HOÀI NIỆM HỘI LIM (trang thơ lưu-KHÔNG HỌA)
CÓ KHI NÀO...?
Hành trang theo bước đăng trình,
Trái tim vá víu ..., nặng hình người thương.
Ấm lòng lữ khách viễn phương...
Sầu riêng lẻ bóng... tha hương xứ người...
Tình ơi! Biết lỡ nhịp rồi...
Mà sao đau đáu... khoảng trời dấu yêu...?
Chợt buồn...Khi tuổi xế chiều...
Tóc xanh đã ngả muối tiêu...Ngậm ngùi...
Thoảng...nơi xa ngái có vui...
Lời ru chẳng trọn...chôn vùi nhớ mong...?
Có khi nào cố dối lòng...
Quên người xưa...bởi bão giông ùa về...?
Kiev 24/7/2010-TG
BIẾT... CÓ CÒN...? Cả đời mắc nợ ...Dù xa... Kiếp sau biết có....để mà trả không...? Chữ duyên cứ mãi gánh gồng... Không vay... mà cứ nợ chồng chéo thôi... Loanh quanh...đã nửa kiếp người. Buồn vui cóp nhặt...nụ cười héo hon... Kiếp này chẳng được vẹn tròn. Anh vẫn cứ đợi...tin còn kiếp sau...? Nếu có...chẳng ngại sông sâu. Thời gian , khoảng cách xa lâu...xá gì... Lối về anh đã trồng si Trăm năm vẫn mộng vu qui một ngày... Kiev 24/7/2010-TG
DẪU....
Dẫu cho mộng ước chẳng tròn
Nghĩa mình đâu nhạt...Em còn về đây...
Nhà anh vẫn ghé mỗi ngày...
Cớ sao buồn vẫn nhuốm đầy hồn thơ...?
Tại trăng khiến gió ngẩn ngơ...
Tại Ngâu trút nước ngập bờ bến xưa...
Tại triền đê trống...gió lùa...
Tại người xa để bốn mùa đợi mong...?
Cây si biết chẳng trổ bông,
Sao còn vun bón..?.Uổng công...tội người...!
Tha hương...em - cánh bèo trôi...
Mảnh đời trôi dạt...góc trời, chân mây...
Phận mình đã quá chua cay...
Lẽ nào trút gánh nặng này...cho anh.?
Lỡ làng...Thôi cũng cam đành...
Mong anh hạnh phúc, buồn dành trả em...
Kiev 24/7/2010-TG
Mãi tìm người xưa...
Về hội Lim anh nghe hát :
"Bèo trôi..."
Câu hát buồn...
Chợt thương người xa xứ...
Như cánh bèo...
lênh đênh dời bến cũ...
Để hẹn thề thành quá khứ...
buồn tênh....
''Quán dốc đợi người..."*
trong nỗi nhớ chênh vênh...
Em không đến...
bởi lênh đênh phiêu bạt...
Phương trời xa...
Đắng lòng ...vương câu hát...
Khúc :"Còn duyên"*
Bỗng dào dạt... xuyến xao...
Anh vẫn nhớ...
Lời em hẹn thủa nào
Nên tìm đến...
Mong gửi trao nỗi nhớ...
Hội vẫn đông...
Liền anh :"Lời thương ngỏ..."*
Liền chị đây...
Sao vắng có... một người...?
Miếng trầu giờ
Anh đâu thấy đỏ môi...?
Tại người têm...
Hay tại vôi bạc trắng...?
Tà áo tứ thân...
Cũng chẳng vương mầu nắng...
Như ngày xưa...
Bởi hội vắng :"Trúc xinh"*...
Giữa bao người...
Anh đơn lẻ một mình...
Với hoài niệm một bóng hình xa ngái...
Cô gái hội Lim...
và nụ cười đọng lại.
Trong thơ anh...
vẫn tìm mãi...Người xưa...
Kiev 24/7/2010-TG
TRẢ BUỒN... Gió còn ru rặng thuỳ dương. Biển Xanh vẫn hát yêu thương đôi bờ... Con tằm...một kiếp nhả tơ... Trăm năm vẫn thế...giấc mơ chẳng tròn... Sông xa...vẫn đổ về nguồn. Người xa vẫn nhớ lối mòn về thăm... Thoảng... còn buồn trách....xa xăm. Bởi ai ngày ấy thương thầm...biết sao!?! Trách hờn...tại khúc ca dao... Vầng trăng cắt nửa...xanh xao đêm gầy... Trả buồn cho gió cho mây. Cho thơ anh lại đong đầy niềm vui... Khép tủi hờn , cất ngậm ngùi. Tháng ngày còn lại ngọt bùi cùng chia... Kiev 24/7/2010-TG
MÊNH MANG BUỒN... Định mệnh nào xui khiến bước chân
Anh gặp em một lần thủa đó ...
Khi Xuân vừa đi qua đầu ngõ...
Lời ru buồn theo gió...bay xa.
Nhói buốt lòng...anh chợt nhận ra:
Thời con gái kiêu sa... một thủa.
Giờ lặng lẽ... ngồi bên bậc cửa,
Hát ru con...mắt ứa lệ rưng...
Quá khứ xưa... bỏ lại sau lưng.
Dù bao lần...ngập ngừng thầm ước...
Giá thời gian...phép mầu quay ngược.
Niệm khúc buồn... con nước cuốn trôi...
Và vầng trăng chẳng phải xẻ đôi.
Còn nhịp ru vành nôi...anh hát.
Cơn gió lành từ tay em quạt.
Giấc mơ anh khao khát...mong chờ....
Kiev 24/7/2010-TG
THUYỀN CẬP BẾN...
Vắng thuyền...bến đợi sẽ cô liêu...
Bờ lau ngọn rũ...dáng tiêu điều...
Không còn xao xác đùa cùng gió...
Thoảng giọt buồn rơi... nhuộm tím chiều...
Anh là bến đợi , em- thuyền trôi...
Qua giông bão vẫn mặn mòi ..
Tình nghĩa keo sơn...luôn hắn bó.
Như kiếp con sam...chẳng tách rời...
Tháng Bảy mùa Ngâu...lại vắng em.
Mưa lòng anh ngập những nỗi niềm.
Ngóng, đợi ,trách,hờn...bao cảm xúc...
Xanh xao nỗi nhớ... giấc mơ đêm....
Bến vắng chiều nay...vẫn một người...
Chống sào...mắt vọng ngóng xa xôi.
Thu đã chớm sang...Lòng chớ lạnh.
Con thuyền viễn xứ cập bến rồi....
Kiev 24/7/2010-TG
CÓ NHAU...
Có nhau ...thơ ấm , dạ quen,
Mấy ngày em vắng ...buồn len vào hồn...
Trăng vàng in bóng cô thôn,
Đêm dài dỗ giấc chập chờn...thực hư...
Đang xuân mà ngỡ cuối thu Sầu riêng lẻ bóng...Thâm u mây chiều...
Nhủ lòng...Đâu trẻ mà yêu...
Có chăng... nhớ dải yếm điều...người dưng...
Thủa xưa thường sánh bước chung,
Vậy mà đôi lúc ngại ngùng...Lạ chưa!?!
Chắc tại...cơn gió nghịch mùa...
Tinh nghịch, bướng bỉnh...hay đùa chọc anh...
Giận hờn một thoáng qua nhanh...
Trách người vắng bóng... chòng chành...câu thơ...
Đợi mong...biết đến bao giờ...
Có nhau...trở lại giấc mơ thủa nào...
Kiev 24/7/2010-TG
NGẬM NGÙI... Bao năm...làm kẻ ngụ cư..
Sầu vương trong mắt...Lời ru gập ghềnh... Bến đời...cứ mãi lênh đênh.
Phận duyên trong đục....bồng bềnh bèo trôi...
Sân đình tát nước một thời...
Bây giờ hoài niệm trong lời ru con...
Tình đầu...gói lại vùi chôn...
Trong tim góc khuất ... mảnh hồn đậy che...
Lửa lòng bỏ lại chốn quê...
Gầu sòng tát cạn... đam mê thủa nào...
Mù u trơ gốc cầu ao,
Bướm vàng biệt xứ...,ngẹn ngào...ai hay...?!?
Đêm ru con dưới trăng gầy...
Rưng rưng câu hát:"...gió bay...qua cầu"*
Áo xưa...chắc đã bạc mầu...
"Đêm trăng tát nước..."*, còn đâu mà tìm...?
Kiev 25/7/2010-TG
CHẲNG SỢ...
Người dưng...chẳng sợ hợp- tan...
Chẳng lo vướng phải dây oan trái tình.
Chẳng lo giông bão thình lình...
Ba đào nổi sóng ghen mình...,lụy ta...
Người dưng...như gió thoảng qua...
Có chăng đọng lại sao sa mắt cười...
Mặc ai trăng, gió lả lơi...
Chẳng lo hờn trách tình vôi bạc mầu...
Chẳng buồn ,hồn rã rời đau ,
Vô tư chẳng sợ mất nhau ...một ngày...
Người dưng...ngẫm lại...hoá hay.
Dẫu men nồng cũng chẳng say bao giờ...
Thả hồn mơ mộng vào thơ
Bổng bay vần điệu chẳng lo tỵ hiềm...
Kiev 25/7/2010-TG
ôi thôi chẳng đắc người tình
vì đâu mà bỗng mơ hình người dưng
người dưng thì tựa cây rừng
người tình hiu hắt rưng rưng nỗi sầu
ngẫm từ than thở đã lâu
mỗi ngày vun đắp một câu thơ buồn
cây si đầu ngõ vẫn còn
biết đâu rồi sẽ vuông tròn duyên xưa ............
vào thăm nhà bác chút nhá
ĐÊM KHẮC KHOẢI Mái chèo khua nước xa dần...
Câu hò ai thả...ngỡ gần bên tai...
Ngác ngơ...tiếng gió thoảng dài...
Bờ lau xao xác...như ai trách hờn...
Bao mùa trăng khuyết...lại tròn...
Khát khao một thủa vẫn còn trinh nguyên.
Trót thương....đâu dễ gì quên?
Vẫn ao ước khúc :"Còn duyên"*..., tặng người.
Buâng khuâng...thủa ấy xa rồi.
Bây giờ đọng khoảng trời nhớ nhung...
Thầm mơ giây phút tương phùng...
Đêm khuya khắc khoải...não nùng...cuốc kêu...
TG-30/7/2010
Mong...lắng dần...
Bởi Nguyệt Lão chẳng se duyên,
Anh và em mãi ...đôi miền cách xa...
Còn đâu ngày ấy ... mơ hoa.
Khi mình chẳng được một nhà...sống chung...
Đường đời chẳng sánh bước cùng...
Lỡ làng duyên phận...não nùng sầu rơi.
Hẹn thề...bạc trắng như vôi...
Trăng vàng vỡ vụn..mảnh trôi vật vờ...
Đành thôi...đắng đót câu thơ...
Trĩu lời hờn trách... giấc mơ chẳng tròn...
Lời thương anh ngỏ...vẫn còn.
Trong em...tựa một dấu son...đậm mầu...
Mong người lành lại vết khâu,
Trái tim tan nát đớn đau ...lắng dần...
TG-30/7/2010
Khát đợi ngày về.
Tình anh... thương gửi...ấm lòng,
Cho người viễn khách...bớt mong nhớ nhà...
Nửa đời phiêu bạt xứ xa.
Giật mình...giờ tóc đã pha sương chiều...
Tháng ngày gặm nhấm cô liêu...
Quê người đất khách...ít nhiều đắng cay...
Tủi buồn đè nặng vai gầy...
Có xa mới hiểu...từng ngày nhớ quê...
Chân đi muôn nẻo sơn khê
Vẫn khao khát đợi ngày về...Cố hương...
TG-30/7/2010
ĐÊM NAY…
Gió len lỏi lách qua rèm,
Trăng tò mò cũng ngó xem chuyện gì...
Gọi em...Anh gọi... thầm thì...
Ngờ đâu trăng gió... đa nghi...theo rình...
Đêm thương đồng loã...chúng mình.
Chở che đôi bóng...tự tình với nhau...
Dịu dàng em khẽ gục đầu,
Bờ vai anh tựa... cho sầu nhẹ vơi...
''Gió đưa hoa cải về trời,
Rau răm ở lại chịu đời đắng cay..."*
Chúng mình...anh đó.., em đây...
Vì xa... mới có những ngày đợi mong...
Nỗi niềm em trải đầy sông
Non cao ,anh kết gió nồng trầm hương.
Giọt buồn , giọt nhớ , giọt thương...
Đêm nay... hóa sợi tơ vương …trao người..
TG-30/7/2010
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: