HOÀI NIỆM HỘI LIM (trang thơ lưu-KHÔNG HỌA)
Dòng Nhớ... Âm thầm chảy suốt một đời.
Dòng sông Thương Nhớ... chẳng vơi...Mãi đầy.. Tha hương...níu cả áng mây.
Nương câu lục bát đi vay...để về...
Bao năm bạt xứ , xa quê.
Trầu cau đắng ngái..., lời thề nhạt phai.
Mắt buồn ...vương nỗi u hoài.
Chứa chan dòng Nhớ...chảy dài thành sông...
Người ta.., thoả chí tang bồng.
Còn mình...phận số gánh gồng lo toan.
Cũng là một kiếp hồng nhan.
Mà lòng như cánh hoa tàn...quanh năm.
Một đời ...cúi mặt lặng câm.
Buông xuôi số phận... thăng trầm ,nổi trôi...
Tơ duyên mỏng mảnh...đứt rồi.
Lạt mềm chẳng trói nổi người viễn du...
Chiều nay chớm lạnh...Tiết thu.
Heo may về giữa thâm u mây trời.
Dòng Thương...vẫn lặng lẽ trôi.
Để cho dòng Nhớ khôn nguôi...Đợi chờ.
30/8/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2010 06:33:42 bởi THƯƠNG GIANG >
CHO EM. Trái tim... chẳng tiếc...trao người, Cách xa vạn dặm...để rồi nhớ nhung... Tương tư mộng... phút trùng phùng Quê nhà -Viễn xứ...về chung mái nhà... Thầm mơ...lọng võng kiệu hoa. Lá vàng trải thảm...khi mà đón dâu... Sương thu... kết chuỗi ngọc xâu Thành vương miện đội...lên đầu cho em... Chong chong con mắt...Thâu đêm. Gửi người viễn xứ nỗi niềm khát khao... Trái tim đỏ thắm máu đào... Vì thương...nguyện lấy đem trao...trọn đời... 30/8/2010-TG
KHÔNG EM
Heo may,
Lạnh .
Hắt hiu…
chiều
Se lòng nỗi nhớ
thủa yêu
một người..
Vòng tay...
ánh mắt
làn môi
Chạm mơ…dịu ngọt
để rồi ...
mất nhau...
Vì người…
Bước vội qua cầu .
Để ai ở lại
đớn đau
nghẹn lời...
Nhớ mong…
một cánh chim trời Ngàn thu vẫn đợi ...bóng người về đây...
Khói lam... quẩn... mắt ai cay...
Sương mờ.. giăng... ướt vai gầy...
Không em.
Kiev 31/8/2010-TG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2010 06:07:00 bởi THƯƠNG GIANG >
Ngày Hội Thơ Bởi xa... chẳng đến Hội thơ
Mà lòng viễn khách ngẩn ngơ...chạnh buồn
Trăm sông đổ về nguồn.
Hội vui trăm nẻo ...hỏi còn vắng ai..?
Chốn đông...Người vẫn u hoài...
Em không về Hội...Trúc Mai*...lỡ rồi...
Níu câu lục bát...gửi người.
Chút duyên thơ gói nụ cười...em trao.
Mượt mà như khúc ca dao.
Tình thơ gieo những ngọt ngào cho nhau.
Lâng lâng...thơ rượu...một bầu.
Ngả nghiêng, chếnh choáng...say câu ,say vần...
Lục bát...kết nối tình thân...
Vòng tay thi hữu xa gần...về đây...
Thăng Long...vươn dáng rồng bay.
Mùa thu thángTám...là ngày gặp nhau...
Kiev 31/08/2010-TG
Em
Anh hiền lành...rất thật thà,
Còn em tinh nghịch như là trẻ con
Bỗng dưng đùa nghịch dỗi hờn
Anh đừng nghĩ ngợi mà buồn lòng nghe...
Em nào dám trách dám chê
Thơ anh dài ,ngắn...câu thề nhạt phai.
Mấy ngày anh bận vắng hoài
"Nỗi lòng viễn xứ"*mệt nhoài đợi trông.
Em sang thăm viết mấy dòng
Đùa trêu anh chớ rầu lòng nghe anh!
TG
ANH CÓ BIẾT..?
Chốn trần gian... thăng trầm,biến động
Ta gặp nhau :- lẽ sống...tình thơ.
Định mệnh chăng?Quá đỗi bất ngờ,
Anh nỗi lại ... giấc mơ thủa ấy..
Dòng sông Thương hiền hòa vẫn chảy
Trong thơ anh có thấy hình em...?
Vẫn trở trăn..,thao thức mỗi đêm...
Nghe tiếng lá ngoài thềm...lạnh giá...
Đọc thơ anh nỗi buồn khuây khỏa
Bao nỗi niềm rất lạ cứ dâng...
Mơ hồ gieo cảm xúc bâng khuâng
Khó gọi tên...hình như là thương nhớ...
Anh có biết...bến anh dừng chân đỗ
Dòng Thương xa xứ sở...Gọi anh!
-TG-
Người dưng Phải lòng thôn nữ miền quê
Hát câu quan họ...say mê một thời
Để giờ nghe hát "Người ơi..."
Vẫn còn xao xuyến bồi hồi trong tim...
Nhớ thương biết nẻo mô tìm
Người dưng khuất nẻo bóng chim cuối trời...
Tương tư ánh mắt nụ cười,
Chênh vênh câu hát một đời vương mang...
Cây đa bến nước đình làng...
Theo vào nỗi nhớ dịu dàng...Người dưng!
TG
ĐÊM HUYỀN THOẠI Đêm đừng tàn...
ước gì đêm dài mãi
Anh bên em
trao khắc khoải nhớ mong
Bao yêu thương
như rượu ủ
men nồng
Đêm huyền thoại ..
say
bềnh bồng hạnh phúc
Anh đã đến...
Cả đêm dài thao thức...
Ngắm nhìn em...
nguồn cảm xúc thơ anh...
Ta trao nhau
những tình cảm chân thành
Đêm huyền thoại...
đêm an lành.
Anh đến...
Ta bên nhau...
Đêm
lung linh ánh nến...
Thiên đường hồng ...
nơi hò hẹn người ơi!
-TG-
NHẮN...
Sông Thương xuôi chảy về nguồn
Sẽ cuốn trôi những dỗi hờn vụn vặt.
Niềm tin ơi ! Đừng bao giờ nguội tắt
Mãi lung linh sáng trong mắt anh thôi.
Em đi đâu ? anh chớ nghĩ xa xôi...
Vẫn đồng hành cuối chân trời góc bể
Đừng bao giờ gợn hoài nghi anh nhé
Mình như sam chẳng đơn lẻ đâu anh...
Thương Giang
ĐOÁ HOA VÔ THƯỜNG
Có không anh đoá hoa vô thường?
Để em hái lồng hương gửi tặng
Cho anh vơi nỗi buồn xa vắng
Tháng ngày dài thầm lặng đợi chờ...
Mình nhớ nhau từ những vần thơ
Môi hồng xưa...bây giờ vẫn thắm
Dẫu hai ta cách xa vạn dặm
Chẳng nhạt nhòa ,in đậm hình nhau...
Hoa vô thường...Chẳng dễ kiếm đâu
Qua thăng trầm ,khổ đau thương nhớ
Nước mắt tưới...cây đời mới nở
Những bông hoa...gọi đoá Vô thường!
TG
Đoá hoa trống vắng
nét vô thường
Trăng thu bàng bạc trong sương.
Đêm sao quạnh quẽ...nhớ thương...tìm về...
Buồn mình...cách trở sơn khê.
Sầu người nơi ấy...tứ bề...heo may...
Ước ao ... sẽ có một ngày ...
Vô thường một đoá...cầm tay tặng người...
Dịu dàng...nguyên nét tinh khôi.
Nụ cười toả nắng...sáng trời thâm u...
Tháng Chín...đã chuyển sang thu.
Vô thường chẳng thấy...lời ru càng buồn...
Khổ đau ...vá víu mảnh hồn,
Giấu con tim đỏ máu son...ngóng chờ...
Bởi...xa...nhớ đến ngẩn ngơ.
Đoá hoa...trống vắng...nét mơ...Vô thường!
Kiev 6/9/2010-TG Mong lượng thứ!
Bao lần... em nói với anh rồi.
Trầu không thắm đỏ...chớ trách vôi...
Chúng mình...nhịp lỡ... cũng bởi lẽ...
Nghịch đường ... hai đứa chẳng lên đôi.!
Còn ngóng đợi chi cánh hoa tàn.
Lênh đênh phiêu dạt khắp nhân gian...
Thân phận bọt bèo...ai cũng tỏ...
Sóng xô...sớm hợp...tối lại tan...
Giờ về chốn cũ nhặt thơ rơi.
Bởi ... vô cảm...giết...hồn thơ rồi...
Xin người lương thứ...đừng chê trách.
Tài hèn, sức mọn...Đành vậy thôi!
Kiev6/9/2010-TG Gửi người
Đọc thơ thao thức trong đêm
Tâm tư nhắn gửi càng thêm hiểu người...
Ngại chi khoảng cách xa xôi
Đừng gieo ngờ vực... để rồi cách xa...
Mong sao tình nghĩa đậm đà
Chứ đừng tròn-khuyết ,như là vầng trăng...
Đừng giá lạnh giống tuyết băng
Cũng đừng giống Cuội với Hằng người ơi...!
Duyên trầu cau thắm bởi... vôi
Chiều hoang nét vẽ...lả lơi...thu vàng...
Ngân Hà ngăn cách bờ sang...
Trăm năm lỡ chuyến đò ngang...Thật buồn!
Kiev6/9/2010-TG
Sông Nhớ.
Bởi hẹn...nên... đỏ mắt mong...
Lẽ nào chẳng đến?Thinh không...thoảng...buồn.
Heo may bứt lá.. giận hờn. Triền sông Thương lạnh...hoàng hôn nhợt mầu... Hắt hiu...xám ngắt...bờ lau...
Lặng nhìn con sóng...xô nhau...mệt nhoài...
Dòng sông...bồi ...lở... chia hai:
Bên Thương , bên Nhớ...chảy hoài tháng năm...
Lỡ làng...chắc tại xa xăm...?
Hẹn thề ...rồi.. chẳng ghé thăm...Cũng đành...
Bão lòng ...nghiêng ngả,chòng chành...
Giữa trời trăng khuyết...cong vành Nhớ -Thương...
Kiev 4/8/2010-TG
ANH CÓ BIẾT..?
Chốn trần gian... thăng trầm,biến động
Ta gặp nhau :- lẽ sống...tình thơ.
Định mệnh chăng?Quá đỗi bất ngờ,
Anh nỗi lại ... giấc mơ thủa ấy..
Dòng sông Thương hiền hòa vẫn chảy
Trong thơ anh có thấy hình em...?
Vẫn trở trăn..,thao thức mỗi đêm...
Nghe tiếng lá ngoài thềm...lạnh giá...
Đọc thơ anh nỗi buồn khuây khỏa
Bao nỗi niềm rất lạ cứ dâng...
Mơ hồ gieo cảm xúc bâng khuâng
Khó gọi tên...hình như là thương nhớ...
Anh có biết...bến anh dừng chân đỗ
Dòng sông xa xứ sở...Gọi anh!
VẪN ẤM TÌNH THƠ
Như bóng cá...chẳng sủi tăm...
Người đi biền biệt...Xa xăm...vẫn chờ...
Một mình lui tới vườn thơ...
Ngày về ...sao nỡ trách ngờ...đổi thay...?
Chút tình gởi gió ngàn bay Đường xưa kỷ niệm...vương đầy lá me...
Rơi nghiêng giọt nắng...vàng hoe...
Đọng trong đôi mắt tròn xoe...Ngỡ ngàng...!
Sông nối hồ...rộng mênh mang...
Đại dương tình nghĩa...Thương Giang với người...
Tình thơ ấm dạ, ngọt môi...
Vẫn Tây Hồ..., vẫn một thời khó quên...
Kiev 07/9/2010-TG Cô bạn đáng ghét
Đọc nhanh ,lướt vội mấy dòng,
Thấy nhắc lờ lãi..., đòi công nợ nần...
Sống lưng Giang thấy... lạnh dần...
Mồ hôi túa ướt...đất gần...trời xa...
Sợ không trả nổi người ta.
Đã đem một đoá hồng hoa...đền người...
Mong quên đi chuyện lãi lời...
Ai ngờ hoa nhận...vẫn đòi...như không!
Chữ viết...chọn mầu tím hồng
Lại bảo :.."chẳng thích...", dối lòng mình sao?
Một lần lỡ bước chiêm bao ...
Để khi tỉnh mộng...hanh hao nỗi buồn...
Cô bạn yêu...cũng dỗi luôn...
Thì gọi " đáng ghét..." hỏi còn muốn chê?
Kiev 7/9/2010-TG
MÃI TRƯỜNG TỒN...
Vẫn còn...Nước mắt ưu tư.
Long lanh, chan chứa... lệ dư chảy dài.
Lời xưa... đâu dễ nguôi ngoai....
Xót xa nơi ấy trách ai...vô tình...
Mùa thu vẫn đẹp lung linh.
Ân trong mắt lá...bóng hình người thương...
Tiếc không đi hết chặng đường...
Mỏng manh...nhưng mãi trường tồn...tình thu!
Giao tranh...đâu ...để thâm thù...?
Bạc mầu...chắc bởi lời ru chưa tròn...
Cuối ngày...chuông nguyện cầu hồn
Chiều buông dịu nhẹ...Mắt còn ngóng trông...
Kiev 07/9/2010-TG
VƯƠNG... Trót vương ánh mắt trong.
Chẳng làm sao quên được..
Hơn một lần...cất bước.
Mà... không thể dời xa...!
Lỡ trao lời thiết tha.
Tháng ngày dài ngóng đợi...
Dẫu...về thưa thớt lối...
Nào hờn trách người đi...?
Biết...kỷ niệm còn ghi.
Khó lòng...mà bội xoá...
Khoé mắt cay?Đâu lạ...
Ám ảnh...buồn thi nhân...
Bởi...xa chẳng được gần.
Đành sống trong ngờ vực...
Thâu canh... chong mắt thức.
Đếm giọt buồn...vỡ loang...
Kiev 8/9/2010-TG
Thương kiếp thi nhân.
Tiếc thương một kiếp tài hoa…
Xác vùi…mộ địa…Xót xa ngẹn ngào…
Sáu mươi năm…Giấc chiêm bao. Duyên trần ngắn ngủi...Lẽ nào.., vậy thôi? Sống nhờ, thác gửi...quê người... Hắt hiu phần mộ trên đồi, giá băng. Đêm thu lạnh lẽo sương giăng. Gió, thông ru giấc vĩnh hằng ngàn năm... Từ nay...biết có ai thăm... Khói nhang ,cúng giỗ..., rồi chăm mộ phần...? Có ai tri kỷ , tri ân...
Âm thầm khóc gọi thi nhân...Nhớ người?!?
Đành thôi... chín suối ngậm cười. Chốn đời nếu có bạc vôi...Lẽ thường!!! Anh linh...tìm cửa Phật nương. Niết Bàn cõi ấy...Thiên đường Vô Ưu... Người đi thơ vẫn còn lưu. Thiên thu khuất bóng ...mến yêu vẫn còn... Tình thơ...mãi vẫn trường tồn. Trong lòng bạn đọc...nỗi buồn tiếc thương... Kiev 10/09/2010-TG *) (Viết sau ngày đưa tiễn vong linh nhà thơ Việt Văn, người đã cùng TG cộng tác với báo TTQH trong suốt 12 năm qua vừa tạ thế ngày 8/9/2010)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2010 20:10:22 bởi THƯƠNG GIANG >
Hờn giận
Giận hờn...rồi sẽ qua mau.
Duyên xưa sẽ thắm như ngày đầu thôi.
Sẽ không đơn lẻ tim côi.
Tương giao nâng chén...uống trôi u hoài...
Tương tư
Phải chăng...bởi tại mùa thu.
Lá vàng rơi rụng...sương mù giăng giăng.
Đêm nhợt nhạt...nhớ mảnh trăng.
Hồn thơ lạc mãi cung Hằng...tương tư...? Trách Tha hương...mắt nhuốm trời chiều.
Tóc xanh giờ đã muối tiêu...điểm rồi...
Hẹn thề...đành lỡ người ơi...
Xin đừng hờn trách...những lời dối yêu... Gieo buồn... Cuộc đời...sao mãi :-Giá như... Để ai nuối tiếc lời ru xa rồi...
Lưng ong với yếm lụa sồi.
Giờ thành hoài niệm...một thời đã qua... 12/9/2010-TG
Đành
Tình người ...dẫu dịu êm...
Đành buông...khi đã lỡ...
Nhìn...dòng sông bồi , lở.
Chợt thấy lòng xốn xang...
Khi lá chuyển sắc vàng...
Mình chia tay...từ đó...
Nhẹ nhàng như làn gió...
Nào kịp hiểu nguồn cơn...?
Chắc lại bởi giận hờn.
Âm ỉ ...đau nhức nhối...
Bài thơ tình sau cuối.
Qua cầu...gió cuốn bay...
Lối về in dấu giày,
Bụi thời gian sẽ xoá...
Mùa thu xao xác lá...
Mênh mang...buồn lời ru...
Kiev 12/9/2010-TG
BUỒN MÊNH MANG
Mùa thu quyến rũ...biết bao người.
Mềm mại ven hồ...liễu buông lơi...
Nắng nhuộm cho cây...vàng sắc lá.
Mây trắng nhởn nhơ... xanh thắm trời...
Riêng anh mùa thu chất chứa sầu.
Lòng nghe hoang vắng những ngày Ngâu.
Con tim thổn thức...trong nỗi nhớ...
Dấu yêu ngày cũ...biết tìm đâu...?
Để lòng giá lạnh...tựa mồ hoang.
Nhợt nhạt mảnh trăng...cũng võ vàng.
Gói ghém nỗi buồn...sao vẫn thấy,
Cô đơn như thể...hoá mênh mang..?
Kiev 12/9/2010-TG
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: