dàng câu dân ca
Dành cho em nơi xa
Đợi em ngày Xuân đến...
Dẫu lo em lỗi hẹn
Lặng lẽ giấu trong lòng...
Đếm từng giọt nhớ mong
Chờ em ngày trở lại...
Đêm , từng đêm khắc khoải.
Anh nhớ mãi dòng Thương
Nơi xứ xở bạch dương
Mùa đông đầy tuyết trắng...
Kiev,26/1/2010-TG
NỢ
Dòng đời tấp nập biết bao người
Ta đã gặp nhau như khiến xui
Chắc hẳn mình nợ từ kiếp trước.
Kiếp này phải trả... ,dẫu xa xôi...
-TG
TÌNH
Nợ duyên tình người đã từ lâu
Giờ bất ngờ chung một chuyến tầu ,
Thiên duyên tiền định nên chẳng thể,
Dễ gì bội xóa để quên nhau?
-TG-
Tình anh gửi nồng nàn tha thiết
Trong câu thơ da diết nhớ thương
Anh ví em như cây bạch dương
Mùa đông nước Nga choàng tuyết trắng.
Dù là ai, em vẫn mãi thầm lặng
Cùng anh chia cay đắng buồn vui.
Đừng chạnh lòng khi thấy họ có đôi
Còn mình hai phương trời xa cách...
Mùa Xuân về ,em vẫn nơi đất khách
Anh quê nhà có ngóng tin xa...?
Còn viết cho em những khúc ru ca
Gửi trang thơ cho người xa xứ?
Chỉ mình anh...
Chỉ mình anh thôi , dành yêu thương.
Thao thức ru em những đêm trường
Dỗ dành giấc ngủ ,ngày đông lạnh.
Cho em vơi tủi, cảnh tha hương...
Chỉ mình anh thôi luôn đợi chờ
Khát khao mỗi ngày ngóng vần thơ.
Lòng thấy trào dâng niềm hạnh phúc.
Như thể gặp em , từ giấc mơ !
Chỉ mình anh thôi hiểu được em.
Vụng về ,chân chất ...Ngại bon chen.
Chẳng biết đong đưa lời mật ngọt.
Nhường nhịn ,thứ tha...Vốn đã quen!
Chỉ mình anh thôi biết giữ lời.
Nâng niu ấp ủ trái tim côi.
Sưởi ấm lòng em bằng ngọn lửa
Chan chứa tình anh suốt cuộc đời!
Kiev01/2/2010-TG
Biết anh chờ đợi đã nhiều ngày.
Mưa Xuân sầu đọng ,khoé mắt cay.
Em không về được...Anh có tủi....
Khi ngắm người ta...Tay trong tay?
Tết nguyên đán đúng ngày lễ Tình nhân
Song hỷ đến... Xuân thêm phần rực rỡ...
Nụ hồng thắm thay lời trái tim ngỏ
Gửi tặng anh...cho vợi nhớ người xa...
TRỞ VỀ. Em trở về khi giông bão vừa qua.
Mưa vẫn còn...rơi nhạt nhoà chiều Huế...
Bến sông xưa...Thoáng trầm tư lặng lẽ
Cỏ may găm... anh nào dễ quên đâu...
Vần thơ buồn...dường như đã thấm sâu.
Vào tâm mình từ ngày đầu gặp gỡ...
Lời yêu thương...anh giấu trong hoa cỏ...
Trao em rồi...Ước hẹn đó còn nguyên...
Chẳng dối lòng...đã có lúc muốn quên...
Người xa ngái..., tìm bình yên bến mới...
Trót thương rồi...dẫu hờn ghen...vẫn đợi.
Dù thật lòng...anh khó nói bao điều...
Phút xao lòng... nên đổi lấy cô liêu...
Rồi ngộ ra...Ơi mỹ miều...lạnh nhạt.
Bến bờ xa...dòng sông con nước mát.
Đón bước về...sóng dào dạt yêu thương...
Lau trắng ấy vẫn đứng nép ven đường.
Người trở lại...ngấn sầu vương còn đọng.
Câu Nam Ai loang trên sông...thoáng vọng.
Đêm sông Hương...anh thầm ngóng người về...
Kiev 14/6/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2010 04:28:15 bởi THƯƠNG GIANG >
LỐI ANH CHỌN...
Người thì đơn chiếc lạnh lùng
Còn anh ... ba ngả :-riêng chung rối bời...
Lối mòn...quen dấu một thời
Bấy lâu mệt mỏi...Giờ thôi chung đường...
Lối nào còn nhớ còn thương.
Buâng khuâng khi vắng...tơ vương ngập lòng.
Con tim khắc khoải ngóng trông...
Hãy về phía ấy ...trao vòng tay yêu.
Còn một ngả phía trời chiều.
Là nơi chia xẻ những điều buồn vui...
Ủi an...dẫu chỉ vài lời...
Lối này anh chọn ...bởi nơi chân tình...
Ngã ba đường...đã phân minh.
Giờ đây anh sẽ thấy mình thảnh thơi.
Dại khôn...gửi áng thơ trôi.
Thiếu sau hụt trước...và rồi cũng qua...
Đừng buồn :"Giờ chỉ mình ta..."
Tình thân thi hữu mặn mà còn đây...
Kiev 14/6/2010-TG
TÌM VỀ...
Từ anh...Em đã nhận rồi...
Lụa là hạ trắng...Tinh khôi ngày nào...
Hạ anh...mềm khúc ca dao.
"Xứ Đoài mây trắng".., thấm vào hồn thơ.
Ngọt ngào , êm dịu giấc mơ.
Trò chơi thủa nhỏ...Đến giờ chưa quên...
Ngày xưa...Hạ trắng trinh nguyên...
Bây giờ còn lại..., hạ huyền ánh trăng...
Lối về xao xác bằng lăng.
Buâng khuâng kỷ niệm...Sương giăng mắt buồn...
Anh ơi...Hạ trắng vẫn còn.
Trong lời em hát ru con xứ người...
Nhớ mong...thủa ấy chẳng vơi.
Con tim thổn thức để rồi... đớn đau.
Biết rằng mình mãi xa nhau...
Cho em hạ trắng...Mai sau tìm về...
Kiev 16/6/2010-TG
NGƯỜI Ở NGƯỜI ĐI
Thôn Đông vẫn ngóng thôn Đoài.
Cho nên ,kẻ ở...cứ dài mắt trông.
Người đi...Thương nhớ , khát mong...
Những chiều nhạt nắng...Thấy lòng mênh mang.
Vì em....để lỡ trầu vàng.
Sao người không giận...nhẹ nhàng...mà chi...
"Còn duyên"* theo bước em đi...
Để người ở lại...lỡ thì mùa cau...
Thời gian như nước qua cầu...
Kẻ đi người ở...nhớ nhau một đời.
Hình như ánh mắt ,nụ cười...
Dan díu câu hát ,đỏ môi trầu tình...
Người ơi! Vương nợ "Trúc xinh"*
Gần xa mãi đợi ...,chỉ hình bóng xưa...
Kiev 17/6/2010-TG
KHÔNG EM...
Hương thơ đọng lại trên tay.
Chút gì lưu luyến tháng ngày đã qua... Chữ tình...thủa ấy vỡ oà.
Ai xui hờn giận...giờ xa thật rồi...
Đắng lòng... nâng chén giao bôi.
Lời yêu vỗ cánh cuối trời...Buồn trông...
Hương thơ một thủa mặn nồng.
Chắt chiu chia xẻ nỗi lòng buồn vui...
Bỗng dưng... đôi ngả ngậm ngùi.
Chưa thu...trời đã sụt sùi...mưa tuôn...
Đêm quen nũng nịu dỗi hờn.
Tạ từ...dịu lắng cô đơn...vơi dần.
Nhiều khi quen lối bàn chân...
Về qua lối cũ...Ngại ngần sầu vương...
Ngắn gì đâu...một lời thương...
Giờ xa ngút ngát...Nẻo đường không em...
Kiev 17/6/2010-TG
BUÔNG XUÔI
Cạn ngày rồi...Lại sắp tới mùa Ngâu.
Tháng Bảy đến...xám trời mầu ly biệt.
Khép lòng mình ...Xa những ngày thân thiết.
Giữa ồn ào...Nào ai biết đợi ai...?
Níu thoảng hương...?Thôi... cứ để nhạt phai.
Cho vẹn nguyên những đêm dài ...trót nhớ...
Chuyện chúng mình ai thả theo mây gió...
Ước hẹn xưa với lời ngỏ... Buông trôi...?
Lối mình đi...lả tả cánh hoa rơi...
Sắc bằng lăng nhuộm tím thời khờ dại.
Lời ru buồn...lỡ làng cau đắng ngái.
Em lấy chồng...chẳng về lại chốn xưa...
Bến sông trăng...mòn mỏi biết bao mùa.
Đêm trống trải...mái chèo khua lạc lõng.
Bờ lau thưa hắt hiu nhìn con sóng...
Cứ lở bồi...xao động ...Thoáng hư hao...
Còn đâu nữa thời thơ ấu ngọt ngào.
Em xa rồi...Giấc mơ nào còn nữa...?
Trái tim đau...Thôi từ nay khép cửa.
Để vá khâu...một vết cứa hằn sâu...
Kiev 17/6/2010-TG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: